Chương 58: Tiểu Tam Nhi Đồng
Thời gian dần trôi qua, hiện tại đã là tháng 12 năm 2022.
Vào mấy ngày này Hoàng Tuấn Anh rất bận rộn, cậu luôn phải chạy đi chạy về khắp chỗ. Lúc thì tham gia hoạt động của câu lạc bộ nhảy, có hôm thì đi thi các bài đánh giá năng lực, chứng chỉ, các điều kiện cần để đi du học.
Sau mấy tháng trời không được nghỉ ngơi cẩn thận, áp lực về các bài thi điều kiện cộng với bài tập trên lớp làm cho Tuấn Anh rất stress. Hà Anh thương cậu lắm, cô chỉ nhắc nhở cậu cần chú ý đến sức khoẻ và cân bằng giữa việc này việc kia.
Cô còn nói cậu đừng lo gì cả, tuy cô không thể giúp được cậu mấy thứ kia, nhưng việc chăm cậu, nấu cơm cho cậu cứ để cô lo. Nhìn được ánh mắt hừng hực sức sống của cô Tuấn Anh rất ấm lòng, cậu đưa tay lên xoa đầu cô rồi ôn nhu nói:
“Các bài đánh giá năng lực, bài kiểm tra điều kiện tớ cũng làm xong rồi. Tớ cũng vừa viết xong đơn xin rút khỏi Câu lạc bộ Nhảy, thời gian tiếp theo tớ chỉ cần cùng cậu tập trung ôn thi HSG và thi THPT QG thôi, cậu yên tâm đi nhé”
Hà Anh không nói gì thêm, cô nhìn cậu sau đó gật đầu cười. Thật ra cô cảm thấy việc tham gia Câu lạc bộ cũng chẳng quá ảnh hưởng đến việc học, nhưng mà đấy là ai chứ không phải Tuấn Anh, vì cậu ấy thực sự là không có thời gian.
____
Một tuần sau.
Vào buổi sáng giữa tuần, Hoàng Tuấn Anh đang đứng ở ngoài lan can hóng gió, bên cạnh đó có cả mấy thằng trong nhóm của Nguyễn Hải Đăng và Phạm Gia Khánh. Một nhóm con trai đứng đó chỉ để buôn dưa lê bán dưa chuột, thằng nào mê gái thì đi ngắm các em gái đang ở dưới sân trường.
Tuấn Anh không muốn nói gì cả, cậu hướng mắt nhìn về phía mấy cái xe tải đang chở mấy khung thép dựng sân khấu tổ chức sự kiện, ngày kia trường cậu tổ chức hội thi văn nghệ liên trường, các trường trong địa bàn huyện đều tụ tập hết về đây.
“Hoàng Tuấn”
Nghe được có người gọi mình cậu quay mặt lại rồi hỏi:
“Ừ, có gì không?”
Trước mặt cậu là một cậu con trai ăn mặc khá là thời thượng. Cậu ta tên là Đặng Duy Cương, cùng lớp cậu và là thành viên của Câu lạc bộ Nhảy, gương mặt đó hiện lên vẻ lúng túng muốn nói nhưng chẳng biết phải nói gì.
Được khoảng hai phút cậu ta mới ngập ngừng hỏi:
“Mày có thể giúp tao một chuyện được không?”
Nghe cậu ta giải thích xong thì Tuấn Anh liền nhăn mày khó chịu nói:
“Tao đã viết đơn xin rút khỏi Câu lạc bộ rồi, tại sao mày lại muốn tao cùng chúng mày đi thi?”
Cậu kia vẫn cầu xin Tuấn Anh:
“Cô Dung nói cuộc thi này quan trọng lắm, mày tham gia đi mà? Coi như đây là lần cuối cùng lần sau bọn tao không làm phiền mày nữa đâu”
Cậu vốn không phải người bạc bẽo, thấy cậu ta thành khẩn như vậy cậu cũng đồng ý. Tuấn Anh thầm tự nhủ rằng, thôi vì việc chung xem như đây là việc cuối cùng cậu có thể làm cho câu lạc bộ.
