Chương 206
“Trưởng lão, giờ con phải cùng người tới nội môn sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên rồi hỏi một câu thăm dò.
“Đương nhiên phải có thử thách, nếu ngươi có thể vào được nội môn thì coi như đạt yêu cầu”.
“Rõ”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Huyên đứng dậy, cứ thế lướt bay ra ngoài, giây phút cô ta bước ra khỏi Linh Đan Các hãy còn quay lại mỉm cười: “Nếu ngươi có thể vào nội môn thì ta sẽ suy nghĩ truyền cho ngươi một bộ mật pháp”.
Nụ cười này của cô ta thật sự khiến Diệp Thành si mê.
Từ sau đêm hôm đó, bóng hình Sở Huyên cứ thế hiện lên trong đầu hắn. Đêm hoan lạc đó cũng cứ thế choán đầy tâm trí hắn. Nữ nhân ấy hết đỗi xinh đẹp lại chẳng vướng chút bụi trần.
Hiện giờ, nữ nhân trông giống với nàng ấy đang ở trước mặt khiến Diệp Thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy, lâng lâng khó tả.
Có vẻ như quá đắm say nên hắn cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
“Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?”, Từ Phúc lại đạp cho hắn một cái khiến Diệp Thành trở về thực tại.
Diệp Thành ho hắng, cứ thế gại mũi.
“Làm việc đi thôi”, Từ Phúc lôi Diệp Thành vào trong nội đường.
Vừa vào trong nội đường, Diệp Thành đã trông thấy một lư luyện đan cao ba trượng, phía trước, sau, và hai bên trái phải lư lần lượt được khắc hoạ sao thương long, phượng hoàng, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hình thù phức tạp khác.
Hắn cũng đã từng trông thấy lư luyện đan nhưng chưa từng thấy cái lư nào to như vậy, chỉ mới nhìn nó thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.
Ngoài những thứ này ra thì Diệp Thành còn cảm nhận được hơi nóng rực bốc lên từ dưới đáy, không cần nói cũng biết đó chính là đạo địa hoả kia.
Vù!
Lúc này, chân hoả trong cơ thể hắn như cảm nhận được ngọn lửa phía dưới mặt đất nên cứ thế lay động, nó bùng lên liên tục khiến địa hoả đang cuộn trào kia sợ hãi.
“Quản cho tốt chân hoả của ngươi, đừng để nó nuốt địa hoả kia đi”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Chân hoả có thể nuốt địa hoả?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đều là hoả diệm, đều là đồng loại, đương nhiên có thể”.
“Đây là lần đầu tiên con nghe thấy đấy”, Diệp Thành khẽ giọng nói một câu rồi nhẩm niệm cảnh cáo chân hoả trong vùng đan hải, nếu không thì nó thật sự sẽ nuốt địa hoả kia mất, tới lúc đó, Từ Phúc không bóp chết hắn mới lạ.
“Đặt tay lên lư luyện đan, ta tới phán đoán xem cấp bậc linh hồn lực của ngươi”, Từ Phúc nói.
“Cấp bậc linh hồn lực?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, kể cả trước đây từng làm tình báo thì hắn cũng chưa nghe tới khái niệm này bao giờ.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hắn vẫn khẽ chạm tay lên lư luyện đan, trông bộ lư luyện đan không phải chỉ dùng để luyện đan mà còn có thể phân định được cấp bậc linh hồn lực.
Vù!
Hắn vừa đặt tay lên lư luyện đan, bên trong phát ra âm thanh khác thường.
“Đương nhiên phải có thử thách, nếu ngươi có thể vào được nội môn thì coi như đạt yêu cầu”.
“Rõ”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Huyên đứng dậy, cứ thế lướt bay ra ngoài, giây phút cô ta bước ra khỏi Linh Đan Các hãy còn quay lại mỉm cười: “Nếu ngươi có thể vào nội môn thì ta sẽ suy nghĩ truyền cho ngươi một bộ mật pháp”.
Nụ cười này của cô ta thật sự khiến Diệp Thành si mê.
Từ sau đêm hôm đó, bóng hình Sở Huyên cứ thế hiện lên trong đầu hắn. Đêm hoan lạc đó cũng cứ thế choán đầy tâm trí hắn. Nữ nhân ấy hết đỗi xinh đẹp lại chẳng vướng chút bụi trần.
Hiện giờ, nữ nhân trông giống với nàng ấy đang ở trước mặt khiến Diệp Thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy, lâng lâng khó tả.
Có vẻ như quá đắm say nên hắn cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
“Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?”, Từ Phúc lại đạp cho hắn một cái khiến Diệp Thành trở về thực tại.
Diệp Thành ho hắng, cứ thế gại mũi.
“Làm việc đi thôi”, Từ Phúc lôi Diệp Thành vào trong nội đường.
Vừa vào trong nội đường, Diệp Thành đã trông thấy một lư luyện đan cao ba trượng, phía trước, sau, và hai bên trái phải lư lần lượt được khắc hoạ sao thương long, phượng hoàng, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hình thù phức tạp khác.
Hắn cũng đã từng trông thấy lư luyện đan nhưng chưa từng thấy cái lư nào to như vậy, chỉ mới nhìn nó thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.
Ngoài những thứ này ra thì Diệp Thành còn cảm nhận được hơi nóng rực bốc lên từ dưới đáy, không cần nói cũng biết đó chính là đạo địa hoả kia.
Vù!
Lúc này, chân hoả trong cơ thể hắn như cảm nhận được ngọn lửa phía dưới mặt đất nên cứ thế lay động, nó bùng lên liên tục khiến địa hoả đang cuộn trào kia sợ hãi.
“Quản cho tốt chân hoả của ngươi, đừng để nó nuốt địa hoả kia đi”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Chân hoả có thể nuốt địa hoả?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đều là hoả diệm, đều là đồng loại, đương nhiên có thể”.
“Đây là lần đầu tiên con nghe thấy đấy”, Diệp Thành khẽ giọng nói một câu rồi nhẩm niệm cảnh cáo chân hoả trong vùng đan hải, nếu không thì nó thật sự sẽ nuốt địa hoả kia mất, tới lúc đó, Từ Phúc không bóp chết hắn mới lạ.
“Đặt tay lên lư luyện đan, ta tới phán đoán xem cấp bậc linh hồn lực của ngươi”, Từ Phúc nói.
“Cấp bậc linh hồn lực?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, kể cả trước đây từng làm tình báo thì hắn cũng chưa nghe tới khái niệm này bao giờ.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hắn vẫn khẽ chạm tay lên lư luyện đan, trông bộ lư luyện đan không phải chỉ dùng để luyện đan mà còn có thể phân định được cấp bậc linh hồn lực.
Vù!
Hắn vừa đặt tay lên lư luyện đan, bên trong phát ra âm thanh khác thường.