Chương 81: Đây Là Bạn Gái Con
Vào một buổi tối dẫn Chick đi chơi, Tuấn Anh đã hỏi Hà Anh là cô đã gặp Chick như thế nào?
Hà Anh tay vẫn ôm bé mèo lông trắng mềm mềm trong lòng mình, cô nghe Tuấn Anh hỏi như vậy liền đưa mắt nhìn lên bầu trời như để nhớ lại chuyện gì đó, thở dài một tiếng sau đó cô mới kể.
Chick trước đây là con của một bé mèo hoang mà ba năm trước Hà Anh gặp ở công viên gần trọ cũ (chỗ mà cô ở từ lúc mới vào đại học đến đầu năm cuối).
Hà Anh hay đi ngang qua chỗ đó nên luôn gặp một bé mèo lông trắng đang nằm cuộn trên chiếc ghế đá ngoài công viên, cô nghĩ là mèo nhà ai đó nên cô không dám tiếp xúc quá nhiều, cô chỉ đi đến muốn vuốt ve bé một chút, thế nhưng bé mèo không cho.
Dần dần về sau cô biết bé đó là mèo hoang nên cô đã chủ động tiếp cận bé nhiều hơn, mà bé đó rất sợ con người, nhìn bộ lông trắng muốt có lốm đốm mấy vết máu Hà Anh rất sót.
Cô muốn đưa bé đi thú y, nhưng bé mèo đó nhất quyết không lại gần cô, không còn cách nào khác Hà Anh chỉ còn cách từ từ làm quen với bé.
Ngày nào cô cũng mang đồ ăn với nước uống qua, rồi ngồi với bé rất lâu.
Sợ bé không ăn nên Hà Anh đã đi ra một đoạn rất xa để quan sát, nhìn thấy bé mèo ăn đồ mình mang đến Hà Anh rất vui.
Sau mấy tuần, được ăn uống và chăm sóc cẩn thận nhìn bé mèo đó càng ngày càng xinh, mập mạp hơn. Hà Anh phát hiện ra là bé mèo không bị thương, mấy vết máu bị dính vào lông lúc trước cô thấy, là của mấy con chuột bé bắt.
Phải mất mấy tháng, bé mèo cuối cùng cũng cho Hà Anh vuốt lông (nhưng vẫn cảnh giác)…
Đến khi sắp thân được với bé mèo ấy thì một việc không may đã xảy ra…
Vào đêm mưa một năm trước bé mèo đó bị ốm rồi mất.
Lúc Hà Anh phát hiện ra thì bé đang rất yếu…
Cô nhìn thấy dưới bụng của bé có một bé mèo con đang ngọ nguậy. Đoán chắc rằng đó là con của bé nên cô đưa cả hai mẹ con đến trung tâm thú y gần nhất.
Thật đáng tiếc là bé mèo đó đã không còn nữa, nhưng may mắn là bé con nằm cạnh bé vẫn còn khỏe mạnh…
Có lẽ bé đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ con của mình. Chết đi cũng được, chỉ cần con của bé được sống khoẻ mạnh là được rồi.
Hà Anh quyết định nhận nuôi bé mèo con, mẹ của bé đã không được yêu thương, cô nhất định sẽ không để bé phải chịu cảnh giống mẹ mình.
Kể đến đây Hà Anh khẽ lấy tay lên lau nước mắt, cô nói tiếp:
“Có lẽ mẹ của Chick tin tưởng em nên mới giao Chick cho em, nhờ em thay bé đó chăm sóc cho chick. Lúc ngồi trên xe đưa đến thú y bé đó đã dụi đầu vào tay em…"
"Từ lúc về nhà Chick rất ngoan, lúc nào cũng cuốn quýt bên em, luôn là liều thuốc chữa lành của em sau mỗi giờ học, làm việc căng thẳng”
Nói đến đây cô ôm lấy Chick vào lòng.
Chick là giống mèo anh lông ngắn, mẹ của em cũng vậy, hai mẹ con đều rất xinh đẹp. Cô không hiểu, tại sao lại có người nỡ lòng làm tổn thương hai mẹ con như vậy chứ.
Không thể chăm sóc đàng hoàng cho mẹ của Chick là tiếc nuối lớn nhất của Hà Anh, cho nên để Chick được hạnh phúc cô luôn cố gắng hết sức mình để yêu thương chăm sóc cho bé.
