Chương 3: Bạn Của Chị Gái
WTF. Sao cô ấy lại ở đây chứ!
Trần Thanh mau chóng đi vào nhà để hỏi chuyện
'chị à... Em về rồi'
'à Trần Thanh mau lại đây,' Trần Hoài quắc cô lại, Trần Thanh cũng nghe lời đi tới
'đây là bạn của chị... Là giáo viên dạy trong trường em, nghe nói còn dạy em nữa... Ách Hân, nó gần lên lớp 12 rồi, cậu thay tớ quản nó nhé!'
'ừ, được mà!'
Trần Thanh bây giờ chỉ biết cười trừ cho qua, thôi rồi... không xong rồi...
'à mà mới đi đâu về đó!'
'đi đâu? Em chỉ qua nhà Hoàng Khoa chơi thôi với mấy đứa khác...'
'ừ, em đi lên lầu đi, chị cần nói chút chuyện với Ách Hân.'
Trần Thanh lập tức nghe lời đi về phòng
' không định hỏi han ai à?' Trần Hoài thấy em mình hơi vô lễ nên nhắc nhở, kể cả khi về thấy cô giáo mình ngồi ở đây mà không hỏi 1 tiếng
'vâng, xin phép 2 chị em về phòng tịnh tâm ạ!'
'nó vậy đó, cậu đừng trách nha!' Trần Hoài nhìn đứa em mình khuất bóng rồi quay sang nói với Ách Hân
'ừ, tớ cũng hiểu tính cách của em ấy 1 chút mà!'
Thôi rồi, kết bạn với ai không kết, lại kết ngay cô giáo của mình. Xem xem Ách Hân có mắng vốn chị không đã, đợi ba mẹ về chắc là teo mông...
'nè Ách Hân, Trần Thanh ở lớp như thế nào vậy?'
'nói thật thì... Sao nhỉ, nhiều chuyện này, hay ngủ gà ngủ gật trong lớp, riêng em ấy thì xem tớ không phải là giáo viên'
'hửm? Cậu nói gì lạ vậy? Chứ nó xem cậu là gì? Vô lễ với cậu à?'
'Không, em ấy xem tớ như bạn bè vậy, cứ nói chuyện với tớ suốt từ khi tớ đổi chỗ em ấy từ bàn cuối lên bàn đầu ngồi, đối xử tốt với bạn bè nè, lại còn rất đáng yêu... Nhưng mà... Thấy vậy mà học cũng giỏi lắm nha...'
'ừ, nó chịu học là được rồi! Nó bướng lắm, có gì cậu bình tĩnh mà giải quyết, đừng manh động trước...'
'ừm...'
_____________
'aaa năm cuối cấp rồi, mình phải cố học thôi! Không đậu đại học thì bà chị khó tính ở nhà và hai phụ huynh kia bầm nát mình ra cho mà xem... Cứ kỳ vọng vào mình mãi... Mà chẳng còn cách khác đâu, ngoan ngoãn thôi!'
Lại bảng thông báo để tìm tên mình tìm 1 vãy chữ T rồi gật đầu chạy thẳng lên lớp...
Ý chết... Mình quên xem chủ nhiệm là ai rồi! Thôi kệ, tới lớp rồi hỏi.
Nhìn lên bảng lớp 12B thì Trần Thanh chợt mỉm cười, đặt chân vào lớp, mọi người đều trố mắt nhìn rồi chợt la lên làm 3 hồn 7 vía của Trần Thanh xém nữa là bay đi chơi...
'Quỷ Hồn, làm gì mà la lên ghê vậy?'
'a... Thanh của chúng ta đây mà! Không ngờ là lớp giữ nguyên nha...'
'mau ngồi đây, chỗ cũ của chúng ta'
Quyết định chọn góc cuối ngồi, ý định là ngủ và nói chuyện thoải mái hơn...
Xong rồi, chỉ chờ giáo viên vào thôi.
'Hoàng Khoa, giáo viên chủ nhiệm là ai thế?'
'cậu không biết sao? Là cô Ách Hân đấy... May mắn thật' Hoàng Khoa mỉm cười, hên ko phải là giáo sư tiến sĩ gì... Ko thì chết chắc
'WTF. Thật sao?'
'cậu làm gì hoảng, không phải cô ấy rất thân với lớp mình sao, giờ thì tốt rồi!'
'HỌC SINH NGHIÊM...'
Cả lớp lập tức đứng lên hết sau tiếng nói oai phong hùng dũng của lớp trưởng
'các em ngồi xuống...'
'biết cô rồi ha, khoonh cần giới thiệu chỉ là rất vui khi cô làm chủ nhiệm của lớp...'
