Chương 66: Tạm Biệt
Hoàng Tuấn Anh và Dương Hà Anh đang dọn dẹp lại căn nhà, hai đứa xếp gọn đồ dùng cá nhân và quần áo để quay về nhà bố mẹ. Có lẽ là năm sau, năm sau nữa sẽ không còn ở đây.
Hai năm ở trong ngôi nhà này để lại cho hai đứa rất nhiều kỉ niệm vui vẻ.
Căn phòng khách vào mỗi tối hai đứa hay ngồi xem tivi rồi học bài, căn bếp hai đứa cùng nhau nấu ăn, cái sân cứ vào mỗi mùa nóng lại biến thành nơi để hai đứa chơi té nước, đây cũng chính là nơi hai đứa đứng hóng hớt mỗi lần trong khu phố có drama.
Có rất nhiều hạnh phúc mà hai đứa đã cùng nhau trải qua.
Sau khi thi tốt nghiệp xong lớp 12C1 tổ chức thêm một bữa tiệc tạm biệt nữa, ở đó ai cũng khóc họ khóc vì sau này rất khó để gặp lại các bạn, khóc vì thời học sinh trôi qua quá nhanh.
___
Ngày biết điểm thi tốt nghiệp, nhóm chat của lớp bùng nổ một trận. Trong khi đó Hà Anh và Tuấn Anh vẫn thản nhiên dắt nhau đi hẹn hò.
Nguyễn Hải Đăng nhắn vào nhóm lớp gọi Hoàng Tuấn Anh:
“Loa loa loa, Hoàng Tuấn mày không nhớ hôm nay là ngày gì sao? Mau rep tin nhắn cho tao”
"Hôm nay là thứ hai ngày xx/7 " Tuấn Anh nhắn.
Phạm Gia Khánh nhắn: “Hôm nay là ngày biết điểm thi tốt nghiệp, mau đi xem đi”
Đọc xong tin nhắn của Khánh Tuấn Anh mới nhớ ra, cậu quay sang hỏi Hà Anh:
“Hôm nay là ngày biết điểm à?”
Hà Anh gật đầu rồi nói:
“Cậu xem luôn không? Tớ vào xem luôn cho cậu”
Sau khi làm đủ thao tác để vào trang xem điểm, nhập số báo danh xong mật khẩu, hai đứa hồi hộp chờ đợi. Lướt xong từng cái một Hà Anh vui vẻ khen Tuấn Anh.
“Điểm của cậu cao thật đấy Tuấn Anh, nếu cậu mà không đi du học thì khối trường chào đón cậu”
“Được rồi, giờ xem của cậu đi” Tuấn Anh ngại ngùng ho khù khụ nói.
Điểm của Tuấn Anh rất cao, cộng đi cộng lại để tính điểm các khối thì đều 27 28 điểm hết, có khối gần 29 điểm. Còn Hà Anh thì điểm của cô cũng ổn, có thể thoải mái chọn trường mình thích không cần đắn đo.
Vào buổi tối cuối tháng tám gia đình Tuấn Anh sang nhà Hà Anh ăn cơm mừng hai đứa nhà mình đều đỗ đại học.
Hà Anh đỗ trường cô mong muốn, Tuấn Anh cũng đỗ trường bên Mỹ. Mọi người cùng nhau ăn uống nói chuyện rất vui vẻ xong lại còn thưởng nóng cho hai đứa.
Bố Hoàng có hơi say rồi, ông khoác vai Tuấn Anh rồi thủ thỉ:
“Con rể của bố sang bên trời Tây rồi thì phải biết giữ gìn sức khỏe nghe chưa, đừng có thấy nhiều gái xinh xong bỏ rơi con gái bố, nhớ đấy khi nào con về hai gia đình tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tiền bạc không cần lo bố mẹ thừa sức lo được”
“Bố” Hà Anh nghe bố nói xong mặt đỏ bừng cô vội ngắt lời ngăn không cho bố nói thêm nữa.
