Chương 57: Một Ly Rượu, Bay Hình Tượng
“Hoàng Tuấn dậy nào, mày tính ngủ ở đây thật đấy à?” Phạm Gia Khánh vỗ vỗ vào mặt Tuấn Anh để đánh thức cậu. Trời má, tửu lượng của thằng này kém thế à? uống được một ly thôi đã say rồi.
Để đến với tình huống này, chúng ta hãy cùng quay lại khoảng thời gian vào hai ngày trước…
“Ê, Hoàng Tuấn sắp đến sinh nhật mày rồi đấy! Vào tối hôm sinh nhật mày anh em dẫn mày đi ăn để chúc mừng” Nguyễn Hải Đăng đi xuống bàn của Hoàng Tuấn Anh khoác vai cậu và nói.
Tuấn Anh xua xua tay từ chối:
“Thôi, bày vẽ làm gì chứ? Tao không thích”
Một phần là cậu không ưa đi ăn bên ngoài vào buổi tối, phần lớn là cậu chỉ muốn ở nhà với Hà Anh.
Hà Anh Dương cau có đập bàn nói:
“Phải đi, không đi làm chó”
Sau 7749 cách thuyết phục cuối cùng Tuấn Anh cũng đồng ý, Hà Anh Dương lập tức hớn hở nói:
“Để tao sang lớp xã hội nói với thằng Hiển với thằng Khánh”
Vào ngày sinh nhật của Hoàng Tuấn Anh, sau khi cậu cùng Hà Anh tổ chức sinh nhật vào buổi chiều xong thì vào buổi tối cậu đi ăn cùng đám bạn. Do khá tiện đường nên Trịnh Trung Nguyên có nhiệm vụ phải đón cậu.
Hai thằng đi ra một quán ăn nhỏ.
Ban đầu mấy thằng ăn uống rất bình thường, vui vẻ đột nhiên có thằng nào đó nói:
“Anh em, ăn uống thế này mà không có tí men vào thì phí quá”
Phạm Gia Khánh vừa gắp miếng thịt nướng vào bát vừa nói:
“Bị giao thông tóm cổ, thì bố mày không biết đâu nhá”
“Không sao, lấy một chai nhỏ thôi là được” Nguyễn Hải Đăng nói.
Đăng gọi phục vụ lấy ra một chai rượu bé rót đủ cho mỗi thằng một ly, sau mấy câu khẩu hiệu trên bàn nhậu thì thằng nào thằng nấy cũng uống sạch.
Tuấn Anh không uống, cậu chỉ nhấp nhẹ môi một chút rồi cũng đặt xuống bàn. Thật không may đã lọt được vào mắt của Trần Nam Phong ngồi đối diện, Phong nói:
“Nè, sao mày không uống hết? Nhấp môi như vậy là không nể tình anh em rồi”
Lúc này mấy thằng ngồi bên cạnh cậu cũng nhìn thấy ly rượu của cậu vẫn còn nguyên si, nên cũng nhao nhao lên nói:
“Nè phải uống hết chứ?”
“Hôm nay sinh nhật mày, bọn tao không bắt mày uống nhiều là may lắm rồi đấy”
Chỉ nhấp môi một chút rượu thôi đã làm cậu cảm thấy lâng lâng trong người rồi, chúng nó bắt cậu uống hết một ly kia chắc cậu phát rồ lên mất.
“Tửu lượng tao kém, tao không uống được đâu”
“Ai ya, kém đến mức nào chứ? Chỉ một ly thôi mà, không say nổi đâu” Khoa xua xua tay cười xoà nói, bản thân cậu ta cầm ly rượu dí vào tay Tuấn Anh.
Mày nhớ câu này đấy.
Cậu do dự một chút nhưng rồi cũng cầm lấy ly rượu kia một hơi uống cạn.
Thật ra Tuấn Anh cũng chưa từng uống quá một ly rượu, cả bia cũng chưa uống. Lúc Tuấn Anh học cấp hai cậu lỡ nhấp phải một ngụm rượu nho của bố Nguyễn Quốc Bảo, sau khi uống xong cậu đã say ngoắc cần câu, buộc Bảo lúc đó phải hộ tống cậu về nhà.
Từ ấy là cậu không dám uống rượu nữa, vì so độ cồn thì rượu trắng sẽ có độ cồn cao hơn rượu nho, như vậy có thể suy ra cậu sẽ còn kinh khủng hơn nếu lỡ uống phải rượu trắng.
