Chương 54: Danh xưng tiểu thiếu gia nhà họ Yến, cậu dùng đủ lâu rồi
Chẳng hiểu tại sao, Giang Cẩn Diên ôm tâm trạng hả hê từ trọ Yến Tri An về nhà. Khi về hắn nhìn thấy chú của mình ngồi trên sô pha xem hợp đồng công việc. Chú nghe tiếng hắn về cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Giang Cẩn Diên từ cửa đi vào đã nhìn chằm chằm vào chú, càng nhìn ánh mắt càng kỳ lạ. Nhìn đến nỗi Giang Tịnh Du phải ngước mắt lên nhìn hắn. Ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt, nhìn kiểu gì cũng thấy đang không vui.
Ai mà biết được, người khiến người ta sợ hãi, người mà không ai có thể với tới này lại đang đi thích một người, mà người đó còn không biết gì cả.
Giang Cẩn Diên hắc hắc cười mấy cái, trông vừa xấu xa vừa tình nghịch. Cộng với khuôn mặt non mềm bầu bĩnh, dáng vẻ đáng yêu này trở về như xưa.
Giang Tịnh Du: “???”
“Chú ơi chú à, chú đừng giận cháu nữa mà.” Giang Cẩn Diên chạy đến ngồi cạnh chú của mình, nũng na nũng nịu.
Chú hắn ghét bỏ đẩy ra, không nói gì. Giang Cẩn Diên lại nói: “Khà khà, nay cháu vừa về từ chỗ Tri An. Chú nói xem, cháu biết cái gì nè!”
“…”
“Thì ra…” Giang Cẩn Diên cố ý kéo dài âm điệu. Chú hắn nghe đến Tri An chắc chắn tò mò lắm. “Chú thích thầm người ta.”
“…” Giang Tịnh Du triệt để giận, nhắm mắt không nhìn, không nói chuyện. Cố gắng đè nén xúc động muốn tống cổ thằng cháu của mình về nhà mẹ đẻ.
Mạch não của Giang Cẩn Diên rất kỳ lạ. Hắn thích Yến Tri An nhưng lại không ngăn cấm người khác thích cậu, kể cả chú của mình. Yến Tri An ưu tú như thế, cậu xứng đáng được người khác nâng niu, yêu thích.
Chỉ cần Yến Tri An không phải là của riêng ai, đối với Giang Cẩn Diên đều như nhau cả. Miễn cậu không yêu đương, thì Giang Cẩn Diên hắn có hàng ngàn cơ hội theo đuổi, còn có lợi thế là bạn thân của cậu…
Chắc là lợi thế.
Nhỉ?
Nói chung ai là cũng có thể cạnh tranh công bằng mà.
Giang Tịnh Du nhìn cháu mình, như hết chịu nổi, cầm hợp đồng của mình chạy đến thư phòng, đóng chặt cửa.
___
Mấy ngày trôi qua, trước cửa nhà trọ Yến Tri An có một chiếc xe sang trọng đâu. Những người ở xung qua đứng nơi xa hóng hớt và tám chuyện.
Bình thường, Giang Tịnh Du đến đều đậu xe ở nơi kín đáo, chứ không lộ liễu như vậy.
Cửa nhà trọ Yến Tri An mở rộng, chính chủ ngồi trên sô pha, trên tay cậu là một quyển sách tiếng anh đang đọc dở. Ngồi đối diện cậu là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng xa lạ.
“Thiếu gia.” Cô gái này là thứ ký của Yến Tháp Tùng, nhận mệnh đến đón tiểu thiếu gia thất lạc của nhà họ Yến trở về. “Không biết có cần thu xếp đồ đạc không ạ?”
Yến Tri An rời mắt khỏi trang sách, nói: “Chỉ có mình cô đến?”
Hiển nhiên, chỉ có mình thư ký đến, còn không có ai khác nữa. Yến Tri An chỉ hỏi vậy, cũng không phát biểu ý kiến gì, cũng không tỏ thái độ.
“Không cần.” Yến Tri An bỏ vài quyển sách vào ba lô, cậu đứng lên nói: “Đi thôi.”
Thư ký đi theo Yến Tri An ra ngoài, nhìn cậu khóa cửa nhà mà khó hiểu. Nhưng cũng không nêu ý kiến gì, chỉ làm việc đúng chức trách của mình.
Yến Tri An ngồi trên xe, khi xe chạy về phía biệt thự nhà họ Yến, cậu không biết mình có tâm trạng như thế nào nữa. Vào kiếp trước, người đến đón cậu về biệt thự nhà họ Yến cũng là thư ký của Yến Tháp Tùng. Cậu khi đó háo hức lắm, tâm trạng vừa vui mừng lại bồi hồi, cũng có chút lo lắng. Lo lắng không biết rằng cha mẹ ruột sẽ thích mình không, anh trai và cả thiếu gia thật nữa.
