Chương 21: Có bao giờ, anh thật lòng với em chưa?
Ngày mới chào đón Cố Thư Cầm bằng một tin vui cháy bỏng, thượng đế ban cho cô thiên chức làm mẹ, nhưng cũng tặng kèm một sự thật quá sốc, sốc tới mức trở nên thơ thơ thẩn thẩn như đứa ngốc.
Từ sáng tới tối, chẳng ai thấy cô xuất hiện kể từ khi gặp mặt Tô Tuyết Ngân, mọi người bắt đầu lo lắng và gọi điện báo tin cho Kiều Đình Bắc biết, đến lúc anh về tới nhà thì trời cũng sập tối.
“Thiếu gia, vẫn chưa tìm được Cố tiểu thư.”
Vừa thấy anh về, Quản gia đã lập tức chạy đến khẩn trương thông báo, nhưng người đàn ông ấy căn bản không mảy may quan tâm tới, vì anh đã biết Cố Thư Cầm hiện đang ở đâu.
Cô không ra ngoài, nhưng tìm khắp nhà không thấy, thì chỉ có ở căn phòng đó, cộng thêm cả việc sáng nay Tô Tuyết Ngân đến tìm, thì có lẽ câu chuyện anh không muốn xảy ra, hôm nay đã thật sự xuất hiện.
Đến căn phòng đó cũng không biết nên gọi bằng phòng thờ hay phòng ngủ, chỉ là Kiều Đình Bắc đã gặp được người con gái ấy. Cô ngồi đơn độc trên chiếc sofa, trên bàn có hai cái ly và một chai rượu đầy. Chứng kiến cảnh tượng Thư Cầm một mình uống rượu tại đây, bỗng chốc người đàn ông cảm thấy chạnh lòng.
“Về rồi, thì qua đây uống với em vài ly đi.” Thư Cầm trầm giọng cất lời, song, cũng rót rượu vào ly đối diện.
“Bình thường đã biết uống rượu đâu, sao hôm nay lại uống?” Anh bước tới, điềm tĩnh ngồi xuống.
“Ừm! Bình thường không biết uống, nhưng những lúc bất bình thường như giờ thì biết tuốt cả rồi.”
Âm giọng của người phụ nữ vẫn điềm đạm, nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại toát lên sự nguy hiểm bất thường, khiến đối phương không khỏi dè chừng.
Kiều Đình Bắc nhìn ly rượu được cô đưa tới, nhớ lại những gì cô từng cảnh báo trước đó, và anh vẫn bình tâm nhận lấy. Lắc nhẹ chiếc ly, nhìn mặt nước chao đảo, rồi chả nghĩ gì nhiều, liền uống hết một ngụm.
“Lâm Hi là vợ anh, tám năm trước cô ấy qua đời vì bệnh nan y. Lúc đó căn bệnh đến quá bất ngờ, lúc phát hiện thì đã là giai đoạn cuối, từ khi phát bệnh tới mất chỉ vỏn vẹn một tuần. Anh đã rất sốc và phải sống trong đau khổ ngần ấy năm…”
“Cho tới khi tình cờ gặp được Cố Thư Cầm, cô gái có gương mặt giống hệt vợ quá cố của anh, nên anh đem lòng cảm mến, muốn mang về uốn nắn trở thành Cố Lâm Hi thứ hai.” Cô thong thả cắt lời anh.
Nói xong vế đó, Thư Cầm lại từ tốn mang ra quyển album tuyệt nhiên quen thuộc với người đàn ông ấy. Cô mở từng bức ảnh, đôi môi nhỏ khẽ cong cong, cùng câu nói:
“Cô ấy có mái tóc rất đẹp, còn có hẳn một quyển album với những bức ảnh chụp toàn là trang phục do tự mình thiết kế, trong số đó có rất nhiều bộ anh đã đưa tới cho em. Tuy quần áo vẫn mới, nhưng hình như đều từng được cô ấy mặc qua rồi. Anh xem, bức ảnh cô ấy mặc váy đỏ này có giống em thật không chứ?”
Thứ cô nói tới chính là chiếc váy mà Kiều Đình Bắc đã chọn cho cô mặc vào hôm đến nhà Trần Hạo Lân dự tiệc, kể cả kiểu tóc anh bắt cô để cũng thật giống với Cố Lâm Hi, người trong bức ảnh.
Cô xem qua từng bức một, miệng cười chứ không khóc, chỉ là đôi con ngươi hơi đỏ một chút, sống mũi cay cay. Ném quyển album xuống bàn, Thư Cầm lại rót rượu, uống tiếp một ly.
