Chương 56: Diễn kịch không thành
Dạo gần đây, nhà họ Yến chuẩn bị đón Yến Tri An về, Cố Nhan Dung lo lắng, sợ cảm xúc của Yến Vân Ly đi xuống nên mỗi ngày đều hết mực chiều chuộng cậu ta, dỗ dành cậu ta.
Hôm nay, Cố Nhan Dung có cuộc hẹn với đám chị em hào môn của mình, trên người bà là một bộ đầm quý phu nhân sang trọng, áo lông và những loại trang sức bắt mắt. Đi theo phía sau bà còn có hai vệ sĩ, trên tay đều là quà mua cho Yến Vân Ly.
Chỉ là khi vào cửa, chưa kịp tặng những món quà này cho con trai yêu dấu, thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu ta. Nhìn vào mới thấy con trai lớn cũng ở đây.
Yến Vân Ly níu tay áo của Yến Minh Hy, khóc thút thít đáng thương vô cùng.
“Minh Hy, con sao thế hả, em khóc cũng không biết dỗ dành nó một chút.”
Yến Vân Ly nhìn thấy mẹ thì càng tủi thân, chạy đến xà vào lòng bà. “Mẹ, anh không bắt nạt con, là con sai.”
Cố Nhan Dung vỗ lưng cậu ta vài cái, dỗ dành, “Con không sai, con ngoan của mẹ không sai.”
Bà hoàn toàn quên mất, theo như kế hoạch thì hôm nay là ngày Yến Tri An được đón về Yến gia. Ngay cả Yến Tri An ngồi bên cạnh Yến Minh Hy, bà cũng không để ý. Yến Vân Ly ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà sụt xịt, nói: “Con không nên đưa cho Tri An ly trà nóng như vậy, làm cho cậu ấy bị bỏng cầm không chắc khiến ly trà đổ lên người con. Hu hu.”
Yến Vân Ly vừa nói xong, gân xanh trên trán Yến Minh Hy nổi lên, anh cảm thấy hai mươi mấy năm cuộc đời của mình chưa bao giờ giận Yến Vân Ly đến thế, anh gằn từng từ một: “Yến, Vân, Ly.”
Yến Vân Ly mặc kệ anh, dù sao anh cũng điều tra cậu ta rồi, chút diễn xuất nho nhỏ này cũng không ngại bị anh vạch ra. Vả lại, từ khi Yến Minh Hy gặp Yến Tri An, cậu ta luôn thấy anh trai mình bênh vực cậu, ở nhà khi cậu ta nhắc đến Yến Tri An gì đó, anh luôn nói tốt một hai câu.
Cố Nhan Dung nghe đến con mình bị hất ly trà nóng thì sốt sắng, nhìn thấy tay Yến Vân Ly quấn băng vải một vùng lớn, hiển nhiên là bị bỏng. Bà không kịp nghĩ “Tri An” trong miệng Yến Vân Ly cũng là con trai bà, thậm chí là con ruột.
Nhìn đến thanh niên có gương mặt xa lạ nhưng có chút quen thuộc kia, quát lớn: “Cậu làm gì thế hả? Con trai tôi lớn đến cỡ này, tôi còn không nỡ đánh nó một cái, sao cậu có thể hất trà nóng lên người nó hả.”
Yến Minh Hy bật dậy từ trên ghế, đứng chắn trước Yến Tri An: “Mẹ!”
Từ nãy giờ, Yến Tri An vẫn luôn im lặng. Cậu lẳng lặng nhìn Yến Vân Ly diễn kịch, nhìn Cố Nhan Dung vì cậu ta mà nổi nóng, nhìn Yến Minh Hy tức giận chắn trước mình. Ánh mắt cậu trong suốt, lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào đối với những người chung máu mủ với mình này.
Xuyên qua Yến Minh Hy, Yến Tri An nhìn thẳng vào mắt Cố Nhan Dung. Ánh mắt giận dữ của bà chạm vào ánh mắt lạnh lùng kia, bà giật mình, cả người nhảy dựng lên. Cơn tức giận bỗng bay đi đâu, ngập tràn trong ánh mắt lúc này là sững sờ cùng hoảng loạn.
Bấy giờ, bà mới nhận ra Yến Tri An, nhớ đến đây cũng là con trai mình, chỉ là không phải do mình nuôi lớn, mà thất lạc và lớn lên ở xó xỉnh nào đó dưới đáy xã hội bẩn thỉu kia.
“Tri… Tri An, là… là con sao?” Bà lắp bắp nói một cách gượng gạo.
Yến Tri An đứng lên, đẩy Yến Minh Hy đang chắn trước mình ra, mỉm cười, chỉ là nụ cười không chạm đáy mắt, chào hỏi lễ phép: “Lần đầu gặp mặt Yến phu nhân, tôi là Yến Tri An.”
Cố Nhan Dung lúng túng trợn tròn mắt nhìn cậu. Yến Tri An nói tiếp: “Xin lỗi vì lần đầu đến nhà đã gây rắc rối, nhưng ai nói là tôi hất trà lên người con trai bà vậy?”
