Chương 80: Thắng Có Người Yêu Rồi Đấy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào đêm hôm đó, Tuấn Anh ngồi trên giường lướt từng dòng tin nhắn mà Hà Anh gửi đến cho cậu trong suốt ba năm qua. Không hiểu sao, vừa đọc cậu vừa phì cười.
Hà Anh ngốc này, em không còn cách nào khác nên mới làm thế này ư? Cậu úp mặt vào đầu gối che giấu đi cảm xúc đau đớn trong lòng mình…
Không sao cả, mọi thứ đã qua, bây giờ cô ấy đã về bên cậu.
Ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Anh chưa dám tin những chuyện vừa xảy ra hôm qua là sự thật.
Mọi thứ đến với cậu nhanh như một cơn lốc xoáy, cậu không ngờ rằng cậu với Hà Anh lại có thể tiến xa như vậy.
Cậu ăn mặc thật bảnh bao với bộ vest đen rồi vuốt tóc, đúng với outfit cậu hay mặc lên công ty, nhưng ngày hôm nay trên gương mặt đó xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Cậu bấm chuông nhà Hà Anh rồi đứng chờ cô ở ngoài cửa.
Tầm ba bốn phút sau Hà Anh đi ra ngoài, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối với một chiếc chân váy dài màu đen, mái tóc dài thả nhẹ nhàng, một tay cô cầm túi sách một tay cô cầm theo cái áo khoác. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh, Hà Anh rất bất ngờ hỏi:
“Cậu chưa đi làm sao?”
Tuấn Anh liền không vui nói:
“Cậu gì mà cậu? Gọi anh”
Mới sáng sớm mà đã bị chọc cho tức cười, Hà Anh hếch mặt lên nghênh ngang nói:
“Không gọi đấy làm gì được nhau?”
Con nhỏ này ngang gớm nhỉ.
Hoàng Tuấn Anh đưa tay nhận lấy cái áo khoác trên tay cô, sau đó cậu nắm lấy tay cô dắt đi.
“Gọi dần cho quen.Đưa em đi ăn sáng”
“Ăn gì? Cẩn thận không muộn giờ làm của em”
“Đi ăn bún, anh dẫn em đến chỗ này, không có muộn giờ làm của em đâu”
Chuyện là sau khi làm rõ mọi hiềm khích với nhau, Tuấn Anh muốn Hà Anh xưng em gọi anh với cậu, nhưng Hà Anh xấu hổ quá không dám gọi.
Thế nhưng mà, Tuấn Anh nói rằng sớm hay muộn cũng phải gọi.
___
Hiện tại, Hà Anh đang thực tập ở một công ty xuất nhập khẩu khá lớn trong thành phố, cô làm nhân viên văn phòng.
Trước đây khi chưa vào công ty này, Hà Anh đi phiên dịch cho các sự kiện, cô bắt đầu công việc đi phiên dịch từ lúc còn học năm ba đại học. Do bây giờ cô cũng không có nhiều thời gian, với lại cô muốn có nhiều thời gian cho bản thân và bé Chick nên cô mới nghỉ công việc ấy, mặc dù lương rất ổn.
Ngồi cày mặt với deadline cho đến tận trưa Hà Anh mới được nghỉ ngơi, cô đi cùng một chị đồng nghiệp mà cô khá thân đi ăn. Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chị gái kia nhìn ra được vẻ mặt hớn hở trên mặt cô liền gọi:
“Này, Hà Anh”
“Dạ” Hà Anh đáp.
Chị gái kia dí sát mặt gần cô tò mò hỏi:
“Nhìn mặt mày hôm nay vui lắm đấy, cứ cười tủm tỉm từ sáng đến giờ. Sao nào? Có anh nào rồi đúng không?”
“Anh nào là anh nào chứ chị” Hà Anh ngại ngùng đẩy nhẹ mặt chị gái kia ra.
Đúng thật là hôm nay Hà Anh đang vui nên cô cứ cười tủm tỉm suốt. Trông cô hôm nay có sức sống như vậy mọi người trong phòng chắc chắn ai nhìn vào cũng phải tò mò.