Tuấn Anh cười đáp:
“Dạ con biết rồi ạ, khi con về con sẽ cầu hôn em luôn”
Hà Anh phồng má giận dỗi, mọi người cứ liên tục chọc cô làm cô ngại, vì quá xấu hổ nên cô đứng dậy đi uống nước cho bình tĩnh. Vừa uống xong cốc nước khi cô quay mặt lại thì Tuấn Anh đã đứng chình ình ở đó, cô chưa kịp hoàng hồn thì cô bị Tuấn Anh kéo đi.
Cậu kéo cô vào một góc khuất không ai nhìn thấy sau đó vòng tay ôm lấy cô rồi đặt lên má cô một nụ hôn. Hà Anh hơi cứng người cô nhìn cậu một tay vô thức chạm lên má mình, tim đập bùm bum bum lên cảm tưởng rằng nó sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi.
Tuấn Anh cười nói:
“Tớ chưa muốn cướp nụ hôn đầu của cậu luôn đâu, thơm má trước vậy. Lúc nào tớ cũng véo rồi nắn má cậu, giờ mới có cơ hội để chạm môi vào nó. Cậu có biết tớ kìm nén lâu lắm không?”
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ ranh mãnh, ngay cả nụ cười cũng giống vậy, Hà Anh xấu hổ quá cô dụi đầu vào ngực cậu để che đi cái mặt đỏ bừng của mình, cô làm nũng:
“Cậu là đồ xấu xa”
___
Vào đầu tháng chín Hà Anh xuống Hà Nội nhập học. Cô xuống trước ngày nhập học một ngày để tìm trọ và dọn dồ đạc. Thực ra trọ thì cô đã tìm được từ trước rồi, nhờ có quan hệ của mẹ nên cô mới tìm được một phòng trọ ưng ý.
Cô chọn một trọ đơn vì cô không muốn ở với ai cả. Sau khi đặt cọc và thương lượng với chủ trọ cô dọn vào ở luôn.
Phòng trọ nằm ở tầng năm của một khu nhà rất gần phố, có điểm bắt xe buýt cách nhà khoảng năm mươi mét rất thuận tiện để đi lại.
Dọn dẹp xong đồ đạc cô lật điện thoại lên để nhắn tin với Hoàng Tuấn Anh.
Tuấn Anh đã về lại Hà Nội từ hôm kia rồi, vì cậu ấy cần làm thêm một vài thủ tục nữa để tuần sau đi Mỹ nhập học.
Hà Anh thở dài, vậy là cô không được đón sinh nhật 18 tuổi cùng cậu ấy rồi. Quà đã mua, mọi điều cô muốn làm cho cậu buộc phải thực hiện trước rồi.
Hà Anh gửi ảnh chụp căn phòng cho cậu, cô ngồi xuống giường nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ cậu hồi đáp.
Một phút sau, điện thoại kêu một cái tinh và dòng tin nhắn của Tuấn Anh hiện ra:
“Chiều tối nay dẫn cậu đi chơi, bắn địa chỉ cho tớ, tớ qua đón cậu”
Hà Anh đọc dòng tin nhắn này mà tim đập thình thịch, cô gửi địa chỉ cho cậu xong rồi nằm lăn ra giường mặt vùi vào gối cô chỉ muốn hét lên.
Sáu giờ mười lăm phút, Hà Anh khóa cửa cẩn thận rồi chạy xuống cổng. Cô nhìn thấy Tuấn Anh đang đứng cạnh cái xe máy, vẫn là cái dáng người quen thuộc đó nhưng phong cách ăn mặc và kiểu tóc sành điệu hơn bình thường, cô đi đến phì cười nói:
“Cậu liều thật, cậu mới biết đi xe máy chưa đầy một năm thôi đấy”
“So với độ hiểu biết đường xá thì tớ rành hơn cậu” Tuấn Anh cũng bật cười, cậu lấy cái mũ bảo hiểm dắt ở xe đội lên cho cô. Xong cậu lên xe không quên nói: “Được rồi nàng của anh, lên xe đi, anh đưa nàng đi chơi”
Hai đứa cùng đi ăn, đi dạo phố, Tuấn Anh đưa cô đi rất nhiều nơi mà cậu đã từng đi qua, cậu kiên nhẫn chỉ cho cô một số kinh nghiệm sống ở đây mà cậu biết, nói những điều cần biết để cô không bị bỡ ngỡ, nói chung là cậu ấy nói rất nhiều. Đi chơi chán chê hai đứa mới quay về, trên đường đi Tuấn Anh lái xe rất chậm như kiểu là cậu muốn ở cùng cô thêm một lúc nữa, trong lòng cậu nhộn nhạo dậy sóng không biết mình nên mở lời với cô kiểu gì.