___
Cùng lúc đó Hà Anh đang cùng My đi WC, lúc hai đứa đang rửa tay thi thoảng có đùa qua đùa lại mấy câu. Khi đã xong hai đứa đi ra ngoài có đụng mặt mấy đứa lớp 10, đám đấy nhìn thấy hai đứa thì câm nín. Lúc hai đứa đi qua chúng nó bắt đầu xì xầm.
Hà Anh với My đâu có rảnh mà quan tâm cứ thản nhiên đi qua thôi, mặc kệ năm sáu đứa con gái túm tụm vào nhau bàn tán miệt thị.
“Trời, kia có phải là cái chị mà được đẩy thuyền với anh Hoàng Tuấn không? Phèn thế”
“Xuất thân nhà quê mà đòi đứng cạnh anh Hoàng Tuấn, đũa mốc mà đòi chọc mâm son”
“Đúng rồi, chị ta còn không xinh bằng Vy của bọn mình, Vy của bọn mình mới đủ tư cách để trở thành bạn gái anh Hoàng Tuấn”
Cô bé tên Vy được nhắc đến kia cũng đang ở đây, nghe vậy thì hếch mặt lên tận trời rồi vuốt tóc tỏ vẻ kiêu sa nói:
“Đúng vậy, tao xinh đẹp, học giỏi lại có sức hút, sớm muộn gì anh Hoàng Tuấn cũng chú ý đến tao”
Vừa nói xong gương mặt con nhỏ ấy hiện lên nụ cười ranh mãnh, tâm cơ khó đoán.
Vào những ngày tiếp theo Hà Anh đi học mà chẳng được yên ổn tẹo nào.
Vào buổi sáng thứ ba phải đeo huy hiệu của đoàn, Hà Anh quên đeo huy hiệu ở nhà nên đi qua cổng trường liền bị sao đỏ bắt. Và người bắt cô chính là con nhỏ Vy.
“Chị kia, huy hiệu đoàn của chị đâu?”
“Chị chưa đeo, chị đang để trong cặp?” Hà Anh đáp.
Con nhỏ đó kênh kiệu nói không quên kháy cô một câu:
“Huy hiệu đoàn phải đeo từ nhà không được mang lên trường mới đeo, chắc bình thường đi học chị hay vứt não ở trong cặp rồi lại lấy ra lắp lại đúng không? Dương Hà Anh lớp 12C1 trừ 10 điểm không mang huy hiệu”
Hà Anh khó hiểu, thỉnh thoảng cô cũng hay lên lớp mới đeo huy hiệu, cô như vậy chẳng thấy ai nói gì, sao lần này lại bị bắt lỗi đã vậy còn bị trừ điểm nữa. Lớp của Hà Anh là lớp chọn, nên là nếu bị trừ điểm học tập hay nề nếp đều bị gấp đôi số điểm so với các lớp thường. Cô đang định lên tiếng để xin con nhỏ đó tha cho mình thì có giọng nói khác cắt ngang cô.
“Ăn nói cho cẩn thận, ở đâu ra cái chuyện mà đàn em đi kháy đểu đàn chị như vậy hả?”
Hoàng Tuấn Anh đi từ ngoài cổng vào, cậu đi mua bánh mì nên vào sau. Đứng gần đó nghe được toàn bộ câu chuyện, Tuấn Anh lặng lẽ tháo cái huy hiệu trên áo ra nhét vào túi áo sau đó thản nhiên đi vào.
“Anh…” con bé kia ấp úng nói ánh mắt nó có chút sáng rực khi nhìn thấy cậu.
Tuấn Anh đi đến gần Hà Anh thản nhiên tựa cằm lên đầu Hà Anh, tay thì hẩy hẩy phía ngực chỗ hay đeo huy hiệu cười thách thức con nhỏ kia, cậu nói:
“Tôi cũng không đeo huy hiệu này, trừ thử xem nào?”
Ở trường S, Huy hiệu có mang theo và đeo là được còn đeo trước hay sau khi đến trường chẳng ai quan tâm, chỉ cần là khi giám thị và xung kích đi kiểm tra vào 15 phút truy bài có đeo thì sẽ không bị trừ điểm.
