Chương 31: Bị bắt
Buổi chiều hôm đó, Tĩnh Hương nhận được cuộc điện thoại sau đó cũng rời đi. Một lúc sau thì Mạnh Dật Nhiên và Châu Thâm cũng tới.
“Này Hạo Hiên tôi nghĩ cậu nên làm cái lễ giải hạn, chứ tôi thấy cậu cứ gặp chuyện xui xẻo suốt.” Mạnh Dật Nhiên nhỏ giọng nói.
“Dật Nhiên tôi đã bảo bao nhiêu lần là đừng xem mấy cái bói toán hay chiêm tinh gì đó nữa.”
“Đừng coi thường nha, có thờ có thiêng đó.”
“Cô nghĩ Hạo Hiên sẽ tin mấy cái đó à.”
“Thôi được rồi mà.” Hạo Hiên khẽ thở dài.
“Hạo Hiên, cậu cũng đừng buồn quá, bà nội sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Hạo Hiên cảm nhận được sự di chuyển trong lòng bàn tay. Bà nội mơ màng mở mắt. Khung cảnh xung quanh cũng rõ dần.
“Bà nội tỉnh rồi.”
Hạo Hiên bật dậy khỏi ghế, nắm lấy tay bà, giọng nói có chút run run.
“Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Mạnh Dật Nhiên chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ đến.
15 phút trôi qua, sau khi bác sĩ làm các thủ tục kiểm tra liền ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ tình hình sức khỏe bà tôi thế nào.”
“Hiện tại thì tình trạng bệnh nhân đã tốt hơn, sau vài ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện. Nhưng vẫn phải thường xuyên tái khám.”
Hạo Hiên như trút bỏ được tảng đá treo lơ lửng trong lòng, vội cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
“Cảm ơn các bác sĩ và y tá rất nhiều.”
“Không có gì đây là nghĩa vụ của chúng tôi mà.”
*****
Mạnh Dật Nhiên và Châu Thâm có việc nên đã rời đi trước. Hạo Hiên ngồi bên cạnh giường bón cháo cho bà nội.
“Bác sĩ nói vài ngày nữa chúng ta có thể xuất viện rồi.”
Bà nội khẽ mỉm cười
“Hạo Hiên cháu đã có thể nghe nói được rồi sao.”
“Vâng đã xảy ra một số chuyện nên cháu mới có thể nghe nói được.”
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu. Bà đã tỉnh lại là được rồi. Bà mà có mệnh hệ gì thì cháu…”
Nói đến đây, nước mắt Hạo Hiên bỗng tuôn ra, cảm xúc vỡ òa. Bà nội khẽ đưa tay lau nước mắt trên gương mặt Hạo Hiên.
“Đừng khóc, chẳng phải bà khỏe lại rồi sao.”
Hạo Hiên khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé khẽ lau vội những giọt nước mắt. Trông cậu giống như một đứa trẻ đang hối lỗi.
****
Hạo Hiên đứng ngoài hành lang phòng bệnh tay cầm chiếc điện thoại, do dự không biết có nên báo cho Lâm Bác Văn biết không. Cả ngày nay không thấy anh liên lạc. Tĩnh Hương cũng bị người nhà gọi về trông có vẻ gấp gáp. Lưỡng lự hồi lâu Hạo Hiên cũng bấm số gọi cho Lâm Bác Văn.
Chuông đã reo hồi lâu, nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa nhấc máy, cho đến khi thông báo người nhận không thể liên lạc được. Hạo Hiên trong lòng bồn chồn, liền gọi cho Tĩnh Hương nhưng cũng không được.
Suy nghĩ một lúc liền gọi cho Vũ Tử Duy.
“Alo.”
“Thư ký Vũ phải không, là tôi Hạo Hiên đây.”
“Hạo Hiên, cậu nói chuyện được rồi sao.”
“Đúng vậy. Mà Lâm Tổng có ở đấy không?”
“Lâm Tổng đã đi ra ngoài xử lý công việc từ sáng rồi. Tôi liên lạc cho anh ấy mà không được.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cậu có việc gì sao. Có cần tôi chuyển lời giúp không.”
“À không có gì. Mà giải quyết công việc gì vậy.”