Trường cậu đổi lịch nhập học sớm hơn mấy ngày, cho nên cậu phải lên máy bay sớm, ngày mai cậu đi rồi…
Khi dừng đèn đỏ Hà Anh lên tiếng:
“Cậu muốn nói gì với tớ đúng không?”
Tuấn Anh có hơi giật mình muốn đáp lại nhưng chẳng biết phải nói gì. Hà Anh nói tiếp:
“Tớ thấy cậu kì lạ từ lúc chiều tối rồi, có gì thì cứ nói đi”
Tuấn Anh hướng mắt nhìn hàng số đang đếm ngược trên đèn giao thông kia ánh mắt vô hồn, cậu nhỏ giọng nói:
“Ngày mai tớ lên máy bay rồi”
Cậu cố nói thật nhỏ và hi vọng rằng cô không nghe thấy.
Cậu vừa nói xong thì người đằng sau cậu im lặng.
Đèn chuyển sang xanh, cậu lại tiếp tục lái xe đi. Trên đường đi Hà Anh mới hỏi cậu:
“Sao cậu nói là tuần sau cậu mới đi?”
Tuấn Anh đã sai, Hà Anh đã nghe thấy rồi.
“Trường đổi lịch nhập học, tớ phải qua đấy sớm” Cậu đáp.
Hà Anh chẳng nói gì thêm, thật ra là không biết phải nói gì lúc này cả. Không những không được đón sinh nhật 18 tuổi cùng Tuấn Anh mà dự định mời cậu đi ăn theo vậy mà trở nên công cốc rồi sao. Ngày mai là ngày Hà Anh đi nhập học, đến cái việc đơn giản nhất là đi tiễn cậu cũng không thể làm được.
Cô uất ức đến mức nước mắt chảy dài cô cúi đầu xuống lén lút quệt nước mắt. Tuấn Anh ghét nhìn cô rơi nước mắt lắm vậy nên cô không được để cậu ấy nhìn thấy.
“Mai tớ đi cậu đừng đi tiễn tớ nhé”
À không, mai cô ấy đi nhập học, như vậy cũng tốt, nếu cậu nhìn thấy cô ấy ở sân bay, cậu sợ rằng mình sẽ không nỡ đi.
Đến cổng nhà trọ, Hà Anh nói với Tuấn Anh:
“Cậu đợi tớ một chút, tớ có cái này cho cậu, nhanh thôi, cậu chờ tớ”
Vừa nói xong cô chạy đi vào bên trong.
Năm phút sau cô đi xuống, trên tay là một hộp quà nhỏ. Hà Anh đi đến trước mặt cậu cô mỉm cười nói:
“Cái này vốn dĩ tớ định để đến hôm mười một đưa cho cậu cơ nhưng mai cậu đi mất rồi, Quà sinh nhật mười tám tuổi sớm cho cậu, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, có thời gian thì hãy gọi điện cho tớ, tớ luôn ở đây. À vừa rồi cậu nói tớ không được đi tiễn cậu ý, thì tớ sẽ không đi đâu, mai tớ phải đi nhập học mà” được câu này khoé môi cô run rẩy chẳng thể cất thêm tiếng nào nữa.
Tuấn Anh kéo cô về phía mình và ôm thật chặt.
Tớ sẽ rất nhớ cậu, cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy, cậu đợi tớ quay về nhé…
Tạm biệt, hẹn gặp lại…
___
Hai người dù yêu nhau thế nào nhưng vẫn phải có khoảng thời gian rời xa nhau, đây giống như một cách để thử thách tình cảm của cả hai với đối phương, xem xem hai người có thực sự yêu đối phương hay không?
