Chương 28: Lâm Hạc không có điện thoại
"Mày...!" Thẩm An bị nó chọc tức, lại suýt chút nữa bị chọc nói chuyện, may thay cuối cùng vẫn nhịn được ngậm miệng lại, biểu hiện ra rất không muốn cùng nó nói chuyện.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Tục Ân đột nhiên vang lên, nó lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bước ra ngoài nghe điện thoại.
Thẩm An thoát khỏi hành vi con ruồi của nó cũng mất luôn khẩu vị.
Ăn tối xong, đám người Lưu Thần nói muốn đi quán bar, Thẩm An chê quá ồn ào, không muốn đi.
Cố Tần Nhiên bị bố gọi điện thoại thúc giục quay về, nói rằng kỳ nghỉ hè đã tìm gia sư cho cậu, muốn cậu thực hiện "kỳ nghỉ siêu việt", tranh thủ ngày nghỉ để học bù, muốn cậu về gặp thầy trước, người ta cần xem xét thành tích của cậu.
Thẩm An không có việc gì làm, cậu lại không muốn về sớm như vậy, căn phòng nhỏ tồi tàn của bọn họ cũng không có cái gì.
Cố Tần Nhiên thấy cậu không mấy hứng thú, hỏi: "Cậu có muốn đến nhà tôi ở vài ngày không?"
Đến sống ở nhà Cố Tần Nhiên? Thẩm An ngẩng đầu liếc nhìn cậu, thời tiết nóng bức như vậy, nhà Cố Tần Nhiên nhất định sẽ mở điều Hạc suốt ngày đêm.
"Cũng được, cái quạt hỏng nhà Lâm Hạc chẳng làm tôi mát chút nào, ban đêm tôi luôn nóng đến không ngủ được."
Cố Tần Nhiên nói càng hăng: "Còn có máy chơi game nữa, tôi mới mua trò chơi mới, chúng ta có thể chơi thử."
Ngay lúc Thẩm An đang định đồng ý thì lại nghĩ tới Lâm Hạc, khóe miệng lại kéo xuống: "Thôi, buổi tối lớp trưởng về sẽ kiểm tra bài tập."
"Không phải chỉ vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ thôi sao!?"
"Aiya, một ngày cũng không thể thiếu! Còn đòi hỏi khắt khe hơn cả giáo viên chủ nhiệm!"
"Nghỉ ngơi hai ngày thì đã làm sao? Ở lại hai ngày rồi về, kỳ nghỉ vẫn còn dài, cậu đến lúc đó bù không được sao?" Cố Tần Nhiên tựa hồ rất muốn Thẩm An đến nhà mình ở hai ngày này.
"Được, vậy tôi sẽ nói cho cậu ấy một tiếng." Thẩm An cuối cùng cũng không nhịn được cám dỗ, thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra, đột nhiên sững người.
Cậu có chút ngơ ngác nhìn Cố Tần Nhiên: "Tôi hình như không biết số điện thoại di động của cậu ấy."
Cố Tần Nhiên không thể tin được: "Cậu ở với cậu ta gần một học kỳ, đến số phương thức liên lạc của cậu ta cũng không có?!"
"Thật..." Thẩm An cũng chậm rãi cau mày: "Hình như... Hình như cậu ấy không có điện thoại di động, tôi chưa thấy cậu ấy liên lạc với ai cả."
"Chúng ta đi trước đi, tôi giúp cậu lấy thông tin liên lạc của lớp trưởng trong nhóm lớp, sau đấy về đến nhà tôi rồi nói tiếp." Cố Tần Nhiên kéo Thẩm An muốn rời đi.
Thẩm An ngắt lời, có chút xấu hổ: "Không được..." Cậu rõ ràng cũng trải qua giằng co về mặt tinh thần, sau đó xua tay: "Thôi, thôi, hôm khác chúng ta nói chuyện."