Con nhỏ kia không biết nói gì nữa.
Mấy ngày sau Tuấn Anh và mấy bạn trong lớp có trong câu lạc bộ nhảy không đi học, nghe nói là có cuộc thi gì đó ở thành phố đi ba ngày hai đêm.
Hoàng Tuấn Anh không ở trường, những chuỗi ngày ác mộng của Hà Anh bắt đầu.
Vào sáng ngày đầu tiên Tuấn Anh không ở nhà, buổi sáng lên lớp Hà Anh cất đồ vào ngăn bàn. Tay cô theo thói quen là lôi hết mấy quyển sách trong ngăn bàn ra để sắp xếp lại, bỗng cô chạm vào cái gì đó ươn ướt cô rút tay ra thì đó là máu. Hà Anh cúi đầu xuống nhìn thì là nguyên một con rắn đã bị đập chết nằm một cục trong ngăn bàn cô.
Hà Anh vốn rất sợ rắn thấy như vậy cô lập tức hét toáng lên.
Các bạn trong lớp lúc đó thấy nghe thấy tiếng hét của cô lập tức chạy đến hỏi:
“Cái gì đấy Dương Anh?”
“Sao vậy Dương Anh?”
Hà Anh lúc này đã quá sợ, cô run rẩy chỉ chỉ vào ngăn bàn nói:
“Có…có rắn, rắn chết trong ngăn bàn mình”
Mấy bạn nam liền nhảy vào ngó xem nó là rắn gì, Hoàng Minh Hiển lấy đèn flash soi thử vào ngăn bàn của Hà Anh xem. Mấy thằng nhìn thấy liền nói to:
“Vãi! Rắn thật chúng mày ơi, xanh lè xanh lét nằm cuộn ở đây này”
Mấy thằng con trai, thằng đi lấy cái hộp thằng đi lấy cái que lôi con rắn ra khỏi ngăn bàn cô. Lấy nó ra ai nhìn vào cũng biết là con rắn này là bị đập chết rồi cố ý nhét vào ngăn bàn của Hà Anh, nhưng quan trọng là ai làm? đứa nào lại chơi ác như vậy?
Sau khi con rắn được vứt đi, Hà Anh vẫn còn ám ảnh nên không dám ngồi lại vào chỗ, cô cứ đứng một cục ôm cặp không có ý định ngồi xuống.
Hải Hà nhìn thấy vậy liền đi đến an ủi vỗ về cô bảo cô đừng sợ, mấy thằng con trai đã đi vứt con rắn rồi. Nhận ra Hà Anh vẫn còn sợ, Hà đề nghị với Hà Anh:
“Hay bà qua chỗ tôi ngồi với tôi hôm nay đi”
Hà Anh lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, tôi ổn rồi cảm ơn bà nha”
___
Buổi tối, Hà Anh gọi điện cho Tuấn Anh cô tâm sự với cậu rất nhiều điều nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập đến chuyện đáng sợ mà buổi sáng cô gặp.
“Hôm nay xui là vào vòng trong” Tuấn Anh ở màn hình bên kia chán nản nói.
“Tại sao được vào vòng trong lại xui?” Hà Anh hỏi.
Nghe hỏi vậy Tuấn Anh trề môi đáp:
“Tại là nếu như bị loại là bọn mình sẽ về trong chiều nay, mà thế quái nào lại được vào vòng trong chứ mới xui”
“Cậu không nên nói như vậy nha anh bột, được vào vòng trong phải vui chứ? Cậu nói vậy mà để cho Cương nghe được là cậu ta tế sống cậu đấy” Cô nằm sấp ở trên giường, ôm lấy con gấu bông tay để điện thoại đối diện với mặt mình.
“Tớ nhớ cậu chết đi được, giải giếc gì đó, có thì có không có cũng chẳng sao, miễn là nhanh về bên cậu là được rồi” Tuấn Anh cười hihi nói.
Tuấn Anh lúc này nhìn cưng lắm, đầu thì đang đeo băng đôn có tai mèo rất dễ thương, gương mặt đẹp làn da trắng, cái má phúng phính y như bánh bao, trên môi là nụ cười ngọt ngào khiến cho trái tim cô xao xuyến.