Chị gái kia tò mò hỏi:
“Thằng Trung bên phòng nhân sự tỏ tình mày thành công rồi à?”
Hà Anh lắc đầu nói:
“Em block ông ấy được một năm chưa có bỏ block mà chị”
“Thế thằng Hoàng bên phòng kĩ thuật theo đuổi mày tháng trước tỏ tình đúng không?”
“Ông đấy có bạn gái rồi, tán em là để thêm lốp dự phòng thôi” Nhắc đến thằng cha Hoàng này Hà Anh lại nhếch môi khinh bỉ, trên gương mặt hiện lên vẻ không có thiện cảm.
“Vãi, sao mày biết?”
“Em mới thấy ông đấy đi với bạn gái vào tuần trước, đêm về vẫn nhắn tin với em, nên em chặn rồi”
Buổi tối hôm cô gặp tên Hoàng đó ở Trung tâm Thương mại, chỉ ngay đêm hắn đã nhắn tin với cô. Lần này không phải tán tỉnh, chúc ngủ ngon như mọi ngày mà là đe doạ, hắn nói nếu cô muốn được yên ổn trong công ty thì ngậm mồm vào.
Hà Anh dĩ nhiên là không sợ rồi, cô nắm trong tay bí mật của hắn, nếu như muốn sống yên đừng có nên động vào cô.
Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp, được mỗi cái mặt đẹp còn cái nết như cờ.
Cô kể cho chị đồng nghiệp về chuyện cô đã gặp, nói xong chị ấy nghiến răng nói:
“Mẹ cái thằng đb rẻ rách này, nó đang tán em gái chị, chị mày chưa biết nó có người yêu lại còn ship nhiệt tình nữa chứ. Mày có Facebook bạn gái nó không cho chị xem”
Hà Anh đồng ý, cô nói chút nữa cô sẽ gửi qua mess cho chị.
__
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hà Anh đi ra đến cổng tòa nhà công ty liền nhìn thấy một chiếc Porsche màu bạc sáng loáng đang đậu ở đó, đứng bên cạnh là một dáng người cao lớn với bộ vest màu đen bóng loáng, mái tóc được thả xuống từ lúc nào.
Hà Anh còn ngơ ngác chưa dám bước đến, cô cứ đứng trời trồng ở cổng nhìn về phía đó chằm chằm. Cô nghĩ thầm:
Cái tên này lạ nhỉ? Sáng đi xe này tối lại đi xe khác, thừa tiền đúng không?
Tuấn Anh thấy cô vẫn đứng đơ phía xa liền gọi:
“Sao em còn đứng đó? Mau qua đây cho anh”
Hà Anh thất thểu đi đến, cô nhìn cậu mà chẳng biết phải nói gì cả. Tuấn Anh nhìn ra được liền nói trước:
“Cái xe sáng nay là xe của bố anh, còn đây là xe của anh”
Thật ra mấy hôm trước bố Kiên mượn xe của Tuấn Anh, với lí do là bố muốn chở mẹ Thủy đi hẹn hò. Vì xe cậu rất đẹp mẹ rất thích nên bố năn nỉ cậu cho bố mượn mấy hôm.
Nghe Tuấn Anh kể về lí do Hà Anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, đã bao nhiêu năm rồi hai vợ chồng nhà Thủy Kiên này vẫn cứ lãng mạn như vậy, tình cảm của họ chỉ có đi lên chứ chẳng bao giờ đi xuống.
Ngồi lên xe Hà Anh bảo với Tuấn Anh:
“Anh đưa em qua siêu thị một chút nha, em cần mua chút đồ nấu đồ ăn tối.”
Trong lúc Tuấn Anh đang khởi động xe nghe cô nói đến đồ ăn cậu hào hứng hỏi:
“Thế hả? có phần cho anh không?”
Cô nhướn mày nhìn cậu hỏi dò:
“Anh đoán xem, em có phần không?”
