Chương 4: Vượt qua tuyển chọn, trợ lý chính thức
Một lúc sau khi Ánh Linh đã tan làm thì cô đi cùng với Vũ Hàn đến nhà của Phan Văn Trị, vừa đến thì Ánh Linh đã phải choáng ngợp vì sự sang trọng của nó, ở bên ngoài và bên trong cũng có rất nhiều hoa và cây cảnh, bên hông của căn biệt thự còn có một bể bơi cực kì rộng.
Bề ngoài của căn nhà đã nguy nghi như thế này rồi thì hỏi bên trong còn sang trọng hơn nhường nào, Ánh Linh dù biết là Phan Văn Trị giàu nhưng lại không ngờ anh lại giàu đến mức này, còn có cả một nhà xe toàn những chiếc xe hiệu đắt tiền, cô thầm nói trong lòng:
"Trước giờ nhà giàu thì mình đã thấy nhiều rồi, nhưng mà...một căn nhà hoành tráng như thế này thì chưa từng thấy, tất cả đồ ở đây chắc điều là đồ đắt tiền không thôi, phải cẩn thận một chút không thôi nếu làm bể một cái gì đó thì làm mãn kiếp thì vẫn chưa đền nổi."
Vì Vũ Hàn là bạn thân cũng là trợ lý nên của Văn Trị nên anh có sẵn chìa khóa nhà của Văn Trị nên vào trong một cách dễ dàng, Vũ Hàn và Ánh Linh cũng bước vào bên trong, Vũ Hàn nhìn qua thấy Ánh Linh đang choáng ngợp vì căn nhà sự ngây ngô của Ánh Linh làm cho Vũ Hàn cười một cái rồi cất tiếng nói:
"Ánh Linh em làm gì mà bất ngờ dữ vậy, anh nói cho em biết đây chỉ mới là căn nhà mà cậu ta ở thường xuyên thôi, cậu ta còn hai ba căn bự hơn nhiều đó."
Ánh Linh há hốc mồm vì nghe Vũ Hàn nói cô lắp bắp hỏi lại:
"Hai...hai ba căn ý ạ."
Vũ Hàn gật đầu rồi chỉ qua bên ghế sofa kêu Ánh Linh: "Em cứ ngồi ở đây đi ha, để anh lên phía trên phòng kêu cậu ta xuống."
Trương Ánh Linh gật đầu chấp nhận, Vũ Hàn thấy vậy nên rời đi, ở bên dưới Ánh Linh từ từ đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, nhìn một lượt cách bố trí và sự sang trọng của căn nhà rồi nói thầm:
"Trời ạ, đến cả nằm mơ mình cũng không giám nghĩ nếu có một ngày mình có khối tài sản khủng như thế này, chắc mình làm đến năm sáu kiếp sau vẫn chưa đạt được."
Ánh Linh nói xong thì bất giác cô có một cảm giác hồi hộp trong lòng, không phải là vì cô sợ sẽ không được tuyển chọn mà điều khiến cô hồi hộp là vì đây lần đầu được gặp Phan Văn Trị trực tiếp và anh ta sắp nói chuyện với cô.
Ánh Linh nắm lấy cổ tay phải xoa xoa vài cái như một thói quen, để trấn tĩnh tâm trạng cô nói trong lòng:
"Không sao đâu Ánh Linh mày làm được mà, chỉ khi mày được Phan Văn Trị đồng ý cho làm trợ lý, thì mới có thể ở bên ngắm nhìn anh ấy mỗi ngày thôi, mặt dù chỉ có mấy ngày nhưng không sao tất cả sẽ ổn thôi, không được run sợ không được run sợ."
Vừa khuyên nhủ bản thân xong thì Vũ Hàn và Văn Trị đã cùng bước xuống lầu, Vũ Hàn đang cầu nhầu Văn Trị: "Cậu nhanh chân một chút đi, làm gì mà chạm chạp vậy hả để con bé đợi lâu thì còn gì hệ thống nữa."
Văn Trị đừng tay gờ sau gáy cổ vừa xoa vừa nói: "Được rồi được rồi, cậu đừng cầu nhầu nữa điếc hết cả lỗ tai rồi, không phải tôi đã xuống rồi sao."
Trương Ánh Linh thấy Phan Văn Trị đi xuống đi lúng túng không biết làm gì nên vội đứng dậy cúi đầu chào:
"Em chào anh Văn Trị ạ."
Phan Văn Trị thấy Trương Ánh Linh lễ phép như vậy thì cười một cái rồi ngoài xuống ghế sofa đối diện vắt chéo chân rồi nói:
"Em không cần phải lễ phép như vậy đâu, cứ ngồi đi đừng có hồi hộp anh cũng giống như những người thường tìm trợ lý mới thôi không cần phải làm quá như vậy."