' 12B...' Ách Hân to giọng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
'DẠ!!!'
'Năm nay là năm cuối cấp, chúng ta cung quyết tâm để đậu đại học. Phải là 100% cho cô đấy!'
'DẠ. QUYẾT TÂM QUYẾT TÂM'
'Được rồi' Ách Hân đứng trên bục giảng, nhìn bao quanh lớp rồi chậc lưỡi lắc đầu
'chỗ ngồi không được rồi, tôi sẽ đổi lại, Hoàng Khoa, em này lên bàn 3 ngồi đổi chỗ cho lớp trưởng... Còn người ngồi cuối là ai đấy?'
Ách Hân nhướng mắt hỏi vì người đó đang nằm dài trên bàn, hoặc trốn trách việc đổi chỗ ngồi, nhìn tấm lưng cũng đủ biết là ai rồi!
'Lê Trần Thanh.'
'd...dạ...' Trần Thanh từ từ ngóc đầu lên
'mau lên đây ngồi!' Ách Hân chỉ cái bàn trống đối diện giáo viên
'em... không ngồi đó đâu, ở đây được rồi cô à!' Trần Thanh ngán ngẫm lắc đầu từ chối
'em muốn cãi?.'
'em sẽ không đủ tự tin khi ngồi đó đâu.'
'tự tin để em nói chuyện, hay là không đủ tự tin để coppy bài người khác?'
'ể, cô đừng vu khống em, em là rất trong sáng. Được rồi, em lên đó ngồi là được' Trần Thanh mau chóng ôm cặp mình lên bàn đầu
Đụng đến lòng tự trọng của cô là không được đâu, dám bảo cô quay cóp a... Xem ra thể hiện bản lĩnh rồi! Cô đây học bài rất giỏi a~ chỉ cần 10 phút thì xong hết thôi... Bảo cô thể hiện chứ gì, được.
'xong rồi, giờ cả lớp xuống dự lễ nào'
_______
'bước, bước đều bước...oh yeah...'
Trần Thanh đi về mà nhúng nhảy lung tung như người điên trốn trại thì điện thoại lên tiếng Ting, Trần Thanh lấy điện thoại ra mà xem tin nhắn
*em tự về nhé, chị có việc bận rồi!*
'what the heo... Bỏ con à không chị ấy định bỏ em giữa trường à trời!'
- Vậy thì ai đưa em về... Bạn bè về hết trơn rồi-
*Vậy đi bộ về đi, nhà cũng gần mà!*
Trời đất, đi xe đạp hết 15 phút xe máy thì 10 phút nếu tính với đi bộ là gần nửa tiếng luôn đấy chị gái!
* Không biết đâu, chị bận việc rồi, vậy nhé!*
- Hừm... Thật quá đáng mà!-
Trần Thanh đành đi bộ về thôi, chứ sao giờ... Đi tới trước cổng trường thấy người chạy ra.
'ủa Trần Thanh, em chưa về à?'
Thấy Ách Hân mà Trần Thanh cứ tưởng thấy tiên giáng trần, sáng mắt nói
' Ách Hân thì ra cô còn đây, cô có thể đưa em về được không?' đôi mắt long lanh
'tại sao tôi phải đưa em về?' Ách Hân trêu
Nghe người đó nói xong thì Trần Thanh xụ mắt xuống bỏ đi.
'vậy thôi, cô về trước đi... Bye'
Thấy hành động của cô học trò của mình thì Ách Hân bật cười nói
'này, tôi chỉ đùa thôi, lên đi tôi chở về...'
Nghe giọng nói phản phất phía sau, Trần Thanh cười te tét chạy lại, mau chóng yên vị trên xe.
Cho dù đều là nữ nhưng Trần Thanh vẫn giữ khoảng cách, hai tay cô đặt ở chính giữa...
Bất ngờ có con lợn à không con cún qua đường nên Ách Hân thắng gấp làm Trần Thanh mất đà nhào lên trước hai tay ôm lấy eo của Ách Hân, cả hai cùng nhau thoáng đỏ mặt.
Trần Thanh ho khan
'mình đi tiếp đi.'
'À.. ừm...'
Thế là cả hai cùng im lặng tới khi đến nhà của Lê Trần Thanh.
Tới nhà rồi, Trần Thanh bước xuống xe mà không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác tiếc hùi hụi, vẫn không quên cám ơn người ta một tiếng.
'cám ơn cô... không có cô chắc em sẽ tự dác cái thân lười này về nhà một mình rồi, cô về cẩn thận nha~ em vào nhà đây...' Trần Thanh đưa năm ngón tay ra vãy chào rồi đi vào nhà
Ách Hân ừ 1 tiếng rồi nhìn con người kia vào nhà mới chịu chạy xe đi...