Cố Tần Nhiên có chút kinh ngạc, cậu mơ hồ cảm giác được Thẩm An đã khác trước kia, cậu hình như đối xử với Lâm Hạc không bình thường, lại giống như... cậu có chút sợ hãi cậu ta.
Nhưng rõ ràng biểu hiện bên ngoài trông có vẻ như Lâm Hạc đối xử với Thẩm An rất tốt.
Cố Tần Nhiên cũng cảm thấy mâu thuẫn, ngay từ đầu, hành vi giúp đỡ Thẩm An của Lâm Hạc đã bác bỏ ấn tượng thường ngày của cậu về Lâm Hạc.
Lớp trưởng của họ vẫn luôn lạnh lùng không quá nhân tình, sắc sảo, lý trí và chủ nghĩa vị kỷ.
Lưu giữ Thẩm An đối với hoàn cảnh của Lâm Hạc mà nói không có nửa điểmm tốt.
Trừ phi cái lợi ích này, Cố Tần Nhiên nhìn không thấy.
Cố Tần Nhiên nhớ lại khoảnh khắc lúc Lâm Hạc cắn miếng kem Thẩm An cắn dở, cảm giác kỳ lạ có gì đó không ổn này càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu đột nhiên nắm lấy cánh tay Thẩm An, kéo Thẩm An đang định quay người rời đi.
Thẩm An quay đầu lại: "Lại sao nữa?"
Cố Tần Nhiên như không có nghĩ ra từ nào ổn cả, cuối cùng thăm dò hỏi: "Lâm Hạc đang bắt nạt cậu à?"
Lúc này Thẩm An không còn lời nào để nói, cậu quay người kéo Cố Tần Nhiên kể khổ.
"Tôi đệt, cậu không tưởng tượng được đâu! Cậu ta đúng là một kẻ thần kinh thích khống chế! Cậu đã bao giờ thấy một người bình thường kéo ai ra khỏi giường lúc hai giờ sáng rồi đứng dậy chép thơ cổ chưa!"
"Chỉ vì tôi ăn một cái bánh ngọt, để lại cho cậu ta một nửa!" Thẩm An càng nói càng oán hận: "Ba ngày kiểm tra một lần, hai ngày một bộ bài thi, đều là cậu ta tự ra đề, cậu có biết khó như nào không, còn bị phạt chép, tay và cổ tôi đều muốn gãy rồi đây!". Cậu chìa hai tay ra trước cho Cố Tần Nhiên nhìn, cảm giác bi thương lại xông lên: "Nhìn xem, hình dáng bàn tay của tôi là khác nhau không? "
Cố Tần Nhiên: "..."
Thẩm An cuối cùng vẫn là quay về nhà Lâm Hạc, lúc tắm cậu nhìn thấy quần áo bẩn của Lâm Hạc ở bên cạnh bồn rửa, cậu liền cầm lấy, muốn ném vào chậu lớn.
Khi đến gần, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc.
Lúc này, trong túi áo Lâm Hạc rơi ra một hộp đồ vật, Thẩm An đưa tay nhặt lên thì thấy đó là một hộp thuốc lá.
Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Hạc hút thuốc.
Có lẽ người khác đã đưa nó cho cậu ấy?
Ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, bận việc gì cũng không biết.
Nghĩ kỹ lại, mặc dù sống cùng Lâm Hạc nhưng cậu lại không biết gì về Lâm Hạc cả.
Lâm Hạc lại dùng một lịch trình học tập đầy đủ để định hình thời gian và sinh hoạt scủa Thẩm An.
Thẩm An ngâm quần áo bẩn của Lâm Hạc trong chậu, có bài huấn luyện giặt quần áo lúc trước, cậu không dám làm liều.
Lâm Hạc đêm khuya mới về, tắm rửa rồi leo lên giường.
