Chương 42: Ninh Ngọc Sương
Dưới những ánh mắt tha thiết của hai con người kia, Yến Tri An dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể chối từ. Cậu từ không tính tham gia bất cứ câu lạc bộ nào cả, thoả hiệp trở thành nửa thành viên của “Khám Phá”.
Dù vậy, việc này cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt thường ngày của cậu.
Từ ngày cùng với Giang Tịnh Du thảo luận về dự án game, Yến Tri An liên lạc với anh nhiều hơn. Tranh thủ ngày chủ nhật không có việc gì làm, cậu xách theo ba lô đến phòng nghiên cứu ở trường. Vẫn như bình thường, khi bước vào cậu nhìn thấy đàn anh đang cặm cụi với những chiếc máy của mình.
Có chút hoài nghi nhân sinh. Người này đóng cọc 24/24 trong phòng nghiên cứu à?
Tinh!
[Tôi có một vài tựa sách liên quan, không biết em có chưa?] Giang Tịnh Du gửi ảnh bìa sách đó cho cậu.
Yến Tri An vừa cất mở máy tính ra, thấy điện thoại đặt bên cạnh sáng lên. Cậu mở ra nhìn, trợn tròn mắt mà nhắn lại: [Cái này, cái này… tôi căn mấy lần cũng không mua được. ⊙∆☉]
[Tôi cho em mượn nhé?]
Nhìn biểu tượng cảm xúc kia, anh không ngờ khi nhắn tin Yến Tri An lại có một mặt như thế này. Ngồi trong văn phòng làm việc nhịn không được mà bật cười lên. Thư ký đang báo cáo với sếp tổng nhìn thấu như vậy thì trợn tròn mắt.
Dạo này sếp lạ lắm à nghen! Có biến!
[Cảm ơn chú, bữa nào tôi mời chú ăn cơm.]
Yến Tri An chợt nhớ đến cậu còn nợ Đoàn Chi Linh một bữa cơm. Không ngờ điều này lại bị cậu quên béng đi mất.
Tri An 2509: [Chị Chi Linh, em còn thiếu chị một bữa cơm, hôm nay chị rảnh không?]
Đoàn Chi Linh trả lời rất nhanh: [Cơm thì khỏi, em rảnh thì chiều này cùng chị đi mua sắm cũng được. ♪(┌・。・)┌]
[Chị muốn mua quà cho bồ chị. (๑♡⌓♡๑)]
Yến Tri An bận rộn nguyên một buổi sáng. Khi cậu ăn trưa, thám tử tư mà lúc trước cậu liên lạc nhắn tin đến. [Chuyển phát nhanh.]
Cùng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, “Có ai ở nhà không? Chuyển phát nhanh đây.”
Gần đến giờ hẹn với Đoàn Chi Linh, cậu đứng đợi ở tòa trung tâm thương mại. Đoàn Chi Linh rất nhanh đã đến, hai người cùng nhau đi vào một vòng. Dừng lại ở tiệm phụ kiện nam, Đoàn Chi Linh kéo cậu vào trong nhìn qua tất cả một lượt.
Khi cậu nhìn thấy một đôi khuy măng sét, bỗng nhớ đến người đàn ông tây trang chỉnh tề, ngồi trên xe nói chuyện với mình.
Anh giúp cậu nhiều như vậy, hay là mua cái này tặng anh nhỉ?
“Nhìn gì đó, em thích nó à?”
“Không có.” Dù nói vậy, nhưng Yến Tri An lại bảo nhân viên gói nó lại.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Đoàn Chi Linh mà thanh toán, cậu cũng không giải thích. Cô nàng cũng đã mua được quà thích hợp cho bạn trai của mình.
Vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt của Yến Tri An nhìn đến bóng dáng hai người. Một là Yến Vân Ly, một người nữa là Ninh Ngọc Sương.
Buổi trưa cậu vừa đọc qua tư liệu điều tra về cô gái này, lớn lên ở một gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm một nhà thiết kế thời trang tự do, gia giáo đầy đủ nhưng là một người hướng nội, có vấn đề về tâm lý từng đi tư vấn bác sĩ tâm lý.
Nhìn cô gái năng động ở phía xa kia, nhìn thế nào cũng không giống như người phải gặp bác sĩ tâm lý thường xuyên.
Hai người bên kia cười nói vui vẻ. Đoàn Chi Linh nhìn theo tầm mắt của cậu: “Em nhìn gì thế? Bên cạnh Yến Vân Ly kia là Ninh Ngọc Sương à?”
