Chương 29: Bạn gái à?
Lâm Hạc mua một chiếc điện thoại di động mới, là mẫu rẻ nhất trong cửa hàng còn nhận được một thẻ SIM mới.
Rời đi vào buổi sáng lúc Thẩm An còn chưa tỉnh, hắn viết số điện thoại di động của mình vào một tờ giấy, đặt trên bàn.
Lúc Thẩm An dậy học bài có lẽ sẽ nhìn thấy.
Khi Hồ Khả Nhậm đến cửa hàng cũng chưa có nhiều khách.
Sáu bảy giờ sáng, chỉ có người phục vụ vẫn ở đó lau bàn.
Hồ Khả Nhậm từ xa nhìn thấy Lâm Hạc đang loay hoay với gì đó trong tay, khi đến gần mới thấy là một chiếc điện thoại di động.
"Yoo, cuối cùng cũng nỡ mua điện thoại rồi à?" Hồ Khả Nhậm cười nói: "Trước đấy đã nói cho cậu cái tôi không cần cậu lại không muốn, giờ sao lại muốn tự mình mua rồi?"
Đúng lúc này, điện thoại di động một ngày không reo của Lâm Hạc cuối cùng cũng vang lên.
Là một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là "(o'ε'o)"
Lâm Hạc chớp mắt, Hồ Khả Nhậm đi tới nhìn: "Ngươi yêu sao?"
Ông vỗ nhẹ lên vai Lâm Hạc: "Tôi còn nói cậu gần đây làm sao, làm việc chăm như quỷ, để đi mua đồ cho bạn gái à? "
Trong mắt Lâm Hạc hiện lên một tia bối rối, hắn không biết tại sao chỉ mới có cái biểu tượng như vậy mà Hồ Khả Nhậm đã nói mình yêu đương.
Điện thoại của hắn vẫn còn ở trang tin nhắn, hắn hỏi Hồ Khả Nhậm: "Sao cái miệng này lại bĩu ra vậy? Có nghĩa là không vui à?"
Hiếm khi học sinh đứng đầu trường khiêm tốn xin lời khuyên, Hồ Khả Nhậm châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, kẹp giữa các ngón tay, rũ bỏ những tàn thuốc.
Ông như một người từng trải trả lời: "Aiya, này có nghĩa là hôn hôn."
Lâm Hạc đột nhiên không nói nữa, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.
Lúc này Hồ Khả Nhậm phát hiện trước đó Lâm Hạc đang ở trước quầy bar đang viết gì đó, trước mặt mở ra một cuốn sổ cũ nát.
Bên trong mỗi một khoản chi phí đều được ghi vào đó.
Từ bữa ăn đến quần áo, trái cây và một số sách vở, tài liệu...
Ghi chép ngày giờ phía trên rất tường tận, nhưng từ một khoảng thời gian nhất định, "Thẩm An" biến thành "An An".
Tim Hồ Khả Nhân chợt đập thình thịch, ông thấy Lâm Hạc vẫn đang xem cái tin nhắn không có một chữ nào trên điện thoại.
Đây, không phải là bị lừa chứ.
"Bạn gái này của cậu, đồ ăn, quần áo, nhà ở phương tiện đi lại không phải đều tiêu tiền của cậu chứ?" Vẻ mặt Hồ Khả Nhậm trở nên khó coi: "Là sao, cô ta không biết tình huống của cậu à?!"
"Tôi nói sao sao gần đây cậu làm việc như điên, cậu đừng rơi vào bẫy của phụ nữ..." Hồ Khả Nhậm không hiểu tại sao một người như Lâm Hạc, người nghèo đến mức mọi người trong trường đều biết, lại có thể có người đến đào mỏ hắn.
Lâm Hạc nghe ông nói, cúi đầu nhìn xuống, đóng cuốn sổ dưới tay lại, không vui vì khi Hồ Khả Nhậm nhìn vào đời tư của hắn.
Lâm Hạc rõ ràng vẫn đang nghiền ngẫm chủ đề trước đó.
Lại rút điện thoại ra hỏi: "Vậy tại sao đôi mắt này không cong xuống mà hướng lên trên?"
Hồ Khả Nhậm bấm vào điện thoại di động, hận sắt không thành thép: "Đừng nhìn nữa, đó có nghĩa là không tình nguyện!"
Lâm Hạc thu dọn đồ đạc rời khỏi quầy bar.
Hồ Khả Nhậm hét theo sau: "Nói thì không được nói, ai bắt cậu cứ hỏi! Quỷ mê tâm loạn chết cậu đi!"