Thẩm An ngủ không sâu, bởi vì nóng mà ngủ không ngon lắm, cậu xoay người, xông vào cái người vừa tắm xong một thân mát mẻ kia.
Một lúc sau, Thẩm An đột nhiên bắt đầu trằn trọc lần nữa, giống như bánh nướng trên chảo lật đi lật lại.
"Động loạn gì thế?" Lâm Hạc giơ tay lên giữ anh lại.
"Có con muỗi bay tới cắn tôi mấy lần." Thẩm An gãi hai cái vào chân bị cắn, ngứa ngáy vô cùng.
"Muỗi ở đâu ra?"
"Thật là có mà, sao nó cắn tôi mà không cắn cậu!" Thẩm An cảm thấy chân mình bị mấy vết cắn: "Cậu sống ở đây lâu chưa, muỗi ở đây đều biết cậu à?"
Tinh thần cậu có chút không bình thường, bắt đầu nói linh tinh.
Lâm Hạc cả đêm mệt mỏi, nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi ập đến, thậm chí có thể lấn át cả cái nóng.
Hắn nhắm mắt lại đáp lại lời Thẩm An: "Đúng vậy, bọn tôi đều là người quen cũ."
"Cậu để chúng nó cắn tôi à?"
"Thẩm An, không buồn ngủ thì đứng dậy học bài."
Thẩm An dừng một chút, nhắm mắt lại, cố gắng ép mình ngủ.
Ước chừng mười phút sau, cậu lại lấn tới nói chuyện với Lâm Hạc: "Lớp trưởng, số điện thoại di động của cậu là gì, tôi vẫn chưa có phương thức liên lạc của cậu?"
Lâm Hạc sắp ngủ say thì bị cậu đánh thức lần nữa.
"Tôi không có điện thoại."
"Sao vậy, bình thường cậu liên lạc với người khác như thế nào?" Thẩm An kinh ngạc.
Lâm Hạc lần này trầm mặc hồi lâu, Thẩm An tưởng rằng hắn đã ngủ, nhưng cậu vẫn nghe được Lâm Hạc thấp giọng trả lời.
"Không ai muốn liên lạc với tôi cả."
"Tôi sẽ liên lạc với cậu!" Thẩm An trực tiếp nói.
"Mua điện thoại di động đi." Thẩm An tràn đầy tinh thần, tiếp tục nói chuyện với Lâm Hạc: "Sau này có chuyện gì thì nói chuyện sẽ dễ dàng hơn."
Dừng một chút, Lâm Hạc mới nói: "Ừ."
Như thể đã đồng ý.
Giống như một chiếc điện báo không dây tín hiệu kém, may mà Thẩm An vẫn có thể tiếp tục nói chuyện.
"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi định ở nhà Cố Tần Nhiên, ở đây nóng quá, tôi không ngủ được, toàn thân ngứa ngáy." Thẩm An nói ra nguyên nhân: "Tôi vốn là muốn nói cho cậu biết tôi không về, kết quả cậu hóa ra thực sự không có điện thoại di động ".
Lâm Hạc không nói chuyện với cậu nữa.
Thẩm An bất giác nói: "Chúng ta hay là mua một cái điều hòa đi?"
"Không, tôi không có dư tiền." Lâm Hạc đột nhiên mở mắt, tựa hồ có chút không vui: "Cậu cũng không được phép ở nhà Cố Tần Nhiên."
Thẩm An không biết làm sao có thể trong hoàn cảnh tối tăm như vậy quan sát được Lâm Hạc không vui, trên người cũng cảm thấy khó chịu, nghe Lâm Hạc thái độ không tốt mà từ chối thẳng thừng cậu cũng bắt đầu phát hỏa: "Ý là không muốn để tôi dễ chịu hơn chứ gì, cái này không phép cho cái kia cũng không cho phép, vậy cứ để tôi nóng chết, để muỗi đốt chết tôi đi!"
Lâm Hạc lúc này lại nhắm mắt lại: "Đúng thế, quên đi."