Nếu như Chick có nhận thức như con người, khi bé chứng kiến mẹ mình dần mất đi sự sống nằm bên cạnh, chắc bé phải đau đớn lắm.
–
Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, công việc gần tết ngày càng bộn bề hơn.
Hà Anh mắt vẫn dán chặt vào máy tính gõ phím lạch cà lạch cạch, bên ngoài trời đã tối. Mặc dù cô đã hết ca từ lúc 5 rưỡi nhưng vì chưa xong việc nên cô quyết định ở lại công ty làm nốt.
Dù chỉ là nhân viên thực tập nhưng Hà Anh rất có năng lực, chị quản lí dự định rằng khi Hà Anh hết thời gian thực tập sẽ để cô lên làm nhân viên chính thức, cô nghe như vậy cảm thấy khá vui vì cô có thể giúp ích nhiều cho công ty.
Renggg
Chuông điện thoại reo làm cắt đứt suy nghĩ của cô, lật điện thoại ở trên bàn ra xem, hoá ra đó là cuộc gọi của Tuấn Anh.
Cô nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của cậu:
“Vẫn đang làm việc à?”
“Vâng, em còn nốt một bảng số liệu chưa sửa xong”
“Thôi để mai rồi làm, anh đang đợi em ở dưới sảnh, xuống đi”
Hà Anh có chút ngạc nhiên, cô lật lại đồng hồ để xem, xem xong liền tá hỏa lên:
“Thôi chết, đã 7 giờ rồi”
“Cứ bình tĩnh, không cần hoảng quá đâu, anh đợi em được”
Hà Anh thu dọn đồ đạc rồi tắt điện đi về nhà, xuống đến sảnh tòa nhà cô nhìn thấy Tuấn Anh đang ngồi ở một hàng ghế salon bóng loáng, đối diện với cậu là một người đàn ông khá đứng tuổi.
Hai người đang bàn nhau về một việc gì đó, theo như quan sát thì chắc là công việc.
Tuấn Anh đã nhìn thấy Hà Anh, cho nên cậu đã đứng dậy cúi chào người kia sau đó sải bước đi đến chỗ cô.
Nhận lấy cái túi sách, rồi cậu nắm lấy tay cô nhẹ nhàng dắt đi ra ngoài. Hà Anh nhìn thấy cậu vừa đi vừa cười tủm tỉm như vậy có hơi tò mò, ngồi vào xe cô hỏi:
“Anh có chuyện gì vui à?”
“À”
Tuấn Anh khẽ à một tiếng rồi nói:
“Ông bà anh muốn gặp em, hai hôm nữa nhà anh có tiệc mừng thọ, tiện thể anh muốn dẫn em qua nhà ra mắt gia đình”
“Ra mắt?”
Nhắc đến hai chữ này Hà Anh cảm thấy khá lúng túng, bố mẹ Tuấn Anh cô không lạ gì nữa, nhưng bây giờ là có thêm ông bà, các chú các bác trong dòng họ của anh ấy, với một gia đình bề thế như vậy, có lẽ sẽ có rất nhiều quy tắc.
“Nhà anh không có mấy tư tưởng cổ hủ kia đâu, nói thật thì cũng có một vài người nhưng cũng chẳng làm gì được. Ông bà anh tuy đã có tuổi nhưng tư tưởng rất hiện đại, ông bà cũng rất mong em đến chơi đấy”
Hà Anh không nói gì, cô cứ cúi mặt xuống để suy nghĩ gì đó. Tuấn Anh thấy như vậy liền an ủi cô:
“Không sao cả, có anh ở bên cạnh em cơ mà”
Mặc dù được Tuấn Anh động viên khích lệ tinh thần rất nhiều nhưng Hà Anh vẫn rất lo lắng, cô hỏi Tuấn Anh về sở thích của ông bà để cô biết đường đi mua quà. Cô quyết định mua thêm quà cho bố Kiên mẹ Thủy nữa, dù có gặp bố mẹ cậu rất nhiều, nhưng lần gặp này không giống như bình thường.
Hai ngày sau, vừa vặn thế nào lại là cuối tuần không phải đi làm.