Vào mấy ngày này Hoàng Tuấn Anh rất bận rộn, cậu luôn phải chạy đi chạy về khắp chỗ. Lúc thì tham gia hoạt động của câu lạc bộ nhảy, có hôm thì đi thi các bài đánh giá năng lực, chứng chỉ, các điều kiện cần để đi du học.
Sau mấy tháng trời không được nghỉ ngơi cẩn thận, áp lực về các bài thi điều kiện cộng với bài tập trên lớp làm cho Tuấn Anh rất stress. Hà Anh thương cậu lắm, cô chỉ nhắc nhở cậu cần chú ý đến sức khoẻ và cân bằng giữa việc này việc kia.
Cô còn nói cậu đừng lo gì cả, tuy cô không thể giúp được cậu mấy thứ kia, nhưng việc chăm cậu, nấu cơm cho cậu cứ để cô lo. Nhìn được ánh mắt hừng hực sức sống của cô Tuấn Anh rất ấm lòng, cậu đưa tay lên xoa đầu cô rồi ôn nhu nói:
“Các bài đánh giá năng lực, bài kiểm tra điều kiện tớ cũng làm xong rồi. Tớ cũng vừa viết xong đơn xin rút khỏi Câu lạc bộ Nhảy, thời gian tiếp theo tớ chỉ cần cùng cậu tập trung ôn thi HSG và thi THPT QG thôi, cậu yên tâm đi nhé”
Hà Anh không nói gì thêm, cô nhìn cậu sau đó gật đầu cười. Thật ra cô cảm thấy việc tham gia Câu lạc bộ cũng chẳng quá ảnh hưởng đến việc học, nhưng mà đấy là ai chứ không phải Tuấn Anh, vì cậu ấy thực sự là không có thời gian.
____
Một tuần sau.
Vào buổi sáng giữa tuần, Hoàng Tuấn Anh đang đứng ở ngoài lan can hóng gió, bên cạnh đó có cả mấy thằng trong nhóm của Nguyễn Hải Đăng và Phạm Gia Khánh. Một nhóm con trai đứng đó chỉ để buôn dưa lê bán dưa chuột, thằng nào mê gái thì đi ngắm các em gái đang ở dưới sân trường.
Tuấn Anh không muốn nói gì cả, cậu hướng mắt nhìn về phía mấy cái xe tải đang chở mấy khung thép dựng sân khấu tổ chức sự kiện, ngày kia trường cậu tổ chức hội thi văn nghệ liên trường, các trường trong địa bàn huyện đều tụ tập hết về đây.
“Hoàng Tuấn”
Nghe được có người gọi mình cậu quay mặt lại rồi hỏi:
“Ừ, có gì không?”
Trước mặt cậu là một cậu con trai ăn mặc khá là thời thượng. Cậu ta tên là Đặng Duy Cương, cùng lớp cậu và là thành viên của Câu lạc bộ Nhảy, gương mặt đó hiện lên vẻ lúng túng muốn nói nhưng chẳng biết phải nói gì.
Được khoảng hai phút cậu ta mới ngập ngừng hỏi:
“Mày có thể giúp tao một chuyện được không?”
Nghe cậu ta giải thích xong thì Tuấn Anh liền nhăn mày khó chịu nói:
“Tao đã viết đơn xin rút khỏi Câu lạc bộ rồi, tại sao mày lại muốn tao cùng chúng mày đi thi?”
Cậu kia vẫn cầu xin Tuấn Anh:
“Cô Dung nói cuộc thi này quan trọng lắm, mày tham gia đi mà? Coi như đây là lần cuối cùng lần sau bọn tao không làm phiền mày nữa đâu”
Cậu vốn không phải người bạc bẽo, thấy cậu ta thành khẩn như vậy cậu cũng đồng ý. Tuấn Anh thầm tự nhủ rằng, thôi vì việc chung xem như đây là việc cuối cùng cậu có thể làm cho câu lạc bộ.
