Chương 321
“Đệ hiểu, đệ hiểu”, Diệp Thành gật đầu lia lịa nhưng vẫn đưa ra cái túi đựng đồ coi như cống tiền lệ phí đi đường.
Không phải hắn sợ bảy, tám tên này bởi không có tên nào ở cảnh giới Chân Dương cho nên hắn chẳng coi trọng.
Thế nhưng dù là không sợ nhưng trong thời gian ngắn Diệp Thành cũng không thể đánh bại bọn họ được, nếu gây động tĩnh lớn khiến mấy tên phía Khổng Tào chạy tới thì chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to.
“Đi thôi”, lấy túi đựng đồ của Diệp Thành, tên đệ tử mặc đồ tím kia lập tức đi về phía Diệp Thành chỉ: “Nghe sư huynh nói tên Diệp Thành đó rất hung hăng cho nên nhớ tập trung, bắt được hắn sẽ có trọng thưởng”.
“Đệ tử nội môn đều là bọn não lợn sao?”, nhìn theo bóng mấy tên đi xa dần, Diệp Thành không khỏi xoa cằm: “Nếu như ai cũng dễ chơi như bọn họ thì ông đây đã có thể vào được nội môn một cách dễ dàng rồi”.
“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, không lâu sau là sẽ quay lại”.
“Chuồn là thượng sách”, Diệp Thành liếc nhìn mấy bóng người kia rồi cũng chuồn thẳng. Tiếp sau đó, hắn lại gặp thêm vài người nữa.
Đúng như những gì Diệp Thành nghĩ, trong thử thách ở rừng hoang, nhắc tới cái tên Địa Dương Phong tốt hơn là nhắc tới tên Linh Đan Các rất nhiều, điều quan trọng hơn cả đó là trong số những người được cử vào rừng hoang lần này còn có Khổng Tào, hắn từng là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong ở ngoại môn, vì mối quan hệ như vậy nên hắn ta mới dặn dò các huynh đệ của mình không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong.
Cũng vì Khổng Tào đã chuẩn bị con đường bằng phẳng cho các đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành rất thuận lợi thoát khỏi truy đuổi, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể thoát qua cửa ải một cách rõ ràng.
Phía trước lại có vài đệ tử nội môn xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Thành nhướng mày nhưng vẫn rút ra một cái túi đựng đồ.
“Các vị huynh đệ, đệ là đệ tử của Địa Dương Phong”, Diệp Thành cười giả lả, hắn đưa túi đựng đồ ra: “Một nghìn linh thạch, chút lòng thành của đệ, xin các vị sư huynh nhận cho”.
Ừm!
Dẫn đội là một tên thanh niên mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp, mặt mày trắng bóc, lông mày lá liễu, miệng không to, môi không dày, chắc chắn là loại hà khắc cay nghiệt, toàn thân rõ cái bộ dạng đầy âm mưu, trông như đàn bà vậy.
“Vậy đệ đi nhé?”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.
“Ta cho ngươi đi chưa?”, tên mặc đồ trắng kia lập tức giơ quạt xếp chặn Diệp Thành lại.
“Đệ giao tiền ra rồi mà”.
“Nếu là người khác thì sau khi nhận tiền ta sẽ thả đi nhưng ngươi thì không được”, tên kia nheo mắt lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hứng thú: “Ngươi tưởng rằng ngươi biến thành Lý Ngọc Lương thì ta không nhận ra ngươi sao?”
“Sư huynh nói gì vậy, đệ không hiểu”, Diệp Thành cố ra vẻ khó hiểu.
Nghe vậy, tên mặc đồ trắng kia lại bật cười: “Lý Ngọc Lương là đệ tử Nhân Nguyên tầng thứ bảy, ngươi biến thành hình thái của hắn nhưng ngươi có thể mô phỏng tu vi của đệ tử tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Nguyên sao?”
Nói tới đây, hắn ta nhếch miệng cười tôi độc, sau đó không quên ghé vào tai Diệp Thành, cười đầy ý tứ, nói: “Ta nói đúng không, Diệp Thành sư đệ?”
