Chương 40: Ngươi rất nguy hiểm (1)
"Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tống giáo tập sao?" Lâm Bắc nhấn mạnh nói.
"Ta chỉ muốn đánh tà ma." Sở Lương vô tình đáp lại.
Nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không không xuất lực, dù sao sự tồn tại của Quỷ Họa Bì trên thế gian có nguy hại rất lớn, nhất định phải diệt trừ càng sớm càng tốt mới được.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nói: "Bất luận thân phận của Quỷ Họa Bì này trước kia là gì thì hành động của nó cũng tuân theo quỹ tích báo thù của Tư Đồ Yến. Đã như vậy, chúng ta chỉ cần nắm giữ mục tiêu của nó là sẽ bắt được nó."
Dứt lời, hắn đứng lên nói: "Ngươi nhìn thật kỹ Lý Giác, ta đi tìm Diêm Tiểu Hổ."
"Tại sao lại là ngươi ra ngoài? Đêm qua chính là ngươi ra ngoài cho nên mới vô tình gặp được Tống giáo tập, hôm nay ta muốn đi ra ngoài!" Lâm Bắc đứng lên nói.
Sở Lương nói: "Ta có biện pháp nhận biết quỷ Họa Bì, ngươi có sao?"
"..."
Lâm Bắc lại nhẹ nhàng ngồi xuống: "Trở về mang một phần ăn khuya giúp ta."
Sở Lương một đường đi đến nhà Diêm Tiểu Hổ, nói là bạn tốt của hắn, muốn tới thăm hắn xem thương thế như thế nào. Kết quả lại nghe thấy gia đinh Diêm gia nói thiếu gia nhà hắn đã đi ra ngoài chơi.
Hôm qua mới bị đánh thảm như vậy, còn tưởng rằng hắn không đến trường là ở nhà dưỡng thương, hóa ra con hàng này lại chạy ra ngoài chơi.
Xem ra tố chất thân thể của tên này cũng không tệ.
Sở Lương lại hỏi thêm một câu: "Vậy xin hỏi, Diêm Tiểu Hổ đi chơi ở nơi nào thế?"
Chợt nghe gia đinh kia cười nói: "Ngươi chắc chắn không quá thân thiết với thiếu gia nhà ta, đương nhiên là hắn đi Thải Nguyệt lâu rồi."
Thải Nguyệt lâu.
Thanh lâu lớn nhất ở Yến Giao thành, là nơi chốn mà văn nhân nhã sĩ thích tụ hội nhất.
Một phương thế giới này thanh lâu và kỹ nữ quán có phân chỗ, kỹ nữ quán đơn giản trực tiếp, chuyên bán mình, phần lớn quy mô không lớn, địa điểm bí ẩn. Giống như kỹ nữ quán của Nhện tinh mà Sở Lương phá huỷ lần trước kia, là một địa phương nhỏ không đáng chú ý ở ngoài thành.
Thanh lâu thì càng thiên về hiến nghệ, quy mô càng lớn, tính chất xã giao tụ hội càng nhiều hơn một chút. Như bình thường thì cô nương tốt bên trong sẽ bồi tiếp uống chút rượu, nhìn biểu diễn.
Đương nhiên, nếu như ngươi nhất định phải có một chút yêu cầu khác, chỉ cần cô nương tốt nhà người ta đồng ý thì cũng không phải là không thể được.
Nhưng những thanh quan nổi tiếng kia rất khó vào tay, coi như ngươi tiêu tốn giá tiền rất lớn thì nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy được một chút cơ hội bàn rượu ăn uống suông mà thôi. Nếu muốn nội dung sâu sắc hơn, lời lẽ dễ hiểu trao đổi thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Gần đây Diêm Tiểu Hổ đang theo đuổi thanh quan nhân đang hot ở Thải Nguyệt lâu, một vị tên là Nhu Y cô nương.
Đây đều là người gác cổng của Diêm gia nói cho Sở Lương biết, vị đại thúc kia là người nhiệt tình, Sở Lương lễ phép hỏi vài câu, hắn bèn nói ra hết tất cả những chuyện mà hắn biết được.
Còn về phần Sở Lương lịch sự cho hai lượng bạc trước đó thì không cần phải nhắc thêm.
Lúc này đang là vào ban đêm.
Lúc Sở Lương đi vào Thải Nguyệt lâu, dĩ nhiên là hát hay múa giỏi, trên sân khấu đại sảnh lầu một có vài vị nữ tử mặc trang phục thướt tha đang nhẹ nhàng lượn lờ cùng với các nhạc công.
Dưới đài là những vị khách ba năm người ngồi một bàn, vừa cùng cô nương tốt ăn uống và nghe hát. Nhã gian lầu hai, rèm châu che chắn từng gian phòng riêng biệt. Lầu ba thì là phòng bao, là nơi dành cho những người hào phóng xa hoa hoặc là không biết xấu hổ không biết thẹn mới có thể đi.
