Chương 10
Edit + Beta: V
Văn phòng trên tầng cao nhất tại tháp chỉ huy tổng hợp.
Lúc Diệp Tấn nhận được thông tin đã là hai ngày sau, nghe sĩ quan phụ tá báo cáo xong thì y chợt chìm vào im lặng.
Là lính gác hắc ám duy nhất của Đế quốc Ánh Sao, y đương nhiên có quyền lên tiếng về sự kiện này. Diệp Tấn nghĩ một chốc, sau đó nói: "Anh để tâm bên chỗ Đức Tích hơn một chút, nói với anh ta là chuyện này không thể vội. Thuộc tính hắc ám cũng không phải chỉ dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ là đột phá được, nếu quá vì cái trước mắt thì cẩn thận nối gót Tô Phỉ Nhĩ."
Tô Phỉ Nhĩ từng là phụ tá đắc lực của Diệp Tấn, cô ấy cũng là lính gác được kỳ vọng có thể đột phá thuộc tính hắc ám nhất. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể thừa nhận sóng tinh thần lực khổng lồ nên hoàn toàn trở nên cuồng bạo. Trước khi cô ấy phá hủy tinh cầu thì đã bị quân đội Đế quốc bao vây và giết chết.
Chuyện không thể bảo vệ được cấp dưới này vẫn là một cây đinh trong lòng Diệp Tấn.
Bất chợt nghe được tên chiến hữu cũ khiến sĩ quan phụ tá Lý Ngõa Luân hơi hoảng thần, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cung kính đáp: "Đã rõ, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với Thượng úy Đức Tích."
Diệp Tấn gật đầu, để ý vẻ mặt muốn nói lại thôi của sĩ quan phụ tá, thế là y bèn hỏi: "Còn gì nữa thì nói đi, theo tôi đã bao năm rồi, làm bộ dạng ấp a ấp úng đó cho ai xem?"
Lý Ngõa Luân mỉm cười, anh ta nói: "Nguyên soái, ngài thật sự không quay về Đế tinh ạ? Bệ hạ... đã triệu ngài lần thứ ba rồi, bên phía Nghị viện Đế quốc cũng có một vài lời ra tiếng vào nữa."
"Không về, không sao cả. Lão Tăng Cát Bản kia nham hiểm thật, ngày nào cũng thì thầm bên tai Bệ hạ, nói không chừng đang bày trò gì đó chờ tôi nhập cuộc đấy." Diệp Tấn khoát tay: "Ở đây rất tốt, tuy chẳng có phong cảnh gì để xem, nhưng giúp đám nhãi con kia rất thú vị. Thừa diệp biên tái đang giằng co chưa khai chiến thì tôi cứ ở đây cho khuây khỏa."
Nói tới đây, y nhìn lướt qua ngày tháng: "À, hình như hôm nay là ngày tân binh thức tỉnh tinh thần thể phải không?"
Lý Ngõa Luân lập tức hiểu được tâm tư của Nguyên soái: "Ngài muốn tự mình qua đó xem ạ?"
Cùng lúc đó, ở ký túc xá Tây Tháp.
"Tóm lại, trên cơ bản là vậy..." Là chỉ đạo sinh hoạt, nhiệm vụ hôm nay của Lục Thiều Trạch là tiến hành giới thiệu từng khu ký túc xá cho tân binh. Cuối cùng, anh ta bổ sung: "Nhất định phải nhớ chuẩn bị tốt hành lý, khi xuất phát thì mang theo."
Ô Võ còn đang tiêu hóa các hạng mục công việc vừa được nhắc nhở, nghe vậy thì khó hiểu hỏi: "Không phải chỉ là thức tỉnh tinh thần lực thôi à, tại sao cần phải mang theo hành lý?"
Lục Thiều Trạch nhìn cậu ta, sau đó nói một cách rành mạch: "Bởi vì, hôm nay sẽ có danh sách đào thải đầu tiên sau khi tân binh nhập doanh. Những người không đạt yêu cầu sẽ bị chuyển đến nơi khác, đến lúc đó sẽ không trở về nữa."
Thời Diệc Tư bên cạnh hô lên: "Đào thải nhanh như vậy à?"