Tuấn Anh vừa tập trung lái xe vừa nghe cô nói, thấy như vậy cậu liền cười ha hả đáp:
“Em không nỡ lòng nào để bạn trai em nhịn đói đâu nhỉ?”
Vừa nói cậu vừa chú ý đèn giao thông, khi đèn chuyển từ đỏ sang xanh cậu mới rẽ qua phải đúng hướng đi siêu thị. Cậu nói tiếp:
“Anh nhớ mấy món em nấu lắm rồi, dù em không mời anh cũng phải sang ăn trực”
Hà Anh chỉ nhìn cậu rồi cười hì hì.
Thật sự cô cũng không dám tin, rõ ràng quan hệ của hai người họ mấy hôm trước vẫn rất ngượng ngạo, còn chẳng muốn nhìn mặt nhau. Thật không ngờ bây giờ lại tiến triển nhanh như vậy.
Nhìn Tuấn Anh tập trung lái xe, đường nét ngây ngô của thời cấp ba đã thay bằng vẻ nam tính trưởng thành hơn, trên môi vẽ nên một nụ cười. Càng nhìn cô càng xấu hổ, để che bớt sự xấu hổ này, cô quyết định quay ra bên cạnh cửa nhìn đường đi.
Ra đến siêu thị, Hà Anh vừa chọn xong rau, thịt, cá, gia vị các thứ thì cô nhớ ra một việc:
“Còn cát cho Chick nữa, anh đợi em một chút, để em đi tìm”
Tuấn Anh đứng đợi cô ở một chỗ gần khu thanh toán, trong lúc đó cậu nhìn thấy một đôi bạn trẻ đang đi mua đồ dùng học tập, thấy mặc đồng phục là cậu lập tức nhận ra đôi trẻ đó mới học cấp ba.
“Chọn bừa đi, đằng nào chẳng là bút viết”
“Bừa là bừa thế nào được, bút viết đẹp ra đều mực mới là bút chuẩn, mày đúng là chẳng cẩn thận chút nào, ẩu quá cho nên hôm nào cũng mượn bút tao”
“Lắm lời quá, nhanh nhanh nào”
Tuấn Anh bỗng dưng nhớ đến đầu năm lớp 11, cậu với Hà Anh cũng đi siêu thị. Hà Anh cũng tương tự cô bé kia lựa bút rất tỉ mỉ, cô nói là không quan trọng bề ngoài xấu đẹp chỉ cần viết nét đẹp là được, lúc đó Tuấn Anh cũng bất lực giống như bạn nam kia bây giờ vậy.
Còn bây giờ nhớ về lúc đó cậu chỉ cảm thấy buồn cười, và có chút nhớ nhung.
Hóa ra, khi đã trưởng thành chúng ta mới cảm thấy những kỉ niệm xấu hổ của ngày xưa chính là những điều tuyệt vời nhất, chính nó đã tô điểm cho thanh xuân của chúng ta.
Thanh Xuân giống như một chiếc camera hỏng vậy, vì nó không thể quay lại…
__
Buổi tối ba ngày sau, Hoàng Tuấn Anh đang ngồi ngoài phòng khách ôm bé chick còn Hà Anh thì từ bên trong phòng đi ra. Cô đi đến ngồi cạnh cậu mắt cô nhìn tivi nhưng biểu cảm trên gương mặt cô thì cảm giác vui buồn lẫn lộn. Tuấn Anh thấy như vậy liền hỏi cô:
“Sao đấy? nhà xuất bản gọi em nói về chuyện xuất bản sách à?”
Hà Anh gật đầu rồi nói tiếp:
“Không chỉ có chuyện đó đâu, Thắng vừa gọi cho em, nó bảo nó có người yêu rồi”
What?? Tuấn Anh bất ngờ.
Mới 17 tuổi? Có bạn gái?
Hà Anh buồn cười hỏi:
“Sao vậy? Anh có ý cấm em trai em yêu đương à?”
“Không đâu” Tuấn Anh lắc đầu.
Lâu rồi chưa gặp Thắng, không biết Thắng có ghét Tuấn Anh không nhỉ?
