Chương 23: Em có nhớ anh không?
Sau khi từ căn cứ ra Thần Vũ liền một mạch trở về nhà, không thấy bố mẹ đâu anh liền hỏi quả gia.
- Bố mẹ cháu đi đâu rồi bác?
- Lão gia với phu nhân sang Lý gia thăm cô Tịnh Y rồi, cậu không sang sao?
- Mai cháu sang sau ạ.
Thần Vũ trả lời xong thì liền một mạch đi lên thư phòng, anh ngã người ra sau ghế ánh mắt đăm chiêu nhìn chỗ thuốc mà Tử Ân đưa cho với một tờ giấy hướng dẫn, thực sự anh chỉ vừa mới tìm thấy Tịnh Y, với lại khi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn lúc cô nhìn mình thì Thần Vũ cũng biết Khải Long đã dùng mưu kế với cô rồi. Dẹp bỏ mọi suy nghĩ anh mở máy tính lên làm việc n, nhìn vào đống mail dày đặc anh biết chắc không thể xong trong hôm nay được rồi. Vậy là Thần Vũ đã thức trắng đêm hôm ấy giải quyết đống công việc, anh mải mê đến nỗi quên luôn số thuốc Tử Ân đưa.
Sáng hôm sau, những ánh nắng len lỏi vào phòng chiếu thẳng vào gương mặt đehjp như tạc ấy Thần Vũ mới nhíu mày tỉnh dậy, lượng công việc quá nhiều đã khiến anh mệt mỏi ngủ quên lúc nào không hay. Nhìn thấy số thuốc anh mới nhớ ra liền đi vscn sau đó xuống nhà ăn sáng rồi lấy nước uống, bà Trần thấy anh uống thuốc thì sợ con mình có bệnh gì liền hỏi.
- Con bị làm sao à mà phải uống thuốc thế kia?
- Con không sao đâu chỉ là chút vitamin Tử Ân kê chô con thôi, ba mẹ ở lại sau con sang với Tịnh Y.
- Ừ, sang thì nhớ cẩn thận hành động con bé vẫn còn đang rất oẳng hôm qua mãi ta mới có thể trò chuyện lại với con bé, con nhớ lựa lời từ từ đừng gấp rút quá.
- Vâng con xin phép đi trước.
Nói xong anh lên phòng thay quần áo rồi ngay lập tức đi xuống nhà ra ga xe lấy xe đến nhà cô. Trên đường đi qua vài tiệm bánh và tiệm trà mà cô thích anh liền đỗ xe vào mua cho cô với chút hi vọng cô sẽ nhớ ra mình.
Đường đi từ nhà anh sang nhà cô cũng không quá xa chỉ tầm 10p là đến, Thần Vũ cũng đã có mặt ở Lý gia, anh sách đồ đi vào thì gặp Tử Ân đưa bạn giá về chơi, nhìn hai người họ hạnh phúc anh cũng có chút trạnh lòng, Tử Ân thấy anh thì liền gọi.
- Thần Vũ vào nhà đi, Tịnh Y con bé đêm qua chắc mơ lại nửa đêm tỉnh mãi mới ngủ được nên giờ vẫn chưa dậy, vào đây ngồi chơi một lát.
- Tôi có mang bánh với trà mà cô ấy thích để vào trong giúp tôi.
Tử Ân cầm lấy đồ mang vào trong bếp, phòng khách còn lại ông bà Lý và Gia Linh, bà Lý lên tiếng.
- Thần Vũ à giới thiệu với con đây là Gia Linh bạn gái Tử Ân nhà bác.
- Dạ vâng cháu cũng gặp qua rồi ạ.
Mọi người ngồi dưới phòng khách nói chuyện thì Tịnh Y ở trên nhà đi xuống, Tử Ân liền ân cần dìu cô xuống nhà ngồi cạnh Thần Vũ tạo điều kiện cho hai người, bỗng nhiên anh hỏi một câu làm cô ngơ ngác.