Hai năm ở trong ngôi nhà này để lại cho hai đứa rất nhiều kỉ niệm vui vẻ.
Căn phòng khách vào mỗi tối hai đứa hay ngồi xem tivi rồi học bài, căn bếp hai đứa cùng nhau nấu ăn, cái sân cứ vào mỗi mùa nóng lại biến thành nơi để hai đứa chơi té nước, đây cũng chính là nơi hai đứa đứng hóng hớt mỗi lần trong khu phố có drama.
Có rất nhiều hạnh phúc mà hai đứa đã cùng nhau trải qua.
Sau khi thi tốt nghiệp xong lớp 12C1 tổ chức thêm một bữa tiệc tạm biệt nữa, ở đó ai cũng khóc họ khóc vì sau này rất khó để gặp lại các bạn, khóc vì thời học sinh trôi qua quá nhanh.
___
Ngày biết điểm thi tốt nghiệp, nhóm chat của lớp bùng nổ một trận. Trong khi đó Hà Anh và Tuấn Anh vẫn thản nhiên dắt nhau đi hẹn hò.
Nguyễn Hải Đăng nhắn vào nhóm lớp gọi Hoàng Tuấn Anh:
“Loa loa loa, Hoàng Tuấn mày không nhớ hôm nay là ngày gì sao? Mau rep tin nhắn cho tao”
"Hôm nay là thứ hai ngày xx/7 " Tuấn Anh nhắn.
Phạm Gia Khánh nhắn: “Hôm nay là ngày biết điểm thi tốt nghiệp, mau đi xem đi”
Đọc xong tin nhắn của Khánh Tuấn Anh mới nhớ ra, cậu quay sang hỏi Hà Anh:
“Hôm nay là ngày biết điểm à?”
Hà Anh gật đầu rồi nói:
“Cậu xem luôn không? Tớ vào xem luôn cho cậu”
Sau khi làm đủ thao tác để vào trang xem điểm, nhập số báo danh xong mật khẩu, hai đứa hồi hộp chờ đợi. Lướt xong từng cái một Hà Anh vui vẻ khen Tuấn Anh.
“Điểm của cậu cao thật đấy Tuấn Anh, nếu cậu mà không đi du học thì khối trường chào đón cậu”
“Được rồi, giờ xem của cậu đi” Tuấn Anh ngại ngùng ho khù khụ nói.
Điểm của Tuấn Anh rất cao, cộng đi cộng lại để tính điểm các khối thì đều 27 28 điểm hết, có khối gần 29 điểm. Còn Hà Anh thì điểm của cô cũng ổn, có thể thoải mái chọn trường mình thích không cần đắn đo.
Vào buổi tối cuối tháng tám gia đình Tuấn Anh sang nhà Hà Anh ăn cơm mừng hai đứa nhà mình đều đỗ đại học.
Hà Anh đỗ trường cô mong muốn, Tuấn Anh cũng đỗ trường bên Mỹ. Mọi người cùng nhau ăn uống nói chuyện rất vui vẻ xong lại còn thưởng nóng cho hai đứa.
Bố Hoàng có hơi say rồi, ông khoác vai Tuấn Anh rồi thủ thỉ:
“Con rể của bố sang bên trời Tây rồi thì phải biết giữ gìn sức khỏe nghe chưa, đừng có thấy nhiều gái xinh xong bỏ rơi con gái bố, nhớ đấy khi nào con về hai gia đình tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tiền bạc không cần lo bố mẹ thừa sức lo được”
“Bố” Hà Anh nghe bố nói xong mặt đỏ bừng cô vội ngắt lời ngăn không cho bố nói thêm nữa.
Tuấn Anh cười đáp:
“Dạ con biết rồi ạ, khi con về con sẽ cầu hôn em luôn”
Hà Anh phồng má giận dỗi, mọi người cứ liên tục chọc cô làm cô ngại, vì quá xấu hổ nên cô đứng dậy đi uống nước cho bình tĩnh. Vừa uống xong cốc nước khi cô quay mặt lại thì Tuấn Anh đã đứng chình ình ở đó, cô chưa kịp hoàng hồn thì cô bị Tuấn Anh kéo đi.