“Nhưng cô ấy mất rồi, người quan trọng hiện tại là em.”
Cô khoan thai diễn tả cảm xúc một cách bình thản, thì người đàn ông ấy cũng thản nhiên đáp trả. Trông anh nghiêm túc lắm, nhưng nhìn vào anh, cô cứ thấy buồn cười.
"Quan trọng là phải thôi. Bởi vì em quá giống cô ấy mà, cái người anh yêu sâu nặng, yêu đến mức vùi dập bản thân suốt tám năm. Cô ấy… Có phúc thật, được người yêu thương, gìn giữ bóng hình, giá mà tôi cũng được một chút may mắn như thế ha!
Thế mà ông trời này bất công lắm, ở thế giới song song bên kia, Cố Thư Cầm cũng cô độc, không ai thương, cuối cùng đã chết vì bệnh hiểm nghèo. May mắn ở chỗ có kỳ tích xảy ra, Chúa đưa tôi tới đây tưởng thế nào, hóa ra lại là sống cảnh thế thân, được duy nhất một người yêu thương, nhưng cuối cùng lại là thương yêu có mục đích. Sao hả, anh thấy cuộc đời tôi có bi hài không chứ?"
Chẳng biết nên khóc hay cười, là cảm xúc của cô hiện tại. Cứ nói rồi lại uống, Kiều Đình Bắc trông thấy cũng đến lúc không thể kìm lòng mà bước tới gần người con gái ấy hơn, nhưng khổ nỗi anh chưa kịp chạm vào, thì Thư Cầm đã lạnh lùng lên tiếng:
"Đừng tới gần, vì tôi không phải vợ anh, không phải Cố Lâm Hi gì đó. Cũng xin anh đừng biến tôi thành con ngốc của anh nữa…
Tôi mệt rồi."
Khoảng cách xuất hiện, vết nứt tình cảm đang to dần, nhưng chính thời khắc này, Kiều Đình Bắc lại chẳng mở miệng nói được lời an ủi nào.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, rồi bỏ qua đứng trước bàn thờ.
Thái độ hời hợt ấy, lại không khác gì từng mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt. Cô đau lòng đến mức nước mắt cũng âm thầm rơi xuống rồi, cổ họng nghẹn cứng bởi cảm xúc buồn tủi, ngậm ngùi cất lên câu hỏi:
“Trong suốt khoảng thời gian qua, có bao giờ anh thật lòng với em chưa?”
Từ sáng tới tối, chẳng ai thấy cô xuất hiện kể từ khi gặp mặt Tô Tuyết Ngân, mọi người bắt đầu lo lắng và gọi điện báo tin cho Kiều Đình Bắc biết, đến lúc anh về tới nhà thì trời cũng sập tối.
“Thiếu gia, vẫn chưa tìm được Cố tiểu thư.”
Vừa thấy anh về, Quản gia đã lập tức chạy đến khẩn trương thông báo, nhưng người đàn ông ấy căn bản không mảy may quan tâm tới, vì anh đã biết Cố Thư Cầm hiện đang ở đâu.
Cô không ra ngoài, nhưng tìm khắp nhà không thấy, thì chỉ có ở căn phòng đó, cộng thêm cả việc sáng nay Tô Tuyết Ngân đến tìm, thì có lẽ câu chuyện anh không muốn xảy ra, hôm nay đã thật sự xuất hiện.
Đến căn phòng đó cũng không biết nên gọi bằng phòng thờ hay phòng ngủ, chỉ là Kiều Đình Bắc đã gặp được người con gái ấy. Cô ngồi đơn độc trên chiếc sofa, trên bàn có hai cái ly và một chai rượu đầy. Chứng kiến cảnh tượng Thư Cầm một mình uống rượu tại đây, bỗng chốc người đàn ông cảm thấy chạnh lòng.
“Về rồi, thì qua đây uống với em vài ly đi.” Thư Cầm trầm giọng cất lời, song, cũng rót rượu vào ly đối diện.
“Bình thường đã biết uống rượu đâu, sao hôm nay lại uống?” Anh bước tới, điềm tĩnh ngồi xuống.
“Ừm! Bình thường không biết uống, nhưng những lúc bất bình thường như giờ thì biết tuốt cả rồi.”
Âm giọng của người phụ nữ vẫn điềm đạm, nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại toát lên sự nguy hiểm bất thường, khiến đối phương không khỏi dè chừng.