Nhưng mà không hiểu sao bây giờ Tuấn Anh có niềm tin rằng mình sẽ không say, lần rượu chè đó cũng lâu đến giờ cậu cũng lớn chắc chắn phải cải thiện rồi.
(Tg: Hong bé ơi)
Sau khi ăn xong Nguyễn Hải Đăng đi tính tiền, lúc quay lại thấy mấy thằng kia đang lôi kéo Tuấn Anh dậy. Đăng chạy đến hỏi:
“Làm sao đấy?”
“Vãi chưởng, nó say thật mày ơi” Khoa đáp.
“Mày nói gì vậy? Tao còn chưa say… Hấc… Chưa có say” Tuấn Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn Khoa nhăn nhó nói.
Cậu nhăn mặt không vui nhưng trong cái bộ dạng say khướt đó trông rất buồn cười. Thấy không làm được gì cậu bắt đầu làm loạn, khóc nháo, chạy nhảy các thứ cả bọn con trai phải khóc thét khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cả đám lôi kéo Tuấn Anh ra khỏi quán đó, đi trên đường cũng chẳng yên vì cậu cứ lon ton đi khắp nơi khiến cho mấy thằng kia phải chạy đi bắt cậu lại. Cuối cùng thì Tuấn Anh cũng chịu yên, cậu ôm lấy cột đèn chặt cứng nhìn qua cứ như đang ôm ai đó vậy.
Hùng kéo lấy Tuấn Anh ngồi cẩn thận, sau một trận làm nhộn Tuấn Anh mới bình tĩnh một chút giờ cậu đang ngồi dựa ở cây cột đèn đó ngủ.
“Chúng mày ơi, làm thế nào với Hoàng Tuấn bây giờ? Nó say quá rồi”
Hoàng Minh Hiển liếc cả đám một lượt rồi tra hỏi:
“Là thằng nào để nó uống hả? Giờ làm sao với nó đây? Nó không chịu về”
Cả đám đều xua xua tay phản bác ngay, cả đám đều không biết Tuấn Anh uống rượu lại kém như thế, nếu biết trước đã không cho uống.
“Hay gọi Dương Anh đi, để tao gọi cho cậu ấy?” Trần Nam Phong ra ý kiến.
“Mày điên à mà làm phiền đến bạn ấy? Nhà nó cũng gần đây, bọn mình cùng đi bộ đưa nó về đi” Đăng phản bác.
Đăng vừa dứt lời, đột nhiên Hoàng Tuấn Anh khóc huhu nói:
“Anh Ngáo ơi!!! Có gián!! Huhu Ngáo ơi cứu anh bột với!!!”
Cả đám đồng loạt quay sang nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh đang ôm chặt cứng cây cột đèn, mặt đỏ lựng do say rượu, miệng thì vừa nói mớ vừa khóc thút thít rất chi là mất hình tượng.
“Anh Ngáo? Ai vậy trời?” Phan Tiến Dũng khó hiểu hỏi.
Cả đám kia chẳng biết anh ngáo hay anh bột là cái quỷ gì, nhưng nghe Tuấn Anh mè nheo thế kia mấy thằng vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu.
Sau vài giây la hét, Tuấn Anh lại nói linh tinh:
“Mình là siêu nhân bảo vệ thế giới, trên tay mình chính là bảo bối gậy như ý được rèn bằng thép siêu bền. Mình sẽ đi tiêu diệt đám zombie xâm nhập vào nhà mình. Hahahaha”
Vừa nói vừa cười làm cho đám bạn cùng lớp cạn cờ mờ nờ lời, hai thằng thân nhất với cậu là Đăng và Khánh đồng loạt vỗ trán bất lực, chắc là đang từ chối nhận bạn thân.
Có lẽ trong đầu họ hiện ra ý nghĩ quay ngược thời gian trở lại một tiếng trước khi Tuấn Anh uống hết ly rượu kia. Lúc ấy hai thằng sẽ lập tức hộ tống cậu về nhà cho rảnh nợ.
“Ơ kìa? Sao không lấy được vậy? Hức… sao vậy nè? Quyền trượng của ta sao vậy nè??” Tuấn Anh có lẽ đang muốn nhổ cái “gậy như ý” lên nhưng không được nên bắt đầu khóc, nói năng cũng rùm beng lên.