“Chị biết cô ấy?” Yến Tri An hơi bất ngờ mà hỏi, trái đất này tròn thật. Là người yêu của Trần Thế Dương, thân với Yến Vân Ly, ngay cả Đoàn Chi Linh cũng biết.
Người con gái này không bình thường chút nào.
“Cũng không hẳn. Lúc trước chị cùng anh trai đi ăn thì gặp cô ấy với thiếu gia nhà họ Trần, hai người họ thân lắm, nghe đâu là bạn bè.”
Không phải bạn bè, là người yêu của nhau.
Ngờ ngợ ra điều gì đó, Yến Tri An chia tay với Đoàn Chi Linh, trở về căn nhà trọ như căn cứ bí mật của mình. Cậu lật xem tư liệu đang xem dở. Quả nhiên, Ninh Ngọc Sương, Ninh Diêu Tuyết, không có một manh mối nào nói hai người này chung máu mủ, nhưng vẫn có một vài chi tiết trong cuộc sống hàng ngày giao thoa với nhau.
Sống lưng Yến Tri An bỗng dưng cảm thấy lạnh toát. Cậu sống lại một đời, không ngờ lại bị người ta lợi dụng mà không phát hiện một chút manh mối nào cả. Nếu không phải hôm nay cậu nhìn thấy người nọ ở trung tâm thương mại, chắc cứ thế mà bỏ qua chi tiết này, mù mờ mà để người ta tiếp tục lợi dụng.
Chắc chắn đối phương biết được mục đích của cậu. Nhưng từ khi sống lại đến giờ, Yến Tri An chưa bao giờ nói những kế hoạch của mình với bất kỳ ai. Ngay cả khi liên lạc với thám tử cũng cố gắng che dấu id của mình.
Rốt cuộc sai sót ở đâu?
Là cậu quá tự tin về bản thân mình sao? Dù gì lúc Yến Tri An chết cũng mới chỉ 21, thậm chí tuổi đời còn không nhiều bằng đối phương hiện tại.
Ninh Ngọc Sương, Ninh Ngọc Sương. Kiếp trước cậu không biết người này, lúc cậu điều tra đến Trịnh Thăng, có lẽ cô ta đã để ý đến mình rồi? Liệu vụ tai nạn xe kia có liên quan đến người này không?
Bỗng nhiên tất cả các thông tin Yến Tri An cố gắng sắp xếp lại trong đầu từ kiếp trước đến kiếp này bị đảo loạn một lượt.
Dù vậy, việc này cũng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt thường ngày của cậu.
Từ ngày cùng với Giang Tịnh Du thảo luận về dự án game, Yến Tri An liên lạc với anh nhiều hơn. Tranh thủ ngày chủ nhật không có việc gì làm, cậu xách theo ba lô đến phòng nghiên cứu ở trường. Vẫn như bình thường, khi bước vào cậu nhìn thấy đàn anh đang cặm cụi với những chiếc máy của mình.
Có chút hoài nghi nhân sinh. Người này đóng cọc 24/24 trong phòng nghiên cứu à?
Tinh!
[Tôi có một vài tựa sách liên quan, không biết em có chưa?] Giang Tịnh Du gửi ảnh bìa sách đó cho cậu.
Yến Tri An vừa cất mở máy tính ra, thấy điện thoại đặt bên cạnh sáng lên. Cậu mở ra nhìn, trợn tròn mắt mà nhắn lại: [Cái này, cái này… tôi căn mấy lần cũng không mua được. ⊙∆☉]
[Tôi cho em mượn nhé?]
Nhìn biểu tượng cảm xúc kia, anh không ngờ khi nhắn tin Yến Tri An lại có một mặt như thế này. Ngồi trong văn phòng làm việc nhịn không được mà bật cười lên. Thư ký đang báo cáo với sếp tổng nhìn thấu như vậy thì trợn tròn mắt.
Dạo này sếp lạ lắm à nghen! Có biến!
[Cảm ơn chú, bữa nào tôi mời chú ăn cơm.]
Yến Tri An chợt nhớ đến cậu còn nợ Đoàn Chi Linh một bữa cơm. Không ngờ điều này lại bị cậu quên béng đi mất.
Tri An 2509: [Chị Chi Linh, em còn thiếu chị một bữa cơm, hôm nay chị rảnh không?]
Đoàn Chi Linh trả lời rất nhanh: [Cơm thì khỏi, em rảnh thì chiều này cùng chị đi mua sắm cũng được. ♪(┌・。・)┌]
[Chị muốn mua quà cho bồ chị. (๑♡⌓♡๑)]
Yến Tri An bận rộn nguyên một buổi sáng. Khi cậu ăn trưa, thám tử tư mà lúc trước cậu liên lạc nhắn tin đến. [Chuyển phát nhanh.]