“Cậu chưa xem bản tin hôm nay sao. Cái tên Tống Tiêu Dật ở phòng cậu gây chuyện giờ bỏ trốn rồi.”
“Tình hình bên đó có ổn không.”
“Tôi cũng không rõ lắm, sáng nay có cuộc họp cổ đông. Lâm Tổng nói sẽ giải quyết chuyện này. Chắc giờ đang đi tìm cách giải quyết.”
“Vậy nếu cậu liên lạc được với Lâm Tổng hay khi nào anh ấy về thì báo cho tôi biết nhé.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn cậu. Vậy tôi cúp máy đây.”
Hạo Hiên kết thúc cuộc gọi, liền lên mạng tra thử, rất nhiều bài báo đưa tin. Trong lòng cậu vô cùng lo lắng.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên phá vỡ sự im lặng. Hạo Hiên vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nữ run rẩy như sắp khóc.
“Anh Hạo Hiên, anh trai em bị đám người bắt đi rồi.”
“Tĩnh Hương em bình tĩnh. Đám người đó trông như thế nào.”
“Đám người đó trông rất hung hãn, tay chân xăm trổ, trông như xã hội đen.”
“Vì sao họ lại bắt Lâm Tổng đi? Em đã báo cảnh sát chưa.”
“Em có gọi rồi, nhưng họ nói nếu không liên lạc được sau 48 giờ thì mới được coi là bị bắt cóc.”
“Người nhà em đã biết chuyện chưa?”
“Chưa biết, em sợ mọi người sẽ lo lắng. Huhu anh Hạo Hiên anh phải giúp em.”
“Được rồi, đừng khóc. Em tìm quanh đó có chỗ nào có CCTV không. Có thể sẽ thấy được mặt của bọn xã hội đen đó.”
Tĩnh Hương đứng trước sảnh công ty, đây cũng là nơi cô chứng kiến anh trai mình bị đám xã hội đen đó đưa đi. Xung quanh đều có gắn camera.
Rất nhanh Hạo Hiên đã nhận được một đoạn video từ Tĩnh Hương. Nhìn đám người xuất hiện trong video, cậu có cảm giác vô cùng quen mặt. Khi một tên trong số đó quay mặt lại thì cậu đã nhận ra tên đó là tên lưu manh đã chặn đường cậu.
“Này Hạo Hiên tôi nghĩ cậu nên làm cái lễ giải hạn, chứ tôi thấy cậu cứ gặp chuyện xui xẻo suốt.” Mạnh Dật Nhiên nhỏ giọng nói.
“Dật Nhiên tôi đã bảo bao nhiêu lần là đừng xem mấy cái bói toán hay chiêm tinh gì đó nữa.”
“Đừng coi thường nha, có thờ có thiêng đó.”
“Cô nghĩ Hạo Hiên sẽ tin mấy cái đó à.”
“Thôi được rồi mà.” Hạo Hiên khẽ thở dài.
“Hạo Hiên, cậu cũng đừng buồn quá, bà nội sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Hạo Hiên cảm nhận được sự di chuyển trong lòng bàn tay. Bà nội mơ màng mở mắt. Khung cảnh xung quanh cũng rõ dần.
“Bà nội tỉnh rồi.”
Hạo Hiên bật dậy khỏi ghế, nắm lấy tay bà, giọng nói có chút run run.
“Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Mạnh Dật Nhiên chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ đến.
15 phút trôi qua, sau khi bác sĩ làm các thủ tục kiểm tra liền ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ tình hình sức khỏe bà tôi thế nào.”
“Hiện tại thì tình trạng bệnh nhân đã tốt hơn, sau vài ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện. Nhưng vẫn phải thường xuyên tái khám.”
Hạo Hiên như trút bỏ được tảng đá treo lơ lửng trong lòng, vội cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
“Cảm ơn các bác sĩ và y tá rất nhiều.”
“Không có gì đây là nghĩa vụ của chúng tôi mà.”
*****
Mạnh Dật Nhiên và Châu Thâm có việc nên đã rời đi trước. Hạo Hiên ngồi bên cạnh giường bón cháo cho bà nội.
“Bác sĩ nói vài ngày nữa chúng ta có thể xuất viện rồi.”
Bà nội khẽ mỉm cười
“Hạo Hiên cháu đã có thể nghe nói được rồi sao.”