Trần Thanh mau chóng đi vào nhà để hỏi chuyện
'chị à... Em về rồi'
'à Trần Thanh mau lại đây,' Trần Hoài quắc cô lại, Trần Thanh cũng nghe lời đi tới
'đây là bạn của chị... Là giáo viên dạy trong trường em, nghe nói còn dạy em nữa... Ách Hân, nó gần lên lớp 12 rồi, cậu thay tớ quản nó nhé!'
'ừ, được mà!'
Trần Thanh bây giờ chỉ biết cười trừ cho qua, thôi rồi... không xong rồi...
'à mà mới đi đâu về đó!'
'đi đâu? Em chỉ qua nhà Hoàng Khoa chơi thôi với mấy đứa khác...'
'ừ, em đi lên lầu đi, chị cần nói chút chuyện với Ách Hân.'
Trần Thanh lập tức nghe lời đi về phòng
' không định hỏi han ai à?' Trần Hoài thấy em mình hơi vô lễ nên nhắc nhở, kể cả khi về thấy cô giáo mình ngồi ở đây mà không hỏi 1 tiếng
'vâng, xin phép 2 chị em về phòng tịnh tâm ạ!'
'nó vậy đó, cậu đừng trách nha!' Trần Hoài nhìn đứa em mình khuất bóng rồi quay sang nói với Ách Hân
'ừ, tớ cũng hiểu tính cách của em ấy 1 chút mà!'
Thôi rồi, kết bạn với ai không kết, lại kết ngay cô giáo của mình. Xem xem Ách Hân có mắng vốn chị không đã, đợi ba mẹ về chắc là teo mông...
'nè Ách Hân, Trần Thanh ở lớp như thế nào vậy?'
'nói thật thì... Sao nhỉ, nhiều chuyện này, hay ngủ gà ngủ gật trong lớp, riêng em ấy thì xem tớ không phải là giáo viên'
'hửm? Cậu nói gì lạ vậy? Chứ nó xem cậu là gì? Vô lễ với cậu à?'
'Không, em ấy xem tớ như bạn bè vậy, cứ nói chuyện với tớ suốt từ khi tớ đổi chỗ em ấy từ bàn cuối lên bàn đầu ngồi, đối xử tốt với bạn bè nè, lại còn rất đáng yêu... Nhưng mà... Thấy vậy mà học cũng giỏi lắm nha...'
'ừ, nó chịu học là được rồi! Nó bướng lắm, có gì cậu bình tĩnh mà giải quyết, đừng manh động trước...'
'ừm...'
_____________
'aaa năm cuối cấp rồi, mình phải cố học thôi! Không đậu đại học thì bà chị khó tính ở nhà và hai phụ huynh kia bầm nát mình ra cho mà xem... Cứ kỳ vọng vào mình mãi... Mà chẳng còn cách khác đâu, ngoan ngoãn thôi!'
Lại bảng thông báo để tìm tên mình tìm 1 vãy chữ T rồi gật đầu chạy thẳng lên lớp...
Ý chết... Mình quên xem chủ nhiệm là ai rồi! Thôi kệ, tới lớp rồi hỏi.
Nhìn lên bảng lớp 12B thì Trần Thanh chợt mỉm cười, đặt chân vào lớp, mọi người đều trố mắt nhìn rồi chợt la lên làm 3 hồn 7 vía của Trần Thanh xém nữa là bay đi chơi...
'Quỷ Hồn, làm gì mà la lên ghê vậy?'
'a... Thanh của chúng ta đây mà! Không ngờ là lớp giữ nguyên nha...'
'mau ngồi đây, chỗ cũ của chúng ta'
Quyết định chọn góc cuối ngồi, ý định là ngủ và nói chuyện thoải mái hơn...
Xong rồi, chỉ chờ giáo viên vào thôi.
'Hoàng Khoa, giáo viên chủ nhiệm là ai thế?'
'cậu không biết sao? Là cô Ách Hân đấy... May mắn thật' Hoàng Khoa mỉm cười, hên ko phải là giáo sư tiến sĩ gì... Ko thì chết chắc
'WTF. Thật sao?'
'cậu làm gì hoảng, không phải cô ấy rất thân với lớp mình sao, giờ thì tốt rồi!'
'HỌC SINH NGHIÊM...'
Cả lớp lập tức đứng lên hết sau tiếng nói oai phong hùng dũng của lớp trưởng
'các em ngồi xuống...'
'biết cô rồi ha, khoonh cần giới thiệu chỉ là rất vui khi cô làm chủ nhiệm của lớp...'
' 12B...' Ách Hân to giọng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
'DẠ!!!'