Nghe như thể hắn căn bản không nghe Thẩm An nói gì, chỉ phụ họa theo cậu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Tục Ân đột nhiên vang lên, nó lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bước ra ngoài nghe điện thoại.
Thẩm An thoát khỏi hành vi con ruồi của nó cũng mất luôn khẩu vị.
Ăn tối xong, đám người Lưu Thần nói muốn đi quán bar, Thẩm An chê quá ồn ào, không muốn đi.
Cố Tần Nhiên bị bố gọi điện thoại thúc giục quay về, nói rằng kỳ nghỉ hè đã tìm gia sư cho cậu, muốn cậu thực hiện "kỳ nghỉ siêu việt", tranh thủ ngày nghỉ để học bù, muốn cậu về gặp thầy trước, người ta cần xem xét thành tích của cậu.
Thẩm An không có việc gì làm, cậu lại không muốn về sớm như vậy, căn phòng nhỏ tồi tàn của bọn họ cũng không có cái gì.
Cố Tần Nhiên thấy cậu không mấy hứng thú, hỏi: "Cậu có muốn đến nhà tôi ở vài ngày không?"
Đến sống ở nhà Cố Tần Nhiên? Thẩm An ngẩng đầu liếc nhìn cậu, thời tiết nóng bức như vậy, nhà Cố Tần Nhiên nhất định sẽ mở điều Hạc suốt ngày đêm.
"Cũng được, cái quạt hỏng nhà Lâm Hạc chẳng làm tôi mát chút nào, ban đêm tôi luôn nóng đến không ngủ được."
Cố Tần Nhiên nói càng hăng: "Còn có máy chơi game nữa, tôi mới mua trò chơi mới, chúng ta có thể chơi thử."
Ngay lúc Thẩm An đang định đồng ý thì lại nghĩ tới Lâm Hạc, khóe miệng lại kéo xuống: "Thôi, buổi tối lớp trưởng về sẽ kiểm tra bài tập."
"Không phải chỉ vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ thôi sao!?"
"Aiya, một ngày cũng không thể thiếu! Còn đòi hỏi khắt khe hơn cả giáo viên chủ nhiệm!"
"Nghỉ ngơi hai ngày thì đã làm sao? Ở lại hai ngày rồi về, kỳ nghỉ vẫn còn dài, cậu đến lúc đó bù không được sao?" Cố Tần Nhiên tựa hồ rất muốn Thẩm An đến nhà mình ở hai ngày này.
"Được, vậy tôi sẽ nói cho cậu ấy một tiếng." Thẩm An cuối cùng cũng không nhịn được cám dỗ, thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra, đột nhiên sững người.
Cậu có chút ngơ ngác nhìn Cố Tần Nhiên: "Tôi hình như không biết số điện thoại di động của cậu ấy."
Cố Tần Nhiên không thể tin được: "Cậu ở với cậu ta gần một học kỳ, đến số phương thức liên lạc của cậu ta cũng không có?!"
"Thật..." Thẩm An cũng chậm rãi cau mày: "Hình như... Hình như cậu ấy không có điện thoại di động, tôi chưa thấy cậu ấy liên lạc với ai cả."
"Chúng ta đi trước đi, tôi giúp cậu lấy thông tin liên lạc của lớp trưởng trong nhóm lớp, sau đấy về đến nhà tôi rồi nói tiếp." Cố Tần Nhiên kéo Thẩm An muốn rời đi.
Thẩm An ngắt lời, có chút xấu hổ: "Không được..." Cậu rõ ràng cũng trải qua giằng co về mặt tinh thần, sau đó xua tay: "Thôi, thôi, hôm khác chúng ta nói chuyện."
Cố Tần Nhiên có chút kinh ngạc, cậu mơ hồ cảm giác được Thẩm An đã khác trước kia, cậu hình như đối xử với Lâm Hạc không bình thường, lại giống như... cậu có chút sợ hãi cậu ta.
