Chương 41: Ngươi rất nguy hiểm (2)
"Rốt cuộc thì khi nào Nhu Y cô nương mới tới vậy?"
Trong phòng bao, sắc mặt Diêm Tiểu Hổ không vui, bên người ngồi hai cô nương tốt mặc váy lụa màu nơm nớp lo sợ, vẻ mặt đều hết sức bối rối, sợ vị tiểu bá vương này nổi giận.
"Nhu Y tỷ tỷ đang nói chuyện phiếm với người ta, sau đó sẽ tới ngay, xin Diêm thiếu gia đừng sốt ruột."
"Ta trước trước sau sau bỏ ra mấy ngàn lượng bạc cho nàng ấy, thế mà không thể xếp được ở đằng trước sao?" Vết thương ở trên mặt Diêm Tiểu Hổ còn chưa biến mất, nổi giận đùng đùng nói: "Ta hiện giờ cực kỳ tức giận."
Chính là bởi vì hôm qua bị hành hung một trận, bị mất thể diện cực lớn ở thư viện Nam Sơn, hắn mới cảm giác tâm trạng phiền muộn, muốn tới tiêu khiển một phen. Kết quả đến nơi này lại được cho biết Nhu Y cô nương không rảnh, phải chờ một lát.
Đang nổi giận ở chỗ này thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa rầm rầm vài tiếng, cửa bị đập đụng vỡ, hai tên hộ vệ ngã lăn tới đây.
"Người nào?" Diêm Tiểu Hổ lập tức đứng dậy quát.
"Thiếu chủ, hắn nhất định phải xông vào, chúng ta.. Hai chúng ta không ngăn được." Hộ vệ đứng lên kêu rên nói.
"Ở Yến Giao thành này, ai dám chọc đến Diêm Tiểu Hổ ta hả?" Hắn lập tức muốn phát tác.
Lập tức, Sở Lương như gió nhẹ mây bay đi đến.
"A.." Diêm Tiểu Hổ đang tức giận trong nháy mắt tiêu tán, vốn trong tích tắc mờ mịt nhưng tiếp theo lại biến thành mỉm cười lễ phép: "Sở.. Sở ca, là ngươi à."
Hắn hiện tại sợ Sở Lương không chỉ là bởi vì không đánh lại được, mà là bởi vì, sau khi cha hắn nhìn thấy viên kiếm tệ Sở Lương đưa cho kia, trực tiếp nói cho hắn biết, loại người này chúng ta không thể trêu vào. Chuyện báo thù, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Rất bất đắc dĩ khi một người có thể đánh bại ngươi nhưng có bối cảnh còn lớn hơn cả ngươi.
"Ta tới thăm ngươi, bọn hắn bảo ta cút." Sở Lương lạnh nhạt nói.
"Bọn hắn thật đúng là rất không có lễ phép!" Diêm Tiểu Hổ nhíu lông mày một cái, quát: "Hai người các ngươi, cút ra ngoài cho ta!"
Hai tên hộ vệ không hiểu tại sao lại bị mắng một trận, đành phải xám xịt đi ra ngoài, thuận tiện khép cửa phòng lại.
"Hì hì, Sở ca, ngươi ngồi đi." Vẻ mặt Diêm Tiểu Hổ chân chó cười nói.
"Cảm ơn." Sở Lương lại gần, lại nhìn sang hai vị cô nương tốt đứng ở bên cạnh.
Tuổi tác của hai vị cô nương tốt cũng không lớn, ở trong nhận thức của các nàng thì biết Diêm Tiểu Hổ đã coi như là tiểu bá vương hung hãn nhất Yến Giao thành rồi, không ngờ vị thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi này lại khiến cho hắn e ngại như thế.
Thế là các nàng lại càng sợ hãi.
Nhưng Sở Lương lại dịu dàng mỉm cười với các nàng, rất nhanh sợ hãi của các nàng đã biến mất.
Thiếu niên có nụ cười xinh đẹp như vậy, chung quy không phải là người xấu nha?
"Sau lưng hai vị cô nương đó là cái gì?" Chỉ thấy thiếu niên tuấn tú chỉ một ngón tay ra sau lưng các nàng, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Cái gì?" Hai vị cô nương quay đầu lại xem.
Bốp, bốp.
Chợt nghe thấy hai tiếng vang trầm đục, hai vị cô nương tốt lần lượt chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Sở Lương ở sau lưng các nàng, cầm trong tay nửa viên gạch vàng sáng lòe lòe, mặt lộ vẻ thất vọng.