Một buổi sáng sớm tháng 8, Lâm Hạc thức dậy, nhìn thấy Thẩm An đang ngủ ở mép giường, nửa dưới thắt lưng lộ ra vết mẩn đỏ.
Nhìn qua cũng không giống muỗi đốt, Lâm Hạc mỗi ngày đợi cậu ngủ đều giúp cậu bôi thuốc, vết muỗi đốt cơ bản đã biến mất.
Lâm Hạc còn đang suy nghĩ, Thẩm An đột nhiên đưa tay ra gãi vết mẩn đỏ.
Lâm Hạc nắm lấy cổ tay cậu lại nhìn thấy bên trong cánh tay cũng có.
Không phải nóng đến phát ban chứ?
Lâm Hạc ôm cậu đến giữa giường, bật quạt ở mức cao nhất.
Nhìn khuôn mặt Thẩm An ngủ đến không biết trời trăng gì, nhỏ giọng mắng một câu: "Yếu ớt."
Vào một ngày cuối tuần bình thường trong kỳ nghỉ hè, Thẩm An chơi ở nhà Cố Tần Nhiên về, thấy Lâm Hạc không có ra ngoài, một mình đang lái xe ba bánh kéo một chiếc điều hòa cũ.
Thẩm An vội vàng đi tới hỏi: "Lớp trưởng, đây là cái gì thế?"
Lâm Hạc dọn đồ xuống khỏi xe ba bánh: "Điều hòa."
"Không phải không có tiền sao?"
"Mua đồ cũ."
Lâm Hạc nhặt được ở một nhà máy tái chế thiết bị điện cũ gần đó, hắn từng làm công việc lặt vặt ở đó một thời gian, ông chủ thấy hắn bán rẻ hơn nhiều, còn cho mượn xe ba bánh.
Thẩm An nhìn hắn mang điều hòa vào nhà, hỏi: "Không có ai giúp chúng ta lắp sao?"
"Tốn phí nhân công. Tôi sẽ tự mình thử trước, có lẽ sẽ được." Lâm Hạc đi gọi Thẩm An: "Lấy hộp dụng cụ dưới gầm giường ra."
"Sao cậu cái gì cũng biết thế! Điều hòa cũng biết lắp!" Trong mắt Thẩm An, đây lại là một chuyện cậu chưa tiếp xúc, cũng không biết làm.
Lâm Hạc một mình phải mất gần một giờ mới xong, cả người bẩn thỉu, quần áo dính đầy dầu và bụi.
Dù cho hắn ngày nào cũng giặt quần áo nhưng đến một giai đoạn nhất định trong cuộc đời, quần áo của hắn bắt đầu dễ bị bẩn.
Lâm Hạc mệt đến ngồi trên ghế thở dốc, cả người là mồ hôi.
Thẩm An nhìn thấy chiếc điều hòa mới không giấu được sự phấn khích, trước đây vốn là chuyện nhỏ, sau khi trải qua mùa hè không có điều hòa, hình ảnh chiếc điều hòa trong mắt Thẩm An trở nên cao lớn lạ thường.
"Lớp trưởng, uống nước đi." Thẩm An rất vui vẻ, hiếm có khi cân nhắc rót một cốc nước lạnh đưa cho Lâm Hạc.
"Chúng ta bật lên thử xem thế nào?" Thẩm An lắc lắc chiếc điều khiển từ xa.
Bộ phận ngoài trời của máy điều hòa bắt đầu kêu vo vo, vào giữa tháng 8, gia đình Lâm Hạc cuối cùng cũng gia nhập hội đóng góp vào tình trạng mất điện chung của thành phố mỗi mùa hè.
Vào cuối kỳ nghỉ lễ, có tin con hẻm nhỏ gần nhà Lâm Hạc ở thành cổ sắp bị phá bỏ.
Lâm Hạc vẫn chưa biết, nhưng chú hai của Lâm Hạc rất thích xem tin tức, sau khi biết tin về kế hoạch phá dỡ từ đài truyền hình thành phố, ông gần như ngay lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa.
Mạnh Thục Cầm đang nhặt rau trên bàn cũng bị giật mình làm đổ chậu đựng rau đã nhặt.
Cái chậu inox rơi xuống đất phát ra tiếng ồn, Lâm Hào đang bị nhốt trong phòng hét lên: "Ồn ào quá! Yên tĩnh tí đi!" Gần đây nó vì thành tích trượt dốc luôn bị mẹ lải nhải, hiện giờ chỉ có nó học một mình, nó không chịu nổi bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất.