___
Cùng lúc đó Hà Anh đang cùng My đi WC, lúc hai đứa đang rửa tay thi thoảng có đùa qua đùa lại mấy câu. Khi đã xong hai đứa đi ra ngoài có đụng mặt mấy đứa lớp 10, đám đấy nhìn thấy hai đứa thì câm nín. Lúc hai đứa đi qua chúng nó bắt đầu xì xầm.
Hà Anh với My đâu có rảnh mà quan tâm cứ thản nhiên đi qua thôi, mặc kệ năm sáu đứa con gái túm tụm vào nhau bàn tán miệt thị.
“Trời, kia có phải là cái chị mà được đẩy thuyền với anh Hoàng Tuấn không? Phèn thế”
“Xuất thân nhà quê mà đòi đứng cạnh anh Hoàng Tuấn, đũa mốc mà đòi chọc mâm son”
“Đúng rồi, chị ta còn không xinh bằng Vy của bọn mình, Vy của bọn mình mới đủ tư cách để trở thành bạn gái anh Hoàng Tuấn”
Cô bé tên Vy được nhắc đến kia cũng đang ở đây, nghe vậy thì hếch mặt lên tận trời rồi vuốt tóc tỏ vẻ kiêu sa nói:
“Đúng vậy, tao xinh đẹp, học giỏi lại có sức hút, sớm muộn gì anh Hoàng Tuấn cũng chú ý đến tao”
Vừa nói xong gương mặt con nhỏ ấy hiện lên nụ cười ranh mãnh, tâm cơ khó đoán.
Vào những ngày tiếp theo Hà Anh đi học mà chẳng được yên ổn tẹo nào.
Vào buổi sáng thứ ba phải đeo huy hiệu của đoàn, Hà Anh quên đeo huy hiệu ở nhà nên đi qua cổng trường liền bị sao đỏ bắt. Và người bắt cô chính là con nhỏ Vy.
“Chị kia, huy hiệu đoàn của chị đâu?”
“Chị chưa đeo, chị đang để trong cặp?” Hà Anh đáp.
Con nhỏ đó kênh kiệu nói không quên kháy cô một câu:
“Huy hiệu đoàn phải đeo từ nhà không được mang lên trường mới đeo, chắc bình thường đi học chị hay vứt não ở trong cặp rồi lại lấy ra lắp lại đúng không? Dương Hà Anh lớp 12C1 trừ 10 điểm không mang huy hiệu”
Hà Anh khó hiểu, thỉnh thoảng cô cũng hay lên lớp mới đeo huy hiệu, cô như vậy chẳng thấy ai nói gì, sao lần này lại bị bắt lỗi đã vậy còn bị trừ điểm nữa. Lớp của Hà Anh là lớp chọn, nên là nếu bị trừ điểm học tập hay nề nếp đều bị gấp đôi số điểm so với các lớp thường. Cô đang định lên tiếng để xin con nhỏ đó tha cho mình thì có giọng nói khác cắt ngang cô.
“Ăn nói cho cẩn thận, ở đâu ra cái chuyện mà đàn em đi kháy đểu đàn chị như vậy hả?”
Hoàng Tuấn Anh đi từ ngoài cổng vào, cậu đi mua bánh mì nên vào sau. Đứng gần đó nghe được toàn bộ câu chuyện, Tuấn Anh lặng lẽ tháo cái huy hiệu trên áo ra nhét vào túi áo sau đó thản nhiên đi vào.
“Anh…” con bé kia ấp úng nói ánh mắt nó có chút sáng rực khi nhìn thấy cậu.
Tuấn Anh đi đến gần Hà Anh thản nhiên tựa cằm lên đầu Hà Anh, tay thì hẩy hẩy phía ngực chỗ hay đeo huy hiệu cười thách thức con nhỏ kia, cậu nói:
“Tôi cũng không đeo huy hiệu này, trừ thử xem nào?”
Ở trường S, Huy hiệu có mang theo và đeo là được còn đeo trước hay sau khi đến trường chẳng ai quan tâm, chỉ cần là khi giám thị và xung kích đi kiểm tra vào 15 phút truy bài có đeo thì sẽ không bị trừ điểm.
Con nhỏ kia không biết nói gì nữa.