Lục Thiều Trạch cười khẽ: "Ngày đầu tiên tôi đã nói với các cậu rồi đấy, nguyên tắc tuần hoàn trong tháp đó là "cạnh tranh sinh tồn, ai thích hợp thì sống". Các cậu đừng thấy mấy tên trên lầu thoạt nhìn cà lơ phất phơ, tất cả bọn họ đều là kẻ chiến thắng sau khi trải qua vô số lần sàng lọc. Thức tỉnh tinh thần thể chỉ là nước cờ đầu tiên xem các cậu có đủ tư cách trở thành dẫn đường hay không mà thôi, các khảo nghiệm phía sau mới càng gian khổ. Cho nên, cố lên nhé."
Dứt lời, anh ta nhìn đồng hồ: "Còn có mấy phòng ký túc xá chưa thông báo, tôi đi trước nhé, chúc các cậu may mắn."
Thấy Lục Thiều Trạch rời đi và khóa cửa, Thời Diệc Tư vẫn chưa hồi thần lại: "Chuyện này... tàn khốc quá đi!"
Ô Võ ung dung nói: "Nhanh chóng đào thải mấy người vô dụng như tụi bây, tao cảm thấy rất tốt."
Thời Diệc Tư lười cãi: "Mày bớt đắc ý đi, đợi lát người đầu tiên bị đào thải là mày chắc mất mặt chết!"
Ô Võ cười khẩy: "Không có chuyện đó đâu."
Thích Diêm quen với chuyện ngày nào hai thằng này cũng tranh cãi rồi, cậu căn cứ theo số thứ tự của mình để xác định thời gian cụ thể, sau đó lấy gối phía dưới, đặt tay sau gáy rồi ngửa đầu nằm xuống.
Thời gian còn sớm, đủ đánh một giấc ngủ trưa.
Với danh nghĩa là Tứ đại Nguyên soái của Đế quốc Ánh sao, quân đoàn cường thế nhất dưới trướng lính gác hắc ám Diệp Tấn - doanh trại Davit là điểm cung cấp nguồn lính cho Lam Tấn - quân đoàn lớn nhất hiện nay. Vậy nên, yêu cầu sàng lọc khắc nghiệt cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Quả thật, không phải mỗi lính gác hoặc dẫn đường đều có thể trở thành quân nhân.
Lính gác là cỗ máy chiến tranh cực mạnh trên chiến trường, các loại tinh thần thể mãnh thú như hổ, sói sẽ khiến bọn họ như hùm thêm vây. Nếu tinh thần thể tự thân quá nhỏ bé và yếu ớt thì chẳng khác gì đưa bọn họ đến chỗ chết vậy.
Về phần dẫn đường, nói một cách tương đối thì yêu cầu của quân đội sẽ thấp hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ sẽ có những tiêu chuẩn sàng lọc riêng.
Những vấn đề trên áp dụng cho bộ phận lính gác và dẫn đường thuận lợi hoàn thành thức tỉnh tinh thần lực, còn những người khác bởi vì giá trị tinh thần quá thấp mà khiến cho tinh thần thể không thể thành hình. Sau khi rời khỏi doanh trại Davit thì chỉ sợ ngay cả làm hạ cấp cho quân đoàn Lam Tấn cũng không được. Cuối cùng, những người này chỉ có thể chuyển đến đoàn đội tác chiến cơ bản, tiếp nhận huấn luyện cùng với người thường, trở thành một thành viên của binh chủng tầng chót nhất.
Nói chung là bởi vì hôm nay sắp có danh sách đào thải đầu tiên nên trước kia xuất phát đến bộ phận cường độ, dọc đường đi đều có thể phát hiện các tân binh đang rất lo lắng.
Chả biết đây là lần thứ mấy Thời Diệc Tư thở dài: "Tao vô cùng hoài nghi cấp trên cố ý đánh vào tâm lý tụi mình, còn nói cái gì mà nghỉ ngơi. Mấy này đâu có gì đảm bảo là không bị đào thải đâu, ngay cả ngủ trưa mà tao còn đết nỡ ngủ nữa nè! Mày nói gì coi, Thích Diêm?"
"Không, tao ngủ ngon lắm." Thích Diêm hoàn toàn không có ý cổ vũ.
Những lời Thời Diệc Tư định xả ra lập tức bị ếm lại, sau một lúc lâu cậu ta mới lúng túng nói: "Đây là sự khác biệt giữa học bá và học tra à?"