"Tôi đã nói cái gì nào!? Nói ông tầm nhìn ngắn có sai không, tôi ban đầu bảo nó đem nhà qua đây, dù sao nó cũng ở đây với chúng ta, căn nhà tồi tàn kia cũng trống, ông còn nói cái gì mà như túp lều tồi tàn, cho cũng không thèm" Mạnh Thục Cầm mang theo móng tay mới màu đỏ lựu đính kim cương nhỏ, chọc mạnh vào ngực Lâm Minh Triết: "Bây giờ tốt rồi, sắp bị phá bỏ, ông có phí bồi thường của cái nhà đổ nát ấy là bao nhiêu không?!"
"Là số tiền mà cả đời ông cũng không kiếm được!" Mạnh Thục Cầm nói càng tức giận, như thể có ai đó lấy đi một mảng thịt của bà: "Là lỗi của ông lúc đó không nghe lời tôi!"
Lâm Minh Triết nào ngờ tới cảnh này, cãi lại: "Vậy làm sao tôi biết sẽ có phá dỡ? Hơn nữa, lúc đó là cô nói cần tiền trước, còn muốn mua một căn trong khu trong trường học, bây giờ tất cả lại đổ hết trên đầu tôi à?"
"Tôi đổ lên đầu ông? Tôi gả cho Lâm các người, vất vả nhiều năm như vậy, tôi được cái gì? Bố ông chỉ có một chút đồ như vậy, còn để lại thằng cháu trai, Lâm Hạc là cháu nội của ông ta thế Lâm Hào nó không phải thành viên nhà họ Lâm ông sao?"
"Ông già thiên vị! Tôi lại còn không thể tranh sao? Đạo lý ở đâu?" Mạnh Thục Cầm nhắc tới điều này trong lòng cực kỳ oán hận.
"Bố tôi không phải vì thấy Lâm Hạc bơ vơ không nơi nương tựa mới thương hại nó sao."
"Nó đáng thương, vậy ai tội nghiệp tôi? Với đồng lương ít ỏi mỗi tháng của anh, gia đình chúng ta sống ở đây, nuôi Tiểu Hào đi học, mua thức ăn, thực phẩm quần áo, ông tự mình nhìn xem trang sức này của tôi, kiểu dáng đều như mười năm trước, mỗi khi đi dự tiệc với bạn học cũ tôi đều mất mặt".
Lâm Minh Triết an ủi Mạnh Thục Cần mắt đã có chút ươn ướt: "Được rồi được rồi, tôi biết cô đã khổ sở, cô đã vì cái nhà này bỏ ra không ít."
Lâm Minh Triết ưỡn bụng xoa tóc, nói: "Thông cáo vừa mới ra, còn phải rất lâu nữa mới có thể phá dỡ được. Lâm Hạc không phải là loại người ngu dốt, nó sẽ hiểu cho khó khăn của gia đình chú hai của mình, dù sao trước kia nó cũng ở đó nhiều năm, giống như đứa trẻ trong nhà, ngày lễ tết đều không phải đến nhà mình sao, đây là nhà của nó, đã là người một nhà, đến lúc đó nó có tiền cũng sẽ không cầm toàn bộ."
Ông giỏi nhất là nói mấy lời lấy lòng như vậy, nói xong quay sang Mạnh Thục Cầm: "Haizz, cô cũng vậy, tôi đã bảo cô phải quan tâm chiếu cố nó nhiều hơn, cô thì tốt rồi, bắt nó dạy kèm Tiểu Hào, đến bữa cơm cũng không cho nó ăn."
"Ta quan tâm là bữa ăn sao!" Mạnh Thục Cầm đang muốn phản bác, nhưng cuối cùng bà cũng không thể không thừa nhận tình huống hiện tại, nuốt xuống lời tức giận, trợn mắt nói: "Chẳng lẽ còn để nó đến ở nhà mình?"
"Nhưng Lâm Hạc xem ra là có chủ ý, lần trước rời đi không đến gia sư cho Tiểu Hào, chắc là vẫn tức giận. Tiểu Hào thân với nó hơn, cô kêu Tiểu Hào mời nó cuối tuần tới nhà ăn cơm hoặc để Tiểu Hào đi nói chuyện với nó trước ".
Lâm Minh Triết lại bắt đầu giọng điệu: "Tôi đã nói mà, ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho nó dọn ra ngoài, đứa trẻ sống một mình như nó có thể ăn cơm sống tốt sao? Hiện tại học hành căng thẳng như vậy. "
"Không phải có thùng sữa sao? Để Lâm Hào cuối tuần mang đi gặp anh trai nó. Điểm của thằng bé bây giờ sa sút quá, để nó mang bài tập đi đến đó làm." Mạnh Thục Cầm nghe đến đây mới thoải mái hơn một chút.
