Chương 322
Mặc dù giọng của tên này rất nhỏ nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Đột nhiên mấy người còn lại tách nhau ra bao vây xung quanh Diệp Thành, tên nào tên nấy hùng hổ, bộ dạng muốn xử Diệp Thành một trận ra trò.
“Trông bộ các đệ tử nội môn cũng không phải đều là loại não lợn”, sau khi bị lộ thân phận, Diệp Thành gãi gãi tai, biến lại thành hình thái của mình.
Quả nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Diệp Thành chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thuận lợi vượt qua được thử thách, trời xanh luôn thử thách hắn hết lần này tới lần khác. Hiện giờ đã bị phát hiện, nhưng dù gì cũng nằm trong dự liệu của hắn.
“Chẳng trách lâu như vậy rồi mà không có tin tức của Diệp Thành, hoá ra là hắn biến thân”.
“Đúng là đã đánh giá thấp hắn rồi”.
“Cũng may bị Dương Vệ sư huynh phát hiện, nếu không thì chắc chắn sẽ để lọt tên này”.
“Dương Vệ?”, nghe cái tên này, Diệp Thành lại nhìn sang tên mặc đồ trắng: “Chẳng trách mà trông giống đàn bà”.
Biết Diệp Thành đang mắng mình nhưng tên mặc đồ trắng với cái tên Dương Vệ kia lại không phẫn nộ, chỉ khẽ phất quạt xếp, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn đầu hàng hay để bọn ta giúp?”
“Ta đầu hàng?”, Diệp Thành lập tức giơ hai tay lên.
“Vậy có phải ngoan không?”, Dương Vệ tươi cười sau đó liếc mắt cho tên đệ tử đằng sau mình, tên đệ tử kia lập tức hiểu ý, rút ra một đoạn tiên thừng từ trong túi đựng đồ định trói Diệp Thành lại.
“Ngoại môn đồn ngươi ranh ma, lúc này chẳng phải đều bị bọn ta bắt rồi sao?”, tên đệ tử kia lạnh lùng bước lên.
“Ta bị bắt cái đầu ngươi ấy”, nào ngờ giây phút trước còn bất động tỏ vẻ ngoan ngoãn mà giây phút này Diệp Thành đã đạp luôn tên đệ tử kia rồi nhanh chân nhảy ra khỏi vòng vây của đám người.
“Ta biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng, há cái miệng cong lên như mặt trăng ngày rằm, hắn rút luôn trường tiễn phát sáng ra, còn chưa bắn đi đã nghe thấy tiếng “vút, vút”.
Mặc dù Vệ Dương tính khí như đàn bà nhưng ra tay lại rất tàn độc, không hề nương tình, một mũi tên sắc lạnh như một đạo u mang bay về phía Diệp Thành.
Cảm nhận được cơn lạnh ở sau, Diệp Thành lập tức bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, xoay một vòng né tránh mũi tên đang bay về phía mình.
Có điều hắn cũng đã đánh giá thấp mũi tên này. Mặc dù hắn né qua được nhưng mũi tên kia lại như có linh tính, đột nhiên đuổi theo sau hắn.
“Huyền khuyết truy phong tiễn”, Diệp Thành như thể từng nghe được mật pháp này từ trước, không phải mũi tên này có linh tính mà giây phút nó được bắn ra đã mang theo lạc ấn, một khi bắn ra thì phải diệt trừ được đối thủ, nếu không sẽ không ngừng đuổi theo.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành dừng bước, rút ra kiếm Xích Tiêu.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Đồng thời với việc sử dụng kiếm Xích Tiêu, Thiên Canh Kiếm Trận cũng được hình thành.
Keng!
Keng!
Huyền khuyết truy phong tiễn sắc lạnh vô cùng, thế nhưng gặp phải Thiên Canh Kiếm Trận lại bị đánh bay đi, cắm vào một tảng đá.
Lúc này những người khác cũng lao tới từ tứ phía.
