Chương 20: Thế thân hoàn mỹ
Ngày đẹp trời, bản thân cũng nhận được tin vui, nhưng cô bạn tâm cơ của Kiều Đình Bắc lại tìm tới tận nhà, Thư Cầm dù không muốn tiếp cũng phải nghĩ tới thể diện của anh nhà mà nhín chút thời gian tiếp khách.
"Cô Tô đến tìm tôi có chuyện gì sao?" Cố Thư Cầm điềm đạm hỏi.
Gặp được cô, Tô Tuyết Ngân cũng lập tức mỉm cười ẩn ý.
"Rảnh rỗi nên đến thăm cô ấy mà, với cả cũng có chút chuyện muốn hỏi thăm."
"Nếu cô đến đề thăm dò xem tình cảm giữa tôi và Đình Bắc hiện như thế nào, thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết. Hiện tại, chúng tôi vẫn rất hạnh phúc và còn được lên chức ba mẹ cả rồi."
Nghe xong mọi thứ, sắc mặt Tô Tuyết Ngân liền chùng xuống thấy rõ, trong ánh mắt hiển nhiên có nhiều điều không cam tâm, nhưng lại nhanh chóng nhoẻn cười.
"Không ngờ, cô mặt dày đến mức chấp nhận bản thân là thế thân cho người khác, yêu một người từng có vợ lại yêu đến mức mù quáng, đáng nể thật."
"Thế thân gì chứ? Người anh ấy yêu là tôi, chỉ có cô không được đón nhận tình cảm, nên mới sinh ra dã tâm chia rẽ người khác như vậy."
"Ô, nghe có vẻ như cô vẫn chưa biết sự thật còn ẩn chứa đằng sau nhỉ? Đình Bắc cũng tệ thật, sắp làm ba rồi mà vẫn chưa chịu thành thật với mẹ của con mình."
Tô Tuyết Ngân thong thả nói mấy câu, liền khiến tâm trạng Cố Thư Cầm thay đổi trong phút chốc. Cô cau mày, nhìn người phụ nữ đối diện bằng cặp mắt nghi ngờ.
"Cô muốn gì thì nói thẳng đi, đừng có vòng vo tam Quốc nữa."
Nói đến đây, thì Tô Tuyết Ngân lại giữ im lặng để từ tốn lấy chiếc điện thoại của mình và mở ra một bức ảnh cưới, rồi đưa cho Thư Cầm xem.
"Xem kỹ coi cô dâu trong ảnh này có phải là cô không?"
Thứ hình ảnh đập vào mắt Cố Thư Cầm là ảnh cưới của Kiều Đình Bắc chụp cùng cô gái có gương mặt giống hệt cô, nhưng đó lại không phải là cô, vì tự cô thừa biết bản thân mình còn chưa từng được mặc váy cưới lấy một lần, thì làm sao có được bức ảnh này.
"Sao nào, có phải cô là người trong ảnh không?" Tô Tuyết Ngân khinh khỉnh hỏi.
Lúc này, Thư Cầm căn bản đã chết lặng, chết từ trong tâm lẫn bên ngoài, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố gắng điềm nhiên trả lời:
"Người trong ảnh không phải tôi thì là ai nữa? Chắc mắt của Tô tiểu thư có vấn đề rồi đúng không?"
"Haha... Khá khen cho vẻ mặt tự tin khi nhận người đã chết là chính mình của Cố tiểu thư thật ấy chứ. Còn nói mắt tôi có vấn đề, hay bản thân cô mới là người có vấn đề đây Thư Cầm? Đáng thương thật ấy chứ, haha..."
Giọng cười trào phúng hết sức hả hê của Tô Tuyết Ngân như từng mũi đinh chọc thẳng vào tâm trí Thư Cầm,khiến tâm trạng cô dần trở nên mất bình tĩnh.
"Thấy cô bị lừa tội nghiệp quá, nên tôi mở lòng từ bi nói cho cô biết vậy. Nếu muốn hiểu rõ những gì tôi nói, thì hãy lên lầu ba, vào căn phòng cuối cùng ở góc tay trái, cô sẽ biết được những gì mình muốn biết. Sẵn tiện nhắc cô luôn, nhớ chuẩn bị tâm lý cho thật vững vàng rồi hãy vào đó nhé, kẻo sốc tới ngất xỉu thì không ai hay đâu."
Mục đích đã đạt được, Tô Tuyết Ngân liền chẳng thiết tha nán lại thêm phút giây nào. Sau khi cô ta ung dung ra về, Cố Thư Cầm cũng trở nên thất thần vì căn bản vẫn còn chưa chấp nhận được những gì mình vừa nghe thấy.