Bà luôn cảm thấy ở độ tuổi của Lâm Hòa, không nơi dựa dẫm, dù tính tình có chút lạnh lùng nhưng đến khi sống trong nhà họ rồi, bảo làm gì phải làm đó, sẽ không khó xử lý.
Đêm trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Lâm Hạc không ra ngoài.
Buổi chiều hắn sắp xếp bài kiểm tra của Thẩm An rồi đưa Thẩm An đi ăn tối.
Hai người đến một quán ăn nhỏ gần đó gọi hai món cho Thẩm An.
Thẩm An ăn xong khóe miệng đầy mỡ: "Lớp trưởng, cậu được trả lương à?"
"Ừ." Hắn đưa một miếng sườn heo nướng cho Thẩm An, nhướng mi: "Ngày mai bắt đầu năm cuối cấp ba rồi, sẽ rất khó khăn."
"Tôi kiểm tra cuối kỳ đã rất tiến bộ rồi, cậu không thấy sao?"
"Ừ, hy vọng cậu tiếp tục tiến bộ." Lâm Hạc đưa đũa cơm vào miệng, giọng điệu không mặn mà cũng không nhạt nhẽo.
Thẩm An cảm thấy mình bị đối xử chiếu lệ, giữa người với người không có cộng tình, những người như Lâm Hạc quanh năm đứng nhất, không thể hiểu được niềm vui trước sự tiến bộ của cậu.
Sau khi hai người ăn xong, Lâm Hạc đưa cậu về trên con xe đạp.
Gió chiều vẫn hơi oi bức, trên bầu trời chỉ thấy rải rác vài ngôi sao, Thẩm An tựa đầu vào lưng Lâm Hạc, xương sống của thiếu niên nhô ra cộm đến hoảng.
Lâm Hạc trong kỳ nghỉ hè này dường như gầy đi rất nhiều.
"Cậu không nóng sao?" Lâm Hạc cảm thấy lưng mình có chút ấm áp.
Thẩm An im lặng không lên tiếng, không biết vì sao giơ tay lên chạm vào khớp xương nhô ra trên lưng Lâm Hạc.
Vì lý do nào đó cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Buổi tối, Lâm Hạc từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tiền mặt, rất dày.
Hắn đưa nó cho Thẩm An.
Thẩm An tay run run, liên tục nhìn vẻ mặt Lâm Hạc, ngữ khí có chút yếu ớt, không dám cầm: "Cậu không phải muốn tôi rời đi chứ..."
Lâm Hạc nghi hoặc nhìn cậu: "Đi đâu? Đi xin ăn à?"
Hắn nắm lấy tay Thẩm An, đưa tiền cho cậu: "Đây là tiền học phí của học kỳ này, để trong cặp đi, đừng làm mất."
"Còn của cậu thì sao..." Thẩm An nhìn hắn, hiếm khi suy nghĩ nhiều: "Cậu còn có tiền không?"
"Tôi được miễn học phí."
Hắn vừa dứt lời, dòng điện vốn mạnh mẽ bấy lâu đột nhiên đình công.
Căn phòng đột nhiên tối om.
Thẩm An Tâm nói, có lẽ hôm nay không cần học nữa, đúng lúc khóe miệng nhếch lên, Lâm Hạc đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỉ có chúng ta bị cúp điện."
Hắn nói: "Không phải, là đèn hỏng rồi, cậu nghe, điều hòa vẫn ổn."
Lâm Hạc đi tắt công tắc, đi thang cuốn đi sửa bóng đèn.
Thẩm An cau mày, ôm mặt trên ghế chờ hắn sửa đèn.
Lâm Hạc sửa xong đèn, Thẩm An ngồi xuống học, một lúc sau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, đem chiếc đèn biến hình Cố Cầm Nhiên đưa trên giá sách.
Cậu dùng tay vỗ nhẹ lớp bụi trên đó rồi đưa cho Lâm Hạc: "Lớp trưởng, cậu có thể sửa được chiếc đèn này không?"
Lâm Hạc cũng không thèm nhìn mà nhìn tờ giấy Thẩm An viết trên tay: "Không sửa được, hàng ngoại xếp hàng chờ mấy ngày mới mua được tôi không sửa nổi."
Không biết sửa thì không sửa, ám chỉ cái gì?
