Chương 57: Họp mặt gia đình
Yến Minh Hy dẫn cậu đến căn phòng trên lầu ba, nằm đối diện với phong của anh. Trước khi đi anh còn dặn cậu: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”
Chẳng biết từ khi nào, Yến Minh chẳng còn tin tưởng vào ngôi nhà này nữa. Trước kia ngôi nhà này ấm áp hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ đối với anh, nó được bao bọc bởi những lớp mặt nạ giả dối giày bấy nhiêu.
Anh không biết trong tương lai, còn có những lớp mặt nạ nào được lột xuống nữa. Nghĩ đến những điều đó đều khiến cho cõi lòng anh tan nát, đau đớn đến nỗi không muốn đối diện với tương lai.
Yến Minh Hy vốn chẳng muốn về nhà, nhưng anh không yên tâm Yến Tri An. Trước giờ cậu chưa bao giờ được chở che, bao bọc, cũng chưa bao giờ đối diện với cái khắc nghiệt của nơi hào nhoáng như “hào môn”. Sợ cậu mềm lòng trước “cha mẹ”, cũng sợ cậu chịu thiệt thòi ở đây.
Ngày hôm nay, Yến Tri An lần đầu tiên bước vào nhà, đã chịu thiệt thòi rồi. Yến Minh Hy thở dài, nằm xuống giường, nhắm mắt suy tư.
Yến Tri An đóng cửa lại, cậu đánh giá căn phòng. Căn phòng này tốt hơn căn phòng Yến Tri An vào ở kiếp trước nhiều.
Kiếp trước, Yến Tri An được sắp xếp ở một căn phòng vừa nhỏ vừa cũ, nhưng đối với một sinh viên đi lên từ viện mồ côi, quen ở những ngôi nhà trọ nhỏ bé cũ kỹ, thì căn phòng này đã rất tốt rồi. Thậm chí khi đó cậu còn vui vẻ cả một ngày trời.
Yến Tri An đặt ba lô xuống, cậu ngồi trên giường. Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Nhìn người gọi tới Yến Tri An mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng lại chân thật nhất trong ngày hôm nay.
“Alo, sao chú lại gọi cho tôi vậy?”
Giang Tịnh Du ở đầu dây bên kia: “…”
Anh biết cậu dọn đến nhà họ Yến vào hôm nay thông qua Giang Cẩn Diên, thằng cháu la lối từ tối hôm qua đến giờ. Nào là chửi Yến Vân Ly chết bằm, nào là mắng Yến Minh Hy vô dụng, xong còn hỏi thăm nhẹ nhàng với mười tám đời tổ tông nhà họ Yến. Mặc dù sau cùng bị anh quát cho một cậu rồi im bặt lên phòng.
Giả dụ, mấy câu mắng chửi lỗ mãng của thằng cháu đến tai nhà họ Yến, chắc hai thế gia cạch mặt, từ này trở đi làm đối thủ trên mọi phương diện luôn quá.
Giang Tịnh Du thở dài.
Thật lâu cũng không thấy đầu dây bên kia trả lời, mà chỉ nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt, Yến Tri An ngậm cười, “Chú sao vậy, Cẩn Diên lại gây rắc rối gì à?”
“Không có, nó thì gây được rắc rối gì.”
Ừ! Không gây rắc rối gì đâu, thi thoảng hai chú cháu này dỗi nhau mấy ngày liền thôi.
Giang Tịnh Du bề ngoài lạnh lùng, nhìn thì rất nghiêm khắc với Giang Cẩn Du như thế, thật ra lại là người dung túng hắn nhất.
“Hôm nay của em như thế nào?” Anh ân cần hỏi, cũng không nhắc đến chuyện riêng riêng của cậu, chỉ đơn giản là hỏi han đối với người mình quan tâm.
Yến Tri An vô thức cuộn bàn tay bị thương lại, đến khi lòng bàn tay có cảm giác nhói nhói mới thả lỏng ra. Cậu nhẹ nhàng đáp: “Rất tốt.”
Yến Tri An về nhà họ Yến, có Yến Vân Ly ở đó. Giang Tịnh Du biết cậu cảm thấy không vui, Yến Tri An dù không vui cũng sẽ không bao giờ chia sẻ với người khác.
Anh thở dài đáp một tiếng, lại hỏi cậu: “Sách hôm trước mua đã đọc hết chưa?”
Yến Tri An lục trong ba lô một quyển sách dày cộp, “Chưa, còn một quyển nữa.”
“Ừ.”
“Ông cụ Lê gọi tôi, bảo có rảnh thì dẫn em đến chơi với ông.”
Ông cụ Lê mới gặp Yến Tri An có một lần, thời gian nói chuyện cũng rất ngắn ngủi. Nhưng ông cụ rất thích cậu, đúng thật là hôm trước có gọi cho anh nói chuyện, cũng nhắc đến Yến Tri An.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Dạ. Vậy hôm nào mình lại đi, tôi muốn mua thêm mấy quyển, hôm đó có vài quyển sách chưa kịp mua.”