Hoàng Tuấn Anh ạ, mày say quá lú luôn rồi đấy.
Trịnh Trung Nguyên, Lưu Quang Hùng, Nguyễn Quang, Tống Việt Tùng cùng với Hoàng Minh Hiển vây quanh Tuấn Anh muốn kéo cậu ra khỏi cây cột đèn lôi về nhà, thế mà Hoàng Tuấn Anh lại vùng hết ra rồi oà lên khóc như thằng trẻ con:
“Bọn biến thái kia, chúng mày định làm gì tao hả? Sao bọn mày lại bắt nạt thiếu niên yếu đuối như tao chứ hả? Thật không công bằng tí nào cả huhu”
Mặt cả năm thằng đen xì, Hoàng Minh Hiển cọc cằn nắm lấy vai áo của Tuấn Anh xách lên mắng:
“Này, về nhà mau! Ở đây làm mồi cho muỗi à?”
Tuấn Anh ôm chặt lấy cây cột đèn lắc đầu nguầy nguậy lại còn nhìn Hiển với ánh mắt long lanh mang vẻ hờn dỗi nói:
“Bạn Hiển đúng thật là ác quỷ mà, sao lại đối xử với mình như vậy chứ?”
Răng rắc… có tiếng nứt vỡ của cái gì đó.
Cả đám nghe thế thì ôm bụng mà cười. Hoàng Minh Hiển vừa tức vừa buồn cười, cậu ta quan tâm đến bạn mình nhưng lại mang cái tiếng là ác quỷ.
Bụp.
Tuấn Anh gục xuống bên cạnh cái cột đèn, mấy thằng hoảng loạn vội lao đến. Hải lay lay người Tuấn Anh thì nhận ra cậu đã ngủ rồi liền bảo với đám bạn.
“Nó ngủ rồi”
“Ôi vãi thật, nó còn quấy hơn thằng Đăng lần trước” Khoa lau mồ hôi vẫn chưa khỏi hoàng hồn.
Đăng đang đỡ lấy Tuấn Anh ngồi dậy nghe thấy thế liền cau có:
“Ê! Mày không nói không ai bảo mày câm đâu”
“Thì sự thật nó là thế mà” Hà Anh Dương nhún vai nói.
Cả đám bàn nhau đưa Tuấn Anh về, đứa nào nhà xa thì cứ về trước. Ôi thật bất ngờ, Hoàng Tuấn Anh lại tỉnh dậy cậu nôn một trận như muốn chết đi rồi lại nằng nặc ôm lấy cột đèn không về.
…
Dương Hà Anh đi ra ngoài ngã tư đường lớn sau cuộc gọi của Trần Nam Phong, cô nhìn thấy đám bọn họ liền đi đến.
“Mấy cậu làm gì ở đây? Hoàng Tuấn sao thế này?”
“Cậu là ai?” Khánh lên tiếng hỏi cô.
Mấy thằng con trai nhìn Hà Anh như sinh vật lạ, một số thằng còn nghĩ cô là một trong mấy đứa mê mẩn Hoàng Tuấn Anh dở trò để tiếp cận cậu, nên họ rất cảnh giác.
Nguyễn Hải Đăng nhìn thấy cô lập tức nói:
“Dương Anh à? Đến đúng lúc lắm, lại đây rước chàng của bạn về đi”
Cả đám nhìn Hà Anh mà không biết phải nói gì, họ không nhìn ra Hà Anh luôn vì nhìn cô hơi lạ trong bộ đồ mặc ở nhà. Vẫn là Nguyễn Hải Đăng tỉnh táo cậu ta cười hề hề nói với Dương Hà Anh.
“À! Dương Anh, Hoàng Tuấn uống say quá rồi bọn mình không biết phải làm gì với nó, nó quậy quá”
Hà Anh khoanh tay nhìn lớp trưởng rồi chấp vấn:
“Mấy cậu cho cậu ấy uống bao nhiêu mà ra như vậy thế? Cậu ấy uống một ly thôi là gục rồi” nói xong cô vỗ đầu bất lực nói tiếp: “Cậu ấy uống say sẽ rất nháo, mình quên không nhắc”
“Không sao đâu Dương Anh, bọn mình chỉ muốn đi uống nước ngọt tám chuyện thôi nhưng chủ quán lấy nhầm sang rượu Hoàng Tuấn uống phải nên mới như vậy”
Mấy thằng đều lấp liếm nói dối, chẳng thằng nào muốn Hà Anh biết là do mấy thằng dụ dỗ Tuấn Anh uống rượu cả.
