Chương 55: Bắt đầu rồi
Yến Vân Ly nghe thấy như vậy thì cắn chặt răng, dù vậy, cậu ta cũng chẳng dám tỏ thái độ gì, bởi vì trong nhà vẫn còn người làm và cả cô thư ký. Hình tượng của Yến Vân Ly trong mắt của người khác luôn là đơn thuần, mềm mại và rất hay cười. Con người luôn có xu hướng hướng đến những điều tích cực và bảo vệ người yếu đuối, nên cậu ta như bảo bối được bao bọc vậy.
Ngược lại, Yến Tri An lạnh lùng, cậu lịch sự nhưng lại không cho người khác cảm giác thân thiết, còn có cảm giác cậu cao không với tới, mọi ánh hào quang đều chiếu rọi xuống chỉ để soi sáng tri thức và tài năng của cậu.
“Tri… Tri An, sao cậu lại nói như vậy chứ?”
Thật sự không thể hiểu nổi Yến Vân Ly, đến bây giờ cậu ta còn có thể diễn tiếp được. Yến tri An ngại phiền nên chẳng thèm để ý đến, mặc cậu ta dụi đôi mắt đỏ hoe, như thể một giây sau sẽ có nước mắt rơi xuống vậy.
“Chị thư ký, bao giờ thì hai người kia trở về?” Cậu nói với cô thư ký.
Thư ký vừa nhận một cuộc gọi, cô nhìn Yến Tri An với nụ cười tiêu chuẩn, “Ông chủ đang trên đường trở về, xin thiếu gia đợi một chút ạ.”
Yến Tri An gật đầu, nhàn nhã ngồi trên sô pha uống trà. Yến Vân Ly vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt thù hận gần như không che giấu được. Đợi thư ký rời đi, người làm cũng ai làm việc nấy, chẳng còn ai để ý đến họ nữa cậu ta mới lộ rõ bản mặt thật của mình.
“Yến Tri An, tôi sẽ không để cậu ở yên trong nhà tôi đâu!”
Ôi! Cái vẻ mặt xấu xí làm sao.
Yến Tri An uống một ngụm trà, “Ừ! Tôi cũng vậy.”
Tôi cũng vậy?
Cậu ta như bị Yến Tri An khiêu khích, gần như là tức điên lên, có xúc động muốn lao đến đánh người. Một người xốc nổi không thể hơn được, Yến Tri An không thể hiểu nổi bản thân của kiếp trước, nghĩ gì mà muốn cùng người như này sống như người một nhà.
Tiếng động cơ xe dần đến gần. Yến Vân Ly như nghĩ đến cái gì đó, cậu ta cầm một ly trà nóng đến gần Yến Tri An. Ánh mắt hiểm độc, gằn từng chữ nói: “Bắt đầu rồi.”
???
Cậu ta muốn làm gì?
Ly tra còn bốc khói nghi ngút, Yến Tri An âm thầm dịch người xa một chút. Nhìn Yến Vân ly như vậy, cứ như một giây sau câu ta sẽ hất tất cả vào người cậu vậy, với khoảng cách như vậy chắc chắn tránh không kịp.
Trong lòng suy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cậu rất điềm nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.
Tiếng bước chân cộp cộp vang lên, ngày càng gần. Khi mà cánh cửa được mở ra, Yến Vân Ly cũng sáp tới gần Yến Tri An, để ly trà nóng vào tay cậu, sau đó dùng sức hất lên một cái.
“A!” Tiếng hét thất thanh. Cùng với tiếng ly sứ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
“Tri An.”
Yến Vân Ly ôm cánh tay bị bỏng khóc nấc lên, “Tri An, sao cậu lại làm như thế?”
Yến Tri An còn chưa kịp phản ứng với hành động tự hủy của cậu ta, lòng bàn tay cậu bỏng rát. Khi người làm chạy đến vây quanh Yến Vân Ly vô tình đẩy Yến Tri An ngã sang một bên. Cậu lấy tay chống đỡ, lòng bàn tay đè phải mảnh sứ trên nền nhà.
Máu chảy ra đỏ một mảnh, như cậu không thấy đau lắm, chắc do vừa bị bỏng vừa bị thương, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cậu đang nóng bừng.
Yến Minh Hy vừa vào đến cửa đã nhìn thấy cảnh này, anh giật thót, chạy nhanh về phía trước nhưng khoảng cách quá xa, chỉ có thể hô lên một cái tên xuất hiện trong đầu mình trước.
Yến Tri An ngốc ngốc mà nhìn bàn tay đang chảy máu của mình. Đến khi có một chiếc khăn tay quấn chặt lên mới phản ứng lại. Yến Minh Hy đỡ cậu ngồi lại lên ghế.
“Mấy người các cậu còn không mau đi gọi bác sĩ.”
