Chương 43: Ninh Ngọc Sương. -2
Ngày hôm sau, Giang Tịnh Du chuyển phát nhanh cho Yến Tri An mấy quyển sách. Khi cậu nhận được, nhìn những trang bìa xinh đẹp kia, trong lòng vui đến nở hoa.
Mở điện thoại ra, nhắn một tin cảm ơn cho đối phương, còn kèm theo bức ảnh nữa.
Giang Tịnh Du nhận được tin nhắn thì cười, nhắn lại: [Mời tôi một bữa cơm là được.]
Nhìn một kệ đầy ụ sách ở phòng ngoài của nhà cậu, Giang Tịnh Du có thể tưởng tượng được, cậu bé yêu thích đọc sách này sẽ có bộ dạng vui sướng ra sao khi nhận được sách mình gửi.
Ừm, cũng đáng yêu lắm.
Trước tiên, Yến Tri An đặt chúng ở trên bàn. Cậu hiện tại không có nhiều thời gian để tập trung đọc sách. Tranh thủ buổi chiều không học chạy đến công ty một chuyến.
Cậu muốn gặp Trần Thế Dương hỏi chút chuyện.
Chị lễ tân ở sảnh lớn nhìn thấy cậu xuất hiện thì vui mừng không thôi. Anh bé xinh trai này đã lâu không đến rồi, làm cô nàng nhớ mãi, nhan sắc này đúng là tuyệt phẩm mà. Lặng lẽ chụp bức ảnh bóng lưng, gửi vào trong group chat, các thành viên trong đó bắt đầu spam tin nhắn.
Yến Tri An đi thẳng lên văn phòng, cậu không hề báo trước với Trần Thế Dương, vậy nên hắn cũng không biết cậu đến.
Nhưng trước khi cậu gõ cửa văn phòng, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong đó. Là giọng của Trần Thế Dương và một cô gái, có hơi quen tai.
“Sao em lại đến đây?” Giọng nam thập phần dịu dàng, bao dung. Thì ra một con ngáo vẫn có một mặt này, Yến Tri An gặp một lần rồi vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên.
“Em tới thăm anh mà.”
“Anh, em hỏi này.”
“Cậu bé xinh đẹp hôm bữa, Yến Tri An ấy có quan hệ gì với Yến gia à? Hôm qua em cùng Yến tiểu thiếu gia đi dạo, cậu ta nhắc tới em ấy quá trời luôn. Còn có, anh nhìn thấy Yến Minh Hy chưa, Yến Tri An giống ảnh lắm á, có khi nào là đứa con trai thất lạc của nhà đó không nữa.”
Trần Thế Dương sửng sốt mà nghe bạn gái nói. Hắn cảm thấy nhắc đến chuyện của người khác không tốt lắm, nhưng bản tính năng động bát quái của hắn lại nhịn không được mà chăm chú nghe. Cái giả thuyết này thật có độc mà.
Ninh Ngọc Sương nói có vẻ đơn giản, nhưng Trần Thế Dương là ai, hắn là thiếu gia nhà họ Trần, sinh ra trong hào môn, nơi mà biết bao nhiêu câu chuyện máu chó xịt đầy đầu. Ngay nhà hắn cũng có một vở kịch, mẹ kế mỗi ngày đều như chú hề nhảy nhót trước mặt hắn mà.
“Sao em lại nghĩ như vậy chứ?” Dù vậy hắn vẫn phủ nhận suy nghĩ của cô nàng.
Yến Tri An đứng bên ngoài nhíu nhíu đôi mày. Người con gái bên trong chắc chắn là Ninh Ngọc Sương. Quả nhiên cô nàng này đã biết gì đó rồi, cậu cảm thấy đối với chuyện này cô còn biết khá tường tận.
Mặc dù bị lợi dụng thay cô uy hiếp Trịnh Thăng, nhưng nhìn theo một hướng nào đó, Ninh Ngọc Sương không tính toán tổn hại đến cậu. Theo lời cô nói hôm nay với Trần Thế Dương thì cô định tiếp tục lợi dụng Yến Tri An.