Này thì không nể mặt anh em, này thì một ly thôi chắc gì đã say được. Giờ sáng mắt ra chưa?
“Rồi các cậu cũng chuyển qua uống rượu à?” Hà Anh buồn cười làm cho cả đám con trai xấu hổ.
Cô đi đến chỗ Tuấn Anh, cậu đang nhắm mắt ngủ hơi thở đều đều gương mặt yên bình nhìn qua thôi chỉ muốn rung động.
"Nè, Tuấn Anh dậy đi về thôi " cô vỗ nhẹ lên má của Tuấn Anh gọi.
Hàng mi dài khẽ lay động, Đôi đồng tử đen láy hiện ra, Tuấn Anh mơ màng nhìn thấy Hà Anh cậu gọi:
“Hà Anh?”
“Đây” cô bật cười.
Tuấn cứ nhìn cô mãi một lúc sau mới cất tiếng giọng điệu làm nũng:
“Khó chịu, tớ muốn đi ngủ”
“Ngoài này nhiều gián” Cô nhẹ nhàng nói.
“…” câm nín.
“Tớ muốn về” Tuấn Anh lập tức buông cái cột đèn ra, nhỏ nhẹ nói.
“Đúng rồi, ở nhà có chăn ấm điều hòa mát lại không có gián” Hà Anh bật cười xoa đầu cậu đồng tình. Sao Tuấn Anh đáng yêu thế này chứ aaaaa.
“Cậu ôm tớ một cái đi tớ mới dậy”
Hà Anh đơ người ra, cả đám con trai sửng sốt nhìn cả hai đứa. Mặt Hà Anh đỏ bừng vì xấu hổ, xung quanh toàn là bạn cùng lớp sao Tuấn Anh lại có thể yêu cầu cái chuyện đáng xấu hổ này. Ngày mai tỉnh rượu cậu nhìn mặt họ kiểu gì đây.
“Về nhà ôm ở đây nhiều người”
Hoàng Tuấn Anh cứ làm nũng với Hà Anh, cô cũng chỉ bình tĩnh dỗ dành cậu mãi một lúc sau cậu mới nghe. Cả đám con trai bật ngón cái tán thưởng.
“Đúng là chỉ có crush mới dỗ được nó”
“Èo ơi, cơm chó chính hiệu luôn. Hai đứa này không yêu nhau thì quá phí”
Mấy đứa con trai định sẽ đi cùng Hà Anh về để đảm bảo an toàn nhưng Hà Anh không đồng ý, nhà cô cũng gần đây với lại cũng muộn rồi các bạn nên về nhà đi
___
Sáng hôm sau.
Tuấn Anh và Hà Anh đang ngồi ăn sáng, Hà Anh thì đang vừa ăn vừa xem điện thoại còn Tuấn Anh thì cứ ăn thôi.
Sau một đêm rượu chè, Tuấn Anh tỉnh dậy thấy người mình đâu đâu cũng là mùi rượu, cậu khó chịu lập tức chui vào phòng tắm kị cọ tắm rửa hết ba mươi phút để hết mùi. Chuyện tối hôm trước cậu chẳng nhớ nhiều, chỉ nhớ là cậu sau khi uống xong ly rượu đó là cậu thấy cậu không còn là bản thân mình nữa. Cho đến bây giờ đầu cậu vẫn rất nhức, nếu không phải hôm nay đi học thì cậu đi ngủ nướng rồi.
“Anh Bột” Hà Anh gọi.
Tuấn Anh ngước lên nhìn cô thay cho câu trả lời. Hà Anh đưa cho cậu cái điện thoại, vừa nói cô vừa cố gắng nín cười:
“Cậu nhìn này”
Tuấn Anh nhận lấy điện thoại của cô và xem.
Một lúc sau cậu nổi điên nói to:
“Đm cái đám này, lát nữa lên lớp chúng mày biết tay tao”
Đám con trai gửi một đống ảnh và video Hoàng Tuấn Anh say rượu lên nhóm lớp, cả lớp đều thấy hết rồi nha.