Vũ Hàn cũng đi đến ngồi qua ghế riêng rồi nói: "Đúng đó Ánh Linh cậu ta là con người không phải thần chết đâu mà em phải run sợ như vậy."
Trương Ánh Linh được lời động viên của hai người nên cũng cố gắng ổn định tinh thần rồi ngồi xuống, Phan Văn Trị bắt đầu lên tiếng hỏi:
"Thế năm nay bao nhiêu tuổi rồi, tên gì, ở đâu."
Ánh Linh nắm lấy cổ tay xoa xoa vừa xoa tay vừa trả lời: "Em năm nay hai mươi lăm tuổi ạ, tên là Trương Ánh Linh, còn ở thì sống chung với bạn bè."
Vũ Hàn và Phan Văn Trị nghe thấy tuổi của Ánh Linh thì bất ngờ, nên Vũ Hàn liền đáp lại:
"Ánh Linh em thật là hai mươi lăm đó hả, không ngờ luôn đó trẻ đến vậy à tính theo đuổi chắc em phải gọi hai anh bằng chú rồi đó... nhưng mà thôi cứ gọi anh đi cho trẻ ha."
Phan Văn Trị liếc Vũ Hàn một cái rồi nói: "Cậu bớt nói đi, cậu còn làm cho tôi sợ huống chi là con bé."
Nói rồi Văn Trị nhìn qua Ánh Linh rồi nói: "Thế được rồi ngày mai em bắt đầu đến đây vào lúc năm giờ sáng ha Vũ Hàn sẽ đưa lịch trình cho em rồi em học từ đó mà sắp xếp lịch trình sau này cho anh, lương thì mười lăm triệu mỗi tháng nếu thấy ít thì nói với anh để anh tăng thêm cho."
Ánh Linh nghe số tiền mình sẽ nhận được trong một tháng làm việc thì sửng sốt lắp bắp hỏi lại: "Mười... mười lăm triệu ý ạ, như thế thì quá nhiều rồi em không giám nhận đâu."
Ánh Linh vừa dứt câu thì Vũ Hàn đã tiếp lời: "Ây dô, Ánh Linh à mười lăm triệu đối với cậu ta là một con số nhỏ đó, em cứ làm tốt công việc là được...à mà một tháng là sao tôi chỉ xin nghỉ hai đến ba ngày thôi mà, không lẽ cậu định đuổi tôi luôn à."
Bề ngoài của căn nhà đã nguy nghi như thế này rồi thì hỏi bên trong còn sang trọng hơn nhường nào, Ánh Linh dù biết là Phan Văn Trị giàu nhưng lại không ngờ anh lại giàu đến mức này, còn có cả một nhà xe toàn những chiếc xe hiệu đắt tiền, cô thầm nói trong lòng:
"Trước giờ nhà giàu thì mình đã thấy nhiều rồi, nhưng mà...một căn nhà hoành tráng như thế này thì chưa từng thấy, tất cả đồ ở đây chắc điều là đồ đắt tiền không thôi, phải cẩn thận một chút không thôi nếu làm bể một cái gì đó thì làm mãn kiếp thì vẫn chưa đền nổi."
Vì Vũ Hàn là bạn thân cũng là trợ lý nên của Văn Trị nên anh có sẵn chìa khóa nhà của Văn Trị nên vào trong một cách dễ dàng, Vũ Hàn và Ánh Linh cũng bước vào bên trong, Vũ Hàn nhìn qua thấy Ánh Linh đang choáng ngợp vì căn nhà sự ngây ngô của Ánh Linh làm cho Vũ Hàn cười một cái rồi cất tiếng nói:
"Ánh Linh em làm gì mà bất ngờ dữ vậy, anh nói cho em biết đây chỉ mới là căn nhà mà cậu ta ở thường xuyên thôi, cậu ta còn hai ba căn bự hơn nhiều đó."
Ánh Linh há hốc mồm vì nghe Vũ Hàn nói cô lắp bắp hỏi lại:
"Hai...hai ba căn ý ạ."
Vũ Hàn gật đầu rồi chỉ qua bên ghế sofa kêu Ánh Linh: "Em cứ ngồi ở đây đi ha, để anh lên phía trên phòng kêu cậu ta xuống."
