Chương 22: Mắc bẫy
- Anh…
Lúc đó, nàng thậm chí còn sợ là Hạ Liên là thích con trai, hơn nữa đã chuẩn bị nói ra… Giờ nàng chỉ có thể nói là may mà mọi việc không như nàng nghĩ.
Bất quá, Huyền Yến cảm thấy nếu là Hạ Liên không thích con trai, vậy hắn mặc váy cũng tốt… Dù sao hắn mặc váy xong, Huyền Yến đều cảm thấy bản thân không bằng…
Gần đây nàng có gặp một sự kiện đặc thù. Nàng còn đang cân nhắc rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Hạ Liên hay không, bởi vì nàng sợ hắn nghe xong sẽ lo lắng cho nàng…
Không chỉ là Hạ Liên. Ngay cả Lương Hoa (chủ cô nhi viện, người đã nuôi Huyền Yến cùng Hạ Liên) đều không biết tới sự kiện kia…
Hạ Liên ở lại cô nhi viện chơi một lát liền rời đi. Hắn nhận được thông báo tập hợp ở khu vực gần nhà xưởng bỏ hoang kia từ Mộc Hoa Tiên.
Không chút do dự, Hạ Liên đi vào một con hẻm vắng người, đọc lên chú ngữ.
- Chào đón hồi kết của thế giới đi! Biến thân!
Lập tức, ánh sáng mãnh liệt lần nữa phát ra. Chỉ bất quá không tới một giây, bộ giáp màu đen viền vàng đã bao phủ toàn bộ thân thể của hắn. Hạ Liên không chờ Hư Linh đọc xong câu thoại cuối đã trực tiếp vận dụng Lôi Bộ rời đi.
Nhưng mà hắn lại hoàn toàn không biết là, ngay sau khi hắn rời đi, một người mặc vest đen liền đi vào trong con hẻm, đứng ở vị trí trước đó của hắn, trên tay cầm một cái bộ đàm.
- Báo cáo, mục tiêu đang di chuyển về hướng đã đặt bẫy.
- Tốt! Tiếp tục bám theo! Chúng ta nhất định phải bắt lại tên đó!
Từ trong bộ đàm, một giọng nữ lanh lảnh phát ra. Người kia nghe thấy mệnh lệnh này liền không chút do dự đáp.
- Rõ!
Đáp xong, hai chân của người kia liền dính liền với nhau, hoá thành một cái đuôi rắn, sau đó cả người đối phương liền dần dần chìm xuống lòng đất, biến mất không còn tăm hơi…
Khoảng năm phút sau, Hạ Liên nhìn thấy Mộc Hoa Tiên đang đứng chờ mình, liền vội vàng chạy tới.
- Xin lỗi, mình tới muộn.
- Không có, mình cũng vừa đến thôi. Cậu cần nghỉ một lát không?
Nghe Mộc Hoa Tiên hỏi thăm, Hạ Liên âm thầm cảm nhận lượng ma lực còn sót lại trong thân thể một chút, sau đó lắc đầu.
- Không cần đâu, ma lực mình còn nhiều lắm.
Mộc Hoa Tiên nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó liền gọi ra rất nhiều dây leo, tạo thành một cái kén lớn bao quanh bản thân nàng cùng với Hạ Liên.
- Đi thôi.
Nói xong, cái kén kia liền hoàn toàn bao trọn hai người, chìm xuống dưới lòng đất. Hạ Liên lần đầu trải nghiệm phương thức di chuyển như vậy, cũng cảm thấy tương đối mới lạ.
Mặc dù hắn cũng từng được hấp thu ma lực của Mộc Hoa Tiên, đồng thời trùng hợp là cũng học được chiêu này, nhưng mà hắn còn chưa sử dụng lần nào.
Ừm, bởi vì tốc độ không nhanh bằng hình thái Bão Sấm hiện tại của hắn. Dù sao ưu điểm của chiêu này là có thể mang nhiều người đi, mà không phải tốc độ nhanh.
Sau khi cùng Hạ Liên đi tới gần nhà xưởng bỏ hoang kia, Mộc Hoa Tiên lập tức nhíu mày. Hạ Liên nhìn thấy cái này liền vội vàng hỏi thăm.
- Sao vậy, Tiên?
Mộc Hoa Tiên nghe thấy hắn hỏi thăm liền dùng ngữ khí lo lắng đáp lại.
- Lòng đất bị đào rỗng một vùng rất rộng… Chỗ này xác định là căn cứ của tổ chức kia rồi, để mình thả lại vài cái cây để giám thị rồi về mau thôi. Tự dưng mình cảm thấy rất bất an…
Nghe nàng nói như vậy, Hạ Liên cũng không có ý kiến gì. Trực giác cũng đang mách bảo hắn là chỗ này có gì đó không đúng, cảnh báo hắn mau rời đi.
Bỗng dưng, bốn cột sáng màu tím sậm khổng lồ đột ngột xuất hiện ở bốn phía. Sau đó, từng dòng năng lượng phát ra từ bốn cột sáng kia bắt đầu liên kết với nhau, tạo thành một kết giới hình lập phương khổng lồ màu tím sậm nhốt Hạ Liên cùng Mộc Hoa Tiên ở bên trong.
Nhìn thấy cái này, hai người liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Bọn họ mắc bẫy rồi.
Không cần nghĩ nhiều, kết giới kia nhất định là kiệt tác của tổ chức tà ác kia. Bất quá, có một chuyện hai người vẫn không hiểu, đó là đối phương định làm gì để có thể tiêu diệt bọn hắn?
Đổi cách nói thì là, bọn hắn vì sao lại cho rằng bọn hắn có thể đánh bại một thiếu nữ phép thuật cùng một chàng trai tương đương với một thiếu nữ phép thuật?
Phải biết thực lực của bọn họ không hề thấp a! Bọn hắn một người liền có thể hạ gục hai con, thậm chí Yểm Thú cùng lúc, đừng nói đến giờ đây bọn hắn còn liên thủ!
Trừ khi…
Nhìn một đàn hơn mười con Yểm Thú đi ra từ nhà xưởng bỏ hoang, sắc mặt của Hạ Liên bắt đầu trở nên rất khó nhìn. Hắn nửa là khiếp sợ tổ chức kia có thể có hơn mười con Yểm Thú để vây quét hắn, còn nửa còn lại là…
Vô cùng phẫn nộ!
Bởi vì, ở trên người của những con Yểm Thú kia, Hạ Liên nhìn thấy những bộ phận của con người!
Có con thì có bốn cái tay, một trong số đó là tay người. Có con thì là trên ngực xuất hiện một gương mặt của một người đang than khóc. Có con thì có phần đầu của con người…
Không còn nghi ngờ gì nữa. Những con Yểm Thú này nhất định chính là sản phẩm từ những lần thí nghiệm vô nhân tính của chúng!
Đang khi Hạ Liên đỏ ngầu hai mắt, mặt đất dưới chân của hắn bỗng dưng hoá thành bùn lầy, làm cho hắn lập tức lún nửa chân vào trong.
Sau đó, bùn lầy liền cứng lại, giam cầm hai chân của Hạ Liên trong lòng đất. Cùng lúc đó, người đã theo dõi Hạ Liên cũng trồi lên từ mặt đất, mỉm cười.
- Chào mừng đến với Sứ Đồ, vật thí nghiệm số 2005.