"A.." Diêm Tiểu Hổ ở bên cạnh chứng kiến tất cả há to miệng, không biết nên nói cái gì.
Có chút mờ mịt.
Diêm gia cũng xem như đánh bạc chơi gái gia truyền, từ thuở nhỏ Diêm Tiểu Hổ đã theo trưởng bối trà trộn nơi bướm hoa, trong thanh lâu đủ loại đạo cụ đều đã từng nhìn thấy.
Chỉ có cục gạch, đây vẫn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đây là đam mê quái gì vậy?
Chỉ thấy Sở Lương cân nhắc gạch vàng trong tay một chút, thu lại nói: "Yên tâm đi, các nàng không có việc gì, chẳng qua là vừa lúc bị choáng thôi. Nhưng ngươi rất nguy hiểm, ngươi có biết không?"
"Ta rất nguy hiểm?" Diêm Tiểu Hổ sợ run lên, sau đó gật gật đầu.
Đúng vậy.
Ngươi ở đây không phải ta rất nguy hiểm à?
"Đêm qua Trần Đạt cũng đã chết, trong những người từng ức hiếp Tư Đồ Yến thì chỉ còn lại có ngươi." Sở Lương gọn gàng dứt khoát nói ra: "Tư Đồ Yến có thể trở thành quỷ Họa Bì, có được năng lực biến ảo thành người khác. Tất cả những người đến gần ngươi đều có thể là do nó biến hóa ra."
"..."
Diêm Tiểu Hổ kinh hãi.
Lúc trước hắn cũng đã nghe nói hình như Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh báo thù, thế nhưng không có để tâm. Bởi vì hắn và mấy người kia không giống nhau, hắn có tu tập võ đạo, lại có cao thủ bảo hộ, Oán Linh bình thường không có khả năng giết người trong Hắc Hổ bang.
Nhưng mà..
Nếu như là quỷ Họa Bì trong truyền thuyết, vậy thì sẽ rất dễ dàng giết một tên võ giả nhất cảnh nho nhỏ là hắn.
Sở Lương có nguy hiểm đến mức nào thì cũng chỉ đánh hắn một trận nhưng nếu như là quỷ vật, vậy thì chính là muốn mạng đó.
Hắn lập tức phân rõ nặng nhẹ, cũng ý thức được Sở Lương chắc chắn đến vì mình, lập tức hỏi: "Sở ca, ngươi.. Ngươi có thể giúp ta sao?"
Trong phòng bao, sắc mặt Diêm Tiểu Hổ không vui, bên người ngồi hai cô nương tốt mặc váy lụa màu nơm nớp lo sợ, vẻ mặt đều hết sức bối rối, sợ vị tiểu bá vương này nổi giận.
"Nhu Y tỷ tỷ đang nói chuyện phiếm với người ta, sau đó sẽ tới ngay, xin Diêm thiếu gia đừng sốt ruột."
"Ta trước trước sau sau bỏ ra mấy ngàn lượng bạc cho nàng ấy, thế mà không thể xếp được ở đằng trước sao?" Vết thương ở trên mặt Diêm Tiểu Hổ còn chưa biến mất, nổi giận đùng đùng nói: "Ta hiện giờ cực kỳ tức giận."
Chính là bởi vì hôm qua bị hành hung một trận, bị mất thể diện cực lớn ở thư viện Nam Sơn, hắn mới cảm giác tâm trạng phiền muộn, muốn tới tiêu khiển một phen. Kết quả đến nơi này lại được cho biết Nhu Y cô nương không rảnh, phải chờ một lát.
Đang nổi giận ở chỗ này thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa rầm rầm vài tiếng, cửa bị đập đụng vỡ, hai tên hộ vệ ngã lăn tới đây.
"Người nào?" Diêm Tiểu Hổ lập tức đứng dậy quát.
"Thiếu chủ, hắn nhất định phải xông vào, chúng ta.. Hai chúng ta không ngăn được." Hộ vệ đứng lên kêu rên nói.
"Ở Yến Giao thành này, ai dám chọc đến Diêm Tiểu Hổ ta hả?" Hắn lập tức muốn phát tác.
Lập tức, Sở Lương như gió nhẹ mây bay đi đến.
"A.." Diêm Tiểu Hổ đang tức giận trong nháy mắt tiêu tán, vốn trong tích tắc mờ mịt nhưng tiếp theo lại biến thành mỉm cười lễ phép: "Sở.. Sở ca, là ngươi à."
