Chương 2: Ngày Cuối Năm (2)
'Trần Thanh, mặt em bị làm sao vậy?' thấy em mình chạy ùa vào nhà, chị gái lên tiếng hỏi, nhưng Trần Thanh không thoát khỏi đôi mắt thần thánh đó của chị mình rồi.
' không có gì đâu... Em đùa với mấy đứa nó thôi!'
'đùa? Mà mặt mài sưng tấy như vậy?'
'thật, là do em chơi oẳn tù tì ăn đấm'
'liệu hồn đó! Không thì chị nói với mẹ là chết'
'em biết chị sẽ không nói đâu...'
- -------
'hello friend, tiết đầu là tiết gì vậy?' Trần Thanh đi vào lớp
'Toán nhá...' một đứa trong lớp ấy trả lời.
'ờ! Nè Thu, đi ăn sáng không?'
'ừ, đi!'
________
'mày biết gì chưa... Ở quận nhất có biến đó!' đứa ngồi bạn cuối nói, làm cả nhóm xung quanh túm tụm lại nhiều chuyện cùng.
'sao? Biến gì, chém lộn, ăn cướp ăn giật, hay là đánh ghen tập thể?' Trần Thanh cũng bà tám mà quay xuống.
Vì ngồi bàn đầu không có ai nói chuyện, toàn là mọt sách cả thôi. Nên đâm ra chán chường, cô xuống chỗ cũ ngồi.
'Ghê quá à!'
'xe tông, trời ơi... Tớ chứng kiến cảnh đó mà! Nè nè, tớ có quay lại, coi mà muốn nôn, tội lắm, bị cán ngang đầu...' đứa đó lấy điện thoại ra, bật video lên
'Eooo...'
'áaa, má ơi! Máu quá trời luôn... Tớ không dám xem đâu...' bạn cùng bàn của Trần Thanh nháo loạn, núp sau lưng cô, làm cho cô giáo dạy toán phải lên tiếng nhắc nhở.
'vừa phải thôi! Đám đó làm gì vậy, giải tán đi!'
.......
'cả lớp ngồi xuống đi...' Ách Hân ra hiệu rồi đi tới bàn giáo viên ngồi
'còn 1 tuần nữa là hết chương trình 11, chuẩn bị sang lớp 12 rồi, không biết chúng ta còn gặp nhau không nhỉ?'
'tất nhiên là còn rồi cô ơi!'
'cô dạy em thì em mới chịu học nha, nếu mà cô không dạy tụi em thì không tốt nghiệp được là tại cô đó!'
'ơ hay mấy cái đứa này... Tại sao đổ thừa cho cô. Mấy đứa không học thì thôi chứ!'
'cô dạy thì tụi em mới có thể học, vì sức hút của cô quá lớn đi mà!'
'đang khen cô đấy à!?'
'gần như vậy á...'
'mà nè cô ơi! Gần hết năm học rồi, em thay mặt cả lớp lớn gan đề nghị cô hát tặng lớp một bài được không ạ!' lớp trưởng
'ngày nào tôi chẳng hát... Các em hát cho tôi nghe mới đúng!'
' không cô ơi! Tụi em muốn nghe cô hát thật mà!'
'vậy thì tìm một người song ca với cô đi!'
'nè, Vân Anh, lên hát cùng cô đi, cậu hát hay đó!' 1 đứa đứng lên đề cử
'thôi khỏi nhé!' người đó từ chối
'Hoàng Khoa, lên đi!' lại đề cử
'thôi thôi. Cho tôi xin!' lại từ chối
'nếu không ai hát cùng tôi thì bỏ qua nhé!'
'từ từ cô ơi...' cả lớp rần rần lên thì lại nhìn sang cái đứa đang ngủ ở đằng kia
'nè nè! Kêu Trần Thanh đó!'
'ừ ừ được đó, kêu nó đi..'
Đang ngủ mà bị ai đó quấy rầy, gương mặt khó chịu ngước lên nhìn.
'gì vậy? Đang ngủ mà, tránh ra đi!'
'hát kìa, cô bảo mày hát cùng cô kìa...'
'hát hò cái gì, bộ điên à! Không biết người ta đang ngủ sao? Đúng là vô phép'
'ai cho em ngủ.' định úp mặt xuống ngủ tiếp thì Ách Hân lên tiếng
'giề...?'
' lên đây cùng tôi...'
'làm gì ế, không lên đâu...' Trần Thanh cười ngu lắc đầu.
'em cãi tôi? Mau lên...'