Trương Ánh Linh gật đầu chấp nhận, Vũ Hàn thấy vậy nên rời đi, ở bên dưới Ánh Linh từ từ đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, nhìn một lượt cách bố trí và sự sang trọng của căn nhà rồi nói thầm:
"Trời ạ, đến cả nằm mơ mình cũng không giám nghĩ nếu có một ngày mình có khối tài sản khủng như thế này, chắc mình làm đến năm sáu kiếp sau vẫn chưa đạt được."
Ánh Linh nói xong thì bất giác cô có một cảm giác hồi hộp trong lòng, không phải là vì cô sợ sẽ không được tuyển chọn mà điều khiến cô hồi hộp là vì đây lần đầu được gặp Phan Văn Trị trực tiếp và anh ta sắp nói chuyện với cô.
Ánh Linh nắm lấy cổ tay phải xoa xoa vài cái như một thói quen, để trấn tĩnh tâm trạng cô nói trong lòng:
"Không sao đâu Ánh Linh mày làm được mà, chỉ khi mày được Phan Văn Trị đồng ý cho làm trợ lý, thì mới có thể ở bên ngắm nhìn anh ấy mỗi ngày thôi, mặt dù chỉ có mấy ngày nhưng không sao tất cả sẽ ổn thôi, không được run sợ không được run sợ."
Vừa khuyên nhủ bản thân xong thì Vũ Hàn và Văn Trị đã cùng bước xuống lầu, Vũ Hàn đang cầu nhầu Văn Trị: "Cậu nhanh chân một chút đi, làm gì mà chạm chạp vậy hả để con bé đợi lâu thì còn gì hệ thống nữa."
Văn Trị đừng tay gờ sau gáy cổ vừa xoa vừa nói: "Được rồi được rồi, cậu đừng cầu nhầu nữa điếc hết cả lỗ tai rồi, không phải tôi đã xuống rồi sao."
Trương Ánh Linh thấy Phan Văn Trị đi xuống đi lúng túng không biết làm gì nên vội đứng dậy cúi đầu chào:
"Em chào anh Văn Trị ạ."
Phan Văn Trị thấy Trương Ánh Linh lễ phép như vậy thì cười một cái rồi ngoài xuống ghế sofa đối diện vắt chéo chân rồi nói:
"Em không cần phải lễ phép như vậy đâu, cứ ngồi đi đừng có hồi hộp anh cũng giống như những người thường tìm trợ lý mới thôi không cần phải làm quá như vậy."
Vũ Hàn cũng đi đến ngồi qua ghế riêng rồi nói: "Đúng đó Ánh Linh cậu ta là con người không phải thần chết đâu mà em phải run sợ như vậy."
Trương Ánh Linh được lời động viên của hai người nên cũng cố gắng ổn định tinh thần rồi ngồi xuống, Phan Văn Trị bắt đầu lên tiếng hỏi:
"Thế năm nay bao nhiêu tuổi rồi, tên gì, ở đâu."
Ánh Linh nắm lấy cổ tay xoa xoa vừa xoa tay vừa trả lời: "Em năm nay hai mươi lăm tuổi ạ, tên là Trương Ánh Linh, còn ở thì sống chung với bạn bè."
Vũ Hàn và Phan Văn Trị nghe thấy tuổi của Ánh Linh thì bất ngờ, nên Vũ Hàn liền đáp lại:
"Ánh Linh em thật là hai mươi lăm đó hả, không ngờ luôn đó trẻ đến vậy à tính theo đuổi chắc em phải gọi hai anh bằng chú rồi đó... nhưng mà thôi cứ gọi anh đi cho trẻ ha."
Phan Văn Trị liếc Vũ Hàn một cái rồi nói: "Cậu bớt nói đi, cậu còn làm cho tôi sợ huống chi là con bé."
Nói rồi Văn Trị nhìn qua Ánh Linh rồi nói: "Thế được rồi ngày mai em bắt đầu đến đây vào lúc năm giờ sáng ha Vũ Hàn sẽ đưa lịch trình cho em rồi em học từ đó mà sắp xếp lịch trình sau này cho anh, lương thì mười lăm triệu mỗi tháng nếu thấy ít thì nói với anh để anh tăng thêm cho."
Ánh Linh nghe số tiền mình sẽ nhận được trong một tháng làm việc thì sửng sốt lắp bắp hỏi lại: "Mười... mười lăm triệu ý ạ, như thế thì quá nhiều rồi em không giám nhận đâu."
Ánh Linh vừa dứt câu thì Vũ Hàn đã tiếp lời: "Ây dô, Ánh Linh à mười lăm triệu đối với cậu ta là một con số nhỏ đó, em cứ làm tốt công việc là được...à mà một tháng là sao tôi chỉ xin nghỉ hai đến ba ngày thôi mà, không lẽ cậu định đuổi tôi luôn à."