Mấy ngày sau Tuấn Anh và mấy bạn trong lớp có trong câu lạc bộ nhảy không đi học, nghe nói là có cuộc thi gì đó ở thành phố đi ba ngày hai đêm.
Hoàng Tuấn Anh không ở trường, những chuỗi ngày ác mộng của Hà Anh bắt đầu.
Vào sáng ngày đầu tiên Tuấn Anh không ở nhà, buổi sáng lên lớp Hà Anh cất đồ vào ngăn bàn. Tay cô theo thói quen là lôi hết mấy quyển sách trong ngăn bàn ra để sắp xếp lại, bỗng cô chạm vào cái gì đó ươn ướt cô rút tay ra thì đó là máu. Hà Anh cúi đầu xuống nhìn thì là nguyên một con rắn đã bị đập chết nằm một cục trong ngăn bàn cô.
Hà Anh vốn rất sợ rắn thấy như vậy cô lập tức hét toáng lên.
Các bạn trong lớp lúc đó thấy nghe thấy tiếng hét của cô lập tức chạy đến hỏi:
“Cái gì đấy Dương Anh?”
“Sao vậy Dương Anh?”
Hà Anh lúc này đã quá sợ, cô run rẩy chỉ chỉ vào ngăn bàn nói:
“Có…có rắn, rắn chết trong ngăn bàn mình”
Mấy bạn nam liền nhảy vào ngó xem nó là rắn gì, Hoàng Minh Hiển lấy đèn flash soi thử vào ngăn bàn của Hà Anh xem. Mấy thằng nhìn thấy liền nói to:
“Vãi! Rắn thật chúng mày ơi, xanh lè xanh lét nằm cuộn ở đây này”
Mấy thằng con trai, thằng đi lấy cái hộp thằng đi lấy cái que lôi con rắn ra khỏi ngăn bàn cô. Lấy nó ra ai nhìn vào cũng biết là con rắn này là bị đập chết rồi cố ý nhét vào ngăn bàn của Hà Anh, nhưng quan trọng là ai làm? đứa nào lại chơi ác như vậy?
Sau khi con rắn được vứt đi, Hà Anh vẫn còn ám ảnh nên không dám ngồi lại vào chỗ, cô cứ đứng một cục ôm cặp không có ý định ngồi xuống.
Hải Hà nhìn thấy vậy liền đi đến an ủi vỗ về cô bảo cô đừng sợ, mấy thằng con trai đã đi vứt con rắn rồi. Nhận ra Hà Anh vẫn còn sợ, Hà đề nghị với Hà Anh:
“Hay bà qua chỗ tôi ngồi với tôi hôm nay đi”
Hà Anh lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, tôi ổn rồi cảm ơn bà nha”
___
Buổi tối, Hà Anh gọi điện cho Tuấn Anh cô tâm sự với cậu rất nhiều điều nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập đến chuyện đáng sợ mà buổi sáng cô gặp.
“Hôm nay xui là vào vòng trong” Tuấn Anh ở màn hình bên kia chán nản nói.
“Tại sao được vào vòng trong lại xui?” Hà Anh hỏi.
Nghe hỏi vậy Tuấn Anh trề môi đáp:
“Tại là nếu như bị loại là bọn mình sẽ về trong chiều nay, mà thế quái nào lại được vào vòng trong chứ mới xui”
“Cậu không nên nói như vậy nha anh bột, được vào vòng trong phải vui chứ? Cậu nói vậy mà để cho Cương nghe được là cậu ta tế sống cậu đấy” Cô nằm sấp ở trên giường, ôm lấy con gấu bông tay để điện thoại đối diện với mặt mình.
“Tớ nhớ cậu chết đi được, giải giếc gì đó, có thì có không có cũng chẳng sao, miễn là nhanh về bên cậu là được rồi” Tuấn Anh cười hihi nói.
Tuấn Anh lúc này nhìn cưng lắm, đầu thì đang đeo băng đôn có tai mèo rất dễ thương, gương mặt đẹp làn da trắng, cái má phúng phính y như bánh bao, trên môi là nụ cười ngọt ngào khiến cho trái tim cô xao xuyến.