Hắn hiện tại sợ Sở Lương không chỉ là bởi vì không đánh lại được, mà là bởi vì, sau khi cha hắn nhìn thấy viên kiếm tệ Sở Lương đưa cho kia, trực tiếp nói cho hắn biết, loại người này chúng ta không thể trêu vào. Chuyện báo thù, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Rất bất đắc dĩ khi một người có thể đánh bại ngươi nhưng có bối cảnh còn lớn hơn cả ngươi.
"Ta tới thăm ngươi, bọn hắn bảo ta cút." Sở Lương lạnh nhạt nói.
"Bọn hắn thật đúng là rất không có lễ phép!" Diêm Tiểu Hổ nhíu lông mày một cái, quát: "Hai người các ngươi, cút ra ngoài cho ta!"
Hai tên hộ vệ không hiểu tại sao lại bị mắng một trận, đành phải xám xịt đi ra ngoài, thuận tiện khép cửa phòng lại.
"Hì hì, Sở ca, ngươi ngồi đi." Vẻ mặt Diêm Tiểu Hổ chân chó cười nói.
"Cảm ơn." Sở Lương lại gần, lại nhìn sang hai vị cô nương tốt đứng ở bên cạnh.
Tuổi tác của hai vị cô nương tốt cũng không lớn, ở trong nhận thức của các nàng thì biết Diêm Tiểu Hổ đã coi như là tiểu bá vương hung hãn nhất Yến Giao thành rồi, không ngờ vị thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi này lại khiến cho hắn e ngại như thế.
Thế là các nàng lại càng sợ hãi.
Nhưng Sở Lương lại dịu dàng mỉm cười với các nàng, rất nhanh sợ hãi của các nàng đã biến mất.
Thiếu niên có nụ cười xinh đẹp như vậy, chung quy không phải là người xấu nha?
"Sau lưng hai vị cô nương đó là cái gì?" Chỉ thấy thiếu niên tuấn tú chỉ một ngón tay ra sau lưng các nàng, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Cái gì?" Hai vị cô nương quay đầu lại xem.
Bốp, bốp.
Chợt nghe thấy hai tiếng vang trầm đục, hai vị cô nương tốt lần lượt chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Sở Lương ở sau lưng các nàng, cầm trong tay nửa viên gạch vàng sáng lòe lòe, mặt lộ vẻ thất vọng.
"A.." Diêm Tiểu Hổ ở bên cạnh chứng kiến tất cả há to miệng, không biết nên nói cái gì.
Có chút mờ mịt.
Diêm gia cũng xem như đánh bạc chơi gái gia truyền, từ thuở nhỏ Diêm Tiểu Hổ đã theo trưởng bối trà trộn nơi bướm hoa, trong thanh lâu đủ loại đạo cụ đều đã từng nhìn thấy.
Chỉ có cục gạch, đây vẫn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đây là đam mê quái gì vậy?
Chỉ thấy Sở Lương cân nhắc gạch vàng trong tay một chút, thu lại nói: "Yên tâm đi, các nàng không có việc gì, chẳng qua là vừa lúc bị choáng thôi. Nhưng ngươi rất nguy hiểm, ngươi có biết không?"
"Ta rất nguy hiểm?" Diêm Tiểu Hổ sợ run lên, sau đó gật gật đầu.
Đúng vậy.
Ngươi ở đây không phải ta rất nguy hiểm à?
"Đêm qua Trần Đạt cũng đã chết, trong những người từng ức hiếp Tư Đồ Yến thì chỉ còn lại có ngươi." Sở Lương gọn gàng dứt khoát nói ra: "Tư Đồ Yến có thể trở thành quỷ Họa Bì, có được năng lực biến ảo thành người khác. Tất cả những người đến gần ngươi đều có thể là do nó biến hóa ra."
"..."
Diêm Tiểu Hổ kinh hãi.
Lúc trước hắn cũng đã nghe nói hình như Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh báo thù, thế nhưng không có để tâm. Bởi vì hắn và mấy người kia không giống nhau, hắn có tu tập võ đạo, lại có cao thủ bảo hộ, Oán Linh bình thường không có khả năng giết người trong Hắc Hổ bang.
Nhưng mà..
Nếu như là quỷ Họa Bì trong truyền thuyết, vậy thì sẽ rất dễ dàng giết một tên võ giả nhất cảnh nho nhỏ là hắn.
Sở Lương có nguy hiểm đến mức nào thì cũng chỉ đánh hắn một trận nhưng nếu như là quỷ vật, vậy thì chính là muốn mạng đó.
Hắn lập tức phân rõ nặng nhẹ, cũng ý thức được Sở Lương chắc chắn đến vì mình, lập tức hỏi: "Sở ca, ngươi.. Ngươi có thể giúp ta sao?"