Mang theo nỗi nghi hoặc lững thững bước lên lầu. Sâu thẳm trong thâm tâm cô cứ nửa muốn đến căn phòng đó, nửa lại sợ cái sự thật gì đó bên trong mà mãi đắn đo, lưỡng lự. Và cô ấy đã dành cả buổi sáng chỉ để nghĩ có nên tìm hiểu sự thật không, cuối cùng vẫn là không thể bỏ qua khi trong đầu đã có quá nhiều câu hỏi.
Thư Cầm chỉ mất năm phút để tìm thấy căn phòng đó, hóa ra nó nằm ngay bên cạnh phòng riêng của Kiều Đình Bắc, nhưng cô phải mất hết mười phút mới chuẩn bị xong tâm lý khi đẩy cửa bước vào.
Đây nói chính xác là vùng cấm địa, vì ngoại trừ người đàn ông ấy thì chẳng ai dám vào. Mỗi ngày, anh sẽ ghé vào đây hai lần sáng, tối để thắp nhan và thay hoa. Giờ đến lượt Cố Thư Cầm tìm tới, cuối cùng cũng được chứng kiến không gian ấm cúng khác hẳn ở nơi này.
Ở đây có giường ngủ, có bàn làm việc, tủ quần áo, sofa, bàn trà, và thứ khiến Cố Thư Cầm chết lặng là chiếc bàn thờ có bức di ảnh giống hệt cô. Người đã mất cũng mang họ Cố, nhưng là Cố Lâm Di, thảo nào Cố Thư Cầm cô trở thành kẻ thế thân thật hoàn hảo trong mắt người đàn ông ấy.
Bỗng dưng cô thấy hai mắt nhòe đi nhanh chóng, sống mũi cay xè, rồi nơi gò má lại cảm nhận được giọt nước âm ấm đang từ từ lăn xuống. Cô thấy cơ thể như mất đi trọng lực, đầu óc trống rỗng hệt như con ngốc, môi mỉm cười, mà lệ đổ vào tim, chống đỡ cách mấy cũng ngã quỵ.
"Cố Thư Cầm ơi là Cố Thư Cầm, tưởng tự mày chỉ biết xem người ta là bóng hình của người cũ, hóa ra chính mày mới là thế thân hoàn mỹ nhất. Xem như thế thân, cuối cùng lại yêu thành sâu đậm, nực cười..."
"Cô Tô đến tìm tôi có chuyện gì sao?" Cố Thư Cầm điềm đạm hỏi.
Gặp được cô, Tô Tuyết Ngân cũng lập tức mỉm cười ẩn ý.
"Rảnh rỗi nên đến thăm cô ấy mà, với cả cũng có chút chuyện muốn hỏi thăm."
"Nếu cô đến đề thăm dò xem tình cảm giữa tôi và Đình Bắc hiện như thế nào, thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết. Hiện tại, chúng tôi vẫn rất hạnh phúc và còn được lên chức ba mẹ cả rồi."
Nghe xong mọi thứ, sắc mặt Tô Tuyết Ngân liền chùng xuống thấy rõ, trong ánh mắt hiển nhiên có nhiều điều không cam tâm, nhưng lại nhanh chóng nhoẻn cười.
"Không ngờ, cô mặt dày đến mức chấp nhận bản thân là thế thân cho người khác, yêu một người từng có vợ lại yêu đến mức mù quáng, đáng nể thật."
"Thế thân gì chứ? Người anh ấy yêu là tôi, chỉ có cô không được đón nhận tình cảm, nên mới sinh ra dã tâm chia rẽ người khác như vậy."
"Ô, nghe có vẻ như cô vẫn chưa biết sự thật còn ẩn chứa đằng sau nhỉ? Đình Bắc cũng tệ thật, sắp làm ba rồi mà vẫn chưa chịu thành thật với mẹ của con mình."
Tô Tuyết Ngân thong thả nói mấy câu, liền khiến tâm trạng Cố Thư Cầm thay đổi trong phút chốc. Cô cau mày, nhìn người phụ nữ đối diện bằng cặp mắt nghi ngờ.
"Cô muốn gì thì nói thẳng đi, đừng có vòng vo tam Quốc nữa."
Nói đến đây, thì Tô Tuyết Ngân lại giữ im lặng để từ tốn lấy chiếc điện thoại của mình và mở ra một bức ảnh cưới, rồi đưa cho Thư Cầm xem.
"Xem kỹ coi cô dâu trong ảnh này có phải là cô không?"