Không hề nghi ngờ, Diêm Tiểu Hổ lại là kẻ hào phóng xa hoa lại không xấu hổ không biết thẹn kia.
Vì thế khi Sở Lương vừa vào cửa đã lần theo cầu thang đi lên trên.
Lập tức có tú bà phe phẩy cây quạt xông tới, hai mắt tỏa ánh sáng: "Ai u, vị công tử ca này nhìn là biết mặt lạ hoắc này, sao nào, muốn lên lâu gọi cô nương à?"
"Xin chào, ta tìm người." Sở Lương nói: "Diêm Tiểu Hổ, Diêm công tử ở phía trên sao?"
"Ô, là bạn của Diêm thiếu gia à, ngài chờ chút, ta sẽ gọi người dẫn ngài tới đó." Tú bà cũng dễ nói chuyện.
Dù sao tướng mạo của Sở Lương tuấn tú, hào hoa phong nhã, liếc mắt một cái là biết chính là người khiêm tốn, nhìn qua không thể nào là người tới gây chuyện.
Nàng phất tay gọi một gã sai vặt tới, để cho hắn dẫn Sở Lương lên lầu ba, đến bên ngoài một gian phòng bao.
Bên ngoài phòng bao đứng hai tên tráng hán nổi gân trên huyệt thái dương, xem ra là hộ vệ mới của Diêm Tiểu Hổ, rõ ràng tu vi cao hơn hai tên lần trước kia một chút.
"Công tử, ngài chờ một chút, ta đi vào thông báo giúp ngài một chút đã." Gã sai vặt kia nói.
"Không cần, chính ta đi vào là được." Sở Lương nhẹ nhàng đè hắn lại, sau đó tự mình đi về phía trước.
Hai tên vệ sĩ uy thế khiếp người, khi thấy Sở Lương tới gần bèn bày ra tư thế người sống chớ đến gần. Nhưng Sở Lương không sợ chút nào, vẫn tiến tới lịch sự nói: "Xin chào, ta tìm Diêm Tiểu Hổ, ta là đồng học của hắn."
"Đồng học?" Vệ sĩ bên trái nhíu mày: "Thiếu gia nói, không gặp bất cứ ai."
Vệ sĩ bên phải lại càng trực tiếp một chút, lạnh lùng nói một tiếng: "Cút."
"Như thế này à.." Sở Lương mỉm cười..
"Ta chỉ muốn đánh tà ma." Sở Lương vô tình đáp lại.
Nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không không xuất lực, dù sao sự tồn tại của Quỷ Họa Bì trên thế gian có nguy hại rất lớn, nhất định phải diệt trừ càng sớm càng tốt mới được.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nói: "Bất luận thân phận của Quỷ Họa Bì này trước kia là gì thì hành động của nó cũng tuân theo quỹ tích báo thù của Tư Đồ Yến. Đã như vậy, chúng ta chỉ cần nắm giữ mục tiêu của nó là sẽ bắt được nó."
Dứt lời, hắn đứng lên nói: "Ngươi nhìn thật kỹ Lý Giác, ta đi tìm Diêm Tiểu Hổ."
"Tại sao lại là ngươi ra ngoài? Đêm qua chính là ngươi ra ngoài cho nên mới vô tình gặp được Tống giáo tập, hôm nay ta muốn đi ra ngoài!" Lâm Bắc đứng lên nói.
Sở Lương nói: "Ta có biện pháp nhận biết quỷ Họa Bì, ngươi có sao?"
"..."
Lâm Bắc lại nhẹ nhàng ngồi xuống: "Trở về mang một phần ăn khuya giúp ta."
Sở Lương một đường đi đến nhà Diêm Tiểu Hổ, nói là bạn tốt của hắn, muốn tới thăm hắn xem thương thế như thế nào. Kết quả lại nghe thấy gia đinh Diêm gia nói thiếu gia nhà hắn đã đi ra ngoài chơi.
Hôm qua mới bị đánh thảm như vậy, còn tưởng rằng hắn không đến trường là ở nhà dưỡng thương, hóa ra con hàng này lại chạy ra ngoài chơi.
Xem ra tố chất thân thể của tên này cũng không tệ.
Sở Lương lại hỏi thêm một câu: "Vậy xin hỏi, Diêm Tiểu Hổ đi chơi ở nơi nào thế?"
Chợt nghe gia đinh kia cười nói: "Ngươi chắc chắn không quá thân thiết với thiếu gia nhà ta, đương nhiên là hắn đi Thải Nguyệt lâu rồi."
Thải Nguyệt lâu.
Thanh lâu lớn nhất ở Yến Giao thành, là nơi chốn mà văn nhân nhã sĩ thích tụ hội nhất.