Thích Diêm nói: "Dù mày muốn gọi là học thần tao cũng không có ý kiến."
"..." Thời Diệc Tư tha thiết hỏi: "Thích Diêm, mày có cảm thấy mấy ngày nay trình độ mặt dày của mày càng ngày càng y chang tên nào đó không?"
Thích Diêm chợt khựng bước, cậu khẽ mỉm cười quay đầu lại: "Mày nói cái gì?"
Thời Diệc Tư chợt lạnh sống lưng.
Vừa rẽ qua con ngoặt cuối cùng thì Thời Diệc Tư vô tình nhìn thấy gì đó, như người chết đuối vớ được cọc, cậu ta hô to: "Nhìn coi ai kìa!"
Thích Diêm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt đã bắt gặp bóng dáng đang đứng chờ ngoài cửa.
Hai tay ung dung đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản tựa vào cây cột sau lưng, có lẽ vì quá nhàm chán nên vẻ mặt hắn trông hơi thiếu kiên nhẫn. Nhưng ngay khi nhìn thấy Thích Diêm thì đáy mắt hắn chợt hiện lên ý cười.
Lệ Trang đứng từ xa ngoắc: "Ể, trùng hợp ghê!"
Thích Diêm: "..."
Đúng là trùng hợp thật, bọn họ là nhóm dẫn đường đầu tiên đến đây xếp hàng, nhưng không ngờ đám Lệ Trang lại là nhóm lính gác cuối cùng ở lại.
Thích Diêm cúi đầu "ừm" một tiếng xem như đáp lại, ánh mắt lướt qua người Lệ Trang nhìn về phía mấy người đang qua lại vội vàng phía sau.
Mấy tân binh lính gác trên cơ bản đã thức tỉnh xong, lúc đi tới đây nhóm Thích Diêm gặp không ít tân binh đi về, sau khi đi thẳng đến nơi này thì mới có thể nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Trên bãi đất trống cách đó không xa đậu một chiếc xe không gian, nó giống y như đúc chiếc đi theo bọn họ lúc mới đến đây. Chỉ là bây giờ đám người lục tục lên xe để rời khỏi doanh trại Davit - nơi từng khiến bọn họ tràn ngập kỳ vọng.
Hiển nhiên Thời Diệc Tư cũng chú ý tới, tinh thần mới nâng lên giờ lại hạ xuống: "Cảnh tượng rời đi này tàn khốc ghê."
Lệ Trang mở miệng an ủi: "Yên tâm đi, cậu có thể ở lại mà."
Rốt cuộc Thời Diệc Tư đã nhận được sự quan tâm đầu tiên trong hôm nay, trong lòng cậu ta ấm áp, xúc động nói: "Cậu có lương tâm hơn Thích Diêm đó."
Thích Diêm cười nhìn cậu ta: "Hay là mày qua bển ở với cậu ta luôn đi."
Thời Diệc Tư ho khan vài tiếng: "... Không tới mức đó đâu."
Thích Diêm không nói nữa, cậu dựa vào tường chờ kiểm tra đo lường. Nhưng trước mặt chợt tối sầm lại, là Lệ Trang sáp tới.
Thích Diêm lười nâng mắt: "Chuyện gì?"
Trông Lệ Trang chẳng giống người có việc cần nhờ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn đi tìm Thích Diêm.
Hắn lập tức kề sát, hạ giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được, giọng điệu thần bí hỏi han: "Ghen hả?"
Hơi thở ấm nóng phà bên tai, Thích Diêm mặc kệ Lệ Trang nói gì, cậu lập tức nổi khùng.
Tai vẫn còn vương lại nhiệt độ nong nóng khiến cậu chợt lùi lại kéo giãn khoảng cách: "Cậu bệnh hả?"
Lệ Trang hơi kinh ngạc nhìn Thích Diêm: "Không phải cậu đ..."
Là người từng trải nên hắn cũng quen thuộc với lời cảnh cáo đầy sát khí của Thích Diêm, chữ "đỏ mặt" chạy tới miệng rồi nhưng hắn thức thời níu lại.
Thời Diệc Tư không hiểu chuyện gì, tò mò sáp lại: "Gì vậy, gì vậy?"
Thích Diêm: "..."
Cậu đang lo nên giết người diệt khẩu thế nào thì cửa phòng cường độ bỗng hé mở, người mới vừa hoàn thành đợt kiểm tra đo lường thức tỉnh tinh thần thể kéo rương ra.