Cậu vừa nói còn cố ý liếc Yến Vân Ly một cái, cậu ta bị nhìn thì níu chặt tay của mẹ mình, hòng tìm cảm giác an toàn. Cô Nhan Dung cũng đờ ra, đúng là không có ai nói Yến Tri An hất trà cả, Yến Vân Ly cũng nói là do trà nóng làm Yến Tri An bị bỏng cầm không chắc ly trà.
Bà nhìn vào lòng bàn tay cậu, bàn tay trắng nõn đỏ ửng lên, băng gạc quấn quanh lòng bàn tay hơi thấm máu, có vẻ không chỉ bị bỏng mà còn bị thương nữa. Tình mẹ không biết từ đâu tới, bà nói: “Tay… tay con…?”
Yến Tri An không trả lời bà, cậu hỏi không đầu không đuôi: “Trong nhà có lắp camera đúng không?”
Yến Minh Hy: “Đúng.”
Yến Vân Ly nghe vậy thì hoảng loạn, Yến Tri An muốn làm gì, không lẽ cậu muốn check camera. Cậu ta gần như quên mất trong nhà mình cũng lắm camera.
Nhìn Yến Vân Ly hoảng loạn đảo mắt nhìn trần nhà, hẳn đang tìm vị trí lắp camera. Tất cả camera trong nhà đều do Yến Minh Hy kiểm soát và cho người lắp ráp, người trong nhà ai cũng biết nhưng hầu như đều không để ý.
Kiếp trước, khi cậu đến nhà họ Yến không biết điều này. Yến Vân Ly lừa cậu vào phòng cậu ta lấy giúp đồ. Xong ngay sau đó bị đổ oan là lấy trộm đồ, camera trong nhà ghi hình lại quá trình đi vào và cầm đồ ra của cậu.
Kiếp trước ngu ngốc lại bị lừa bởi diễn xuất vụng về của Yến Vân Ly này, nghĩ thôi Yến Tri An cũng thấy ghê tởm.
Cậu chẳng buồn dây dưa với bọn họ, “Phòng của tôi ở đâu?”
Yến Vân Ly đã sắp xếp một căn phòng kho cũ nát. Nhưng bây giờ, ở trước mặt nhiều người, vì hình tượng của mình cậu ta không thể nói thẳng ra được. Cậu ta đang định mở lời, nói để cậu ta dẫn cậu về phòng thì bị Yến Minh Hy tranh trước.
“Mấy ngày nay anh sẽ ở nhà, để anh đưa em về phòng của mình.”
Yến Tri An gật đầu, “Được, cảm ơn.”
Hôm nay, Cố Nhan Dung có cuộc hẹn với đám chị em hào môn của mình, trên người bà là một bộ đầm quý phu nhân sang trọng, áo lông và những loại trang sức bắt mắt. Đi theo phía sau bà còn có hai vệ sĩ, trên tay đều là quà mua cho Yến Vân Ly.
Chỉ là khi vào cửa, chưa kịp tặng những món quà này cho con trai yêu dấu, thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu ta. Nhìn vào mới thấy con trai lớn cũng ở đây.
Yến Vân Ly níu tay áo của Yến Minh Hy, khóc thút thít đáng thương vô cùng.
“Minh Hy, con sao thế hả, em khóc cũng không biết dỗ dành nó một chút.”
Yến Vân Ly nhìn thấy mẹ thì càng tủi thân, chạy đến xà vào lòng bà. “Mẹ, anh không bắt nạt con, là con sai.”
Cố Nhan Dung vỗ lưng cậu ta vài cái, dỗ dành, “Con không sai, con ngoan của mẹ không sai.”
Bà hoàn toàn quên mất, theo như kế hoạch thì hôm nay là ngày Yến Tri An được đón về Yến gia. Ngay cả Yến Tri An ngồi bên cạnh Yến Minh Hy, bà cũng không để ý. Yến Vân Ly ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà sụt xịt, nói: “Con không nên đưa cho Tri An ly trà nóng như vậy, làm cho cậu ấy bị bỏng cầm không chắc khiến ly trà đổ lên người con. Hu hu.”
Yến Vân Ly vừa nói xong, gân xanh trên trán Yến Minh Hy nổi lên, anh cảm thấy hai mươi mấy năm cuộc đời của mình chưa bao giờ giận Yến Vân Ly đến thế, anh gằn từng từ một: “Yến, Vân, Ly.”
Yến Vân Ly mặc kệ anh, dù sao anh cũng điều tra cậu ta rồi, chút diễn xuất nho nhỏ này cũng không ngại bị anh vạch ra. Vả lại, từ khi Yến Minh Hy gặp Yến Tri An, cậu ta luôn thấy anh trai mình bênh vực cậu, ở nhà khi cậu ta nhắc đến Yến Tri An gì đó, anh luôn nói tốt một hai câu.