Kiều Đình Bắc nhìn ly rượu được cô đưa tới, nhớ lại những gì cô từng cảnh báo trước đó, và anh vẫn bình tâm nhận lấy. Lắc nhẹ chiếc ly, nhìn mặt nước chao đảo, rồi chả nghĩ gì nhiều, liền uống hết một ngụm.
“Lâm Hi là vợ anh, tám năm trước cô ấy qua đời vì bệnh nan y. Lúc đó căn bệnh đến quá bất ngờ, lúc phát hiện thì đã là giai đoạn cuối, từ khi phát bệnh tới mất chỉ vỏn vẹn một tuần. Anh đã rất sốc và phải sống trong đau khổ ngần ấy năm…”
“Cho tới khi tình cờ gặp được Cố Thư Cầm, cô gái có gương mặt giống hệt vợ quá cố của anh, nên anh đem lòng cảm mến, muốn mang về uốn nắn trở thành Cố Lâm Hi thứ hai.” Cô thong thả cắt lời anh.
Nói xong vế đó, Thư Cầm lại từ tốn mang ra quyển album tuyệt nhiên quen thuộc với người đàn ông ấy. Cô mở từng bức ảnh, đôi môi nhỏ khẽ cong cong, cùng câu nói:
“Cô ấy có mái tóc rất đẹp, còn có hẳn một quyển album với những bức ảnh chụp toàn là trang phục do tự mình thiết kế, trong số đó có rất nhiều bộ anh đã đưa tới cho em. Tuy quần áo vẫn mới, nhưng hình như đều từng được cô ấy mặc qua rồi. Anh xem, bức ảnh cô ấy mặc váy đỏ này có giống em thật không chứ?”
Thứ cô nói tới chính là chiếc váy mà Kiều Đình Bắc đã chọn cho cô mặc vào hôm đến nhà Trần Hạo Lân dự tiệc, kể cả kiểu tóc anh bắt cô để cũng thật giống với Cố Lâm Hi, người trong bức ảnh.
Cô xem qua từng bức một, miệng cười chứ không khóc, chỉ là đôi con ngươi hơi đỏ một chút, sống mũi cay cay. Ném quyển album xuống bàn, Thư Cầm lại rót rượu, uống tiếp một ly.
“Nhưng cô ấy mất rồi, người quan trọng hiện tại là em.”
Cô khoan thai diễn tả cảm xúc một cách bình thản, thì người đàn ông ấy cũng thản nhiên đáp trả. Trông anh nghiêm túc lắm, nhưng nhìn vào anh, cô cứ thấy buồn cười.
"Quan trọng là phải thôi. Bởi vì em quá giống cô ấy mà, cái người anh yêu sâu nặng, yêu đến mức vùi dập bản thân suốt tám năm. Cô ấy… Có phúc thật, được người yêu thương, gìn giữ bóng hình, giá mà tôi cũng được một chút may mắn như thế ha!
Thế mà ông trời này bất công lắm, ở thế giới song song bên kia, Cố Thư Cầm cũng cô độc, không ai thương, cuối cùng đã chết vì bệnh hiểm nghèo. May mắn ở chỗ có kỳ tích xảy ra, Chúa đưa tôi tới đây tưởng thế nào, hóa ra lại là sống cảnh thế thân, được duy nhất một người yêu thương, nhưng cuối cùng lại là thương yêu có mục đích. Sao hả, anh thấy cuộc đời tôi có bi hài không chứ?"
Chẳng biết nên khóc hay cười, là cảm xúc của cô hiện tại. Cứ nói rồi lại uống, Kiều Đình Bắc trông thấy cũng đến lúc không thể kìm lòng mà bước tới gần người con gái ấy hơn, nhưng khổ nỗi anh chưa kịp chạm vào, thì Thư Cầm đã lạnh lùng lên tiếng:
"Đừng tới gần, vì tôi không phải vợ anh, không phải Cố Lâm Hi gì đó. Cũng xin anh đừng biến tôi thành con ngốc của anh nữa…
Tôi mệt rồi."
Khoảng cách xuất hiện, vết nứt tình cảm đang to dần, nhưng chính thời khắc này, Kiều Đình Bắc lại chẳng mở miệng nói được lời an ủi nào.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, rồi bỏ qua đứng trước bàn thờ.
Thái độ hời hợt ấy, lại không khác gì từng mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt. Cô đau lòng đến mức nước mắt cũng âm thầm rơi xuống rồi, cổ họng nghẹn cứng bởi cảm xúc buồn tủi, ngậm ngùi cất lên câu hỏi:
“Trong suốt khoảng thời gian qua, có bao giờ anh thật lòng với em chưa?”