Thẩm An lại ném chiếc đèn nhỏ trở lại kệ sách.
Rời đi vào buổi sáng lúc Thẩm An còn chưa tỉnh, hắn viết số điện thoại di động của mình vào một tờ giấy, đặt trên bàn.
Lúc Thẩm An dậy học bài có lẽ sẽ nhìn thấy.
Khi Hồ Khả Nhậm đến cửa hàng cũng chưa có nhiều khách.
Sáu bảy giờ sáng, chỉ có người phục vụ vẫn ở đó lau bàn.
Hồ Khả Nhậm từ xa nhìn thấy Lâm Hạc đang loay hoay với gì đó trong tay, khi đến gần mới thấy là một chiếc điện thoại di động.
"Yoo, cuối cùng cũng nỡ mua điện thoại rồi à?" Hồ Khả Nhậm cười nói: "Trước đấy đã nói cho cậu cái tôi không cần cậu lại không muốn, giờ sao lại muốn tự mình mua rồi?"
Đúng lúc này, điện thoại di động một ngày không reo của Lâm Hạc cuối cùng cũng vang lên.
Là một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là "(o'ε'o)"
Lâm Hạc chớp mắt, Hồ Khả Nhậm đi tới nhìn: "Ngươi yêu sao?"
Ông vỗ nhẹ lên vai Lâm Hạc: "Tôi còn nói cậu gần đây làm sao, làm việc chăm như quỷ, để đi mua đồ cho bạn gái à? "
Trong mắt Lâm Hạc hiện lên một tia bối rối, hắn không biết tại sao chỉ mới có cái biểu tượng như vậy mà Hồ Khả Nhậm đã nói mình yêu đương.
Điện thoại của hắn vẫn còn ở trang tin nhắn, hắn hỏi Hồ Khả Nhậm: "Sao cái miệng này lại bĩu ra vậy? Có nghĩa là không vui à?"
Hiếm khi học sinh đứng đầu trường khiêm tốn xin lời khuyên, Hồ Khả Nhậm châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, kẹp giữa các ngón tay, rũ bỏ những tàn thuốc.
Ông như một người từng trải trả lời: "Aiya, này có nghĩa là hôn hôn."
Lâm Hạc đột nhiên không nói nữa, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.
Lúc này Hồ Khả Nhậm phát hiện trước đó Lâm Hạc đang ở trước quầy bar đang viết gì đó, trước mặt mở ra một cuốn sổ cũ nát.
Bên trong mỗi một khoản chi phí đều được ghi vào đó.
Từ bữa ăn đến quần áo, trái cây và một số sách vở, tài liệu...
Ghi chép ngày giờ phía trên rất tường tận, nhưng từ một khoảng thời gian nhất định, "Thẩm An" biến thành "An An".
Tim Hồ Khả Nhân chợt đập thình thịch, ông thấy Lâm Hạc vẫn đang xem cái tin nhắn không có một chữ nào trên điện thoại.
Đây, không phải là bị lừa chứ.
"Bạn gái này của cậu, đồ ăn, quần áo, nhà ở phương tiện đi lại không phải đều tiêu tiền của cậu chứ?" Vẻ mặt Hồ Khả Nhậm trở nên khó coi: "Là sao, cô ta không biết tình huống của cậu à?!"
"Tôi nói sao sao gần đây cậu làm việc như điên, cậu đừng rơi vào bẫy của phụ nữ..." Hồ Khả Nhậm không hiểu tại sao một người như Lâm Hạc, người nghèo đến mức mọi người trong trường đều biết, lại có thể có người đến đào mỏ hắn.
Lâm Hạc nghe ông nói, cúi đầu nhìn xuống, đóng cuốn sổ dưới tay lại, không vui vì khi Hồ Khả Nhậm nhìn vào đời tư của hắn.
Lâm Hạc rõ ràng vẫn đang nghiền ngẫm chủ đề trước đó.
Lại rút điện thoại ra hỏi: "Vậy tại sao đôi mắt này không cong xuống mà hướng lên trên?"
Hồ Khả Nhậm bấm vào điện thoại di động, hận sắt không thành thép: "Đừng nhìn nữa, đó có nghĩa là không tình nguyện!"
Lâm Hạc thu dọn đồ đạc rời khỏi quầy bar.
Hồ Khả Nhậm hét theo sau: "Nói thì không được nói, ai bắt cậu cứ hỏi! Quỷ mê tâm loạn chết cậu đi!"