- Em còn nhớ anh không?
- Anh …….?
Tịnh Y lắc đầu như ý muốn nói không nhớ Thần Vũ là ai anh có chút thất vọng, cũng đúng thôi hôm trước cứu cô anh đã nhìn thấy đôi mắt ấy nhìn anh với một vẻ khác lạ, anh yêu chiều vuốt tóc cô.
- Không sao, bây giờ không nhớ thì từ từ sẽ nhớ không vội.
Mọi người cười nói vui vẻ bà Lý lại nổi nhã hứng đi mua sắm liền rủ Gia Linh và Tịnh Y đi cùng đương nhiên bà có tính toán cả, vẹn gọn đôi đường. Thần Vũ với Tịnh Y sẽ có nhiều cơ hội hơn, Tử Ân và Gia Linh cũng vậy rất nhanh thôi bà sẽ vừa có con dâu vừa có con rể. Nghĩ đến đây bà Lý không khỏi bật cười liền lấy điện thoại gọi cả bố mẹ Thần Vũ và cho người đến đón mẹ Gia Linh.
Tịnh Y ngồi trên xe Thần Vũ như một áp lực cô ngồi không được tự nhiên như trước kia tất nhiên điều đó cũng bị Thần Vũ nhìn ra, ánh mắt anh nhìn cô có chút buồn. Cả đại gia đình đi vào trung tâm thương mại khiến ai cũng phải nhìn, sau một hồi mua sắm thì những người đàn đông thì ai cũng đầy ắp hai tay sách đồ, Thần Vũ ngang qua một shop váy một bộ váy màu kem đã lọt vào tầm mắt anh ngay lập tức anh liền mua luôn chiếc váy đó cho Tịnh Y. Sau khi lên xe anh lựa lời mở lời trước với cô.
- Em đói chưa? Muốn ăn một chút gì đó không?
- Em thích ăn gì anh cũng quên rồi à?
Thần Vũ bất ngờ nhìn sang phía Tịnh Y còn cô với ánh mắt tức giận nhìn anh, chả hiểu sao lúc này anh lại sợ cô đến lạ.
- Bố mẹ cháu đi đâu rồi bác?
- Lão gia với phu nhân sang Lý gia thăm cô Tịnh Y rồi, cậu không sang sao?
- Mai cháu sang sau ạ.
Thần Vũ trả lời xong thì liền một mạch đi lên thư phòng, anh ngã người ra sau ghế ánh mắt đăm chiêu nhìn chỗ thuốc mà Tử Ân đưa cho với một tờ giấy hướng dẫn, thực sự anh chỉ vừa mới tìm thấy Tịnh Y, với lại khi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn lúc cô nhìn mình thì Thần Vũ cũng biết Khải Long đã dùng mưu kế với cô rồi. Dẹp bỏ mọi suy nghĩ anh mở máy tính lên làm việc n, nhìn vào đống mail dày đặc anh biết chắc không thể xong trong hôm nay được rồi. Vậy là Thần Vũ đã thức trắng đêm hôm ấy giải quyết đống công việc, anh mải mê đến nỗi quên luôn số thuốc Tử Ân đưa.
Sáng hôm sau, những ánh nắng len lỏi vào phòng chiếu thẳng vào gương mặt đehjp như tạc ấy Thần Vũ mới nhíu mày tỉnh dậy, lượng công việc quá nhiều đã khiến anh mệt mỏi ngủ quên lúc nào không hay. Nhìn thấy số thuốc anh mới nhớ ra liền đi vscn sau đó xuống nhà ăn sáng rồi lấy nước uống, bà Trần thấy anh uống thuốc thì sợ con mình có bệnh gì liền hỏi.
- Con bị làm sao à mà phải uống thuốc thế kia?
- Con không sao đâu chỉ là chút vitamin Tử Ân kê chô con thôi, ba mẹ ở lại sau con sang với Tịnh Y.