Thật ra Thích Diêm đã từng gặp người này rồi, cậu ta là lính gác cùng phòng với Lệ Trang, hôm đó đã tiếp nhận hắn từ trong tay cậu.
Lệ Trang thấy Phượng Thần thoạt nhìn không có tinh thần lắm thì lực chú ý bị hấp dẫn: "Sao rồi, không phải cậu bị đào thải đó chứ?"
Thời Diệc Tư: "..."
Tuy cậu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng người anh em Lệ Trang à, cậu nói vậy hơi thẳng rồi đó, có khác gì sát muối vào tim không!
Phượng Thần nghe tiếng thì hoảng hốt ngẩng đầu lên, cậu ta không ngờ xung quanh có nhiều người như vậy nên hơi sửng sốt.
Nhưng hiển nhiên cậu ta không có tâm tư tự hỏi người ta là ai, sau khi mấp máy môi thì mở miệng: "Không bị đào thải."
"Không bị đào thải thì trưng ra bộ mặt này làm chi?" Lệ Trang khó hiểu: "Sao rồi, cậu thức tỉnh cái gì?"
Phượng Thần: "Sư tử."
Lúc này, ngay cả Thời Diệc Tư cũng không nhịn được hỏi: "Đối với lính gác thì tinh thần thể này cũng coi như cao cấp mà, cậu phải vui mới phải chứ."
Phượng Thần mang vẻ mặt phức tạp nhìn xung quanh một vòng, sau đó thấp giọng nói: "Cái."
Sư tử cái.
Tình huống bình thường, giới tính của tinh thần thể sẽ tương ứng với tự thân lính gác. Đương nhiên cũng sẽ phát sinh một vài tình huống đặc thù, và hiển nhiên Phượng Thần là một trong số đó.
Xung quanh lập tức yên ắng, sau hồi lâu mới vang lên tiếng cười ầm trời: "Ha ha ha ha! Xin lỗi nha, nhưng mà thật sự... không, thật sự không nhịn được. Thật sự xin lỗi, ha ha ha ha!"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Thần: Mấy người là đồ vô tâm! QAQ
Văn phòng trên tầng cao nhất tại tháp chỉ huy tổng hợp.
Lúc Diệp Tấn nhận được thông tin đã là hai ngày sau, nghe sĩ quan phụ tá báo cáo xong thì y chợt chìm vào im lặng.
Là lính gác hắc ám duy nhất của Đế quốc Ánh Sao, y đương nhiên có quyền lên tiếng về sự kiện này. Diệp Tấn nghĩ một chốc, sau đó nói: "Anh để tâm bên chỗ Đức Tích hơn một chút, nói với anh ta là chuyện này không thể vội. Thuộc tính hắc ám cũng không phải chỉ dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ là đột phá được, nếu quá vì cái trước mắt thì cẩn thận nối gót Tô Phỉ Nhĩ."
Tô Phỉ Nhĩ từng là phụ tá đắc lực của Diệp Tấn, cô ấy cũng là lính gác được kỳ vọng có thể đột phá thuộc tính hắc ám nhất. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể thừa nhận sóng tinh thần lực khổng lồ nên hoàn toàn trở nên cuồng bạo. Trước khi cô ấy phá hủy tinh cầu thì đã bị quân đội Đế quốc bao vây và giết chết.
Chuyện không thể bảo vệ được cấp dưới này vẫn là một cây đinh trong lòng Diệp Tấn.
Bất chợt nghe được tên chiến hữu cũ khiến sĩ quan phụ tá Lý Ngõa Luân hơi hoảng thần, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cung kính đáp: "Đã rõ, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với Thượng úy Đức Tích."
Diệp Tấn gật đầu, để ý vẻ mặt muốn nói lại thôi của sĩ quan phụ tá, thế là y bèn hỏi: "Còn gì nữa thì nói đi, theo tôi đã bao năm rồi, làm bộ dạng ấp a ấp úng đó cho ai xem?"
Lý Ngõa Luân mỉm cười, anh ta nói: "Nguyên soái, ngài thật sự không quay về Đế tinh ạ? Bệ hạ... đã triệu ngài lần thứ ba rồi, bên phía Nghị viện Đế quốc cũng có một vài lời ra tiếng vào nữa."