Một buổi sáng sớm tháng 8, Lâm Hạc thức dậy, nhìn thấy Thẩm An đang ngủ ở mép giường, nửa dưới thắt lưng lộ ra vết mẩn đỏ.
Nhìn qua cũng không giống muỗi đốt, Lâm Hạc mỗi ngày đợi cậu ngủ đều giúp cậu bôi thuốc, vết muỗi đốt cơ bản đã biến mất.
Lâm Hạc còn đang suy nghĩ, Thẩm An đột nhiên đưa tay ra gãi vết mẩn đỏ.
Lâm Hạc nắm lấy cổ tay cậu lại nhìn thấy bên trong cánh tay cũng có.
Không phải nóng đến phát ban chứ?
Lâm Hạc ôm cậu đến giữa giường, bật quạt ở mức cao nhất.
Nhìn khuôn mặt Thẩm An ngủ đến không biết trời trăng gì, nhỏ giọng mắng một câu: "Yếu ớt."
Vào một ngày cuối tuần bình thường trong kỳ nghỉ hè, Thẩm An chơi ở nhà Cố Tần Nhiên về, thấy Lâm Hạc không có ra ngoài, một mình đang lái xe ba bánh kéo một chiếc điều hòa cũ.
Thẩm An vội vàng đi tới hỏi: "Lớp trưởng, đây là cái gì thế?"
Lâm Hạc dọn đồ xuống khỏi xe ba bánh: "Điều hòa."
"Không phải không có tiền sao?"
"Mua đồ cũ."
Lâm Hạc nhặt được ở một nhà máy tái chế thiết bị điện cũ gần đó, hắn từng làm công việc lặt vặt ở đó một thời gian, ông chủ thấy hắn bán rẻ hơn nhiều, còn cho mượn xe ba bánh.
Thẩm An nhìn hắn mang điều hòa vào nhà, hỏi: "Không có ai giúp chúng ta lắp sao?"
"Tốn phí nhân công. Tôi sẽ tự mình thử trước, có lẽ sẽ được." Lâm Hạc đi gọi Thẩm An: "Lấy hộp dụng cụ dưới gầm giường ra."
"Sao cậu cái gì cũng biết thế! Điều hòa cũng biết lắp!" Trong mắt Thẩm An, đây lại là một chuyện cậu chưa tiếp xúc, cũng không biết làm.
Lâm Hạc một mình phải mất gần một giờ mới xong, cả người bẩn thỉu, quần áo dính đầy dầu và bụi.
Dù cho hắn ngày nào cũng giặt quần áo nhưng đến một giai đoạn nhất định trong cuộc đời, quần áo của hắn bắt đầu dễ bị bẩn.
Lâm Hạc mệt đến ngồi trên ghế thở dốc, cả người là mồ hôi.
Thẩm An nhìn thấy chiếc điều hòa mới không giấu được sự phấn khích, trước đây vốn là chuyện nhỏ, sau khi trải qua mùa hè không có điều hòa, hình ảnh chiếc điều hòa trong mắt Thẩm An trở nên cao lớn lạ thường.
"Lớp trưởng, uống nước đi." Thẩm An rất vui vẻ, hiếm có khi cân nhắc rót một cốc nước lạnh đưa cho Lâm Hạc.
"Chúng ta bật lên thử xem thế nào?" Thẩm An lắc lắc chiếc điều khiển từ xa.
Bộ phận ngoài trời của máy điều hòa bắt đầu kêu vo vo, vào giữa tháng 8, gia đình Lâm Hạc cuối cùng cũng gia nhập hội đóng góp vào tình trạng mất điện chung của thành phố mỗi mùa hè.
Vào cuối kỳ nghỉ lễ, có tin con hẻm nhỏ gần nhà Lâm Hạc ở thành cổ sắp bị phá bỏ.
Lâm Hạc vẫn chưa biết, nhưng chú hai của Lâm Hạc rất thích xem tin tức, sau khi biết tin về kế hoạch phá dỡ từ đài truyền hình thành phố, ông gần như ngay lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa.
Mạnh Thục Cầm đang nhặt rau trên bàn cũng bị giật mình làm đổ chậu đựng rau đã nhặt.
Cái chậu inox rơi xuống đất phát ra tiếng ồn, Lâm Hào đang bị nhốt trong phòng hét lên: "Ồn ào quá! Yên tĩnh tí đi!" Gần đây nó vì thành tích trượt dốc luôn bị mẹ lải nhải, hiện giờ chỉ có nó học một mình, nó không chịu nổi bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất.