“Vâng đã xảy ra một số chuyện nên cháu mới có thể nghe nói được.”
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu. Bà đã tỉnh lại là được rồi. Bà mà có mệnh hệ gì thì cháu…”
Nói đến đây, nước mắt Hạo Hiên bỗng tuôn ra, cảm xúc vỡ òa. Bà nội khẽ đưa tay lau nước mắt trên gương mặt Hạo Hiên.
“Đừng khóc, chẳng phải bà khỏe lại rồi sao.”
Hạo Hiên khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé khẽ lau vội những giọt nước mắt. Trông cậu giống như một đứa trẻ đang hối lỗi.
****
Hạo Hiên đứng ngoài hành lang phòng bệnh tay cầm chiếc điện thoại, do dự không biết có nên báo cho Lâm Bác Văn biết không. Cả ngày nay không thấy anh liên lạc. Tĩnh Hương cũng bị người nhà gọi về trông có vẻ gấp gáp. Lưỡng lự hồi lâu Hạo Hiên cũng bấm số gọi cho Lâm Bác Văn.
Chuông đã reo hồi lâu, nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa nhấc máy, cho đến khi thông báo người nhận không thể liên lạc được. Hạo Hiên trong lòng bồn chồn, liền gọi cho Tĩnh Hương nhưng cũng không được.
Suy nghĩ một lúc liền gọi cho Vũ Tử Duy.
“Alo.”
“Thư ký Vũ phải không, là tôi Hạo Hiên đây.”
“Hạo Hiên, cậu nói chuyện được rồi sao.”
“Đúng vậy. Mà Lâm Tổng có ở đấy không?”
“Lâm Tổng đã đi ra ngoài xử lý công việc từ sáng rồi. Tôi liên lạc cho anh ấy mà không được.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cậu có việc gì sao. Có cần tôi chuyển lời giúp không.”
“À không có gì. Mà giải quyết công việc gì vậy.”
“Cậu chưa xem bản tin hôm nay sao. Cái tên Tống Tiêu Dật ở phòng cậu gây chuyện giờ bỏ trốn rồi.”
“Tình hình bên đó có ổn không.”
“Tôi cũng không rõ lắm, sáng nay có cuộc họp cổ đông. Lâm Tổng nói sẽ giải quyết chuyện này. Chắc giờ đang đi tìm cách giải quyết.”
“Vậy nếu cậu liên lạc được với Lâm Tổng hay khi nào anh ấy về thì báo cho tôi biết nhé.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn cậu. Vậy tôi cúp máy đây.”
Hạo Hiên kết thúc cuộc gọi, liền lên mạng tra thử, rất nhiều bài báo đưa tin. Trong lòng cậu vô cùng lo lắng.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên phá vỡ sự im lặng. Hạo Hiên vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nữ run rẩy như sắp khóc.
“Anh Hạo Hiên, anh trai em bị đám người bắt đi rồi.”
“Tĩnh Hương em bình tĩnh. Đám người đó trông như thế nào.”
“Đám người đó trông rất hung hãn, tay chân xăm trổ, trông như xã hội đen.”
“Vì sao họ lại bắt Lâm Tổng đi? Em đã báo cảnh sát chưa.”
“Em có gọi rồi, nhưng họ nói nếu không liên lạc được sau 48 giờ thì mới được coi là bị bắt cóc.”
“Người nhà em đã biết chuyện chưa?”
“Chưa biết, em sợ mọi người sẽ lo lắng. Huhu anh Hạo Hiên anh phải giúp em.”
“Được rồi, đừng khóc. Em tìm quanh đó có chỗ nào có CCTV không. Có thể sẽ thấy được mặt của bọn xã hội đen đó.”
Tĩnh Hương đứng trước sảnh công ty, đây cũng là nơi cô chứng kiến anh trai mình bị đám xã hội đen đó đưa đi. Xung quanh đều có gắn camera.
Rất nhanh Hạo Hiên đã nhận được một đoạn video từ Tĩnh Hương. Nhìn đám người xuất hiện trong video, cậu có cảm giác vô cùng quen mặt. Khi một tên trong số đó quay mặt lại thì cậu đã nhận ra tên đó là tên lưu manh đã chặn đường cậu.