Hà Anh chuẩn bị rất lâu, từ quần áo, đầu tóc, cách ăn nói,… Tuấn Anh ngồi bên cạnh chứng kiến cũng phải phì cười, cậu đưa tay lên búng nhẹ vào má cô nói:
“Mach dir keinen Stress, Schatz”
(Đừng lo lắng chứ em yêu)
Hà Anh quay sang lườm cậu nói:
“我非常感谢你”
(Em cảm ơn anh rất nhiều)
Tuấn Anh lúc này cười hihi nói:
“不客气”
(Không có gì)
“…” cạn lời.
Đến căn biệt thự rộng lớn ở gần hồ Tây, bước xuống xe Hà Anh phải há hốc mồm vì gia đình cậu có rất nhiều anh em, mọi người đang tập trung ở sân vườn của biệt thự nói chuyện chơi đùa với nhau.
“A! chú Tuấn Anh đưa bạn gái kìa về các bác ơi” một thằng nhóc đang đứng ở cửa nhìn thấy Tuấn Anh và Hà Anh liền hô to lên gọi mọi người mau ra xem. Thách ?hánh ?ìⅿ được -- T?uMT? ?YeN.?n --
Chú? Hà Anh nhìn cậu rồi lại nhìn thằng nhóc kia.
“Haha, cháu anh” cậu đáp.
Mọi người trong nhà Tuấn Anh đều đi ra xem mặt của đứa cháu dâu tương lai nhà mình, bị mấy chục con người nhìn chằm chằm, Hà Anh quá xấu hổ chỉ muốn đào lỗ mà chôn mặt xuống.
Cô muốn rúc ra phía sau cậu để núp nhưng Tuấn Anh rất vui vẻ nắm lấy tay cô rồi nói với mọi người:
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái con”
–
Khác với suy nghĩ trước đây của cô về nhà Tuấn Anh, gia đình cậu rất dễ tính, mọi người đều nhiệt tình hỏi han Hà Anh về gia đình, công việc,… khi cô đáp mọi người đều chăm chú lắng nghe, có khi còn đưa ra cho cô rất nhiều lời khuyên bổ ích.
Cô đưa quà cho ông bà của Tuấn Anh, rồi đưa quà cho bố Kiên mẹ Thủy.
Hai người đó nhìn thấy cô tặng quà mà bất ngờ cực kì, mẹ Thủy dở khóc dở cười bảo với cô:
“Làm con dâu mẹ mấy năm trời rồi sao vẫn tặng quà vậy con, đừng khách sáo chứ”
Hà Anh nghe đến hai chữ “con dâu” mà xấu hổ, mặt đỏ tía tai lắp bắp nói:
“Mẹ…à không… Cô nhận cho con vui ạ”
Mẹ Thủy tính chọc Hà Anh thêm một chút nữa, nhưng Tuấn Anh đã đi đến đứng ngay sau cô, cậu không vui nói với mẹ:
“Mẹ đừng có chọc em ấy nữa, em ấy xấu hổ rồi này”
Sau khi ăn uống xong xuôi mọi người cùng nhau đi dọn dẹp.
Tất cả đã xong hết, mọi người lại ngồi tụ tập ở phòng khách nói chuyện.
Bà nội Tuấn Anh nắm lấy tay Hà Anh, bà kể cho cô về những chuyện hồi nhỏ của Tuấn Anh, nói một hồi bà cảm ơn cô vì đã chăm sóc Tuấn Anh trong suốt mấy năm cậu ở Tuyên Quang, bà nói chuyện với cô rất nhiều.
Đôi bàn tay chai sạn nhăn nheo của tuổi già nắm lấy tay cô khiến cô bỗng dưng nhớ bà nội, bà nội cô mới mất đầu năm trước sau một trận ốm nặng.
Hà Anh mỉm cười nói cảm ơn bà.
___
Buổi tối, hai đứa cùng trở về chung cư, Hà Anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm quang cảnh về đêm, tiếng nhạc ru rương của đài trong xe khiến cho không khí bao chùm giữa hai đứa vô tình chìm vào khoảng lặng.
“Em cảm thấy hôm nay như thế nào? Có gì khó khăn quá không?”
Hà Anh lắc đầu nói:
“Rất tốt ạ, không có vấn đề gì“
Tuấn Anh tiếp tục lái xe, cậu nói:
“Tết năm nay anh về nhà em”
“Về nhà em?”
“Hôm nay 24 tết rồi, mấy hôm nữa em bắt xe về quê đúng không?"