'cô nói lý do đi rồi em lên'
'song ca cùng tôi,hát cho cả lớp nghe nhé!'
'LÊN ĐI LÊN ĐI...'
'HÁT ĐI HÁT ĐI' cả lớp vỗ tay
'Được rồi... Hát chứ gì, muốn bài gì, nói đi. Trần Thanh này ngồi đáy hát luôn này.'
'chơi lớn nha... Bài gì cũng được'
'cô giáo, cô chọn rồi hát trước đi, em sẽ hát theo oáppp'
'được rồi! Cô sẽ hát bài... Vỡ nhé!' (của Đức Phúc)
Cả lớp dần im lặng để chừa không gian lại cho hai người kia.
'Nắng
Chuyện còn vương trên môi khi em cười
Mưa
Vội vàng chẳng xóa tan đi niềm đau
Người lặng lẽ, vương lệ sầu
Kỷ niệm chỉ là tờ giấy...'
Hát hết đoạn 1 thì Ách Hân bỗng dừng lại, Trần Thanh hát tiếp, may là cô mới học bài này từ hôm qua... Tính ra là trùng hợp thật nha...
'Nắng
Nghẹn lời tình đã không như mong đợi
Mưa
Vội vàng để bóng em mau vụt tan
Dòng đời đã làm nhau ướt mi
Dù chạnh lòng vẫn bước đi
Ôm tim anh đau nhói
(Cả hai cùng hát...)
Ngày vẫn thế trôi qua
Một mình lặng lẽ cô đơn
Và trong tâm trí anh
Bóng dáng em ngọt ngào
Mưa vẫn cứ trôi đi
Không mang theo nỗi buồn
Dòng đời xô bao nhiêu ngang trái
(Trần Thanh)
Anh muốn cùng em
Đi đến nơi chân trời
Nhưng chỉ là mơ
Một giấc mơ xa vời
Em quay lưng đi
Hoang tàn dằn xé tâm hồn.
Vừa dứt câu hát thì cả lớp vỗ tay rần rần, công nhận hai người song ca hay thật, chia nhau mà hát cho dù không tập trước, người thì chất giọng ấm áp người thì chất giọng dịu dàng nghe mà... ôi thôi... Chạm đáy trái tim, chạm vào lòng người... Tan nát cõi lòng...
'em hát hay thật' Ách Hân nhìn Trần Thanh cười
*Nhún vai*
' tất nhiên... Cô và em là 1 tài năng nha...'
____________
' không có gì đâu... Em đùa với mấy đứa nó thôi!'
'đùa? Mà mặt mài sưng tấy như vậy?'
'thật, là do em chơi oẳn tù tì ăn đấm'
'liệu hồn đó! Không thì chị nói với mẹ là chết'
'em biết chị sẽ không nói đâu...'
- -------
'hello friend, tiết đầu là tiết gì vậy?' Trần Thanh đi vào lớp
'Toán nhá...' một đứa trong lớp ấy trả lời.
'ờ! Nè Thu, đi ăn sáng không?'
'ừ, đi!'
________
'mày biết gì chưa... Ở quận nhất có biến đó!' đứa ngồi bạn cuối nói, làm cả nhóm xung quanh túm tụm lại nhiều chuyện cùng.
'sao? Biến gì, chém lộn, ăn cướp ăn giật, hay là đánh ghen tập thể?' Trần Thanh cũng bà tám mà quay xuống.
Vì ngồi bàn đầu không có ai nói chuyện, toàn là mọt sách cả thôi. Nên đâm ra chán chường, cô xuống chỗ cũ ngồi.
'Ghê quá à!'
'xe tông, trời ơi... Tớ chứng kiến cảnh đó mà! Nè nè, tớ có quay lại, coi mà muốn nôn, tội lắm, bị cán ngang đầu...' đứa đó lấy điện thoại ra, bật video lên
'Eooo...'
'áaa, má ơi! Máu quá trời luôn... Tớ không dám xem đâu...' bạn cùng bàn của Trần Thanh nháo loạn, núp sau lưng cô, làm cho cô giáo dạy toán phải lên tiếng nhắc nhở.
'vừa phải thôi! Đám đó làm gì vậy, giải tán đi!'
.......
'cả lớp ngồi xuống đi...' Ách Hân ra hiệu rồi đi tới bàn giáo viên ngồi
'còn 1 tuần nữa là hết chương trình 11, chuẩn bị sang lớp 12 rồi, không biết chúng ta còn gặp nhau không nhỉ?'
'tất nhiên là còn rồi cô ơi!'