Cậu kéo cô vào một góc khuất không ai nhìn thấy sau đó vòng tay ôm lấy cô rồi đặt lên má cô một nụ hôn. Hà Anh hơi cứng người cô nhìn cậu một tay vô thức chạm lên má mình, tim đập bùm bum bum lên cảm tưởng rằng nó sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi.
Tuấn Anh cười nói:
“Tớ chưa muốn cướp nụ hôn đầu của cậu luôn đâu, thơm má trước vậy. Lúc nào tớ cũng véo rồi nắn má cậu, giờ mới có cơ hội để chạm môi vào nó. Cậu có biết tớ kìm nén lâu lắm không?”
Ánh mắt cậu hiện lên vẻ ranh mãnh, ngay cả nụ cười cũng giống vậy, Hà Anh xấu hổ quá cô dụi đầu vào ngực cậu để che đi cái mặt đỏ bừng của mình, cô làm nũng:
“Cậu là đồ xấu xa”
___
Vào đầu tháng chín Hà Anh xuống Hà Nội nhập học. Cô xuống trước ngày nhập học một ngày để tìm trọ và dọn dồ đạc. Thực ra trọ thì cô đã tìm được từ trước rồi, nhờ có quan hệ của mẹ nên cô mới tìm được một phòng trọ ưng ý.
Cô chọn một trọ đơn vì cô không muốn ở với ai cả. Sau khi đặt cọc và thương lượng với chủ trọ cô dọn vào ở luôn.
Phòng trọ nằm ở tầng năm của một khu nhà rất gần phố, có điểm bắt xe buýt cách nhà khoảng năm mươi mét rất thuận tiện để đi lại.
Dọn dẹp xong đồ đạc cô lật điện thoại lên để nhắn tin với Hoàng Tuấn Anh.
Tuấn Anh đã về lại Hà Nội từ hôm kia rồi, vì cậu ấy cần làm thêm một vài thủ tục nữa để tuần sau đi Mỹ nhập học.
Hà Anh thở dài, vậy là cô không được đón sinh nhật 18 tuổi cùng cậu ấy rồi. Quà đã mua, mọi điều cô muốn làm cho cậu buộc phải thực hiện trước rồi.
Hà Anh gửi ảnh chụp căn phòng cho cậu, cô ngồi xuống giường nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ cậu hồi đáp.
Một phút sau, điện thoại kêu một cái tinh và dòng tin nhắn của Tuấn Anh hiện ra:
“Chiều tối nay dẫn cậu đi chơi, bắn địa chỉ cho tớ, tớ qua đón cậu”
Hà Anh đọc dòng tin nhắn này mà tim đập thình thịch, cô gửi địa chỉ cho cậu xong rồi nằm lăn ra giường mặt vùi vào gối cô chỉ muốn hét lên.
Sáu giờ mười lăm phút, Hà Anh khóa cửa cẩn thận rồi chạy xuống cổng. Cô nhìn thấy Tuấn Anh đang đứng cạnh cái xe máy, vẫn là cái dáng người quen thuộc đó nhưng phong cách ăn mặc và kiểu tóc sành điệu hơn bình thường, cô đi đến phì cười nói:
“Cậu liều thật, cậu mới biết đi xe máy chưa đầy một năm thôi đấy”
“So với độ hiểu biết đường xá thì tớ rành hơn cậu” Tuấn Anh cũng bật cười, cậu lấy cái mũ bảo hiểm dắt ở xe đội lên cho cô. Xong cậu lên xe không quên nói: “Được rồi nàng của anh, lên xe đi, anh đưa nàng đi chơi”
Hai đứa cùng đi ăn, đi dạo phố, Tuấn Anh đưa cô đi rất nhiều nơi mà cậu đã từng đi qua, cậu kiên nhẫn chỉ cho cô một số kinh nghiệm sống ở đây mà cậu biết, nói những điều cần biết để cô không bị bỡ ngỡ, nói chung là cậu ấy nói rất nhiều. Đi chơi chán chê hai đứa mới quay về, trên đường đi Tuấn Anh lái xe rất chậm như kiểu là cậu muốn ở cùng cô thêm một lúc nữa, trong lòng cậu nhộn nhạo dậy sóng không biết mình nên mở lời với cô kiểu gì.