Hà Anh gật đầu rồi lấp lửng hỏi:
“Vậy anh tính…”
“Anh đón tết với em, không được sao?”
Hà Anh tay vẫn ôm bé mèo lông trắng mềm mềm trong lòng mình, cô nghe Tuấn Anh hỏi như vậy liền đưa mắt nhìn lên bầu trời như để nhớ lại chuyện gì đó, thở dài một tiếng sau đó cô mới kể.
Chick trước đây là con của một bé mèo hoang mà ba năm trước Hà Anh gặp ở công viên gần trọ cũ (chỗ mà cô ở từ lúc mới vào đại học đến đầu năm cuối).
Hà Anh hay đi ngang qua chỗ đó nên luôn gặp một bé mèo lông trắng đang nằm cuộn trên chiếc ghế đá ngoài công viên, cô nghĩ là mèo nhà ai đó nên cô không dám tiếp xúc quá nhiều, cô chỉ đi đến muốn vuốt ve bé một chút, thế nhưng bé mèo không cho.
Dần dần về sau cô biết bé đó là mèo hoang nên cô đã chủ động tiếp cận bé nhiều hơn, mà bé đó rất sợ con người, nhìn bộ lông trắng muốt có lốm đốm mấy vết máu Hà Anh rất sót.
Cô muốn đưa bé đi thú y, nhưng bé mèo đó nhất quyết không lại gần cô, không còn cách nào khác Hà Anh chỉ còn cách từ từ làm quen với bé.
Ngày nào cô cũng mang đồ ăn với nước uống qua, rồi ngồi với bé rất lâu.
Sợ bé không ăn nên Hà Anh đã đi ra một đoạn rất xa để quan sát, nhìn thấy bé mèo ăn đồ mình mang đến Hà Anh rất vui.
Sau mấy tuần, được ăn uống và chăm sóc cẩn thận nhìn bé mèo đó càng ngày càng xinh, mập mạp hơn. Hà Anh phát hiện ra là bé mèo không bị thương, mấy vết máu bị dính vào lông lúc trước cô thấy, là của mấy con chuột bé bắt.
Phải mất mấy tháng, bé mèo cuối cùng cũng cho Hà Anh vuốt lông (nhưng vẫn cảnh giác)…
Đến khi sắp thân được với bé mèo ấy thì một việc không may đã xảy ra…
Vào đêm mưa một năm trước bé mèo đó bị ốm rồi mất.
Lúc Hà Anh phát hiện ra thì bé đang rất yếu…
Cô nhìn thấy dưới bụng của bé có một bé mèo con đang ngọ nguậy. Đoán chắc rằng đó là con của bé nên cô đưa cả hai mẹ con đến trung tâm thú y gần nhất.
Thật đáng tiếc là bé mèo đó đã không còn nữa, nhưng may mắn là bé con nằm cạnh bé vẫn còn khỏe mạnh…
Có lẽ bé đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ con của mình. Chết đi cũng được, chỉ cần con của bé được sống khoẻ mạnh là được rồi.
Hà Anh quyết định nhận nuôi bé mèo con, mẹ của bé đã không được yêu thương, cô nhất định sẽ không để bé phải chịu cảnh giống mẹ mình.
Kể đến đây Hà Anh khẽ lấy tay lên lau nước mắt, cô nói tiếp:
“Có lẽ mẹ của Chick tin tưởng em nên mới giao Chick cho em, nhờ em thay bé đó chăm sóc cho chick. Lúc ngồi trên xe đưa đến thú y bé đó đã dụi đầu vào tay em…"
"Từ lúc về nhà Chick rất ngoan, lúc nào cũng cuốn quýt bên em, luôn là liều thuốc chữa lành của em sau mỗi giờ học, làm việc căng thẳng”
Nói đến đây cô ôm lấy Chick vào lòng.
Chick là giống mèo anh lông ngắn, mẹ của em cũng vậy, hai mẹ con đều rất xinh đẹp. Cô không hiểu, tại sao lại có người nỡ lòng làm tổn thương hai mẹ con như vậy chứ.
Không thể chăm sóc đàng hoàng cho mẹ của Chick là tiếc nuối lớn nhất của Hà Anh, cho nên để Chick được hạnh phúc cô luôn cố gắng hết sức mình để yêu thương chăm sóc cho bé.