"Không về, không sao cả. Lão Tăng Cát Bản kia nham hiểm thật, ngày nào cũng thì thầm bên tai Bệ hạ, nói không chừng đang bày trò gì đó chờ tôi nhập cuộc đấy." Diệp Tấn khoát tay: "Ở đây rất tốt, tuy chẳng có phong cảnh gì để xem, nhưng giúp đám nhãi con kia rất thú vị. Thừa diệp biên tái đang giằng co chưa khai chiến thì tôi cứ ở đây cho khuây khỏa."
Nói tới đây, y nhìn lướt qua ngày tháng: "À, hình như hôm nay là ngày tân binh thức tỉnh tinh thần thể phải không?"
Lý Ngõa Luân lập tức hiểu được tâm tư của Nguyên soái: "Ngài muốn tự mình qua đó xem ạ?"
Cùng lúc đó, ở ký túc xá Tây Tháp.
"Tóm lại, trên cơ bản là vậy..." Là chỉ đạo sinh hoạt, nhiệm vụ hôm nay của Lục Thiều Trạch là tiến hành giới thiệu từng khu ký túc xá cho tân binh. Cuối cùng, anh ta bổ sung: "Nhất định phải nhớ chuẩn bị tốt hành lý, khi xuất phát thì mang theo."
Ô Võ còn đang tiêu hóa các hạng mục công việc vừa được nhắc nhở, nghe vậy thì khó hiểu hỏi: "Không phải chỉ là thức tỉnh tinh thần lực thôi à, tại sao cần phải mang theo hành lý?"
Lục Thiều Trạch nhìn cậu ta, sau đó nói một cách rành mạch: "Bởi vì, hôm nay sẽ có danh sách đào thải đầu tiên sau khi tân binh nhập doanh. Những người không đạt yêu cầu sẽ bị chuyển đến nơi khác, đến lúc đó sẽ không trở về nữa."
Thời Diệc Tư bên cạnh hô lên: "Đào thải nhanh như vậy à?"
Lục Thiều Trạch cười khẽ: "Ngày đầu tiên tôi đã nói với các cậu rồi đấy, nguyên tắc tuần hoàn trong tháp đó là "cạnh tranh sinh tồn, ai thích hợp thì sống". Các cậu đừng thấy mấy tên trên lầu thoạt nhìn cà lơ phất phơ, tất cả bọn họ đều là kẻ chiến thắng sau khi trải qua vô số lần sàng lọc. Thức tỉnh tinh thần thể chỉ là nước cờ đầu tiên xem các cậu có đủ tư cách trở thành dẫn đường hay không mà thôi, các khảo nghiệm phía sau mới càng gian khổ. Cho nên, cố lên nhé."
Dứt lời, anh ta nhìn đồng hồ: "Còn có mấy phòng ký túc xá chưa thông báo, tôi đi trước nhé, chúc các cậu may mắn."
Thấy Lục Thiều Trạch rời đi và khóa cửa, Thời Diệc Tư vẫn chưa hồi thần lại: "Chuyện này... tàn khốc quá đi!"
Ô Võ ung dung nói: "Nhanh chóng đào thải mấy người vô dụng như tụi bây, tao cảm thấy rất tốt."
Thời Diệc Tư lười cãi: "Mày bớt đắc ý đi, đợi lát người đầu tiên bị đào thải là mày chắc mất mặt chết!"
Ô Võ cười khẩy: "Không có chuyện đó đâu."
Thích Diêm quen với chuyện ngày nào hai thằng này cũng tranh cãi rồi, cậu căn cứ theo số thứ tự của mình để xác định thời gian cụ thể, sau đó lấy gối phía dưới, đặt tay sau gáy rồi ngửa đầu nằm xuống.
Thời gian còn sớm, đủ đánh một giấc ngủ trưa.
Với danh nghĩa là Tứ đại Nguyên soái của Đế quốc Ánh sao, quân đoàn cường thế nhất dưới trướng lính gác hắc ám Diệp Tấn - doanh trại Davit là điểm cung cấp nguồn lính cho Lam Tấn - quân đoàn lớn nhất hiện nay. Vậy nên, yêu cầu sàng lọc khắc nghiệt cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Quả thật, không phải mỗi lính gác hoặc dẫn đường đều có thể trở thành quân nhân.
