Chương 205
Từ Phúc mỉm cười lắc đầu, chuyển chủ đề: “Sư muội nghĩ thế nào về Thiên Tịch Đan trong buổi đấu giá ở chợ đen U Minh?”
Nói tới Thiên Tịch Đan, Sở Huyên liền cau mày, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Bên ngoài đồn đại là do nhất điện tam tông làm, nhưng theo muội thấy thì khả năng cao là do Thị Huyết Điện”.
“Sao ta lại nghe nói Thiên Tịch Đan mang về chỉ có một nửa viên nhỉ?”
“Việc này phải đợi tra xét, chưởng môn sư huynh hôm đó cũng tham gia vào việc tranh đoạt Thiên Tịch Đan, cuối cùng vẫn bị người ta đoạt mất, còn Thiên Tịch Đan có nguyên vẹn hay không thì có lẽ người cuối cùng cầm được Thiên Tịch Đan mới biết được”.
“Từ trưởng lão, con tới rồi”, hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đi vào Linh Đan Các.
Vừa đi vào, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên ngồi cạnh Từ Phúc.
“Sao lại là cô ta…?”, Diệp Thành sững người, theo thói quen, hắn quay người định bỏ chạy.
Có điều vừa chạy được hai bước thì hắn lại cảm thấy phía sau có lực hút mạnh mẽ không thể cưỡng lại đang hướng về mình, cứ thế lôi hắn quay ngược lại.
Người ra tay đương nhiên là Sở Huyên.
Sau khi lôi Diệp Thành quay lại, Sở Huyên nhìn hắn, cười nói: “Tiểu tử, ta trông xấu thế sao?”
“Không….không ạ”, Diệp Thành cười xoà.
“Vậy tại sao ngươi trông thấy ta là bỏ chạy? Lần trước cũng như vậy, lần này cũng như vậy?”, đôi mắt trong veo của Sở Huyên cứ thế phát ra ánh sáng, cô ta rõ ràng cảm thấy khó hiểu với hành động cứ gặp mình là chạy của Diệp Thành.
“Sao? Sư muội từng gặp hắn sao?”, Từ Phúc ở bên có vẻ bất ngờ.
“Muội từng gặp hắn một lần sau núi, vừa thấy muội là đã bỏ chạy”.
Nghe vậy Từ Phúc liền cau mày, nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, không phải ngươi làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy chứ?”
“Không ạ”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Vậy ngươi chạy làm gì?”
“Ngươi chính là Diệp Thành?, không đợi Diệp Thành đáp lời, Sở Huyên đã lên tiếng, rõ ràng cô ta vẫn không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Diệp Thành.
“Sư muội biết hắn?”, Từ Phúc lại lần nữa lên tiếng.
“Không muốn biết cũng khó”, Sở Huyên vươn vai, “Đánh mười mấy đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong trên Phong Vân Đài một cách thảm thiết, việc này đã được đồn khắp nội môn rồi”. . Truyện Dị Năng
Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi, cảm giác như mình đã rất nổi tiếng ở Hằng Nhạc Tông.
“Tiểu tử, ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Sở Huyên lại nói như vậy.
Mặc dù hắn dám chắc rằng nữ nhân trước mặt và nữ nhân ở cùng mình đêm đó trong khu rừng Yêu Thú không phải là một nhưng nếu như làm đệ tử của cô ta thì hắn thật sự có một cảm giác rằng nửa đêm đang ngủ sẽ bị xiên cho hai đao bất thình lình lúc nào không biết.
“Còn phải nghĩ sao?”, thấy Diệp Thành không nói gì, Từ Phúc ở bên ngồi không yên, ông ta bước lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.
“Nghĩ xong chưa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.
Nói tới Thiên Tịch Đan, Sở Huyên liền cau mày, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Bên ngoài đồn đại là do nhất điện tam tông làm, nhưng theo muội thấy thì khả năng cao là do Thị Huyết Điện”.
“Sao ta lại nghe nói Thiên Tịch Đan mang về chỉ có một nửa viên nhỉ?”
“Việc này phải đợi tra xét, chưởng môn sư huynh hôm đó cũng tham gia vào việc tranh đoạt Thiên Tịch Đan, cuối cùng vẫn bị người ta đoạt mất, còn Thiên Tịch Đan có nguyên vẹn hay không thì có lẽ người cuối cùng cầm được Thiên Tịch Đan mới biết được”.
“Từ trưởng lão, con tới rồi”, hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đi vào Linh Đan Các.
Vừa đi vào, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên ngồi cạnh Từ Phúc.
“Sao lại là cô ta…?”, Diệp Thành sững người, theo thói quen, hắn quay người định bỏ chạy.
Có điều vừa chạy được hai bước thì hắn lại cảm thấy phía sau có lực hút mạnh mẽ không thể cưỡng lại đang hướng về mình, cứ thế lôi hắn quay ngược lại.
Người ra tay đương nhiên là Sở Huyên.
Sau khi lôi Diệp Thành quay lại, Sở Huyên nhìn hắn, cười nói: “Tiểu tử, ta trông xấu thế sao?”
“Không….không ạ”, Diệp Thành cười xoà.
“Vậy tại sao ngươi trông thấy ta là bỏ chạy? Lần trước cũng như vậy, lần này cũng như vậy?”, đôi mắt trong veo của Sở Huyên cứ thế phát ra ánh sáng, cô ta rõ ràng cảm thấy khó hiểu với hành động cứ gặp mình là chạy của Diệp Thành.
“Sao? Sư muội từng gặp hắn sao?”, Từ Phúc ở bên có vẻ bất ngờ.
“Muội từng gặp hắn một lần sau núi, vừa thấy muội là đã bỏ chạy”.
Nghe vậy Từ Phúc liền cau mày, nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, không phải ngươi làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy chứ?”
“Không ạ”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Vậy ngươi chạy làm gì?”
“Ngươi chính là Diệp Thành?, không đợi Diệp Thành đáp lời, Sở Huyên đã lên tiếng, rõ ràng cô ta vẫn không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Diệp Thành.
“Sư muội biết hắn?”, Từ Phúc lại lần nữa lên tiếng.
“Không muốn biết cũng khó”, Sở Huyên vươn vai, “Đánh mười mấy đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong trên Phong Vân Đài một cách thảm thiết, việc này đã được đồn khắp nội môn rồi”. . Truyện Dị Năng
Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi, cảm giác như mình đã rất nổi tiếng ở Hằng Nhạc Tông.
“Tiểu tử, ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Sở Huyên lại nói như vậy.
Mặc dù hắn dám chắc rằng nữ nhân trước mặt và nữ nhân ở cùng mình đêm đó trong khu rừng Yêu Thú không phải là một nhưng nếu như làm đệ tử của cô ta thì hắn thật sự có một cảm giác rằng nửa đêm đang ngủ sẽ bị xiên cho hai đao bất thình lình lúc nào không biết.
“Còn phải nghĩ sao?”, thấy Diệp Thành không nói gì, Từ Phúc ở bên ngồi không yên, ông ta bước lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.
“Nghĩ xong chưa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.