Nếu như Chick có nhận thức như con người, khi bé chứng kiến mẹ mình dần mất đi sự sống nằm bên cạnh, chắc bé phải đau đớn lắm.
–
Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, công việc gần tết ngày càng bộn bề hơn.
Hà Anh mắt vẫn dán chặt vào máy tính gõ phím lạch cà lạch cạch, bên ngoài trời đã tối. Mặc dù cô đã hết ca từ lúc 5 rưỡi nhưng vì chưa xong việc nên cô quyết định ở lại công ty làm nốt.
Dù chỉ là nhân viên thực tập nhưng Hà Anh rất có năng lực, chị quản lí dự định rằng khi Hà Anh hết thời gian thực tập sẽ để cô lên làm nhân viên chính thức, cô nghe như vậy cảm thấy khá vui vì cô có thể giúp ích nhiều cho công ty.
Renggg
Chuông điện thoại reo làm cắt đứt suy nghĩ của cô, lật điện thoại ở trên bàn ra xem, hoá ra đó là cuộc gọi của Tuấn Anh.
Cô nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của cậu:
“Vẫn đang làm việc à?”
“Vâng, em còn nốt một bảng số liệu chưa sửa xong”
“Thôi để mai rồi làm, anh đang đợi em ở dưới sảnh, xuống đi”
Hà Anh có chút ngạc nhiên, cô lật lại đồng hồ để xem, xem xong liền tá hỏa lên:
“Thôi chết, đã 7 giờ rồi”
“Cứ bình tĩnh, không cần hoảng quá đâu, anh đợi em được”
Hà Anh thu dọn đồ đạc rồi tắt điện đi về nhà, xuống đến sảnh tòa nhà cô nhìn thấy Tuấn Anh đang ngồi ở một hàng ghế salon bóng loáng, đối diện với cậu là một người đàn ông khá đứng tuổi.
Hai người đang bàn nhau về một việc gì đó, theo như quan sát thì chắc là công việc.
Tuấn Anh đã nhìn thấy Hà Anh, cho nên cậu đã đứng dậy cúi chào người kia sau đó sải bước đi đến chỗ cô.
Nhận lấy cái túi sách, rồi cậu nắm lấy tay cô nhẹ nhàng dắt đi ra ngoài. Hà Anh nhìn thấy cậu vừa đi vừa cười tủm tỉm như vậy có hơi tò mò, ngồi vào xe cô hỏi:
“Anh có chuyện gì vui à?”
“À”
Tuấn Anh khẽ à một tiếng rồi nói:
“Ông bà anh muốn gặp em, hai hôm nữa nhà anh có tiệc mừng thọ, tiện thể anh muốn dẫn em qua nhà ra mắt gia đình”
“Ra mắt?”
Nhắc đến hai chữ này Hà Anh cảm thấy khá lúng túng, bố mẹ Tuấn Anh cô không lạ gì nữa, nhưng bây giờ là có thêm ông bà, các chú các bác trong dòng họ của anh ấy, với một gia đình bề thế như vậy, có lẽ sẽ có rất nhiều quy tắc.
“Nhà anh không có mấy tư tưởng cổ hủ kia đâu, nói thật thì cũng có một vài người nhưng cũng chẳng làm gì được. Ông bà anh tuy đã có tuổi nhưng tư tưởng rất hiện đại, ông bà cũng rất mong em đến chơi đấy”
Hà Anh không nói gì, cô cứ cúi mặt xuống để suy nghĩ gì đó. Tuấn Anh thấy như vậy liền an ủi cô:
“Không sao cả, có anh ở bên cạnh em cơ mà”
Mặc dù được Tuấn Anh động viên khích lệ tinh thần rất nhiều nhưng Hà Anh vẫn rất lo lắng, cô hỏi Tuấn Anh về sở thích của ông bà để cô biết đường đi mua quà. Cô quyết định mua thêm quà cho bố Kiên mẹ Thủy nữa, dù có gặp bố mẹ cậu rất nhiều, nhưng lần gặp này không giống như bình thường.
Hai ngày sau, vừa vặn thế nào lại là cuối tuần không phải đi làm.
Hà Anh chuẩn bị rất lâu, từ quần áo, đầu tóc, cách ăn nói,… Tuấn Anh ngồi bên cạnh chứng kiến cũng phải phì cười, cậu đưa tay lên búng nhẹ vào má cô nói:
“Mach dir keinen Stress, Schatz”
(Đừng lo lắng chứ em yêu)
Hà Anh quay sang lườm cậu nói:
“我非常感谢你”
(Em cảm ơn anh rất nhiều)
Tuấn Anh lúc này cười hihi nói:
“不客气”
(Không có gì)
“…” cạn lời.