"Tôi đã nói cái gì nào!? Nói ông tầm nhìn ngắn có sai không, tôi ban đầu bảo nó đem nhà qua đây, dù sao nó cũng ở đây với chúng ta, căn nhà tồi tàn kia cũng trống, ông còn nói cái gì mà như túp lều tồi tàn, cho cũng không thèm" Mạnh Thục Cầm mang theo móng tay mới màu đỏ lựu đính kim cương nhỏ, chọc mạnh vào ngực Lâm Minh Triết: "Bây giờ tốt rồi, sắp bị phá bỏ, ông có phí bồi thường của cái nhà đổ nát ấy là bao nhiêu không?!"
"Là số tiền mà cả đời ông cũng không kiếm được!" Mạnh Thục Cầm nói càng tức giận, như thể có ai đó lấy đi một mảng thịt của bà: "Là lỗi của ông lúc đó không nghe lời tôi!"
Lâm Minh Triết nào ngờ tới cảnh này, cãi lại: "Vậy làm sao tôi biết sẽ có phá dỡ? Hơn nữa, lúc đó là cô nói cần tiền trước, còn muốn mua một căn trong khu trong trường học, bây giờ tất cả lại đổ hết trên đầu tôi à?"
"Tôi đổ lên đầu ông? Tôi gả cho Lâm các người, vất vả nhiều năm như vậy, tôi được cái gì? Bố ông chỉ có một chút đồ như vậy, còn để lại thằng cháu trai, Lâm Hạc là cháu nội của ông ta thế Lâm Hào nó không phải thành viên nhà họ Lâm ông sao?"
"Ông già thiên vị! Tôi lại còn không thể tranh sao? Đạo lý ở đâu?" Mạnh Thục Cầm nhắc tới điều này trong lòng cực kỳ oán hận.
"Bố tôi không phải vì thấy Lâm Hạc bơ vơ không nơi nương tựa mới thương hại nó sao."
"Nó đáng thương, vậy ai tội nghiệp tôi? Với đồng lương ít ỏi mỗi tháng của anh, gia đình chúng ta sống ở đây, nuôi Tiểu Hào đi học, mua thức ăn, thực phẩm quần áo, ông tự mình nhìn xem trang sức này của tôi, kiểu dáng đều như mười năm trước, mỗi khi đi dự tiệc với bạn học cũ tôi đều mất mặt".
Lâm Minh Triết an ủi Mạnh Thục Cần mắt đã có chút ươn ướt: "Được rồi được rồi, tôi biết cô đã khổ sở, cô đã vì cái nhà này bỏ ra không ít."
Lâm Minh Triết ưỡn bụng xoa tóc, nói: "Thông cáo vừa mới ra, còn phải rất lâu nữa mới có thể phá dỡ được. Lâm Hạc không phải là loại người ngu dốt, nó sẽ hiểu cho khó khăn của gia đình chú hai của mình, dù sao trước kia nó cũng ở đó nhiều năm, giống như đứa trẻ trong nhà, ngày lễ tết đều không phải đến nhà mình sao, đây là nhà của nó, đã là người một nhà, đến lúc đó nó có tiền cũng sẽ không cầm toàn bộ."
Ông giỏi nhất là nói mấy lời lấy lòng như vậy, nói xong quay sang Mạnh Thục Cầm: "Haizz, cô cũng vậy, tôi đã bảo cô phải quan tâm chiếu cố nó nhiều hơn, cô thì tốt rồi, bắt nó dạy kèm Tiểu Hào, đến bữa cơm cũng không cho nó ăn."
"Ta quan tâm là bữa ăn sao!" Mạnh Thục Cầm đang muốn phản bác, nhưng cuối cùng bà cũng không thể không thừa nhận tình huống hiện tại, nuốt xuống lời tức giận, trợn mắt nói: "Chẳng lẽ còn để nó đến ở nhà mình?"
"Nhưng Lâm Hạc xem ra là có chủ ý, lần trước rời đi không đến gia sư cho Tiểu Hào, chắc là vẫn tức giận. Tiểu Hào thân với nó hơn, cô kêu Tiểu Hào mời nó cuối tuần tới nhà ăn cơm hoặc để Tiểu Hào đi nói chuyện với nó trước ".
Lâm Minh Triết lại bắt đầu giọng điệu: "Tôi đã nói mà, ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho nó dọn ra ngoài, đứa trẻ sống một mình như nó có thể ăn cơm sống tốt sao? Hiện tại học hành căng thẳng như vậy. "
"Không phải có thùng sữa sao? Để Lâm Hào cuối tuần mang đi gặp anh trai nó. Điểm của thằng bé bây giờ sa sút quá, để nó mang bài tập đi đến đó làm." Mạnh Thục Cầm nghe đến đây mới thoải mái hơn một chút.