Cùng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, “Có ai ở nhà không? Chuyển phát nhanh đây.”
Gần đến giờ hẹn với Đoàn Chi Linh, cậu đứng đợi ở tòa trung tâm thương mại. Đoàn Chi Linh rất nhanh đã đến, hai người cùng nhau đi vào một vòng. Dừng lại ở tiệm phụ kiện nam, Đoàn Chi Linh kéo cậu vào trong nhìn qua tất cả một lượt.
Khi cậu nhìn thấy một đôi khuy măng sét, bỗng nhớ đến người đàn ông tây trang chỉnh tề, ngồi trên xe nói chuyện với mình.
Anh giúp cậu nhiều như vậy, hay là mua cái này tặng anh nhỉ?
“Nhìn gì đó, em thích nó à?”
“Không có.” Dù nói vậy, nhưng Yến Tri An lại bảo nhân viên gói nó lại.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Đoàn Chi Linh mà thanh toán, cậu cũng không giải thích. Cô nàng cũng đã mua được quà thích hợp cho bạn trai của mình.
Vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt của Yến Tri An nhìn đến bóng dáng hai người. Một là Yến Vân Ly, một người nữa là Ninh Ngọc Sương.
Buổi trưa cậu vừa đọc qua tư liệu điều tra về cô gái này, lớn lên ở một gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm một nhà thiết kế thời trang tự do, gia giáo đầy đủ nhưng là một người hướng nội, có vấn đề về tâm lý từng đi tư vấn bác sĩ tâm lý.
Nhìn cô gái năng động ở phía xa kia, nhìn thế nào cũng không giống như người phải gặp bác sĩ tâm lý thường xuyên.
Hai người bên kia cười nói vui vẻ. Đoàn Chi Linh nhìn theo tầm mắt của cậu: “Em nhìn gì thế? Bên cạnh Yến Vân Ly kia là Ninh Ngọc Sương à?”
“Chị biết cô ấy?” Yến Tri An hơi bất ngờ mà hỏi, trái đất này tròn thật. Là người yêu của Trần Thế Dương, thân với Yến Vân Ly, ngay cả Đoàn Chi Linh cũng biết.
Người con gái này không bình thường chút nào.
“Cũng không hẳn. Lúc trước chị cùng anh trai đi ăn thì gặp cô ấy với thiếu gia nhà họ Trần, hai người họ thân lắm, nghe đâu là bạn bè.”
Không phải bạn bè, là người yêu của nhau.
Ngờ ngợ ra điều gì đó, Yến Tri An chia tay với Đoàn Chi Linh, trở về căn nhà trọ như căn cứ bí mật của mình. Cậu lật xem tư liệu đang xem dở. Quả nhiên, Ninh Ngọc Sương, Ninh Diêu Tuyết, không có một manh mối nào nói hai người này chung máu mủ, nhưng vẫn có một vài chi tiết trong cuộc sống hàng ngày giao thoa với nhau.
Sống lưng Yến Tri An bỗng dưng cảm thấy lạnh toát. Cậu sống lại một đời, không ngờ lại bị người ta lợi dụng mà không phát hiện một chút manh mối nào cả. Nếu không phải hôm nay cậu nhìn thấy người nọ ở trung tâm thương mại, chắc cứ thế mà bỏ qua chi tiết này, mù mờ mà để người ta tiếp tục lợi dụng.
Chắc chắn đối phương biết được mục đích của cậu. Nhưng từ khi sống lại đến giờ, Yến Tri An chưa bao giờ nói những kế hoạch của mình với bất kỳ ai. Ngay cả khi liên lạc với thám tử cũng cố gắng che dấu id của mình.
Rốt cuộc sai sót ở đâu?
Là cậu quá tự tin về bản thân mình sao? Dù gì lúc Yến Tri An chết cũng mới chỉ 21, thậm chí tuổi đời còn không nhiều bằng đối phương hiện tại.
Ninh Ngọc Sương, Ninh Ngọc Sương. Kiếp trước cậu không biết người này, lúc cậu điều tra đến Trịnh Thăng, có lẽ cô ta đã để ý đến mình rồi? Liệu vụ tai nạn xe kia có liên quan đến người này không?
Bỗng nhiên tất cả các thông tin Yến Tri An cố gắng sắp xếp lại trong đầu từ kiếp trước đến kiếp này bị đảo loạn một lượt.