Cố Nhan Dung nghe đến con mình bị hất ly trà nóng thì sốt sắng, nhìn thấy tay Yến Vân Ly quấn băng vải một vùng lớn, hiển nhiên là bị bỏng. Bà không kịp nghĩ “Tri An” trong miệng Yến Vân Ly cũng là con trai bà, thậm chí là con ruột.
Nhìn đến thanh niên có gương mặt xa lạ nhưng có chút quen thuộc kia, quát lớn: “Cậu làm gì thế hả? Con trai tôi lớn đến cỡ này, tôi còn không nỡ đánh nó một cái, sao cậu có thể hất trà nóng lên người nó hả.”
Yến Minh Hy bật dậy từ trên ghế, đứng chắn trước Yến Tri An: “Mẹ!”
Từ nãy giờ, Yến Tri An vẫn luôn im lặng. Cậu lẳng lặng nhìn Yến Vân Ly diễn kịch, nhìn Cố Nhan Dung vì cậu ta mà nổi nóng, nhìn Yến Minh Hy tức giận chắn trước mình. Ánh mắt cậu trong suốt, lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào đối với những người chung máu mủ với mình này.
Xuyên qua Yến Minh Hy, Yến Tri An nhìn thẳng vào mắt Cố Nhan Dung. Ánh mắt giận dữ của bà chạm vào ánh mắt lạnh lùng kia, bà giật mình, cả người nhảy dựng lên. Cơn tức giận bỗng bay đi đâu, ngập tràn trong ánh mắt lúc này là sững sờ cùng hoảng loạn.
Bấy giờ, bà mới nhận ra Yến Tri An, nhớ đến đây cũng là con trai mình, chỉ là không phải do mình nuôi lớn, mà thất lạc và lớn lên ở xó xỉnh nào đó dưới đáy xã hội bẩn thỉu kia.
“Tri… Tri An, là… là con sao?” Bà lắp bắp nói một cách gượng gạo.
Yến Tri An đứng lên, đẩy Yến Minh Hy đang chắn trước mình ra, mỉm cười, chỉ là nụ cười không chạm đáy mắt, chào hỏi lễ phép: “Lần đầu gặp mặt Yến phu nhân, tôi là Yến Tri An.”
Cố Nhan Dung lúng túng trợn tròn mắt nhìn cậu. Yến Tri An nói tiếp: “Xin lỗi vì lần đầu đến nhà đã gây rắc rối, nhưng ai nói là tôi hất trà lên người con trai bà vậy?”
Cậu vừa nói còn cố ý liếc Yến Vân Ly một cái, cậu ta bị nhìn thì níu chặt tay của mẹ mình, hòng tìm cảm giác an toàn. Cô Nhan Dung cũng đờ ra, đúng là không có ai nói Yến Tri An hất trà cả, Yến Vân Ly cũng nói là do trà nóng làm Yến Tri An bị bỏng cầm không chắc ly trà.
Bà nhìn vào lòng bàn tay cậu, bàn tay trắng nõn đỏ ửng lên, băng gạc quấn quanh lòng bàn tay hơi thấm máu, có vẻ không chỉ bị bỏng mà còn bị thương nữa. Tình mẹ không biết từ đâu tới, bà nói: “Tay… tay con…?”
Yến Tri An không trả lời bà, cậu hỏi không đầu không đuôi: “Trong nhà có lắp camera đúng không?”
Yến Minh Hy: “Đúng.”
Yến Vân Ly nghe vậy thì hoảng loạn, Yến Tri An muốn làm gì, không lẽ cậu muốn check camera. Cậu ta gần như quên mất trong nhà mình cũng lắm camera.
Nhìn Yến Vân Ly hoảng loạn đảo mắt nhìn trần nhà, hẳn đang tìm vị trí lắp camera. Tất cả camera trong nhà đều do Yến Minh Hy kiểm soát và cho người lắp ráp, người trong nhà ai cũng biết nhưng hầu như đều không để ý.
Kiếp trước, khi cậu đến nhà họ Yến không biết điều này. Yến Vân Ly lừa cậu vào phòng cậu ta lấy giúp đồ. Xong ngay sau đó bị đổ oan là lấy trộm đồ, camera trong nhà ghi hình lại quá trình đi vào và cầm đồ ra của cậu.
Kiếp trước ngu ngốc lại bị lừa bởi diễn xuất vụng về của Yến Vân Ly này, nghĩ thôi Yến Tri An cũng thấy ghê tởm.
Cậu chẳng buồn dây dưa với bọn họ, “Phòng của tôi ở đâu?”
Yến Vân Ly đã sắp xếp một căn phòng kho cũ nát. Nhưng bây giờ, ở trước mặt nhiều người, vì hình tượng của mình cậu ta không thể nói thẳng ra được. Cậu ta đang định mở lời, nói để cậu ta dẫn cậu về phòng thì bị Yến Minh Hy tranh trước.
“Mấy ngày nay anh sẽ ở nhà, để anh đưa em về phòng của mình.”
Yến Tri An gật đầu, “Được, cảm ơn.”