__
Ảnh mình mới vẽ
Vào đêm hôm đó, Tuấn Anh ngồi trên giường lướt từng dòng tin nhắn mà Hà Anh gửi đến cho cậu trong suốt ba năm qua. Không hiểu sao, vừa đọc cậu vừa phì cười.
Hà Anh ngốc này, em không còn cách nào khác nên mới làm thế này ư? Cậu úp mặt vào đầu gối che giấu đi cảm xúc đau đớn trong lòng mình…
Không sao cả, mọi thứ đã qua, bây giờ cô ấy đã về bên cậu.
Ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Anh chưa dám tin những chuyện vừa xảy ra hôm qua là sự thật.
Mọi thứ đến với cậu nhanh như một cơn lốc xoáy, cậu không ngờ rằng cậu với Hà Anh lại có thể tiến xa như vậy.
Cậu ăn mặc thật bảnh bao với bộ vest đen rồi vuốt tóc, đúng với outfit cậu hay mặc lên công ty, nhưng ngày hôm nay trên gương mặt đó xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Cậu bấm chuông nhà Hà Anh rồi đứng chờ cô ở ngoài cửa.
Tầm ba bốn phút sau Hà Anh đi ra ngoài, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối với một chiếc chân váy dài màu đen, mái tóc dài thả nhẹ nhàng, một tay cô cầm túi sách một tay cô cầm theo cái áo khoác. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Hoàng Tuấn Anh, Hà Anh rất bất ngờ hỏi:
“Cậu chưa đi làm sao?”
Tuấn Anh liền không vui nói:
“Cậu gì mà cậu? Gọi anh”
Mới sáng sớm mà đã bị chọc cho tức cười, Hà Anh hếch mặt lên nghênh ngang nói:
“Không gọi đấy làm gì được nhau?”
Con nhỏ này ngang gớm nhỉ.
Hoàng Tuấn Anh đưa tay nhận lấy cái áo khoác trên tay cô, sau đó cậu nắm lấy tay cô dắt đi.
“Gọi dần cho quen.Đưa em đi ăn sáng”
“Ăn gì? Cẩn thận không muộn giờ làm của em”
“Đi ăn bún, anh dẫn em đến chỗ này, không có muộn giờ làm của em đâu”
Chuyện là sau khi làm rõ mọi hiềm khích với nhau, Tuấn Anh muốn Hà Anh xưng em gọi anh với cậu, nhưng Hà Anh xấu hổ quá không dám gọi.
Thế nhưng mà, Tuấn Anh nói rằng sớm hay muộn cũng phải gọi.
___
Hiện tại, Hà Anh đang thực tập ở một công ty xuất nhập khẩu khá lớn trong thành phố, cô làm nhân viên văn phòng.
Trước đây khi chưa vào công ty này, Hà Anh đi phiên dịch cho các sự kiện, cô bắt đầu công việc đi phiên dịch từ lúc còn học năm ba đại học. Do bây giờ cô cũng không có nhiều thời gian, với lại cô muốn có nhiều thời gian cho bản thân và bé Chick nên cô mới nghỉ công việc ấy, mặc dù lương rất ổn.
Ngồi cày mặt với deadline cho đến tận trưa Hà Anh mới được nghỉ ngơi, cô đi cùng một chị đồng nghiệp mà cô khá thân đi ăn. Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chị gái kia nhìn ra được vẻ mặt hớn hở trên mặt cô liền gọi:
“Này, Hà Anh”
“Dạ” Hà Anh đáp.
Chị gái kia dí sát mặt gần cô tò mò hỏi:
“Nhìn mặt mày hôm nay vui lắm đấy, cứ cười tủm tỉm từ sáng đến giờ. Sao nào? Có anh nào rồi đúng không?”
“Anh nào là anh nào chứ chị” Hà Anh ngại ngùng đẩy nhẹ mặt chị gái kia ra.
Đúng thật là hôm nay Hà Anh đang vui nên cô cứ cười tủm tỉm suốt. Trông cô hôm nay có sức sống như vậy mọi người trong phòng chắc chắn ai nhìn vào cũng phải tò mò.