Trường cậu đổi lịch nhập học sớm hơn mấy ngày, cho nên cậu phải lên máy bay sớm, ngày mai cậu đi rồi…
Khi dừng đèn đỏ Hà Anh lên tiếng:
“Cậu muốn nói gì với tớ đúng không?”
Tuấn Anh có hơi giật mình muốn đáp lại nhưng chẳng biết phải nói gì. Hà Anh nói tiếp:
“Tớ thấy cậu kì lạ từ lúc chiều tối rồi, có gì thì cứ nói đi”
Tuấn Anh hướng mắt nhìn hàng số đang đếm ngược trên đèn giao thông kia ánh mắt vô hồn, cậu nhỏ giọng nói:
“Ngày mai tớ lên máy bay rồi”
Cậu cố nói thật nhỏ và hi vọng rằng cô không nghe thấy.
Cậu vừa nói xong thì người đằng sau cậu im lặng.
Đèn chuyển sang xanh, cậu lại tiếp tục lái xe đi. Trên đường đi Hà Anh mới hỏi cậu:
“Sao cậu nói là tuần sau cậu mới đi?”
Tuấn Anh đã sai, Hà Anh đã nghe thấy rồi.
“Trường đổi lịch nhập học, tớ phải qua đấy sớm” Cậu đáp.
Hà Anh chẳng nói gì thêm, thật ra là không biết phải nói gì lúc này cả. Không những không được đón sinh nhật 18 tuổi cùng Tuấn Anh mà dự định mời cậu đi ăn theo vậy mà trở nên công cốc rồi sao. Ngày mai là ngày Hà Anh đi nhập học, đến cái việc đơn giản nhất là đi tiễn cậu cũng không thể làm được.
Cô uất ức đến mức nước mắt chảy dài cô cúi đầu xuống lén lút quệt nước mắt. Tuấn Anh ghét nhìn cô rơi nước mắt lắm vậy nên cô không được để cậu ấy nhìn thấy.
“Mai tớ đi cậu đừng đi tiễn tớ nhé”
À không, mai cô ấy đi nhập học, như vậy cũng tốt, nếu cậu nhìn thấy cô ấy ở sân bay, cậu sợ rằng mình sẽ không nỡ đi.
Đến cổng nhà trọ, Hà Anh nói với Tuấn Anh:
“Cậu đợi tớ một chút, tớ có cái này cho cậu, nhanh thôi, cậu chờ tớ”
Vừa nói xong cô chạy đi vào bên trong.
Năm phút sau cô đi xuống, trên tay là một hộp quà nhỏ. Hà Anh đi đến trước mặt cậu cô mỉm cười nói:
“Cái này vốn dĩ tớ định để đến hôm mười một đưa cho cậu cơ nhưng mai cậu đi mất rồi, Quà sinh nhật mười tám tuổi sớm cho cậu, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, có thời gian thì hãy gọi điện cho tớ, tớ luôn ở đây. À vừa rồi cậu nói tớ không được đi tiễn cậu ý, thì tớ sẽ không đi đâu, mai tớ phải đi nhập học mà” được câu này khoé môi cô run rẩy chẳng thể cất thêm tiếng nào nữa.
Tuấn Anh kéo cô về phía mình và ôm thật chặt.
Tớ sẽ rất nhớ cậu, cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy, cậu đợi tớ quay về nhé…
Tạm biệt, hẹn gặp lại…
___
Hai người dù yêu nhau thế nào nhưng vẫn phải có khoảng thời gian rời xa nhau, đây giống như một cách để thử thách tình cảm của cả hai với đối phương, xem xem hai người có thực sự yêu đối phương hay không?