Thôi xong, chỉ với một ly rượu mà bay luôn hình tượng hot boy lạnh lùng, nghiêm túc mất rồi.
Để đến với tình huống này, chúng ta hãy cùng quay lại khoảng thời gian vào hai ngày trước…
“Ê, Hoàng Tuấn sắp đến sinh nhật mày rồi đấy! Vào tối hôm sinh nhật mày anh em dẫn mày đi ăn để chúc mừng” Nguyễn Hải Đăng đi xuống bàn của Hoàng Tuấn Anh khoác vai cậu và nói.
Tuấn Anh xua xua tay từ chối:
“Thôi, bày vẽ làm gì chứ? Tao không thích”
Một phần là cậu không ưa đi ăn bên ngoài vào buổi tối, phần lớn là cậu chỉ muốn ở nhà với Hà Anh.
Hà Anh Dương cau có đập bàn nói:
“Phải đi, không đi làm chó”
Sau 7749 cách thuyết phục cuối cùng Tuấn Anh cũng đồng ý, Hà Anh Dương lập tức hớn hở nói:
“Để tao sang lớp xã hội nói với thằng Hiển với thằng Khánh”
Vào ngày sinh nhật của Hoàng Tuấn Anh, sau khi cậu cùng Hà Anh tổ chức sinh nhật vào buổi chiều xong thì vào buổi tối cậu đi ăn cùng đám bạn. Do khá tiện đường nên Trịnh Trung Nguyên có nhiệm vụ phải đón cậu.
Hai thằng đi ra một quán ăn nhỏ.
Ban đầu mấy thằng ăn uống rất bình thường, vui vẻ đột nhiên có thằng nào đó nói:
“Anh em, ăn uống thế này mà không có tí men vào thì phí quá”
Phạm Gia Khánh vừa gắp miếng thịt nướng vào bát vừa nói:
“Bị giao thông tóm cổ, thì bố mày không biết đâu nhá”
“Không sao, lấy một chai nhỏ thôi là được” Nguyễn Hải Đăng nói.
Đăng gọi phục vụ lấy ra một chai rượu bé rót đủ cho mỗi thằng một ly, sau mấy câu khẩu hiệu trên bàn nhậu thì thằng nào thằng nấy cũng uống sạch.
Tuấn Anh không uống, cậu chỉ nhấp nhẹ môi một chút rồi cũng đặt xuống bàn. Thật không may đã lọt được vào mắt của Trần Nam Phong ngồi đối diện, Phong nói:
“Nè, sao mày không uống hết? Nhấp môi như vậy là không nể tình anh em rồi”
Lúc này mấy thằng ngồi bên cạnh cậu cũng nhìn thấy ly rượu của cậu vẫn còn nguyên si, nên cũng nhao nhao lên nói:
“Nè phải uống hết chứ?”
“Hôm nay sinh nhật mày, bọn tao không bắt mày uống nhiều là may lắm rồi đấy”
Chỉ nhấp môi một chút rượu thôi đã làm cậu cảm thấy lâng lâng trong người rồi, chúng nó bắt cậu uống hết một ly kia chắc cậu phát rồ lên mất.
“Tửu lượng tao kém, tao không uống được đâu”
“Ai ya, kém đến mức nào chứ? Chỉ một ly thôi mà, không say nổi đâu” Khoa xua xua tay cười xoà nói, bản thân cậu ta cầm ly rượu dí vào tay Tuấn Anh.
Mày nhớ câu này đấy.
Cậu do dự một chút nhưng rồi cũng cầm lấy ly rượu kia một hơi uống cạn.
Thật ra Tuấn Anh cũng chưa từng uống quá một ly rượu, cả bia cũng chưa uống. Lúc Tuấn Anh học cấp hai cậu lỡ nhấp phải một ngụm rượu nho của bố Nguyễn Quốc Bảo, sau khi uống xong cậu đã say ngoắc cần câu, buộc Bảo lúc đó phải hộ tống cậu về nhà.
Từ ấy là cậu không dám uống rượu nữa, vì so độ cồn thì rượu trắng sẽ có độ cồn cao hơn rượu nho, như vậy có thể suy ra cậu sẽ còn kinh khủng hơn nếu lỡ uống phải rượu trắng.