Chị gái kia tò mò hỏi:
“Thằng Trung bên phòng nhân sự tỏ tình mày thành công rồi à?”
Hà Anh lắc đầu nói:
“Em block ông ấy được một năm chưa có bỏ block mà chị”
“Thế thằng Hoàng bên phòng kĩ thuật theo đuổi mày tháng trước tỏ tình đúng không?”
“Ông đấy có bạn gái rồi, tán em là để thêm lốp dự phòng thôi” Nhắc đến thằng cha Hoàng này Hà Anh lại nhếch môi khinh bỉ, trên gương mặt hiện lên vẻ không có thiện cảm.
“Vãi, sao mày biết?”
“Em mới thấy ông đấy đi với bạn gái vào tuần trước, đêm về vẫn nhắn tin với em, nên em chặn rồi”
Buổi tối hôm cô gặp tên Hoàng đó ở Trung tâm Thương mại, chỉ ngay đêm hắn đã nhắn tin với cô. Lần này không phải tán tỉnh, chúc ngủ ngon như mọi ngày mà là đe doạ, hắn nói nếu cô muốn được yên ổn trong công ty thì ngậm mồm vào.
Hà Anh dĩ nhiên là không sợ rồi, cô nắm trong tay bí mật của hắn, nếu như muốn sống yên đừng có nên động vào cô.
Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp, được mỗi cái mặt đẹp còn cái nết như cờ.
Cô kể cho chị đồng nghiệp về chuyện cô đã gặp, nói xong chị ấy nghiến răng nói:
“Mẹ cái thằng đb rẻ rách này, nó đang tán em gái chị, chị mày chưa biết nó có người yêu lại còn ship nhiệt tình nữa chứ. Mày có Facebook bạn gái nó không cho chị xem”
Hà Anh đồng ý, cô nói chút nữa cô sẽ gửi qua mess cho chị.
__
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hà Anh đi ra đến cổng tòa nhà công ty liền nhìn thấy một chiếc Porsche màu bạc sáng loáng đang đậu ở đó, đứng bên cạnh là một dáng người cao lớn với bộ vest màu đen bóng loáng, mái tóc được thả xuống từ lúc nào.
Hà Anh còn ngơ ngác chưa dám bước đến, cô cứ đứng trời trồng ở cổng nhìn về phía đó chằm chằm. Cô nghĩ thầm:
Cái tên này lạ nhỉ? Sáng đi xe này tối lại đi xe khác, thừa tiền đúng không?
Tuấn Anh thấy cô vẫn đứng đơ phía xa liền gọi:
“Sao em còn đứng đó? Mau qua đây cho anh”
Hà Anh thất thểu đi đến, cô nhìn cậu mà chẳng biết phải nói gì cả. Tuấn Anh nhìn ra được liền nói trước:
“Cái xe sáng nay là xe của bố anh, còn đây là xe của anh”
Thật ra mấy hôm trước bố Kiên mượn xe của Tuấn Anh, với lí do là bố muốn chở mẹ Thủy đi hẹn hò. Vì xe cậu rất đẹp mẹ rất thích nên bố năn nỉ cậu cho bố mượn mấy hôm.
Nghe Tuấn Anh kể về lí do Hà Anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, đã bao nhiêu năm rồi hai vợ chồng nhà Thủy Kiên này vẫn cứ lãng mạn như vậy, tình cảm của họ chỉ có đi lên chứ chẳng bao giờ đi xuống.
Ngồi lên xe Hà Anh bảo với Tuấn Anh:
“Anh đưa em qua siêu thị một chút nha, em cần mua chút đồ nấu đồ ăn tối.”
Trong lúc Tuấn Anh đang khởi động xe nghe cô nói đến đồ ăn cậu hào hứng hỏi:
“Thế hả? có phần cho anh không?”
Cô nhướn mày nhìn cậu hỏi dò:
“Anh đoán xem, em có phần không?”