- Ừ, sang thì nhớ cẩn thận hành động con bé vẫn còn đang rất oẳng hôm qua mãi ta mới có thể trò chuyện lại với con bé, con nhớ lựa lời từ từ đừng gấp rút quá.
- Vâng con xin phép đi trước.
Nói xong anh lên phòng thay quần áo rồi ngay lập tức đi xuống nhà ra ga xe lấy xe đến nhà cô. Trên đường đi qua vài tiệm bánh và tiệm trà mà cô thích anh liền đỗ xe vào mua cho cô với chút hi vọng cô sẽ nhớ ra mình.
Đường đi từ nhà anh sang nhà cô cũng không quá xa chỉ tầm 10p là đến, Thần Vũ cũng đã có mặt ở Lý gia, anh sách đồ đi vào thì gặp Tử Ân đưa bạn giá về chơi, nhìn hai người họ hạnh phúc anh cũng có chút trạnh lòng, Tử Ân thấy anh thì liền gọi.
- Thần Vũ vào nhà đi, Tịnh Y con bé đêm qua chắc mơ lại nửa đêm tỉnh mãi mới ngủ được nên giờ vẫn chưa dậy, vào đây ngồi chơi một lát.
- Tôi có mang bánh với trà mà cô ấy thích để vào trong giúp tôi.
Tử Ân cầm lấy đồ mang vào trong bếp, phòng khách còn lại ông bà Lý và Gia Linh, bà Lý lên tiếng.
- Thần Vũ à giới thiệu với con đây là Gia Linh bạn gái Tử Ân nhà bác.
- Dạ vâng cháu cũng gặp qua rồi ạ.
Mọi người ngồi dưới phòng khách nói chuyện thì Tịnh Y ở trên nhà đi xuống, Tử Ân liền ân cần dìu cô xuống nhà ngồi cạnh Thần Vũ tạo điều kiện cho hai người, bỗng nhiên anh hỏi một câu làm cô ngơ ngác.
- Em còn nhớ anh không?
- Anh …….?
Tịnh Y lắc đầu như ý muốn nói không nhớ Thần Vũ là ai anh có chút thất vọng, cũng đúng thôi hôm trước cứu cô anh đã nhìn thấy đôi mắt ấy nhìn anh với một vẻ khác lạ, anh yêu chiều vuốt tóc cô.
- Không sao, bây giờ không nhớ thì từ từ sẽ nhớ không vội.
Mọi người cười nói vui vẻ bà Lý lại nổi nhã hứng đi mua sắm liền rủ Gia Linh và Tịnh Y đi cùng đương nhiên bà có tính toán cả, vẹn gọn đôi đường. Thần Vũ với Tịnh Y sẽ có nhiều cơ hội hơn, Tử Ân và Gia Linh cũng vậy rất nhanh thôi bà sẽ vừa có con dâu vừa có con rể. Nghĩ đến đây bà Lý không khỏi bật cười liền lấy điện thoại gọi cả bố mẹ Thần Vũ và cho người đến đón mẹ Gia Linh.
Tịnh Y ngồi trên xe Thần Vũ như một áp lực cô ngồi không được tự nhiên như trước kia tất nhiên điều đó cũng bị Thần Vũ nhìn ra, ánh mắt anh nhìn cô có chút buồn. Cả đại gia đình đi vào trung tâm thương mại khiến ai cũng phải nhìn, sau một hồi mua sắm thì những người đàn đông thì ai cũng đầy ắp hai tay sách đồ, Thần Vũ ngang qua một shop váy một bộ váy màu kem đã lọt vào tầm mắt anh ngay lập tức anh liền mua luôn chiếc váy đó cho Tịnh Y. Sau khi lên xe anh lựa lời mở lời trước với cô.
- Em đói chưa? Muốn ăn một chút gì đó không?
- Em thích ăn gì anh cũng quên rồi à?
Thần Vũ bất ngờ nhìn sang phía Tịnh Y còn cô với ánh mắt tức giận nhìn anh, chả hiểu sao lúc này anh lại sợ cô đến lạ.