Tâm trạng của Yến Tri An tốt lên, mặc dù hai người chẳng nói chuyện gì cả, đa số đềm phiếm với nhau, nhưng anh khiến cho cậu thư giãn hơn nhiều.
Với Giang Tịnh Du cũng vậy, anh hẹn vào chiều thứ sáu tuần này sẽ đến trường đón cậu. Cả hai vui vẻ nói chuyện, vui vẻ cúp máy.
Yến Tri An đặt quyển sách lên tủ đầu giường, lấy một bộ đồ chuẩn bị sẵn trong ba lô rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, cửa phòng cậu bị gõ. Là Yến Minh Hy.
“Tri An, xuống ăn cơm thôi.”
Khi cùng cậu đi xuống lầu, Yến Minh Hy còn nhắc cậu rằng Yến Tháp Tùng cũng đã về. Ngoài ông ra còn có mấy người họ hàng nữa. Bữa tối này coi như là bữa tối ra mắt của Yến Tri An đối với cách thành viên khác của Yến gia.
Yến Tri An gật đầu.
Nghe tiếng bước chân từ trên lầu, ánh mắt người nhà họ Yến đổ dồn về phía cậu. Yến Tri An theo Yến Minh Hy đến trước mặt những người kia. Hai người chưa kịp chào hỏi thì một người phụ nữ lên tiếng trước:
“Anh rể, đây là đứa nhỏ đó à, quả nhiên lớn lên thật xuất sắc.” Nói xong, bà ta dùng tay che miệng, hô lên với vẻ ngạc nhiên: “Ôi trời, tối nay cũng coi như là họp mặt gia đình, sao cháu lại ăn mặc như thế chứ.”
Bà vừa nói xong, có vài âm thanh dè bỉu vang lên, ồn ào cả sảnh.
Yến Tri An ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo sơ mi bảy mươi chín ngàn và chiếc quần jean màu nhạt, màu sắc trên quần hơi phai nhưng không rõ. Cậu chẳng để ý những lời đó, khuôn mặt lạnh nhạt như mọi khi.
Yến Minh Hy chắn trước mặt Yến Tri An, anh nói với những người trong sảnh: “Đây là Yến Tri An, em trai con.”
Yến Tri An lễ phép chào.
Thái độ của hai người bình tĩnh rộng lượng, khiến cho nhưng người dè bỉu cậu trở thành những người họ hàng cay nghiệt. m thanh xì xào kia im bặt.
Chẳng biết từ khi nào, Yến Minh chẳng còn tin tưởng vào ngôi nhà này nữa. Trước kia ngôi nhà này ấm áp hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ đối với anh, nó được bao bọc bởi những lớp mặt nạ giả dối giày bấy nhiêu.
Anh không biết trong tương lai, còn có những lớp mặt nạ nào được lột xuống nữa. Nghĩ đến những điều đó đều khiến cho cõi lòng anh tan nát, đau đớn đến nỗi không muốn đối diện với tương lai.
Yến Minh Hy vốn chẳng muốn về nhà, nhưng anh không yên tâm Yến Tri An. Trước giờ cậu chưa bao giờ được chở che, bao bọc, cũng chưa bao giờ đối diện với cái khắc nghiệt của nơi hào nhoáng như “hào môn”. Sợ cậu mềm lòng trước “cha mẹ”, cũng sợ cậu chịu thiệt thòi ở đây.
Ngày hôm nay, Yến Tri An lần đầu tiên bước vào nhà, đã chịu thiệt thòi rồi. Yến Minh Hy thở dài, nằm xuống giường, nhắm mắt suy tư.
Yến Tri An đóng cửa lại, cậu đánh giá căn phòng. Căn phòng này tốt hơn căn phòng Yến Tri An vào ở kiếp trước nhiều.
Kiếp trước, Yến Tri An được sắp xếp ở một căn phòng vừa nhỏ vừa cũ, nhưng đối với một sinh viên đi lên từ viện mồ côi, quen ở những ngôi nhà trọ nhỏ bé cũ kỹ, thì căn phòng này đã rất tốt rồi. Thậm chí khi đó cậu còn vui vẻ cả một ngày trời.
Yến Tri An đặt ba lô xuống, cậu ngồi trên giường. Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Nhìn người gọi tới Yến Tri An mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng lại chân thật nhất trong ngày hôm nay.
“Alo, sao chú lại gọi cho tôi vậy?”
Giang Tịnh Du ở đầu dây bên kia: “…”
Anh biết cậu dọn đến nhà họ Yến vào hôm nay thông qua Giang Cẩn Diên, thằng cháu la lối từ tối hôm qua đến giờ. Nào là chửi Yến Vân Ly chết bằm, nào là mắng Yến Minh Hy vô dụng, xong còn hỏi thăm nhẹ nhàng với mười tám đời tổ tông nhà họ Yến. Mặc dù sau cùng bị anh quát cho một cậu rồi im bặt lên phòng.