Bôn lôi!
Đột nhiên mấy người còn lại tách nhau ra bao vây xung quanh Diệp Thành, tên nào tên nấy hùng hổ, bộ dạng muốn xử Diệp Thành một trận ra trò.
“Trông bộ các đệ tử nội môn cũng không phải đều là loại não lợn”, sau khi bị lộ thân phận, Diệp Thành gãi gãi tai, biến lại thành hình thái của mình.
Quả nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Diệp Thành chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thuận lợi vượt qua được thử thách, trời xanh luôn thử thách hắn hết lần này tới lần khác. Hiện giờ đã bị phát hiện, nhưng dù gì cũng nằm trong dự liệu của hắn.
“Chẳng trách lâu như vậy rồi mà không có tin tức của Diệp Thành, hoá ra là hắn biến thân”.
“Đúng là đã đánh giá thấp hắn rồi”.
“Cũng may bị Dương Vệ sư huynh phát hiện, nếu không thì chắc chắn sẽ để lọt tên này”.
“Dương Vệ?”, nghe cái tên này, Diệp Thành lại nhìn sang tên mặc đồ trắng: “Chẳng trách mà trông giống đàn bà”.
Biết Diệp Thành đang mắng mình nhưng tên mặc đồ trắng với cái tên Dương Vệ kia lại không phẫn nộ, chỉ khẽ phất quạt xếp, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn đầu hàng hay để bọn ta giúp?”
“Ta đầu hàng?”, Diệp Thành lập tức giơ hai tay lên.
“Vậy có phải ngoan không?”, Dương Vệ tươi cười sau đó liếc mắt cho tên đệ tử đằng sau mình, tên đệ tử kia lập tức hiểu ý, rút ra một đoạn tiên thừng từ trong túi đựng đồ định trói Diệp Thành lại.
“Ngoại môn đồn ngươi ranh ma, lúc này chẳng phải đều bị bọn ta bắt rồi sao?”, tên đệ tử kia lạnh lùng bước lên.
“Ta bị bắt cái đầu ngươi ấy”, nào ngờ giây phút trước còn bất động tỏ vẻ ngoan ngoãn mà giây phút này Diệp Thành đã đạp luôn tên đệ tử kia rồi nhanh chân nhảy ra khỏi vòng vây của đám người.
“Ta biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng, há cái miệng cong lên như mặt trăng ngày rằm, hắn rút luôn trường tiễn phát sáng ra, còn chưa bắn đi đã nghe thấy tiếng “vút, vút”.
Mặc dù Vệ Dương tính khí như đàn bà nhưng ra tay lại rất tàn độc, không hề nương tình, một mũi tên sắc lạnh như một đạo u mang bay về phía Diệp Thành.
Cảm nhận được cơn lạnh ở sau, Diệp Thành lập tức bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, xoay một vòng né tránh mũi tên đang bay về phía mình.
Có điều hắn cũng đã đánh giá thấp mũi tên này. Mặc dù hắn né qua được nhưng mũi tên kia lại như có linh tính, đột nhiên đuổi theo sau hắn.
“Huyền khuyết truy phong tiễn”, Diệp Thành như thể từng nghe được mật pháp này từ trước, không phải mũi tên này có linh tính mà giây phút nó được bắn ra đã mang theo lạc ấn, một khi bắn ra thì phải diệt trừ được đối thủ, nếu không sẽ không ngừng đuổi theo.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành dừng bước, rút ra kiếm Xích Tiêu.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Đồng thời với việc sử dụng kiếm Xích Tiêu, Thiên Canh Kiếm Trận cũng được hình thành.
Keng!
Keng!
Huyền khuyết truy phong tiễn sắc lạnh vô cùng, thế nhưng gặp phải Thiên Canh Kiếm Trận lại bị đánh bay đi, cắm vào một tảng đá.
Lúc này những người khác cũng lao tới từ tứ phía.
Bôn lôi!