Lính gác là cỗ máy chiến tranh cực mạnh trên chiến trường, các loại tinh thần thể mãnh thú như hổ, sói sẽ khiến bọn họ như hùm thêm vây. Nếu tinh thần thể tự thân quá nhỏ bé và yếu ớt thì chẳng khác gì đưa bọn họ đến chỗ chết vậy.
Về phần dẫn đường, nói một cách tương đối thì yêu cầu của quân đội sẽ thấp hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ sẽ có những tiêu chuẩn sàng lọc riêng.
Những vấn đề trên áp dụng cho bộ phận lính gác và dẫn đường thuận lợi hoàn thành thức tỉnh tinh thần lực, còn những người khác bởi vì giá trị tinh thần quá thấp mà khiến cho tinh thần thể không thể thành hình. Sau khi rời khỏi doanh trại Davit thì chỉ sợ ngay cả làm hạ cấp cho quân đoàn Lam Tấn cũng không được. Cuối cùng, những người này chỉ có thể chuyển đến đoàn đội tác chiến cơ bản, tiếp nhận huấn luyện cùng với người thường, trở thành một thành viên của binh chủng tầng chót nhất.
Nói chung là bởi vì hôm nay sắp có danh sách đào thải đầu tiên nên trước kia xuất phát đến bộ phận cường độ, dọc đường đi đều có thể phát hiện các tân binh đang rất lo lắng.
Chả biết đây là lần thứ mấy Thời Diệc Tư thở dài: "Tao vô cùng hoài nghi cấp trên cố ý đánh vào tâm lý tụi mình, còn nói cái gì mà nghỉ ngơi. Mấy này đâu có gì đảm bảo là không bị đào thải đâu, ngay cả ngủ trưa mà tao còn đết nỡ ngủ nữa nè! Mày nói gì coi, Thích Diêm?"
"Không, tao ngủ ngon lắm." Thích Diêm hoàn toàn không có ý cổ vũ.
Những lời Thời Diệc Tư định xả ra lập tức bị ếm lại, sau một lúc lâu cậu ta mới lúng túng nói: "Đây là sự khác biệt giữa học bá và học tra à?"
Thích Diêm nói: "Dù mày muốn gọi là học thần tao cũng không có ý kiến."
"..." Thời Diệc Tư tha thiết hỏi: "Thích Diêm, mày có cảm thấy mấy ngày nay trình độ mặt dày của mày càng ngày càng y chang tên nào đó không?"
Thích Diêm chợt khựng bước, cậu khẽ mỉm cười quay đầu lại: "Mày nói cái gì?"
Thời Diệc Tư chợt lạnh sống lưng.
Vừa rẽ qua con ngoặt cuối cùng thì Thời Diệc Tư vô tình nhìn thấy gì đó, như người chết đuối vớ được cọc, cậu ta hô to: "Nhìn coi ai kìa!"
Thích Diêm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt đã bắt gặp bóng dáng đang đứng chờ ngoài cửa.
Hai tay ung dung đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản tựa vào cây cột sau lưng, có lẽ vì quá nhàm chán nên vẻ mặt hắn trông hơi thiếu kiên nhẫn. Nhưng ngay khi nhìn thấy Thích Diêm thì đáy mắt hắn chợt hiện lên ý cười.
Lệ Trang đứng từ xa ngoắc: "Ể, trùng hợp ghê!"
Thích Diêm: "..."
Đúng là trùng hợp thật, bọn họ là nhóm dẫn đường đầu tiên đến đây xếp hàng, nhưng không ngờ đám Lệ Trang lại là nhóm lính gác cuối cùng ở lại.
Thích Diêm cúi đầu "ừm" một tiếng xem như đáp lại, ánh mắt lướt qua người Lệ Trang nhìn về phía mấy người đang qua lại vội vàng phía sau.
Mấy tân binh lính gác trên cơ bản đã thức tỉnh xong, lúc đi tới đây nhóm Thích Diêm gặp không ít tân binh đi về, sau khi đi thẳng đến nơi này thì mới có thể nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Trên bãi đất trống cách đó không xa đậu một chiếc xe không gian, nó giống y như đúc chiếc đi theo bọn họ lúc mới đến đây. Chỉ là bây giờ đám người lục tục lên xe để rời khỏi doanh trại Davit - nơi từng khiến bọn họ tràn ngập kỳ vọng.