Nhưng rõ ràng biểu hiện bên ngoài trông có vẻ như Lâm Hạc đối xử với Thẩm An rất tốt.
Cố Tần Nhiên cũng cảm thấy mâu thuẫn, ngay từ đầu, hành vi giúp đỡ Thẩm An của Lâm Hạc đã bác bỏ ấn tượng thường ngày của cậu về Lâm Hạc.
Lớp trưởng của họ vẫn luôn lạnh lùng không quá nhân tình, sắc sảo, lý trí và chủ nghĩa vị kỷ.
Lưu giữ Thẩm An đối với hoàn cảnh của Lâm Hạc mà nói không có nửa điểmm tốt.
Trừ phi cái lợi ích này, Cố Tần Nhiên nhìn không thấy.
Cố Tần Nhiên nhớ lại khoảnh khắc lúc Lâm Hạc cắn miếng kem Thẩm An cắn dở, cảm giác kỳ lạ có gì đó không ổn này càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu đột nhiên nắm lấy cánh tay Thẩm An, kéo Thẩm An đang định quay người rời đi.
Thẩm An quay đầu lại: "Lại sao nữa?"
Cố Tần Nhiên như không có nghĩ ra từ nào ổn cả, cuối cùng thăm dò hỏi: "Lâm Hạc đang bắt nạt cậu à?"
Lúc này Thẩm An không còn lời nào để nói, cậu quay người kéo Cố Tần Nhiên kể khổ.
"Tôi đệt, cậu không tưởng tượng được đâu! Cậu ta đúng là một kẻ thần kinh thích khống chế! Cậu đã bao giờ thấy một người bình thường kéo ai ra khỏi giường lúc hai giờ sáng rồi đứng dậy chép thơ cổ chưa!"
"Chỉ vì tôi ăn một cái bánh ngọt, để lại cho cậu ta một nửa!" Thẩm An càng nói càng oán hận: "Ba ngày kiểm tra một lần, hai ngày một bộ bài thi, đều là cậu ta tự ra đề, cậu có biết khó như nào không, còn bị phạt chép, tay và cổ tôi đều muốn gãy rồi đây!". Cậu chìa hai tay ra trước cho Cố Tần Nhiên nhìn, cảm giác bi thương lại xông lên: "Nhìn xem, hình dáng bàn tay của tôi là khác nhau không? "
Cố Tần Nhiên: "..."
Thẩm An cuối cùng vẫn là quay về nhà Lâm Hạc, lúc tắm cậu nhìn thấy quần áo bẩn của Lâm Hạc ở bên cạnh bồn rửa, cậu liền cầm lấy, muốn ném vào chậu lớn.
Khi đến gần, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc.
Lúc này, trong túi áo Lâm Hạc rơi ra một hộp đồ vật, Thẩm An đưa tay nhặt lên thì thấy đó là một hộp thuốc lá.
Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Hạc hút thuốc.
Có lẽ người khác đã đưa nó cho cậu ấy?
Ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, bận việc gì cũng không biết.
Nghĩ kỹ lại, mặc dù sống cùng Lâm Hạc nhưng cậu lại không biết gì về Lâm Hạc cả.
Lâm Hạc lại dùng một lịch trình học tập đầy đủ để định hình thời gian và sinh hoạt scủa Thẩm An.
Thẩm An ngâm quần áo bẩn của Lâm Hạc trong chậu, có bài huấn luyện giặt quần áo lúc trước, cậu không dám làm liều.
Lâm Hạc đêm khuya mới về, tắm rửa rồi leo lên giường.
Thẩm An ngủ không sâu, bởi vì nóng mà ngủ không ngon lắm, cậu xoay người, xông vào cái người vừa tắm xong một thân mát mẻ kia.