Diệp Thành?
Hắn chính là Diệp Thành?
Không phải hắn sợ bảy, tám tên này bởi không có tên nào ở cảnh giới Chân Dương cho nên hắn chẳng coi trọng.
Thế nhưng dù là không sợ nhưng trong thời gian ngắn Diệp Thành cũng không thể đánh bại bọn họ được, nếu gây động tĩnh lớn khiến mấy tên phía Khổng Tào chạy tới thì chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to.
“Đi thôi”, lấy túi đựng đồ của Diệp Thành, tên đệ tử mặc đồ tím kia lập tức đi về phía Diệp Thành chỉ: “Nghe sư huynh nói tên Diệp Thành đó rất hung hăng cho nên nhớ tập trung, bắt được hắn sẽ có trọng thưởng”.
“Đệ tử nội môn đều là bọn não lợn sao?”, nhìn theo bóng mấy tên đi xa dần, Diệp Thành không khỏi xoa cằm: “Nếu như ai cũng dễ chơi như bọn họ thì ông đây đã có thể vào được nội môn một cách dễ dàng rồi”.
“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, không lâu sau là sẽ quay lại”.
“Chuồn là thượng sách”, Diệp Thành liếc nhìn mấy bóng người kia rồi cũng chuồn thẳng. Tiếp sau đó, hắn lại gặp thêm vài người nữa.
Đúng như những gì Diệp Thành nghĩ, trong thử thách ở rừng hoang, nhắc tới cái tên Địa Dương Phong tốt hơn là nhắc tới tên Linh Đan Các rất nhiều, điều quan trọng hơn cả đó là trong số những người được cử vào rừng hoang lần này còn có Khổng Tào, hắn từng là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong ở ngoại môn, vì mối quan hệ như vậy nên hắn ta mới dặn dò các huynh đệ của mình không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong.
Cũng vì Khổng Tào đã chuẩn bị con đường bằng phẳng cho các đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành rất thuận lợi thoát khỏi truy đuổi, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể thoát qua cửa ải một cách rõ ràng.
Phía trước lại có vài đệ tử nội môn xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Thành nhướng mày nhưng vẫn rút ra một cái túi đựng đồ.
“Các vị huynh đệ, đệ là đệ tử của Địa Dương Phong”, Diệp Thành cười giả lả, hắn đưa túi đựng đồ ra: “Một nghìn linh thạch, chút lòng thành của đệ, xin các vị sư huynh nhận cho”.
Ừm!
Dẫn đội là một tên thanh niên mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp, mặt mày trắng bóc, lông mày lá liễu, miệng không to, môi không dày, chắc chắn là loại hà khắc cay nghiệt, toàn thân rõ cái bộ dạng đầy âm mưu, trông như đàn bà vậy.
“Vậy đệ đi nhé?”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.
“Ta cho ngươi đi chưa?”, tên mặc đồ trắng kia lập tức giơ quạt xếp chặn Diệp Thành lại.
“Đệ giao tiền ra rồi mà”.
“Nếu là người khác thì sau khi nhận tiền ta sẽ thả đi nhưng ngươi thì không được”, tên kia nheo mắt lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hứng thú: “Ngươi tưởng rằng ngươi biến thành Lý Ngọc Lương thì ta không nhận ra ngươi sao?”
“Sư huynh nói gì vậy, đệ không hiểu”, Diệp Thành cố ra vẻ khó hiểu.
Nghe vậy, tên mặc đồ trắng kia lại bật cười: “Lý Ngọc Lương là đệ tử Nhân Nguyên tầng thứ bảy, ngươi biến thành hình thái của hắn nhưng ngươi có thể mô phỏng tu vi của đệ tử tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Nguyên sao?”
Nói tới đây, hắn ta nhếch miệng cười tôi độc, sau đó không quên ghé vào tai Diệp Thành, cười đầy ý tứ, nói: “Ta nói đúng không, Diệp Thành sư đệ?”
Diệp Thành?
Hắn chính là Diệp Thành?