Chương 78: Kí Ức Ùa Về
Tranh thủ một ngày cuối tuần, Tuấn Anh trở về nhà bố mẹ để lấy một vài món đồ còn thiếu. Những ngày khác cậu đều bù đầu vào công việc không có lúc nào để về nhà.
Sau ngày đó cậu cũng không gặp Hà Anh nữa, nói hẳn ra là cậu không muốn nhìn thấy cô. Vì công việc và sinh hoạt của hai đứa không giống nhau, lúc cậu đã ở công ty làm việc, cô mới đi làm, khi cậu về nhà, cô vẫn còn đang ở công ty tăng ca.
Cậu đoán rằng hẳn là cô cũng không muốn gặp cậu, nên là dạo này cô chẳng dẫn Chick đi dạo vào buổi tối nữa.
Nghĩ đến đây cậu ảo não thở dài.
Cậu đi lên phòng ngủ của mình để lấy một vài giấy tờ với đồ dùng cần thiết mang về chung cư.
Khi đã xong xuôi, Tuấn Anh cảm thấy hơi bứt rứt trong người. Cậu đi lôi hết mấy bộ quần áo đồ dùng ra xếp lại gọn gàng trước khi về.
Lấy hết quần áo trong tủ, cậu phát hiện ra một cái điện thoại đặt trên cái hộp gỗ được khoá cẩn thận.
Cậu lấy điện thoại và nhấc cái hộp đấy ra khỏi tủ.
Hộp đã cũ nhưng vẫn còn rất chắc chắn, có vẻ chất lượng của cái hộp này rất tốt. Cậu lục lọi tìm chìa khoá để mở nó.
Cái hộp này ở trong tủ quần áo của cậu chắc chắn rằng nó phải là của cậu, nó không phải của bố mẹ cậu, vì bố mẹ đâu có rảnh mà giấu đồ vào phòng cậu chứ, họ cũng biết là cậu không thích ai tự tiện vào phòng mà không có sự đồng ý.
Trong thời gian đi tìm chìa khoá cậu thử mở điện thoại lên.
Đột nhiên cậu rất muốn khám phá xem trong điện thoại này có những gì, nó có lưu giữ những điều mà cậu đã lỡ quên đi không?
Cậu muốn biết điều ấy là gì.
Điện thoại đã cũ nên Tuấn Anh chẳng biết có mở lên được hay không?
Ơ kìa! Mở được.
Màn hình chỉ hiện lên khoảng vài giây xong tắt phụt, Tuấn Anh hơi bất ngờ, cậu nhấn lại lần nữa:
“Cái quái gì thế này? Hết pin đấy à?”
Cậu đi lấy cục sạc sau đó cắm vào. Để cái điện thoại ở đấy cậu tiếp tục đi tìm chìa khoá.
Loanh quanh khắp phòng một hồi cậu mới tìm được chìa khoá được đặt dưới con mô hình.
Mở được cái hộp ra, cậu thấy có rất nhiều món đồ ở trong đây: Gấu bông, móc khoá, giấy note,… mà đáng chú ý nhất là một phong bì màu hồng đã được mở ra từ lúc nào.
Tò mò cậu lấy cái phong bì đó mở ra xem, Bên trong có hai tờ giấy A4 viết kín chữ. Đọc ngay câu mở đầu đã khiến cho Tuấn Anh bủn rủn tay chân.
""Gửi Tuấn Anh.
Có phải cậu thấy rất kì lạ khi tớ lại viết thư cho cậu mà không nói ra đúng không? Thật ra có những điều mà tớ chẳng dám nói hẳn ra đâu, tớ chỉ có viết những dòng chữ này mới có thể bộc bạch bao nhiêu tâm tư của mình giành cho cậu. Điều đầu tiên tớ muốn nói với cậu đó là “tớ thích cậu”. Tớ đã thích cậu từ giữa học kỳ 1 năm lớp 11 rồi…""
Tiếp theo người viết thư kể về những kỉ niệm mà cậu với người đó cùng làm với nhau.
Đọc từng hàng chữ trên tờ giấy kia nước mắt cậu chảy dài, ngón tay run rẩy mân mê từng dòng chữ nắn nót được in trên mặt giấy đã bị phai màu theo năm tháng ấy, cậu đọc tiếp:
“”"Lúc Nguyễn Quốc Bảo đề cập đến việc cậu đi du học, trái tim tớ như có hàng vạn con dao đâm xuyên qua, khi đó tớ đã trách cậu tại sao cậu không giữ lời hứa. Khi biết cậu vì tớ mà từ chối đi du học dẫn đến cãi nhau với bố mẹ, tớ lại chẳng yên lòng, tớ tự trách mình quá ích kỷ không biết nghĩ đến cậu.
Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, đấu tranh tâm lý cả nghìn lần. Tớ chấp nhận chịu cô đơn, chỉ cần cậu có một tương lai thật thành công là được rồi…"""
Cuối thư viết:
“”… Tớ rất vui vì có cậu ở bên trong suốt hai năm qua, cảm ơn vì cậu luôn bảo vệ tớ trước những lời nói không hay, luôn tin tưởng tớ vô điều kiện. Cảm ơn cậu luôn đối xử tốt với tớ, cảm ơn cậu đã luôn yêu thương tớ.
Tuấn Anh ơi, tớ muốn nói là Tớ thích cậu, rất thích cậu (phải nhấn mạnh hai chữ này nhiều lần). Cậu có thể trở thành bạn trai của tớ không? tớ chắc chắn sẽ luôn yêu cậu ♡"""
Kí tên: Dương Hà Anh
Thời gian: ngày 21 tháng 5 năm 2023.
Nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy đã bạc màu, đôi môi run rẩy mấp máy những câu không rõ nghĩa. Tuấn Anh hoảng loạn vội vàng bới tung cái hộp đó lên lục xem còn tờ giấy note nào không?
Cậu ngồi trên sàn nhà tay cầm từng tờ giấy note và lá thư lên, tất cả… Tất cả những tờ giấy trong đây đều ghi tên Dương Hà Anh.
Cậu cả kinh thốt lên:
“Không thể như vậy được”
Tuấn Anh cẩn thận đọc lại từng tờ giấy một.
Đầu cậu đau nhưng trái tim cậu còn đau hơn gấp vạn lần, còn gì đau đớn hơn khi người mà cậu đã hắt hủi ba năm trước, chính là cô gái mà cậu thương nhất.
Đọc xong hết những tờ giấy trong chiếc hộp đó, cậu đã ngước mặt lên nhìn trần nhà để cho nước mắt chảy dài trên má, cậu tự hỏi rằng:
Tại sao cậu lại nỡ lòng nào lãng quên một người quan trọng như vậy?
…
Không biết Tuấn Anh đã lịm đi từ lúc nào, cậu chỉ biết khi cậu bừng tỉnh, cậu phát hiện mình đang nằm trên sàn.
Chống tay ngồi dậy cậu cảm giác cơ thể mình giống như có tảng đá nặng trịch đè lên người, đầu đau giống như có một cái búa tạ đập mạnh vào đầu.
Trong lúc ngất đi, từng mảnh vỡ kí ức được ghép lại một cách hoàn chỉnh trong đầu cậu, gương mặt cô gái cậu luôn gặp trong mơ dần hiện rõ hơn. Tuấn Anh mấp máy gọi tên người đó:
“Hà…Hà Anh”
Hà Anh quay mặt lại nhìn cậu, cô nở nụ cười hạnh phúc nói:
"Mừng cậu quay lại" Nói rồi cô dần biến mất.
Tuấn Anh ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt, cậu tự vòng tay ôm lấy mình, gục đầu xuống đầu gối cậu đau lòng khi nghĩ đến những thứ đã trải qua.
Cậu đã nhớ tất cả, nhớ lại những kỉ niệm với Hà Anh, nhớ lại lời hứa vào tổng kết năm đó, nhớ lại những điều tồi tệ cậu đã làm với cô…
________
Bầu trời bên ngoài đã tối đen từ bao giờ, đèn đường được bật, điểm sáng cho từng hàng xe, hàng người đi tấp nập trên phố. Đứng trên độ cao của tầng 20 nhìn xuống, cô cảm thấy rằng cuộc sống này thật náo nhiệt, thật sô bồ, từng cơn gió lạnh thổi từ ngoài ban công vào căn phòng khách ngập trong ánh sáng trắng. Cô khép cửa ban công lại để tránh gió tạt vào, sau đó bước đến sô pha ngồi xem chương trình ti vi mình yêu thích.
Mấy hôm nay Hà Anh phải tất bật cho luận văn tốt nghiệp, cho nên cô cũng không hay ra khỏi nhà. Đồ ăn thức uống cô đã mua trước đó, cô chẳng cần lo lắng quá nhiều.
Ơ nhưng mà, hình như còn hôm nay nữa là hết đồ ăn rồi, mai phải đi siêu thị thôi.
Tay cô ôm Chick vừa vuốt ve vừa gãi cằm cho nó, mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình tivi.
Kính coong.
Tiếng chuông cửa kêu bên ngoài khiến cho cô phải rời mắt khỏi ti vi. Đặt con mèo xuống sô pha, cô đứng dậy đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cô chưa kịp nhận ra là ai, chợt bị người đó kéo vào lòng.