Một lúc sau, Thẩm An đột nhiên bắt đầu trằn trọc lần nữa, giống như bánh nướng trên chảo lật đi lật lại.
"Động loạn gì thế?" Lâm Hạc giơ tay lên giữ anh lại.
"Có con muỗi bay tới cắn tôi mấy lần." Thẩm An gãi hai cái vào chân bị cắn, ngứa ngáy vô cùng.
"Muỗi ở đâu ra?"
"Thật là có mà, sao nó cắn tôi mà không cắn cậu!" Thẩm An cảm thấy chân mình bị mấy vết cắn: "Cậu sống ở đây lâu chưa, muỗi ở đây đều biết cậu à?"
Tinh thần cậu có chút không bình thường, bắt đầu nói linh tinh.
Lâm Hạc cả đêm mệt mỏi, nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi ập đến, thậm chí có thể lấn át cả cái nóng.
Hắn nhắm mắt lại đáp lại lời Thẩm An: "Đúng vậy, bọn tôi đều là người quen cũ."
"Cậu để chúng nó cắn tôi à?"
"Thẩm An, không buồn ngủ thì đứng dậy học bài."
Thẩm An dừng một chút, nhắm mắt lại, cố gắng ép mình ngủ.
Ước chừng mười phút sau, cậu lại lấn tới nói chuyện với Lâm Hạc: "Lớp trưởng, số điện thoại di động của cậu là gì, tôi vẫn chưa có phương thức liên lạc của cậu?"
Lâm Hạc sắp ngủ say thì bị cậu đánh thức lần nữa.
"Tôi không có điện thoại."
"Sao vậy, bình thường cậu liên lạc với người khác như thế nào?" Thẩm An kinh ngạc.
Lâm Hạc lần này trầm mặc hồi lâu, Thẩm An tưởng rằng hắn đã ngủ, nhưng cậu vẫn nghe được Lâm Hạc thấp giọng trả lời.
"Không ai muốn liên lạc với tôi cả."
"Tôi sẽ liên lạc với cậu!" Thẩm An trực tiếp nói.
"Mua điện thoại di động đi." Thẩm An tràn đầy tinh thần, tiếp tục nói chuyện với Lâm Hạc: "Sau này có chuyện gì thì nói chuyện sẽ dễ dàng hơn."
Dừng một chút, Lâm Hạc mới nói: "Ừ."
Như thể đã đồng ý.
Giống như một chiếc điện báo không dây tín hiệu kém, may mà Thẩm An vẫn có thể tiếp tục nói chuyện.
"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi định ở nhà Cố Tần Nhiên, ở đây nóng quá, tôi không ngủ được, toàn thân ngứa ngáy." Thẩm An nói ra nguyên nhân: "Tôi vốn là muốn nói cho cậu biết tôi không về, kết quả cậu hóa ra thực sự không có điện thoại di động ".
Lâm Hạc không nói chuyện với cậu nữa.
Thẩm An bất giác nói: "Chúng ta hay là mua một cái điều hòa đi?"
"Không, tôi không có dư tiền." Lâm Hạc đột nhiên mở mắt, tựa hồ có chút không vui: "Cậu cũng không được phép ở nhà Cố Tần Nhiên."
Thẩm An không biết làm sao có thể trong hoàn cảnh tối tăm như vậy quan sát được Lâm Hạc không vui, trên người cũng cảm thấy khó chịu, nghe Lâm Hạc thái độ không tốt mà từ chối thẳng thừng cậu cũng bắt đầu phát hỏa: "Ý là không muốn để tôi dễ chịu hơn chứ gì, cái này không phép cho cái kia cũng không cho phép, vậy cứ để tôi nóng chết, để muỗi đốt chết tôi đi!"
Lâm Hạc lúc này lại nhắm mắt lại: "Đúng thế, quên đi."
Nghe như thể hắn căn bản không nghe Thẩm An nói gì, chỉ phụ họa theo cậu.