Nhưng mà không hiểu sao bây giờ Tuấn Anh có niềm tin rằng mình sẽ không say, lần rượu chè đó cũng lâu đến giờ cậu cũng lớn chắc chắn phải cải thiện rồi.
(Tg: Hong bé ơi)
Sau khi ăn xong Nguyễn Hải Đăng đi tính tiền, lúc quay lại thấy mấy thằng kia đang lôi kéo Tuấn Anh dậy. Đăng chạy đến hỏi:
“Làm sao đấy?”
“Vãi chưởng, nó say thật mày ơi” Khoa đáp.
“Mày nói gì vậy? Tao còn chưa say… Hấc… Chưa có say” Tuấn Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn Khoa nhăn nhó nói.
Cậu nhăn mặt không vui nhưng trong cái bộ dạng say khướt đó trông rất buồn cười. Thấy không làm được gì cậu bắt đầu làm loạn, khóc nháo, chạy nhảy các thứ cả bọn con trai phải khóc thét khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cả đám lôi kéo Tuấn Anh ra khỏi quán đó, đi trên đường cũng chẳng yên vì cậu cứ lon ton đi khắp nơi khiến cho mấy thằng kia phải chạy đi bắt cậu lại. Cuối cùng thì Tuấn Anh cũng chịu yên, cậu ôm lấy cột đèn chặt cứng nhìn qua cứ như đang ôm ai đó vậy.
Hùng kéo lấy Tuấn Anh ngồi cẩn thận, sau một trận làm nhộn Tuấn Anh mới bình tĩnh một chút giờ cậu đang ngồi dựa ở cây cột đèn đó ngủ.
“Chúng mày ơi, làm thế nào với Hoàng Tuấn bây giờ? Nó say quá rồi”
Hoàng Minh Hiển liếc cả đám một lượt rồi tra hỏi:
“Là thằng nào để nó uống hả? Giờ làm sao với nó đây? Nó không chịu về”
Cả đám đều xua xua tay phản bác ngay, cả đám đều không biết Tuấn Anh uống rượu lại kém như thế, nếu biết trước đã không cho uống.
“Hay gọi Dương Anh đi, để tao gọi cho cậu ấy?” Trần Nam Phong ra ý kiến.
“Mày điên à mà làm phiền đến bạn ấy? Nhà nó cũng gần đây, bọn mình cùng đi bộ đưa nó về đi” Đăng phản bác.
Đăng vừa dứt lời, đột nhiên Hoàng Tuấn Anh khóc huhu nói:
“Anh Ngáo ơi!!! Có gián!! Huhu Ngáo ơi cứu anh bột với!!!”
Cả đám đồng loạt quay sang nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh đang ôm chặt cứng cây cột đèn, mặt đỏ lựng do say rượu, miệng thì vừa nói mớ vừa khóc thút thít rất chi là mất hình tượng.
“Anh Ngáo? Ai vậy trời?” Phan Tiến Dũng khó hiểu hỏi.
Cả đám kia chẳng biết anh ngáo hay anh bột là cái quỷ gì, nhưng nghe Tuấn Anh mè nheo thế kia mấy thằng vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu.
Sau vài giây la hét, Tuấn Anh lại nói linh tinh:
“Mình là siêu nhân bảo vệ thế giới, trên tay mình chính là bảo bối gậy như ý được rèn bằng thép siêu bền. Mình sẽ đi tiêu diệt đám zombie xâm nhập vào nhà mình. Hahahaha”
Vừa nói vừa cười làm cho đám bạn cùng lớp cạn cờ mờ nờ lời, hai thằng thân nhất với cậu là Đăng và Khánh đồng loạt vỗ trán bất lực, chắc là đang từ chối nhận bạn thân.
Có lẽ trong đầu họ hiện ra ý nghĩ quay ngược thời gian trở lại một tiếng trước khi Tuấn Anh uống hết ly rượu kia. Lúc ấy hai thằng sẽ lập tức hộ tống cậu về nhà cho rảnh nợ.
“Ơ kìa? Sao không lấy được vậy? Hức… sao vậy nè? Quyền trượng của ta sao vậy nè??” Tuấn Anh có lẽ đang muốn nhổ cái “gậy như ý” lên nhưng không được nên bắt đầu khóc, nói năng cũng rùm beng lên.
Hoàng Tuấn Anh ạ, mày say quá lú luôn rồi đấy.