Nhưng bây giờ lại không thế, cậu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn từng khung cảnh chảy ngược, thời gian như trôi thật nhanh, không phải tiến về phía trước, mà chảy về quá khứ.
Hơn nửa tiếng sau, xe tiến vào khu biệt thự đắt đỏ của thành phố. Nơi này nhìn như chẳng liên quan gì đến một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện như Yến Tri An, nhưng cậu lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Sân vườn, cây cỏ, ngay cả bố trí trong biệt thự cậu cũng biết rõ ràng.
“Thiếu gia, đến rồi.” Thư ký ngồi ghế phụ quay xuống nói với cậu. Khi xe dừng lại, cô xuống xe, mở cửa xe cho cậu.
“Cảm ơn.”
Yến Tri An bước từng bước vào bên trong. Giống như kiếp trước, chẳng có ai chào đón cậu cả. Người làm trong nhà nhìn thấy cậu đến cũng chỉ nhìn về phía cậu một cái, ai nên làm gì thì làm nấy.
Thư ký theo sau Yến Tri An giải thích: “Ông chủ có việc ở công ty, phu nhân có cuộc hẹn quan trọng nên không thể đón ngài được.”
Cậu gật đầu.
Phòng khách trong biệt thự rất rộng, bên trong trang trí theo phong cách Tây u, nhìn sang trọng và quyền quý. Vào trong mắt Yến Tri An lại khác, nó quá chói mắt, làm cậu nhớ đến nhà kính hoa hồng đỏ ở biệt thự trên núi, kiều diễm lại dung tục. Hẳn đây là sở thích của Cố Nhan Dung, một quý phu nhân, trên người khi nào cũng treo đầy đá quý.
Yến Tri An đặt ba lô lên bộ ghế ngồi nhũ vàng ở giữa nhà. Nghĩ đến chiếc bút máy mạ vàng đính kim cương của Yến Vân Ly, tự dưng thấy buồn cười. Vừa đặt mông xuống ghế, còn chưa kịp cười ra tiếng thì tiếng bước chân chạy chậm từ trên lầu đi xuống vang lên.
Yến Vân Ly dừng lại ở hành lang tầng hai nhìn xuống. Cậu ta trừng mắt, ánh mắt hận không thể xiên cậu thành ngàn mảnh. Cậu ta gằn từng chữ, “Yến Tri An.”
Yến Tri An thờ ơ liếc cậu ta một cái, không đáp. Đợi đến khi Yến Vân Ly đi đến trước mặt cậu, cậu mới lạnh lùng chào hỏi. “Xin chào, Yến Vân Ly.”
“Danh xưng tiểu thiếu gia của nhà họ Yến, cậu dùng đủ lâu rồi.”
Giang Cẩn Diên từ cửa đi vào đã nhìn chằm chằm vào chú, càng nhìn ánh mắt càng kỳ lạ. Nhìn đến nỗi Giang Tịnh Du phải ngước mắt lên nhìn hắn. Ánh mắt lạnh lùng, môi mím chặt, nhìn kiểu gì cũng thấy đang không vui.
Ai mà biết được, người khiến người ta sợ hãi, người mà không ai có thể với tới này lại đang đi thích một người, mà người đó còn không biết gì cả.
Giang Cẩn Diên hắc hắc cười mấy cái, trông vừa xấu xa vừa tình nghịch. Cộng với khuôn mặt non mềm bầu bĩnh, dáng vẻ đáng yêu này trở về như xưa.
Giang Tịnh Du: “???”
“Chú ơi chú à, chú đừng giận cháu nữa mà.” Giang Cẩn Diên chạy đến ngồi cạnh chú của mình, nũng na nũng nịu.
Chú hắn ghét bỏ đẩy ra, không nói gì. Giang Cẩn Diên lại nói: “Khà khà, nay cháu vừa về từ chỗ Tri An. Chú nói xem, cháu biết cái gì nè!”
“…”
“Thì ra…” Giang Cẩn Diên cố ý kéo dài âm điệu. Chú hắn nghe đến Tri An chắc chắn tò mò lắm. “Chú thích thầm người ta.”
“…” Giang Tịnh Du triệt để giận, nhắm mắt không nhìn, không nói chuyện. Cố gắng đè nén xúc động muốn tống cổ thằng cháu của mình về nhà mẹ đẻ.
Mạch não của Giang Cẩn Diên rất kỳ lạ. Hắn thích Yến Tri An nhưng lại không ngăn cấm người khác thích cậu, kể cả chú của mình. Yến Tri An ưu tú như thế, cậu xứng đáng được người khác nâng niu, yêu thích.
Chỉ cần Yến Tri An không phải là của riêng ai, đối với Giang Cẩn Diên đều như nhau cả. Miễn cậu không yêu đương, thì Giang Cẩn Diên hắn có hàng ngàn cơ hội theo đuổi, còn có lợi thế là bạn thân của cậu…
Chắc là lợi thế.
Nhỉ?