Cảm giác bị người khác tính kế như vậy, không tốt chút nào. Yến Tri An không nghĩ ngợi gì ngay lập tức rời đi. Trong đầu cậu bây giờ đang xoay chuyển liên tục, kế hoạch vạch ra ban đầu không thể đi tiếp nữa, vậy nên cậu còn phải nhanh chóng nghĩ ra một phương án giải quyết phù hợp.
Đại sảnh tòa nhà Big Roof đông người thường rất ồn ào, nhưng không hiểu sao khi thang máy mở ra lại lặng ngắt như tờ. Có cảm giác nghe được thấy cả tiếng kim rơi.
Yến Tri An nâng mắt lên nhìn cả đại sảnh một vòng. Ánh mắt bắt gặp thân ảnh có dáng người thẳng tắp, lưng dài vai rộng. Khi tràng xung quanh anh âm thầm lan ra, nhiệt độ như đang giảm xuống bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Giang Tịnh Du?
Sao nhìn chú ấy giận thế nhỉ?
Trong ấn tượng của Yến Tri An thì Giang Tịnh Du là một người hiền lành, tốt tính, rất ôn nhu cùng săn sóc người khác. Đặc biệt anh còn có vẻ ngoài thành thục, cơ thể cao lớn, là kiểu người mà biết bao nam sinh muốn trở thành. Đương nhiên cũng là hấp dẫn chí mạng đối với những nam thanh nữ tú vừa mới trưởng thành như cậu đây.
Yến Tri An trong vô thức tiến về phía đó. Lại gần mới có thể nhìn thấy người đứng đối diện Giang Tịnh Du, có vẻ như là đối tượng khiến anh có dáng vẻ giận dữ như thế.
Cậu chớp mắt nhìn Yến Vân Ly một cái. Chuyện là thế nào đây???
Hai tay cậu ta xoắn lại với nhau, dáng vẻ bối rối ủy khuất kia đáng thương vô cùng, đôi mắt bình thường biết cười cũng ầng ậc tầng nước. Dù vậy cậu ta vẫn kiên cường bất khuất nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Tâm trạng Yến Tri An có chút trùng xuống không rõ lý do.
“Chú Giang… cháu xin lỗi…” Giọng Yến Vân Ly lí nhí, nghe qua giống như đang làm nũng. “Chuyện kia thật sự không phải cháu.”
“Tại sao cháu phải làm thế chứ, chú Giang.”
Giang Tịnh Du không có kiên nhẫn nghe Yến Vân Ly nói. Anh nhìn đám nhân viên vây quanh hóng chuyện, “Các cô cậu nhìn cái gì?”
“Văn kiện quan trọng như vậy cũng để mấy người lâu la đụng vào.” Giang Tịnh Du chỉ vào cô thư ký đứng cúi gằm mặt cách đó không xa. Tay cô nàng kia run rẩy, ánh mắt hoảng loạn tiếp tục nghe Giang Tịnh Du mắng, “Ha! Giờ hay rồi, hỏng hết rồi.”
Giang Tịnh Du quả thật giận không hề nhẹ. “Cút về đi, còn cô nữa chuẩn bị đơn xin nghỉ ngay trong hôm nay.”
Anh gọi điện thoại cho trợ lý xuống sảnh xử lý chuyện này. Mặc cho hai người kia có khóc lóc ra sao thì cũng mặc kệ, quay người chuẩn bị trở lại phòng làm việc.
Giang Tịnh Du: “…” Nháy mắt vẻ mặt anh thay đổi.
Yến Tri An nhìn thấy hết rồi à? Dáng vẻ anh nổi giận dọa bé mèo con rồi sao? Trong lòng anh lặng lẽ hoảng hốt, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
“Tri An?”
Yến Tri An không có một chút biến hoá nào cả. Quả thật lúc đầu cũng bị hoảng, nhưng sau khi thấy Yến Vân Ly cậu lại bình tâm. Cậu ta hôm nay hành động không nhìn đường dẫm phải mìn à, chọc cho người hiền lành như Giang Tịnh Du nổi giận.