'Năm nay là năm cuối cấp, chúng ta cung quyết tâm để đậu đại học. Phải là 100% cho cô đấy!'
'DẠ. QUYẾT TÂM QUYẾT TÂM'
'Được rồi' Ách Hân đứng trên bục giảng, nhìn bao quanh lớp rồi chậc lưỡi lắc đầu
'chỗ ngồi không được rồi, tôi sẽ đổi lại, Hoàng Khoa, em này lên bàn 3 ngồi đổi chỗ cho lớp trưởng... Còn người ngồi cuối là ai đấy?'
Ách Hân nhướng mắt hỏi vì người đó đang nằm dài trên bàn, hoặc trốn trách việc đổi chỗ ngồi, nhìn tấm lưng cũng đủ biết là ai rồi!
'Lê Trần Thanh.'
'd...dạ...' Trần Thanh từ từ ngóc đầu lên
'mau lên đây ngồi!' Ách Hân chỉ cái bàn trống đối diện giáo viên
'em... không ngồi đó đâu, ở đây được rồi cô à!' Trần Thanh ngán ngẫm lắc đầu từ chối
'em muốn cãi?.'
'em sẽ không đủ tự tin khi ngồi đó đâu.'
'tự tin để em nói chuyện, hay là không đủ tự tin để coppy bài người khác?'
'ể, cô đừng vu khống em, em là rất trong sáng. Được rồi, em lên đó ngồi là được' Trần Thanh mau chóng ôm cặp mình lên bàn đầu
Đụng đến lòng tự trọng của cô là không được đâu, dám bảo cô quay cóp a... Xem ra thể hiện bản lĩnh rồi! Cô đây học bài rất giỏi a~ chỉ cần 10 phút thì xong hết thôi... Bảo cô thể hiện chứ gì, được.
'xong rồi, giờ cả lớp xuống dự lễ nào'
_______
'bước, bước đều bước...oh yeah...'
Trần Thanh đi về mà nhúng nhảy lung tung như người điên trốn trại thì điện thoại lên tiếng Ting, Trần Thanh lấy điện thoại ra mà xem tin nhắn
*em tự về nhé, chị có việc bận rồi!*
'what the heo... Bỏ con à không chị ấy định bỏ em giữa trường à trời!'
- Vậy thì ai đưa em về... Bạn bè về hết trơn rồi-
*Vậy đi bộ về đi, nhà cũng gần mà!*
Trời đất, đi xe đạp hết 15 phút xe máy thì 10 phút nếu tính với đi bộ là gần nửa tiếng luôn đấy chị gái!
* Không biết đâu, chị bận việc rồi, vậy nhé!*
- Hừm... Thật quá đáng mà!-
Trần Thanh đành đi bộ về thôi, chứ sao giờ... Đi tới trước cổng trường thấy người chạy ra.
'ủa Trần Thanh, em chưa về à?'
Thấy Ách Hân mà Trần Thanh cứ tưởng thấy tiên giáng trần, sáng mắt nói
' Ách Hân thì ra cô còn đây, cô có thể đưa em về được không?' đôi mắt long lanh
'tại sao tôi phải đưa em về?' Ách Hân trêu
Nghe người đó nói xong thì Trần Thanh xụ mắt xuống bỏ đi.
'vậy thôi, cô về trước đi... Bye'
Thấy hành động của cô học trò của mình thì Ách Hân bật cười nói
'này, tôi chỉ đùa thôi, lên đi tôi chở về...'
Nghe giọng nói phản phất phía sau, Trần Thanh cười te tét chạy lại, mau chóng yên vị trên xe.
Cho dù đều là nữ nhưng Trần Thanh vẫn giữ khoảng cách, hai tay cô đặt ở chính giữa...
Bất ngờ có con lợn à không con cún qua đường nên Ách Hân thắng gấp làm Trần Thanh mất đà nhào lên trước hai tay ôm lấy eo của Ách Hân, cả hai cùng nhau thoáng đỏ mặt.
Trần Thanh ho khan
'mình đi tiếp đi.'
'À.. ừm...'
Thế là cả hai cùng im lặng tới khi đến nhà của Lê Trần Thanh.
Tới nhà rồi, Trần Thanh bước xuống xe mà không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác tiếc hùi hụi, vẫn không quên cám ơn người ta một tiếng.
'cám ơn cô... không có cô chắc em sẽ tự dác cái thân lười này về nhà một mình rồi, cô về cẩn thận nha~ em vào nhà đây...' Trần Thanh đưa năm ngón tay ra vãy chào rồi đi vào nhà
Ách Hân ừ 1 tiếng rồi nhìn con người kia vào nhà mới chịu chạy xe đi...