Thứ hình ảnh đập vào mắt Cố Thư Cầm là ảnh cưới của Kiều Đình Bắc chụp cùng cô gái có gương mặt giống hệt cô, nhưng đó lại không phải là cô, vì tự cô thừa biết bản thân mình còn chưa từng được mặc váy cưới lấy một lần, thì làm sao có được bức ảnh này.
"Sao nào, có phải cô là người trong ảnh không?" Tô Tuyết Ngân khinh khỉnh hỏi.
Lúc này, Thư Cầm căn bản đã chết lặng, chết từ trong tâm lẫn bên ngoài, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố gắng điềm nhiên trả lời:
"Người trong ảnh không phải tôi thì là ai nữa? Chắc mắt của Tô tiểu thư có vấn đề rồi đúng không?"
"Haha... Khá khen cho vẻ mặt tự tin khi nhận người đã chết là chính mình của Cố tiểu thư thật ấy chứ. Còn nói mắt tôi có vấn đề, hay bản thân cô mới là người có vấn đề đây Thư Cầm? Đáng thương thật ấy chứ, haha..."
Giọng cười trào phúng hết sức hả hê của Tô Tuyết Ngân như từng mũi đinh chọc thẳng vào tâm trí Thư Cầm,khiến tâm trạng cô dần trở nên mất bình tĩnh.
"Thấy cô bị lừa tội nghiệp quá, nên tôi mở lòng từ bi nói cho cô biết vậy. Nếu muốn hiểu rõ những gì tôi nói, thì hãy lên lầu ba, vào căn phòng cuối cùng ở góc tay trái, cô sẽ biết được những gì mình muốn biết. Sẵn tiện nhắc cô luôn, nhớ chuẩn bị tâm lý cho thật vững vàng rồi hãy vào đó nhé, kẻo sốc tới ngất xỉu thì không ai hay đâu."
Mục đích đã đạt được, Tô Tuyết Ngân liền chẳng thiết tha nán lại thêm phút giây nào. Sau khi cô ta ung dung ra về, Cố Thư Cầm cũng trở nên thất thần vì căn bản vẫn còn chưa chấp nhận được những gì mình vừa nghe thấy.
Mang theo nỗi nghi hoặc lững thững bước lên lầu. Sâu thẳm trong thâm tâm cô cứ nửa muốn đến căn phòng đó, nửa lại sợ cái sự thật gì đó bên trong mà mãi đắn đo, lưỡng lự. Và cô ấy đã dành cả buổi sáng chỉ để nghĩ có nên tìm hiểu sự thật không, cuối cùng vẫn là không thể bỏ qua khi trong đầu đã có quá nhiều câu hỏi.
Thư Cầm chỉ mất năm phút để tìm thấy căn phòng đó, hóa ra nó nằm ngay bên cạnh phòng riêng của Kiều Đình Bắc, nhưng cô phải mất hết mười phút mới chuẩn bị xong tâm lý khi đẩy cửa bước vào.
Đây nói chính xác là vùng cấm địa, vì ngoại trừ người đàn ông ấy thì chẳng ai dám vào. Mỗi ngày, anh sẽ ghé vào đây hai lần sáng, tối để thắp nhan và thay hoa. Giờ đến lượt Cố Thư Cầm tìm tới, cuối cùng cũng được chứng kiến không gian ấm cúng khác hẳn ở nơi này.
Ở đây có giường ngủ, có bàn làm việc, tủ quần áo, sofa, bàn trà, và thứ khiến Cố Thư Cầm chết lặng là chiếc bàn thờ có bức di ảnh giống hệt cô. Người đã mất cũng mang họ Cố, nhưng là Cố Lâm Di, thảo nào Cố Thư Cầm cô trở thành kẻ thế thân thật hoàn hảo trong mắt người đàn ông ấy.
Bỗng dưng cô thấy hai mắt nhòe đi nhanh chóng, sống mũi cay xè, rồi nơi gò má lại cảm nhận được giọt nước âm ấm đang từ từ lăn xuống. Cô thấy cơ thể như mất đi trọng lực, đầu óc trống rỗng hệt như con ngốc, môi mỉm cười, mà lệ đổ vào tim, chống đỡ cách mấy cũng ngã quỵ.
"Cố Thư Cầm ơi là Cố Thư Cầm, tưởng tự mày chỉ biết xem người ta là bóng hình của người cũ, hóa ra chính mày mới là thế thân hoàn mỹ nhất. Xem như thế thân, cuối cùng lại yêu thành sâu đậm, nực cười..."