Một phương thế giới này thanh lâu và kỹ nữ quán có phân chỗ, kỹ nữ quán đơn giản trực tiếp, chuyên bán mình, phần lớn quy mô không lớn, địa điểm bí ẩn. Giống như kỹ nữ quán của Nhện tinh mà Sở Lương phá huỷ lần trước kia, là một địa phương nhỏ không đáng chú ý ở ngoài thành.
Thanh lâu thì càng thiên về hiến nghệ, quy mô càng lớn, tính chất xã giao tụ hội càng nhiều hơn một chút. Như bình thường thì cô nương tốt bên trong sẽ bồi tiếp uống chút rượu, nhìn biểu diễn.
Đương nhiên, nếu như ngươi nhất định phải có một chút yêu cầu khác, chỉ cần cô nương tốt nhà người ta đồng ý thì cũng không phải là không thể được.
Nhưng những thanh quan nổi tiếng kia rất khó vào tay, coi như ngươi tiêu tốn giá tiền rất lớn thì nhiều nhất cũng chỉ đổi lấy được một chút cơ hội bàn rượu ăn uống suông mà thôi. Nếu muốn nội dung sâu sắc hơn, lời lẽ dễ hiểu trao đổi thì sẽ không dễ dàng như vậy.
Gần đây Diêm Tiểu Hổ đang theo đuổi thanh quan nhân đang hot ở Thải Nguyệt lâu, một vị tên là Nhu Y cô nương.
Đây đều là người gác cổng của Diêm gia nói cho Sở Lương biết, vị đại thúc kia là người nhiệt tình, Sở Lương lễ phép hỏi vài câu, hắn bèn nói ra hết tất cả những chuyện mà hắn biết được.
Còn về phần Sở Lương lịch sự cho hai lượng bạc trước đó thì không cần phải nhắc thêm.
Lúc này đang là vào ban đêm.
Lúc Sở Lương đi vào Thải Nguyệt lâu, dĩ nhiên là hát hay múa giỏi, trên sân khấu đại sảnh lầu một có vài vị nữ tử mặc trang phục thướt tha đang nhẹ nhàng lượn lờ cùng với các nhạc công.
Dưới đài là những vị khách ba năm người ngồi một bàn, vừa cùng cô nương tốt ăn uống và nghe hát. Nhã gian lầu hai, rèm châu che chắn từng gian phòng riêng biệt. Lầu ba thì là phòng bao, là nơi dành cho những người hào phóng xa hoa hoặc là không biết xấu hổ không biết thẹn mới có thể đi.
Không hề nghi ngờ, Diêm Tiểu Hổ lại là kẻ hào phóng xa hoa lại không xấu hổ không biết thẹn kia.
Vì thế khi Sở Lương vừa vào cửa đã lần theo cầu thang đi lên trên.
Lập tức có tú bà phe phẩy cây quạt xông tới, hai mắt tỏa ánh sáng: "Ai u, vị công tử ca này nhìn là biết mặt lạ hoắc này, sao nào, muốn lên lâu gọi cô nương à?"
"Xin chào, ta tìm người." Sở Lương nói: "Diêm Tiểu Hổ, Diêm công tử ở phía trên sao?"
"Ô, là bạn của Diêm thiếu gia à, ngài chờ chút, ta sẽ gọi người dẫn ngài tới đó." Tú bà cũng dễ nói chuyện.
Dù sao tướng mạo của Sở Lương tuấn tú, hào hoa phong nhã, liếc mắt một cái là biết chính là người khiêm tốn, nhìn qua không thể nào là người tới gây chuyện.
Nàng phất tay gọi một gã sai vặt tới, để cho hắn dẫn Sở Lương lên lầu ba, đến bên ngoài một gian phòng bao.
Bên ngoài phòng bao đứng hai tên tráng hán nổi gân trên huyệt thái dương, xem ra là hộ vệ mới của Diêm Tiểu Hổ, rõ ràng tu vi cao hơn hai tên lần trước kia một chút.
"Công tử, ngài chờ một chút, ta đi vào thông báo giúp ngài một chút đã." Gã sai vặt kia nói.
"Không cần, chính ta đi vào là được." Sở Lương nhẹ nhàng đè hắn lại, sau đó tự mình đi về phía trước.
Hai tên vệ sĩ uy thế khiếp người, khi thấy Sở Lương tới gần bèn bày ra tư thế người sống chớ đến gần. Nhưng Sở Lương không sợ chút nào, vẫn tiến tới lịch sự nói: "Xin chào, ta tìm Diêm Tiểu Hổ, ta là đồng học của hắn."
"Đồng học?" Vệ sĩ bên trái nhíu mày: "Thiếu gia nói, không gặp bất cứ ai."
Vệ sĩ bên phải lại càng trực tiếp một chút, lạnh lùng nói một tiếng: "Cút."
"Như thế này à.." Sở Lương mỉm cười..