Người làm tản ra, Yến Vân Ly nhìn người đến là anh trai thì càng khóc thảm hơn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở. “Anh, em không sao, không cần gọi bác sĩ, chườm lạnh một chút là được.”
Càng nói cậu ta càng không dừng được nước mắt, tay ôm chặt cánh tay bị bỏng, trên đó còn có một túi chườm lạnh mà người làm nhanh chóng mang tới.
Yến Minh Hy sâu sắc nhìn cậu ta, không biết anh nghĩ gì, gương mặt lạnh tanh không giống như bình thường. Dù vậy anh cũng không hỏi gì, đợi bác sĩ đến xử lý vết thương cho hai người.
Yến Vân Ly nhìn thấy Yến Tri An cũng bị thương, ngẩn người ra một lúc. Bỗng dưng hiểu ánh mắt anh trai nhìn cậu ta khi nãy. Còn Yến Tri An, từ lúc bắt đầu đã im lặng rồi, khi bác sĩ băng bó còn nhìn chằm chằm vào vết máu còn dính trên băng gạc.
“Tri An, đau lắm sao?” Yến Minh Hy nhìn sắc mặt cậu, ân cần hỏi.
“Không sao.” Yến Tri An chẳng nhìn anh, cậu nhìn thẳng vào mắt của Yến Vân Ly khiến cậu ta giật thót lên.
Yến Vân Ly bị dọa, bắt đầu khóc thút thít lên. “Anh, hu hu, tay em đau quá.”
Lúc chỉ còn ba người, mặt Yến Minh Hy nghiêm lại, anh nhìn Yến Vân Ly, “Vân Ly, em làm gì vậy hả?”
“Anh…”
“Em nghĩ anh không nhìn thấy em làm gì sao? Em nghĩ cái gì mà làm như vậy hả. Anh vốn không tin mấy chuyện trước kia anh điều tra là thật, em đó giờ rất ngoan ngoãn cũng rất hiền lành, làm sao có thể hãm hại người khác được. Nhưng giờ…” Anh thở hắt ra một cái.
Yến Vân Ly không thể tin được, níu tay anh, “Anh.”
Thất sách rồi, Yến Vân Ly không nghĩ người về sẽ là Yến Minh Hy, nếu như là Yến Tháp Tùng hay một ai khác trong nhà thấy cảnh này, dù không biết ai đúng ai sai, chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ta. “Anh vì cậu ta mà điều tra em?”
“Sao anh có thể vì người ngoài như cậu ta mà nói em như thế.” Cậu ta ôm mặt, nức nở khóc lên, đáng thương vô cùng.
“Minh Hy, sao con có thể bắt nạt Vân Ly như thế!?”
Ngược lại, Yến Tri An lạnh lùng, cậu lịch sự nhưng lại không cho người khác cảm giác thân thiết, còn có cảm giác cậu cao không với tới, mọi ánh hào quang đều chiếu rọi xuống chỉ để soi sáng tri thức và tài năng của cậu.
“Tri… Tri An, sao cậu lại nói như vậy chứ?”
Thật sự không thể hiểu nổi Yến Vân Ly, đến bây giờ cậu ta còn có thể diễn tiếp được. Yến tri An ngại phiền nên chẳng thèm để ý đến, mặc cậu ta dụi đôi mắt đỏ hoe, như thể một giây sau sẽ có nước mắt rơi xuống vậy.
“Chị thư ký, bao giờ thì hai người kia trở về?” Cậu nói với cô thư ký.
Thư ký vừa nhận một cuộc gọi, cô nhìn Yến Tri An với nụ cười tiêu chuẩn, “Ông chủ đang trên đường trở về, xin thiếu gia đợi một chút ạ.”
Yến Tri An gật đầu, nhàn nhã ngồi trên sô pha uống trà. Yến Vân Ly vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt thù hận gần như không che giấu được. Đợi thư ký rời đi, người làm cũng ai làm việc nấy, chẳng còn ai để ý đến họ nữa cậu ta mới lộ rõ bản mặt thật của mình.
“Yến Tri An, tôi sẽ không để cậu ở yên trong nhà tôi đâu!”
Ôi! Cái vẻ mặt xấu xí làm sao.
Yến Tri An uống một ngụm trà, “Ừ! Tôi cũng vậy.”
Tôi cũng vậy?
Cậu ta như bị Yến Tri An khiêu khích, gần như là tức điên lên, có xúc động muốn lao đến đánh người. Một người xốc nổi không thể hơn được, Yến Tri An không thể hiểu nổi bản thân của kiếp trước, nghĩ gì mà muốn cùng người như này sống như người một nhà.
Tiếng động cơ xe dần đến gần. Yến Vân Ly như nghĩ đến cái gì đó, cậu ta cầm một ly trà nóng đến gần Yến Tri An. Ánh mắt hiểm độc, gằn từng chữ nói: “Bắt đầu rồi.”