Nói chung ai là cũng có thể cạnh tranh công bằng mà.
Giang Tịnh Du nhìn cháu mình, như hết chịu nổi, cầm hợp đồng của mình chạy đến thư phòng, đóng chặt cửa.
___
Mấy ngày trôi qua, trước cửa nhà trọ Yến Tri An có một chiếc xe sang trọng đâu. Những người ở xung qua đứng nơi xa hóng hớt và tám chuyện.
Bình thường, Giang Tịnh Du đến đều đậu xe ở nơi kín đáo, chứ không lộ liễu như vậy.
Cửa nhà trọ Yến Tri An mở rộng, chính chủ ngồi trên sô pha, trên tay cậu là một quyển sách tiếng anh đang đọc dở. Ngồi đối diện cậu là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng xa lạ.
“Thiếu gia.” Cô gái này là thứ ký của Yến Tháp Tùng, nhận mệnh đến đón tiểu thiếu gia thất lạc của nhà họ Yến trở về. “Không biết có cần thu xếp đồ đạc không ạ?”
Yến Tri An rời mắt khỏi trang sách, nói: “Chỉ có mình cô đến?”
Hiển nhiên, chỉ có mình thư ký đến, còn không có ai khác nữa. Yến Tri An chỉ hỏi vậy, cũng không phát biểu ý kiến gì, cũng không tỏ thái độ.
“Không cần.” Yến Tri An bỏ vài quyển sách vào ba lô, cậu đứng lên nói: “Đi thôi.”
Thư ký đi theo Yến Tri An ra ngoài, nhìn cậu khóa cửa nhà mà khó hiểu. Nhưng cũng không nêu ý kiến gì, chỉ làm việc đúng chức trách của mình.
Yến Tri An ngồi trên xe, khi xe chạy về phía biệt thự nhà họ Yến, cậu không biết mình có tâm trạng như thế nào nữa. Vào kiếp trước, người đến đón cậu về biệt thự nhà họ Yến cũng là thư ký của Yến Tháp Tùng. Cậu khi đó háo hức lắm, tâm trạng vừa vui mừng lại bồi hồi, cũng có chút lo lắng. Lo lắng không biết rằng cha mẹ ruột sẽ thích mình không, anh trai và cả thiếu gia thật nữa.
Nhưng bây giờ lại không thế, cậu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn từng khung cảnh chảy ngược, thời gian như trôi thật nhanh, không phải tiến về phía trước, mà chảy về quá khứ.
Hơn nửa tiếng sau, xe tiến vào khu biệt thự đắt đỏ của thành phố. Nơi này nhìn như chẳng liên quan gì đến một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện như Yến Tri An, nhưng cậu lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Sân vườn, cây cỏ, ngay cả bố trí trong biệt thự cậu cũng biết rõ ràng.
“Thiếu gia, đến rồi.” Thư ký ngồi ghế phụ quay xuống nói với cậu. Khi xe dừng lại, cô xuống xe, mở cửa xe cho cậu.
“Cảm ơn.”
Yến Tri An bước từng bước vào bên trong. Giống như kiếp trước, chẳng có ai chào đón cậu cả. Người làm trong nhà nhìn thấy cậu đến cũng chỉ nhìn về phía cậu một cái, ai nên làm gì thì làm nấy.
Thư ký theo sau Yến Tri An giải thích: “Ông chủ có việc ở công ty, phu nhân có cuộc hẹn quan trọng nên không thể đón ngài được.”
Cậu gật đầu.
Phòng khách trong biệt thự rất rộng, bên trong trang trí theo phong cách Tây u, nhìn sang trọng và quyền quý. Vào trong mắt Yến Tri An lại khác, nó quá chói mắt, làm cậu nhớ đến nhà kính hoa hồng đỏ ở biệt thự trên núi, kiều diễm lại dung tục. Hẳn đây là sở thích của Cố Nhan Dung, một quý phu nhân, trên người khi nào cũng treo đầy đá quý.
Yến Tri An đặt ba lô lên bộ ghế ngồi nhũ vàng ở giữa nhà. Nghĩ đến chiếc bút máy mạ vàng đính kim cương của Yến Vân Ly, tự dưng thấy buồn cười. Vừa đặt mông xuống ghế, còn chưa kịp cười ra tiếng thì tiếng bước chân chạy chậm từ trên lầu đi xuống vang lên.
Yến Vân Ly dừng lại ở hành lang tầng hai nhìn xuống. Cậu ta trừng mắt, ánh mắt hận không thể xiên cậu thành ngàn mảnh. Cậu ta gằn từng chữ, “Yến Tri An.”
Yến Tri An thờ ơ liếc cậu ta một cái, không đáp. Đợi đến khi Yến Vân Ly đi đến trước mặt cậu, cậu mới lạnh lùng chào hỏi. “Xin chào, Yến Vân Ly.”
“Danh xưng tiểu thiếu gia của nhà họ Yến, cậu dùng đủ lâu rồi.”