“Chào chú.” Mắt cậu cong cong lên, đáp lại anh.
Mở điện thoại ra, nhắn một tin cảm ơn cho đối phương, còn kèm theo bức ảnh nữa.
Giang Tịnh Du nhận được tin nhắn thì cười, nhắn lại: [Mời tôi một bữa cơm là được.]
Nhìn một kệ đầy ụ sách ở phòng ngoài của nhà cậu, Giang Tịnh Du có thể tưởng tượng được, cậu bé yêu thích đọc sách này sẽ có bộ dạng vui sướng ra sao khi nhận được sách mình gửi.
Ừm, cũng đáng yêu lắm.
Trước tiên, Yến Tri An đặt chúng ở trên bàn. Cậu hiện tại không có nhiều thời gian để tập trung đọc sách. Tranh thủ buổi chiều không học chạy đến công ty một chuyến.
Cậu muốn gặp Trần Thế Dương hỏi chút chuyện.
Chị lễ tân ở sảnh lớn nhìn thấy cậu xuất hiện thì vui mừng không thôi. Anh bé xinh trai này đã lâu không đến rồi, làm cô nàng nhớ mãi, nhan sắc này đúng là tuyệt phẩm mà. Lặng lẽ chụp bức ảnh bóng lưng, gửi vào trong group chat, các thành viên trong đó bắt đầu spam tin nhắn.
Yến Tri An đi thẳng lên văn phòng, cậu không hề báo trước với Trần Thế Dương, vậy nên hắn cũng không biết cậu đến.
Nhưng trước khi cậu gõ cửa văn phòng, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong đó. Là giọng của Trần Thế Dương và một cô gái, có hơi quen tai.
“Sao em lại đến đây?” Giọng nam thập phần dịu dàng, bao dung. Thì ra một con ngáo vẫn có một mặt này, Yến Tri An gặp một lần rồi vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên.
“Em tới thăm anh mà.”
“Anh, em hỏi này.”
“Cậu bé xinh đẹp hôm bữa, Yến Tri An ấy có quan hệ gì với Yến gia à? Hôm qua em cùng Yến tiểu thiếu gia đi dạo, cậu ta nhắc tới em ấy quá trời luôn. Còn có, anh nhìn thấy Yến Minh Hy chưa, Yến Tri An giống ảnh lắm á, có khi nào là đứa con trai thất lạc của nhà đó không nữa.”
Trần Thế Dương sửng sốt mà nghe bạn gái nói. Hắn cảm thấy nhắc đến chuyện của người khác không tốt lắm, nhưng bản tính năng động bát quái của hắn lại nhịn không được mà chăm chú nghe. Cái giả thuyết này thật có độc mà.
Ninh Ngọc Sương nói có vẻ đơn giản, nhưng Trần Thế Dương là ai, hắn là thiếu gia nhà họ Trần, sinh ra trong hào môn, nơi mà biết bao nhiêu câu chuyện máu chó xịt đầy đầu. Ngay nhà hắn cũng có một vở kịch, mẹ kế mỗi ngày đều như chú hề nhảy nhót trước mặt hắn mà.
“Sao em lại nghĩ như vậy chứ?” Dù vậy hắn vẫn phủ nhận suy nghĩ của cô nàng.
Yến Tri An đứng bên ngoài nhíu nhíu đôi mày. Người con gái bên trong chắc chắn là Ninh Ngọc Sương. Quả nhiên cô nàng này đã biết gì đó rồi, cậu cảm thấy đối với chuyện này cô còn biết khá tường tận.
Mặc dù bị lợi dụng thay cô uy hiếp Trịnh Thăng, nhưng nhìn theo một hướng nào đó, Ninh Ngọc Sương không tính toán tổn hại đến cậu. Theo lời cô nói hôm nay với Trần Thế Dương thì cô định tiếp tục lợi dụng Yến Tri An.