???
Cậu ta muốn làm gì?
Ly tra còn bốc khói nghi ngút, Yến Tri An âm thầm dịch người xa một chút. Nhìn Yến Vân ly như vậy, cứ như một giây sau câu ta sẽ hất tất cả vào người cậu vậy, với khoảng cách như vậy chắc chắn tránh không kịp.
Trong lòng suy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cậu rất điềm nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.
Tiếng bước chân cộp cộp vang lên, ngày càng gần. Khi mà cánh cửa được mở ra, Yến Vân Ly cũng sáp tới gần Yến Tri An, để ly trà nóng vào tay cậu, sau đó dùng sức hất lên một cái.
“A!” Tiếng hét thất thanh. Cùng với tiếng ly sứ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
“Tri An.”
Yến Vân Ly ôm cánh tay bị bỏng khóc nấc lên, “Tri An, sao cậu lại làm như thế?”
Yến Tri An còn chưa kịp phản ứng với hành động tự hủy của cậu ta, lòng bàn tay cậu bỏng rát. Khi người làm chạy đến vây quanh Yến Vân Ly vô tình đẩy Yến Tri An ngã sang một bên. Cậu lấy tay chống đỡ, lòng bàn tay đè phải mảnh sứ trên nền nhà.
Máu chảy ra đỏ một mảnh, như cậu không thấy đau lắm, chắc do vừa bị bỏng vừa bị thương, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cậu đang nóng bừng.
Yến Minh Hy vừa vào đến cửa đã nhìn thấy cảnh này, anh giật thót, chạy nhanh về phía trước nhưng khoảng cách quá xa, chỉ có thể hô lên một cái tên xuất hiện trong đầu mình trước.
Yến Tri An ngốc ngốc mà nhìn bàn tay đang chảy máu của mình. Đến khi có một chiếc khăn tay quấn chặt lên mới phản ứng lại. Yến Minh Hy đỡ cậu ngồi lại lên ghế.
“Mấy người các cậu còn không mau đi gọi bác sĩ.”
Người làm tản ra, Yến Vân Ly nhìn người đến là anh trai thì càng khóc thảm hơn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở. “Anh, em không sao, không cần gọi bác sĩ, chườm lạnh một chút là được.”
Càng nói cậu ta càng không dừng được nước mắt, tay ôm chặt cánh tay bị bỏng, trên đó còn có một túi chườm lạnh mà người làm nhanh chóng mang tới.
Yến Minh Hy sâu sắc nhìn cậu ta, không biết anh nghĩ gì, gương mặt lạnh tanh không giống như bình thường. Dù vậy anh cũng không hỏi gì, đợi bác sĩ đến xử lý vết thương cho hai người.
Yến Vân Ly nhìn thấy Yến Tri An cũng bị thương, ngẩn người ra một lúc. Bỗng dưng hiểu ánh mắt anh trai nhìn cậu ta khi nãy. Còn Yến Tri An, từ lúc bắt đầu đã im lặng rồi, khi bác sĩ băng bó còn nhìn chằm chằm vào vết máu còn dính trên băng gạc.
“Tri An, đau lắm sao?” Yến Minh Hy nhìn sắc mặt cậu, ân cần hỏi.
“Không sao.” Yến Tri An chẳng nhìn anh, cậu nhìn thẳng vào mắt của Yến Vân Ly khiến cậu ta giật thót lên.
Yến Vân Ly bị dọa, bắt đầu khóc thút thít lên. “Anh, hu hu, tay em đau quá.”
Lúc chỉ còn ba người, mặt Yến Minh Hy nghiêm lại, anh nhìn Yến Vân Ly, “Vân Ly, em làm gì vậy hả?”
“Anh…”
“Em nghĩ anh không nhìn thấy em làm gì sao? Em nghĩ cái gì mà làm như vậy hả. Anh vốn không tin mấy chuyện trước kia anh điều tra là thật, em đó giờ rất ngoan ngoãn cũng rất hiền lành, làm sao có thể hãm hại người khác được. Nhưng giờ…” Anh thở hắt ra một cái.
Yến Vân Ly không thể tin được, níu tay anh, “Anh.”
Thất sách rồi, Yến Vân Ly không nghĩ người về sẽ là Yến Minh Hy, nếu như là Yến Tháp Tùng hay một ai khác trong nhà thấy cảnh này, dù không biết ai đúng ai sai, chắc chắn sẽ đứng về phía cậu ta. “Anh vì cậu ta mà điều tra em?”
“Sao anh có thể vì người ngoài như cậu ta mà nói em như thế.” Cậu ta ôm mặt, nức nở khóc lên, đáng thương vô cùng.
“Minh Hy, sao con có thể bắt nạt Vân Ly như thế!?”