Trịnh Trung Nguyên, Lưu Quang Hùng, Nguyễn Quang, Tống Việt Tùng cùng với Hoàng Minh Hiển vây quanh Tuấn Anh muốn kéo cậu ra khỏi cây cột đèn lôi về nhà, thế mà Hoàng Tuấn Anh lại vùng hết ra rồi oà lên khóc như thằng trẻ con:
“Bọn biến thái kia, chúng mày định làm gì tao hả? Sao bọn mày lại bắt nạt thiếu niên yếu đuối như tao chứ hả? Thật không công bằng tí nào cả huhu”
Mặt cả năm thằng đen xì, Hoàng Minh Hiển cọc cằn nắm lấy vai áo của Tuấn Anh xách lên mắng:
“Này, về nhà mau! Ở đây làm mồi cho muỗi à?”
Tuấn Anh ôm chặt lấy cây cột đèn lắc đầu nguầy nguậy lại còn nhìn Hiển với ánh mắt long lanh mang vẻ hờn dỗi nói:
“Bạn Hiển đúng thật là ác quỷ mà, sao lại đối xử với mình như vậy chứ?”
Răng rắc… có tiếng nứt vỡ của cái gì đó.
Cả đám nghe thế thì ôm bụng mà cười. Hoàng Minh Hiển vừa tức vừa buồn cười, cậu ta quan tâm đến bạn mình nhưng lại mang cái tiếng là ác quỷ.
Bụp.
Tuấn Anh gục xuống bên cạnh cái cột đèn, mấy thằng hoảng loạn vội lao đến. Hải lay lay người Tuấn Anh thì nhận ra cậu đã ngủ rồi liền bảo với đám bạn.
“Nó ngủ rồi”
“Ôi vãi thật, nó còn quấy hơn thằng Đăng lần trước” Khoa lau mồ hôi vẫn chưa khỏi hoàng hồn.
Đăng đang đỡ lấy Tuấn Anh ngồi dậy nghe thấy thế liền cau có:
“Ê! Mày không nói không ai bảo mày câm đâu”
“Thì sự thật nó là thế mà” Hà Anh Dương nhún vai nói.
Cả đám bàn nhau đưa Tuấn Anh về, đứa nào nhà xa thì cứ về trước. Ôi thật bất ngờ, Hoàng Tuấn Anh lại tỉnh dậy cậu nôn một trận như muốn chết đi rồi lại nằng nặc ôm lấy cột đèn không về.
…
Dương Hà Anh đi ra ngoài ngã tư đường lớn sau cuộc gọi của Trần Nam Phong, cô nhìn thấy đám bọn họ liền đi đến.
“Mấy cậu làm gì ở đây? Hoàng Tuấn sao thế này?”
“Cậu là ai?” Khánh lên tiếng hỏi cô.
Mấy thằng con trai nhìn Hà Anh như sinh vật lạ, một số thằng còn nghĩ cô là một trong mấy đứa mê mẩn Hoàng Tuấn Anh dở trò để tiếp cận cậu, nên họ rất cảnh giác.
Nguyễn Hải Đăng nhìn thấy cô lập tức nói:
“Dương Anh à? Đến đúng lúc lắm, lại đây rước chàng của bạn về đi”
Cả đám nhìn Hà Anh mà không biết phải nói gì, họ không nhìn ra Hà Anh luôn vì nhìn cô hơi lạ trong bộ đồ mặc ở nhà. Vẫn là Nguyễn Hải Đăng tỉnh táo cậu ta cười hề hề nói với Dương Hà Anh.
“À! Dương Anh, Hoàng Tuấn uống say quá rồi bọn mình không biết phải làm gì với nó, nó quậy quá”
Hà Anh khoanh tay nhìn lớp trưởng rồi chấp vấn:
“Mấy cậu cho cậu ấy uống bao nhiêu mà ra như vậy thế? Cậu ấy uống một ly thôi là gục rồi” nói xong cô vỗ đầu bất lực nói tiếp: “Cậu ấy uống say sẽ rất nháo, mình quên không nhắc”
“Không sao đâu Dương Anh, bọn mình chỉ muốn đi uống nước ngọt tám chuyện thôi nhưng chủ quán lấy nhầm sang rượu Hoàng Tuấn uống phải nên mới như vậy”
Mấy thằng đều lấp liếm nói dối, chẳng thằng nào muốn Hà Anh biết là do mấy thằng dụ dỗ Tuấn Anh uống rượu cả.