Hương thơm này, vòng tay này, chẳng phải là Tuấn Anh hay sao?
Sao cậu ấy lại làm như vậy?
Sau ngày đó cậu cũng không gặp Hà Anh nữa, nói hẳn ra là cậu không muốn nhìn thấy cô. Vì công việc và sinh hoạt của hai đứa không giống nhau, lúc cậu đã ở công ty làm việc, cô mới đi làm, khi cậu về nhà, cô vẫn còn đang ở công ty tăng ca.
Cậu đoán rằng hẳn là cô cũng không muốn gặp cậu, nên là dạo này cô chẳng dẫn Chick đi dạo vào buổi tối nữa.
Nghĩ đến đây cậu ảo não thở dài.
Cậu đi lên phòng ngủ của mình để lấy một vài giấy tờ với đồ dùng cần thiết mang về chung cư.
Khi đã xong xuôi, Tuấn Anh cảm thấy hơi bứt rứt trong người. Cậu đi lôi hết mấy bộ quần áo đồ dùng ra xếp lại gọn gàng trước khi về.
Lấy hết quần áo trong tủ, cậu phát hiện ra một cái điện thoại đặt trên cái hộp gỗ được khoá cẩn thận.
Cậu lấy điện thoại và nhấc cái hộp đấy ra khỏi tủ.
Hộp đã cũ nhưng vẫn còn rất chắc chắn, có vẻ chất lượng của cái hộp này rất tốt. Cậu lục lọi tìm chìa khoá để mở nó.
Cái hộp này ở trong tủ quần áo của cậu chắc chắn rằng nó phải là của cậu, nó không phải của bố mẹ cậu, vì bố mẹ đâu có rảnh mà giấu đồ vào phòng cậu chứ, họ cũng biết là cậu không thích ai tự tiện vào phòng mà không có sự đồng ý.
Trong thời gian đi tìm chìa khoá cậu thử mở điện thoại lên.
Đột nhiên cậu rất muốn khám phá xem trong điện thoại này có những gì, nó có lưu giữ những điều mà cậu đã lỡ quên đi không?
Cậu muốn biết điều ấy là gì.
Điện thoại đã cũ nên Tuấn Anh chẳng biết có mở lên được hay không?
Ơ kìa! Mở được.
Màn hình chỉ hiện lên khoảng vài giây xong tắt phụt, Tuấn Anh hơi bất ngờ, cậu nhấn lại lần nữa:
“Cái quái gì thế này? Hết pin đấy à?”
Cậu đi lấy cục sạc sau đó cắm vào. Để cái điện thoại ở đấy cậu tiếp tục đi tìm chìa khoá.
Loanh quanh khắp phòng một hồi cậu mới tìm được chìa khoá được đặt dưới con mô hình.
Mở được cái hộp ra, cậu thấy có rất nhiều món đồ ở trong đây: Gấu bông, móc khoá, giấy note,… mà đáng chú ý nhất là một phong bì màu hồng đã được mở ra từ lúc nào.
Tò mò cậu lấy cái phong bì đó mở ra xem, Bên trong có hai tờ giấy A4 viết kín chữ. Đọc ngay câu mở đầu đã khiến cho Tuấn Anh bủn rủn tay chân.
""Gửi Tuấn Anh.
Có phải cậu thấy rất kì lạ khi tớ lại viết thư cho cậu mà không nói ra đúng không? Thật ra có những điều mà tớ chẳng dám nói hẳn ra đâu, tớ chỉ có viết những dòng chữ này mới có thể bộc bạch bao nhiêu tâm tư của mình giành cho cậu. Điều đầu tiên tớ muốn nói với cậu đó là “tớ thích cậu”. Tớ đã thích cậu từ giữa học kỳ 1 năm lớp 11 rồi…""
Tiếp theo người viết thư kể về những kỉ niệm mà cậu với người đó cùng làm với nhau.
Đọc từng hàng chữ trên tờ giấy kia nước mắt cậu chảy dài, ngón tay run rẩy mân mê từng dòng chữ nắn nót được in trên mặt giấy đã bị phai màu theo năm tháng ấy, cậu đọc tiếp:
“”"Lúc Nguyễn Quốc Bảo đề cập đến việc cậu đi du học, trái tim tớ như có hàng vạn con dao đâm xuyên qua, khi đó tớ đã trách cậu tại sao cậu không giữ lời hứa. Khi biết cậu vì tớ mà từ chối đi du học dẫn đến cãi nhau với bố mẹ, tớ lại chẳng yên lòng, tớ tự trách mình quá ích kỷ không biết nghĩ đến cậu.
Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, đấu tranh tâm lý cả nghìn lần. Tớ chấp nhận chịu cô đơn, chỉ cần cậu có một tương lai thật thành công là được rồi…"""
Cuối thư viết:
“”… Tớ rất vui vì có cậu ở bên trong suốt hai năm qua, cảm ơn vì cậu luôn bảo vệ tớ trước những lời nói không hay, luôn tin tưởng tớ vô điều kiện. Cảm ơn cậu luôn đối xử tốt với tớ, cảm ơn cậu đã luôn yêu thương tớ.
Tuấn Anh ơi, tớ muốn nói là Tớ thích cậu, rất thích cậu (phải nhấn mạnh hai chữ này nhiều lần). Cậu có thể trở thành bạn trai của tớ không? tớ chắc chắn sẽ luôn yêu cậu ♡"""
Kí tên: Dương Hà Anh
Thời gian: ngày 21 tháng 5 năm 2023.
Nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy đã bạc màu, đôi môi run rẩy mấp máy những câu không rõ nghĩa. Tuấn Anh hoảng loạn vội vàng bới tung cái hộp đó lên lục xem còn tờ giấy note nào không?
Cậu ngồi trên sàn nhà tay cầm từng tờ giấy note và lá thư lên, tất cả… Tất cả những tờ giấy trong đây đều ghi tên Dương Hà Anh.
Cậu cả kinh thốt lên:
“Không thể như vậy được”
Tuấn Anh cẩn thận đọc lại từng tờ giấy một.
Đầu cậu đau nhưng trái tim cậu còn đau hơn gấp vạn lần, còn gì đau đớn hơn khi người mà cậu đã hắt hủi ba năm trước, chính là cô gái mà cậu thương nhất.
Đọc xong hết những tờ giấy trong chiếc hộp đó, cậu đã ngước mặt lên nhìn trần nhà để cho nước mắt chảy dài trên má, cậu tự hỏi rằng:
Tại sao cậu lại nỡ lòng nào lãng quên một người quan trọng như vậy?
…
Không biết Tuấn Anh đã lịm đi từ lúc nào, cậu chỉ biết khi cậu bừng tỉnh, cậu phát hiện mình đang nằm trên sàn.
Chống tay ngồi dậy cậu cảm giác cơ thể mình giống như có tảng đá nặng trịch đè lên người, đầu đau giống như có một cái búa tạ đập mạnh vào đầu.
Trong lúc ngất đi, từng mảnh vỡ kí ức được ghép lại một cách hoàn chỉnh trong đầu cậu, gương mặt cô gái cậu luôn gặp trong mơ dần hiện rõ hơn. Tuấn Anh mấp máy gọi tên người đó:
“Hà…Hà Anh”
Hà Anh quay mặt lại nhìn cậu, cô nở nụ cười hạnh phúc nói:
"Mừng cậu quay lại" Nói rồi cô dần biến mất.
Tuấn Anh ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt, cậu tự vòng tay ôm lấy mình, gục đầu xuống đầu gối cậu đau lòng khi nghĩ đến những thứ đã trải qua.
Cậu đã nhớ tất cả, nhớ lại những kỉ niệm với Hà Anh, nhớ lại lời hứa vào tổng kết năm đó, nhớ lại những điều tồi tệ cậu đã làm với cô…
________
Bầu trời bên ngoài đã tối đen từ bao giờ, đèn đường được bật, điểm sáng cho từng hàng xe, hàng người đi tấp nập trên phố. Đứng trên độ cao của tầng 20 nhìn xuống, cô cảm thấy rằng cuộc sống này thật náo nhiệt, thật sô bồ, từng cơn gió lạnh thổi từ ngoài ban công vào căn phòng khách ngập trong ánh sáng trắng. Cô khép cửa ban công lại để tránh gió tạt vào, sau đó bước đến sô pha ngồi xem chương trình ti vi mình yêu thích.
Mấy hôm nay Hà Anh phải tất bật cho luận văn tốt nghiệp, cho nên cô cũng không hay ra khỏi nhà. Đồ ăn thức uống cô đã mua trước đó, cô chẳng cần lo lắng quá nhiều.
Ơ nhưng mà, hình như còn hôm nay nữa là hết đồ ăn rồi, mai phải đi siêu thị thôi.
Tay cô ôm Chick vừa vuốt ve vừa gãi cằm cho nó, mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình tivi.
Kính coong.
Tiếng chuông cửa kêu bên ngoài khiến cho cô phải rời mắt khỏi ti vi. Đặt con mèo xuống sô pha, cô đứng dậy đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cô chưa kịp nhận ra là ai, chợt bị người đó kéo vào lòng.
Hương thơm này, vòng tay này, chẳng phải là Tuấn Anh hay sao?
Sao cậu ấy lại làm như vậy?