Cảm giác bị người khác tính kế như vậy, không tốt chút nào. Yến Tri An không nghĩ ngợi gì ngay lập tức rời đi. Trong đầu cậu bây giờ đang xoay chuyển liên tục, kế hoạch vạch ra ban đầu không thể đi tiếp nữa, vậy nên cậu còn phải nhanh chóng nghĩ ra một phương án giải quyết phù hợp.
Đại sảnh tòa nhà Big Roof đông người thường rất ồn ào, nhưng không hiểu sao khi thang máy mở ra lại lặng ngắt như tờ. Có cảm giác nghe được thấy cả tiếng kim rơi.
Yến Tri An nâng mắt lên nhìn cả đại sảnh một vòng. Ánh mắt bắt gặp thân ảnh có dáng người thẳng tắp, lưng dài vai rộng. Khi tràng xung quanh anh âm thầm lan ra, nhiệt độ như đang giảm xuống bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Giang Tịnh Du?
Sao nhìn chú ấy giận thế nhỉ?
Trong ấn tượng của Yến Tri An thì Giang Tịnh Du là một người hiền lành, tốt tính, rất ôn nhu cùng săn sóc người khác. Đặc biệt anh còn có vẻ ngoài thành thục, cơ thể cao lớn, là kiểu người mà biết bao nam sinh muốn trở thành. Đương nhiên cũng là hấp dẫn chí mạng đối với những nam thanh nữ tú vừa mới trưởng thành như cậu đây.
Yến Tri An trong vô thức tiến về phía đó. Lại gần mới có thể nhìn thấy người đứng đối diện Giang Tịnh Du, có vẻ như là đối tượng khiến anh có dáng vẻ giận dữ như thế.
Cậu chớp mắt nhìn Yến Vân Ly một cái. Chuyện là thế nào đây???
Hai tay cậu ta xoắn lại với nhau, dáng vẻ bối rối ủy khuất kia đáng thương vô cùng, đôi mắt bình thường biết cười cũng ầng ậc tầng nước. Dù vậy cậu ta vẫn kiên cường bất khuất nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Tâm trạng Yến Tri An có chút trùng xuống không rõ lý do.
“Chú Giang… cháu xin lỗi…” Giọng Yến Vân Ly lí nhí, nghe qua giống như đang làm nũng. “Chuyện kia thật sự không phải cháu.”
“Tại sao cháu phải làm thế chứ, chú Giang.”
Giang Tịnh Du không có kiên nhẫn nghe Yến Vân Ly nói. Anh nhìn đám nhân viên vây quanh hóng chuyện, “Các cô cậu nhìn cái gì?”
“Văn kiện quan trọng như vậy cũng để mấy người lâu la đụng vào.” Giang Tịnh Du chỉ vào cô thư ký đứng cúi gằm mặt cách đó không xa. Tay cô nàng kia run rẩy, ánh mắt hoảng loạn tiếp tục nghe Giang Tịnh Du mắng, “Ha! Giờ hay rồi, hỏng hết rồi.”
Giang Tịnh Du quả thật giận không hề nhẹ. “Cút về đi, còn cô nữa chuẩn bị đơn xin nghỉ ngay trong hôm nay.”
Anh gọi điện thoại cho trợ lý xuống sảnh xử lý chuyện này. Mặc cho hai người kia có khóc lóc ra sao thì cũng mặc kệ, quay người chuẩn bị trở lại phòng làm việc.
Giang Tịnh Du: “…” Nháy mắt vẻ mặt anh thay đổi.
Yến Tri An nhìn thấy hết rồi à? Dáng vẻ anh nổi giận dọa bé mèo con rồi sao? Trong lòng anh lặng lẽ hoảng hốt, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
“Tri An?”
Yến Tri An không có một chút biến hoá nào cả. Quả thật lúc đầu cũng bị hoảng, nhưng sau khi thấy Yến Vân Ly cậu lại bình tâm. Cậu ta hôm nay hành động không nhìn đường dẫm phải mìn à, chọc cho người hiền lành như Giang Tịnh Du nổi giận.
“Chào chú.” Mắt cậu cong cong lên, đáp lại anh.