Giả dụ, mấy câu mắng chửi lỗ mãng của thằng cháu đến tai nhà họ Yến, chắc hai thế gia cạch mặt, từ này trở đi làm đối thủ trên mọi phương diện luôn quá.
Giang Tịnh Du thở dài.
Thật lâu cũng không thấy đầu dây bên kia trả lời, mà chỉ nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt, Yến Tri An ngậm cười, “Chú sao vậy, Cẩn Diên lại gây rắc rối gì à?”
“Không có, nó thì gây được rắc rối gì.”
Ừ! Không gây rắc rối gì đâu, thi thoảng hai chú cháu này dỗi nhau mấy ngày liền thôi.
Giang Tịnh Du bề ngoài lạnh lùng, nhìn thì rất nghiêm khắc với Giang Cẩn Du như thế, thật ra lại là người dung túng hắn nhất.
“Hôm nay của em như thế nào?” Anh ân cần hỏi, cũng không nhắc đến chuyện riêng riêng của cậu, chỉ đơn giản là hỏi han đối với người mình quan tâm.
Yến Tri An vô thức cuộn bàn tay bị thương lại, đến khi lòng bàn tay có cảm giác nhói nhói mới thả lỏng ra. Cậu nhẹ nhàng đáp: “Rất tốt.”
Yến Tri An về nhà họ Yến, có Yến Vân Ly ở đó. Giang Tịnh Du biết cậu cảm thấy không vui, Yến Tri An dù không vui cũng sẽ không bao giờ chia sẻ với người khác.
Anh thở dài đáp một tiếng, lại hỏi cậu: “Sách hôm trước mua đã đọc hết chưa?”
Yến Tri An lục trong ba lô một quyển sách dày cộp, “Chưa, còn một quyển nữa.”
“Ừ.”
“Ông cụ Lê gọi tôi, bảo có rảnh thì dẫn em đến chơi với ông.”
Ông cụ Lê mới gặp Yến Tri An có một lần, thời gian nói chuyện cũng rất ngắn ngủi. Nhưng ông cụ rất thích cậu, đúng thật là hôm trước có gọi cho anh nói chuyện, cũng nhắc đến Yến Tri An.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Dạ. Vậy hôm nào mình lại đi, tôi muốn mua thêm mấy quyển, hôm đó có vài quyển sách chưa kịp mua.”
Tâm trạng của Yến Tri An tốt lên, mặc dù hai người chẳng nói chuyện gì cả, đa số đềm phiếm với nhau, nhưng anh khiến cho cậu thư giãn hơn nhiều.
Với Giang Tịnh Du cũng vậy, anh hẹn vào chiều thứ sáu tuần này sẽ đến trường đón cậu. Cả hai vui vẻ nói chuyện, vui vẻ cúp máy.
Yến Tri An đặt quyển sách lên tủ đầu giường, lấy một bộ đồ chuẩn bị sẵn trong ba lô rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, cửa phòng cậu bị gõ. Là Yến Minh Hy.
“Tri An, xuống ăn cơm thôi.”
Khi cùng cậu đi xuống lầu, Yến Minh Hy còn nhắc cậu rằng Yến Tháp Tùng cũng đã về. Ngoài ông ra còn có mấy người họ hàng nữa. Bữa tối này coi như là bữa tối ra mắt của Yến Tri An đối với cách thành viên khác của Yến gia.
Yến Tri An gật đầu.
Nghe tiếng bước chân từ trên lầu, ánh mắt người nhà họ Yến đổ dồn về phía cậu. Yến Tri An theo Yến Minh Hy đến trước mặt những người kia. Hai người chưa kịp chào hỏi thì một người phụ nữ lên tiếng trước:
“Anh rể, đây là đứa nhỏ đó à, quả nhiên lớn lên thật xuất sắc.” Nói xong, bà ta dùng tay che miệng, hô lên với vẻ ngạc nhiên: “Ôi trời, tối nay cũng coi như là họp mặt gia đình, sao cháu lại ăn mặc như thế chứ.”
Bà vừa nói xong, có vài âm thanh dè bỉu vang lên, ồn ào cả sảnh.
Yến Tri An ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo sơ mi bảy mươi chín ngàn và chiếc quần jean màu nhạt, màu sắc trên quần hơi phai nhưng không rõ. Cậu chẳng để ý những lời đó, khuôn mặt lạnh nhạt như mọi khi.
Yến Minh Hy chắn trước mặt Yến Tri An, anh nói với những người trong sảnh: “Đây là Yến Tri An, em trai con.”
Yến Tri An lễ phép chào.
Thái độ của hai người bình tĩnh rộng lượng, khiến cho nhưng người dè bỉu cậu trở thành những người họ hàng cay nghiệt. m thanh xì xào kia im bặt.