Đến căn biệt thự rộng lớn ở gần hồ Tây, bước xuống xe Hà Anh phải há hốc mồm vì gia đình cậu có rất nhiều anh em, mọi người đang tập trung ở sân vườn của biệt thự nói chuyện chơi đùa với nhau.
“A! chú Tuấn Anh đưa bạn gái kìa về các bác ơi” một thằng nhóc đang đứng ở cửa nhìn thấy Tuấn Anh và Hà Anh liền hô to lên gọi mọi người mau ra xem. Thách ?hánh ?ìⅿ được -- T?uMT? ?YeN.?n --
Chú? Hà Anh nhìn cậu rồi lại nhìn thằng nhóc kia.
“Haha, cháu anh” cậu đáp.
Mọi người trong nhà Tuấn Anh đều đi ra xem mặt của đứa cháu dâu tương lai nhà mình, bị mấy chục con người nhìn chằm chằm, Hà Anh quá xấu hổ chỉ muốn đào lỗ mà chôn mặt xuống.
Cô muốn rúc ra phía sau cậu để núp nhưng Tuấn Anh rất vui vẻ nắm lấy tay cô rồi nói với mọi người:
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái con”
–
Khác với suy nghĩ trước đây của cô về nhà Tuấn Anh, gia đình cậu rất dễ tính, mọi người đều nhiệt tình hỏi han Hà Anh về gia đình, công việc,… khi cô đáp mọi người đều chăm chú lắng nghe, có khi còn đưa ra cho cô rất nhiều lời khuyên bổ ích.
Cô đưa quà cho ông bà của Tuấn Anh, rồi đưa quà cho bố Kiên mẹ Thủy.
Hai người đó nhìn thấy cô tặng quà mà bất ngờ cực kì, mẹ Thủy dở khóc dở cười bảo với cô:
“Làm con dâu mẹ mấy năm trời rồi sao vẫn tặng quà vậy con, đừng khách sáo chứ”
Hà Anh nghe đến hai chữ “con dâu” mà xấu hổ, mặt đỏ tía tai lắp bắp nói:
“Mẹ…à không… Cô nhận cho con vui ạ”
Mẹ Thủy tính chọc Hà Anh thêm một chút nữa, nhưng Tuấn Anh đã đi đến đứng ngay sau cô, cậu không vui nói với mẹ:
“Mẹ đừng có chọc em ấy nữa, em ấy xấu hổ rồi này”
Sau khi ăn uống xong xuôi mọi người cùng nhau đi dọn dẹp.
Tất cả đã xong hết, mọi người lại ngồi tụ tập ở phòng khách nói chuyện.
Bà nội Tuấn Anh nắm lấy tay Hà Anh, bà kể cho cô về những chuyện hồi nhỏ của Tuấn Anh, nói một hồi bà cảm ơn cô vì đã chăm sóc Tuấn Anh trong suốt mấy năm cậu ở Tuyên Quang, bà nói chuyện với cô rất nhiều.
Đôi bàn tay chai sạn nhăn nheo của tuổi già nắm lấy tay cô khiến cô bỗng dưng nhớ bà nội, bà nội cô mới mất đầu năm trước sau một trận ốm nặng.
Hà Anh mỉm cười nói cảm ơn bà.
___
Buổi tối, hai đứa cùng trở về chung cư, Hà Anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm quang cảnh về đêm, tiếng nhạc ru rương của đài trong xe khiến cho không khí bao chùm giữa hai đứa vô tình chìm vào khoảng lặng.
“Em cảm thấy hôm nay như thế nào? Có gì khó khăn quá không?”
Hà Anh lắc đầu nói:
“Rất tốt ạ, không có vấn đề gì“
Tuấn Anh tiếp tục lái xe, cậu nói:
“Tết năm nay anh về nhà em”
“Về nhà em?”
“Hôm nay 24 tết rồi, mấy hôm nữa em bắt xe về quê đúng không?"
Hà Anh gật đầu rồi lấp lửng hỏi:
“Vậy anh tính…”
“Anh đón tết với em, không được sao?”