Này thì không nể mặt anh em, này thì một ly thôi chắc gì đã say được. Giờ sáng mắt ra chưa?
“Rồi các cậu cũng chuyển qua uống rượu à?” Hà Anh buồn cười làm cho cả đám con trai xấu hổ.
Cô đi đến chỗ Tuấn Anh, cậu đang nhắm mắt ngủ hơi thở đều đều gương mặt yên bình nhìn qua thôi chỉ muốn rung động.
"Nè, Tuấn Anh dậy đi về thôi " cô vỗ nhẹ lên má của Tuấn Anh gọi.
Hàng mi dài khẽ lay động, Đôi đồng tử đen láy hiện ra, Tuấn Anh mơ màng nhìn thấy Hà Anh cậu gọi:
“Hà Anh?”
“Đây” cô bật cười.
Tuấn cứ nhìn cô mãi một lúc sau mới cất tiếng giọng điệu làm nũng:
“Khó chịu, tớ muốn đi ngủ”
“Ngoài này nhiều gián” Cô nhẹ nhàng nói.
“…” câm nín.
“Tớ muốn về” Tuấn Anh lập tức buông cái cột đèn ra, nhỏ nhẹ nói.
“Đúng rồi, ở nhà có chăn ấm điều hòa mát lại không có gián” Hà Anh bật cười xoa đầu cậu đồng tình. Sao Tuấn Anh đáng yêu thế này chứ aaaaa.
“Cậu ôm tớ một cái đi tớ mới dậy”
Hà Anh đơ người ra, cả đám con trai sửng sốt nhìn cả hai đứa. Mặt Hà Anh đỏ bừng vì xấu hổ, xung quanh toàn là bạn cùng lớp sao Tuấn Anh lại có thể yêu cầu cái chuyện đáng xấu hổ này. Ngày mai tỉnh rượu cậu nhìn mặt họ kiểu gì đây.
“Về nhà ôm ở đây nhiều người”
Hoàng Tuấn Anh cứ làm nũng với Hà Anh, cô cũng chỉ bình tĩnh dỗ dành cậu mãi một lúc sau cậu mới nghe. Cả đám con trai bật ngón cái tán thưởng.
“Đúng là chỉ có crush mới dỗ được nó”
“Èo ơi, cơm chó chính hiệu luôn. Hai đứa này không yêu nhau thì quá phí”
Mấy đứa con trai định sẽ đi cùng Hà Anh về để đảm bảo an toàn nhưng Hà Anh không đồng ý, nhà cô cũng gần đây với lại cũng muộn rồi các bạn nên về nhà đi
___
Sáng hôm sau.
Tuấn Anh và Hà Anh đang ngồi ăn sáng, Hà Anh thì đang vừa ăn vừa xem điện thoại còn Tuấn Anh thì cứ ăn thôi.
Sau một đêm rượu chè, Tuấn Anh tỉnh dậy thấy người mình đâu đâu cũng là mùi rượu, cậu khó chịu lập tức chui vào phòng tắm kị cọ tắm rửa hết ba mươi phút để hết mùi. Chuyện tối hôm trước cậu chẳng nhớ nhiều, chỉ nhớ là cậu sau khi uống xong ly rượu đó là cậu thấy cậu không còn là bản thân mình nữa. Cho đến bây giờ đầu cậu vẫn rất nhức, nếu không phải hôm nay đi học thì cậu đi ngủ nướng rồi.
“Anh Bột” Hà Anh gọi.
Tuấn Anh ngước lên nhìn cô thay cho câu trả lời. Hà Anh đưa cho cậu cái điện thoại, vừa nói cô vừa cố gắng nín cười:
“Cậu nhìn này”
Tuấn Anh nhận lấy điện thoại của cô và xem.
Một lúc sau cậu nổi điên nói to:
“Đm cái đám này, lát nữa lên lớp chúng mày biết tay tao”
Đám con trai gửi một đống ảnh và video Hoàng Tuấn Anh say rượu lên nhóm lớp, cả lớp đều thấy hết rồi nha.
Thôi xong, chỉ với một ly rượu mà bay luôn hình tượng hot boy lạnh lùng, nghiêm túc mất rồi.