Hiển nhiên Thời Diệc Tư cũng chú ý tới, tinh thần mới nâng lên giờ lại hạ xuống: "Cảnh tượng rời đi này tàn khốc ghê."
Lệ Trang mở miệng an ủi: "Yên tâm đi, cậu có thể ở lại mà."
Rốt cuộc Thời Diệc Tư đã nhận được sự quan tâm đầu tiên trong hôm nay, trong lòng cậu ta ấm áp, xúc động nói: "Cậu có lương tâm hơn Thích Diêm đó."
Thích Diêm cười nhìn cậu ta: "Hay là mày qua bển ở với cậu ta luôn đi."
Thời Diệc Tư ho khan vài tiếng: "... Không tới mức đó đâu."
Thích Diêm không nói nữa, cậu dựa vào tường chờ kiểm tra đo lường. Nhưng trước mặt chợt tối sầm lại, là Lệ Trang sáp tới.
Thích Diêm lười nâng mắt: "Chuyện gì?"
Trông Lệ Trang chẳng giống người có việc cần nhờ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn đi tìm Thích Diêm.
Hắn lập tức kề sát, hạ giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được, giọng điệu thần bí hỏi han: "Ghen hả?"
Hơi thở ấm nóng phà bên tai, Thích Diêm mặc kệ Lệ Trang nói gì, cậu lập tức nổi khùng.
Tai vẫn còn vương lại nhiệt độ nong nóng khiến cậu chợt lùi lại kéo giãn khoảng cách: "Cậu bệnh hả?"
Lệ Trang hơi kinh ngạc nhìn Thích Diêm: "Không phải cậu đ..."
Là người từng trải nên hắn cũng quen thuộc với lời cảnh cáo đầy sát khí của Thích Diêm, chữ "đỏ mặt" chạy tới miệng rồi nhưng hắn thức thời níu lại.
Thời Diệc Tư không hiểu chuyện gì, tò mò sáp lại: "Gì vậy, gì vậy?"
Thích Diêm: "..."
Cậu đang lo nên giết người diệt khẩu thế nào thì cửa phòng cường độ bỗng hé mở, người mới vừa hoàn thành đợt kiểm tra đo lường thức tỉnh tinh thần thể kéo rương ra.
Thật ra Thích Diêm đã từng gặp người này rồi, cậu ta là lính gác cùng phòng với Lệ Trang, hôm đó đã tiếp nhận hắn từ trong tay cậu.
Lệ Trang thấy Phượng Thần thoạt nhìn không có tinh thần lắm thì lực chú ý bị hấp dẫn: "Sao rồi, không phải cậu bị đào thải đó chứ?"
Thời Diệc Tư: "..."
Tuy cậu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng người anh em Lệ Trang à, cậu nói vậy hơi thẳng rồi đó, có khác gì sát muối vào tim không!
Phượng Thần nghe tiếng thì hoảng hốt ngẩng đầu lên, cậu ta không ngờ xung quanh có nhiều người như vậy nên hơi sửng sốt.
Nhưng hiển nhiên cậu ta không có tâm tư tự hỏi người ta là ai, sau khi mấp máy môi thì mở miệng: "Không bị đào thải."
"Không bị đào thải thì trưng ra bộ mặt này làm chi?" Lệ Trang khó hiểu: "Sao rồi, cậu thức tỉnh cái gì?"
Phượng Thần: "Sư tử."
Lúc này, ngay cả Thời Diệc Tư cũng không nhịn được hỏi: "Đối với lính gác thì tinh thần thể này cũng coi như cao cấp mà, cậu phải vui mới phải chứ."
Phượng Thần mang vẻ mặt phức tạp nhìn xung quanh một vòng, sau đó thấp giọng nói: "Cái."
Sư tử cái.
Tình huống bình thường, giới tính của tinh thần thể sẽ tương ứng với tự thân lính gác. Đương nhiên cũng sẽ phát sinh một vài tình huống đặc thù, và hiển nhiên Phượng Thần là một trong số đó.
Xung quanh lập tức yên ắng, sau hồi lâu mới vang lên tiếng cười ầm trời: "Ha ha ha ha! Xin lỗi nha, nhưng mà thật sự... không, thật sự không nhịn được. Thật sự xin lỗi, ha ha ha ha!"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Thần: Mấy người là đồ vô tâm! QAQ