Bà luôn cảm thấy ở độ tuổi của Lâm Hòa, không nơi dựa dẫm, dù tính tình có chút lạnh lùng nhưng đến khi sống trong nhà họ rồi, bảo làm gì phải làm đó, sẽ không khó xử lý.
Đêm trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Lâm Hạc không ra ngoài.
Buổi chiều hắn sắp xếp bài kiểm tra của Thẩm An rồi đưa Thẩm An đi ăn tối.
Hai người đến một quán ăn nhỏ gần đó gọi hai món cho Thẩm An.
Thẩm An ăn xong khóe miệng đầy mỡ: "Lớp trưởng, cậu được trả lương à?"
"Ừ." Hắn đưa một miếng sườn heo nướng cho Thẩm An, nhướng mi: "Ngày mai bắt đầu năm cuối cấp ba rồi, sẽ rất khó khăn."
"Tôi kiểm tra cuối kỳ đã rất tiến bộ rồi, cậu không thấy sao?"
"Ừ, hy vọng cậu tiếp tục tiến bộ." Lâm Hạc đưa đũa cơm vào miệng, giọng điệu không mặn mà cũng không nhạt nhẽo.
Thẩm An cảm thấy mình bị đối xử chiếu lệ, giữa người với người không có cộng tình, những người như Lâm Hạc quanh năm đứng nhất, không thể hiểu được niềm vui trước sự tiến bộ của cậu.
Sau khi hai người ăn xong, Lâm Hạc đưa cậu về trên con xe đạp.
Gió chiều vẫn hơi oi bức, trên bầu trời chỉ thấy rải rác vài ngôi sao, Thẩm An tựa đầu vào lưng Lâm Hạc, xương sống của thiếu niên nhô ra cộm đến hoảng.
Lâm Hạc trong kỳ nghỉ hè này dường như gầy đi rất nhiều.
"Cậu không nóng sao?" Lâm Hạc cảm thấy lưng mình có chút ấm áp.
Thẩm An im lặng không lên tiếng, không biết vì sao giơ tay lên chạm vào khớp xương nhô ra trên lưng Lâm Hạc.
Vì lý do nào đó cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Buổi tối, Lâm Hạc từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tiền mặt, rất dày.
Hắn đưa nó cho Thẩm An.
Thẩm An tay run run, liên tục nhìn vẻ mặt Lâm Hạc, ngữ khí có chút yếu ớt, không dám cầm: "Cậu không phải muốn tôi rời đi chứ..."
Lâm Hạc nghi hoặc nhìn cậu: "Đi đâu? Đi xin ăn à?"
Hắn nắm lấy tay Thẩm An, đưa tiền cho cậu: "Đây là tiền học phí của học kỳ này, để trong cặp đi, đừng làm mất."
"Còn của cậu thì sao..." Thẩm An nhìn hắn, hiếm khi suy nghĩ nhiều: "Cậu còn có tiền không?"
"Tôi được miễn học phí."
Hắn vừa dứt lời, dòng điện vốn mạnh mẽ bấy lâu đột nhiên đình công.
Căn phòng đột nhiên tối om.
Thẩm An Tâm nói, có lẽ hôm nay không cần học nữa, đúng lúc khóe miệng nhếch lên, Lâm Hạc đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỉ có chúng ta bị cúp điện."
Hắn nói: "Không phải, là đèn hỏng rồi, cậu nghe, điều hòa vẫn ổn."
Lâm Hạc đi tắt công tắc, đi thang cuốn đi sửa bóng đèn.
Thẩm An cau mày, ôm mặt trên ghế chờ hắn sửa đèn.
Lâm Hạc sửa xong đèn, Thẩm An ngồi xuống học, một lúc sau, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, đem chiếc đèn biến hình Cố Cầm Nhiên đưa trên giá sách.
Cậu dùng tay vỗ nhẹ lớp bụi trên đó rồi đưa cho Lâm Hạc: "Lớp trưởng, cậu có thể sửa được chiếc đèn này không?"
Lâm Hạc cũng không thèm nhìn mà nhìn tờ giấy Thẩm An viết trên tay: "Không sửa được, hàng ngoại xếp hàng chờ mấy ngày mới mua được tôi không sửa nổi."
Không biết sửa thì không sửa, ám chỉ cái gì?
Thẩm An lại ném chiếc đèn nhỏ trở lại kệ sách.