'cô dạy em thì em mới chịu học nha, nếu mà cô không dạy tụi em thì không tốt nghiệp được là tại cô đó!'
'ơ hay mấy cái đứa này... Tại sao đổ thừa cho cô. Mấy đứa không học thì thôi chứ!'
'cô dạy thì tụi em mới có thể học, vì sức hút của cô quá lớn đi mà!'
'đang khen cô đấy à!?'
'gần như vậy á...'
'mà nè cô ơi! Gần hết năm học rồi, em thay mặt cả lớp lớn gan đề nghị cô hát tặng lớp một bài được không ạ!' lớp trưởng
'ngày nào tôi chẳng hát... Các em hát cho tôi nghe mới đúng!'
' không cô ơi! Tụi em muốn nghe cô hát thật mà!'
'vậy thì tìm một người song ca với cô đi!'
'nè, Vân Anh, lên hát cùng cô đi, cậu hát hay đó!' 1 đứa đứng lên đề cử
'thôi khỏi nhé!' người đó từ chối
'Hoàng Khoa, lên đi!' lại đề cử
'thôi thôi. Cho tôi xin!' lại từ chối
'nếu không ai hát cùng tôi thì bỏ qua nhé!'
'từ từ cô ơi...' cả lớp rần rần lên thì lại nhìn sang cái đứa đang ngủ ở đằng kia
'nè nè! Kêu Trần Thanh đó!'
'ừ ừ được đó, kêu nó đi..'
Đang ngủ mà bị ai đó quấy rầy, gương mặt khó chịu ngước lên nhìn.
'gì vậy? Đang ngủ mà, tránh ra đi!'
'hát kìa, cô bảo mày hát cùng cô kìa...'
'hát hò cái gì, bộ điên à! Không biết người ta đang ngủ sao? Đúng là vô phép'
'ai cho em ngủ.' định úp mặt xuống ngủ tiếp thì Ách Hân lên tiếng
'giề...?'
' lên đây cùng tôi...'
'làm gì ế, không lên đâu...' Trần Thanh cười ngu lắc đầu.
'em cãi tôi? Mau lên...'
'cô nói lý do đi rồi em lên'
'song ca cùng tôi,hát cho cả lớp nghe nhé!'
'LÊN ĐI LÊN ĐI...'
'HÁT ĐI HÁT ĐI' cả lớp vỗ tay
'Được rồi... Hát chứ gì, muốn bài gì, nói đi. Trần Thanh này ngồi đáy hát luôn này.'
'chơi lớn nha... Bài gì cũng được'
'cô giáo, cô chọn rồi hát trước đi, em sẽ hát theo oáppp'
'được rồi! Cô sẽ hát bài... Vỡ nhé!' (của Đức Phúc)
Cả lớp dần im lặng để chừa không gian lại cho hai người kia.
'Nắng
Chuyện còn vương trên môi khi em cười
Mưa
Vội vàng chẳng xóa tan đi niềm đau
Người lặng lẽ, vương lệ sầu
Kỷ niệm chỉ là tờ giấy...'
Hát hết đoạn 1 thì Ách Hân bỗng dừng lại, Trần Thanh hát tiếp, may là cô mới học bài này từ hôm qua... Tính ra là trùng hợp thật nha...
'Nắng
Nghẹn lời tình đã không như mong đợi
Mưa
Vội vàng để bóng em mau vụt tan
Dòng đời đã làm nhau ướt mi
Dù chạnh lòng vẫn bước đi
Ôm tim anh đau nhói
(Cả hai cùng hát...)
Ngày vẫn thế trôi qua
Một mình lặng lẽ cô đơn
Và trong tâm trí anh
Bóng dáng em ngọt ngào
Mưa vẫn cứ trôi đi
Không mang theo nỗi buồn
Dòng đời xô bao nhiêu ngang trái
(Trần Thanh)
Anh muốn cùng em
Đi đến nơi chân trời
Nhưng chỉ là mơ
Một giấc mơ xa vời
Em quay lưng đi
Hoang tàn dằn xé tâm hồn.
Vừa dứt câu hát thì cả lớp vỗ tay rần rần, công nhận hai người song ca hay thật, chia nhau mà hát cho dù không tập trước, người thì chất giọng ấm áp người thì chất giọng dịu dàng nghe mà... ôi thôi... Chạm đáy trái tim, chạm vào lòng người... Tan nát cõi lòng...
'em hát hay thật' Ách Hân nhìn Trần Thanh cười
*Nhún vai*
' tất nhiên... Cô và em là 1 tài năng nha...'
____________