Tuấn Anh vừa tập trung lái xe vừa nghe cô nói, thấy như vậy cậu liền cười ha hả đáp:
“Em không nỡ lòng nào để bạn trai em nhịn đói đâu nhỉ?”
Vừa nói cậu vừa chú ý đèn giao thông, khi đèn chuyển từ đỏ sang xanh cậu mới rẽ qua phải đúng hướng đi siêu thị. Cậu nói tiếp:
“Anh nhớ mấy món em nấu lắm rồi, dù em không mời anh cũng phải sang ăn trực”
Hà Anh chỉ nhìn cậu rồi cười hì hì.
Thật sự cô cũng không dám tin, rõ ràng quan hệ của hai người họ mấy hôm trước vẫn rất ngượng ngạo, còn chẳng muốn nhìn mặt nhau. Thật không ngờ bây giờ lại tiến triển nhanh như vậy.
Nhìn Tuấn Anh tập trung lái xe, đường nét ngây ngô của thời cấp ba đã thay bằng vẻ nam tính trưởng thành hơn, trên môi vẽ nên một nụ cười. Càng nhìn cô càng xấu hổ, để che bớt sự xấu hổ này, cô quyết định quay ra bên cạnh cửa nhìn đường đi.
Ra đến siêu thị, Hà Anh vừa chọn xong rau, thịt, cá, gia vị các thứ thì cô nhớ ra một việc:
“Còn cát cho Chick nữa, anh đợi em một chút, để em đi tìm”
Tuấn Anh đứng đợi cô ở một chỗ gần khu thanh toán, trong lúc đó cậu nhìn thấy một đôi bạn trẻ đang đi mua đồ dùng học tập, thấy mặc đồng phục là cậu lập tức nhận ra đôi trẻ đó mới học cấp ba.
“Chọn bừa đi, đằng nào chẳng là bút viết”
“Bừa là bừa thế nào được, bút viết đẹp ra đều mực mới là bút chuẩn, mày đúng là chẳng cẩn thận chút nào, ẩu quá cho nên hôm nào cũng mượn bút tao”
“Lắm lời quá, nhanh nhanh nào”
Tuấn Anh bỗng dưng nhớ đến đầu năm lớp 11, cậu với Hà Anh cũng đi siêu thị. Hà Anh cũng tương tự cô bé kia lựa bút rất tỉ mỉ, cô nói là không quan trọng bề ngoài xấu đẹp chỉ cần viết nét đẹp là được, lúc đó Tuấn Anh cũng bất lực giống như bạn nam kia bây giờ vậy.
Còn bây giờ nhớ về lúc đó cậu chỉ cảm thấy buồn cười, và có chút nhớ nhung.
Hóa ra, khi đã trưởng thành chúng ta mới cảm thấy những kỉ niệm xấu hổ của ngày xưa chính là những điều tuyệt vời nhất, chính nó đã tô điểm cho thanh xuân của chúng ta.
Thanh Xuân giống như một chiếc camera hỏng vậy, vì nó không thể quay lại…
__
Buổi tối ba ngày sau, Hoàng Tuấn Anh đang ngồi ngoài phòng khách ôm bé chick còn Hà Anh thì từ bên trong phòng đi ra. Cô đi đến ngồi cạnh cậu mắt cô nhìn tivi nhưng biểu cảm trên gương mặt cô thì cảm giác vui buồn lẫn lộn. Tuấn Anh thấy như vậy liền hỏi cô:
“Sao đấy? nhà xuất bản gọi em nói về chuyện xuất bản sách à?”
Hà Anh gật đầu rồi nói tiếp:
“Không chỉ có chuyện đó đâu, Thắng vừa gọi cho em, nó bảo nó có người yêu rồi”
What?? Tuấn Anh bất ngờ.
Mới 17 tuổi? Có bạn gái?
Hà Anh buồn cười hỏi:
“Sao vậy? Anh có ý cấm em trai em yêu đương à?”
“Không đâu” Tuấn Anh lắc đầu.
Lâu rồi chưa gặp Thắng, không biết Thắng có ghét Tuấn Anh không nhỉ?
__
Ảnh mình mới vẽ