Chương 11
Edit + Beta: V
Phượng Thần đứng giữa trung tâm tiếng cười ngượng đỏ mặt, nhưng cậu ta có thể làm gì bây giờ.
Mãi đến khi nghe bên trong gọi tên mình thì Lệ Trang mới đồng tình vỗ vai Phượng Thần, để lại một câu an ủi trước khi đi: "Thôi, sư tử cái cũng tốt mà, dù sao cũng là kẻ đi săn trong đàn."
Phượng Thần nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của Lệ Trang thì không hề cảm thấy được an ủi tí nào.
Lệ Trang đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi vào bên trong. Hôm nay, hắn là lính gác cuối cùng cần thức tỉnh, chờ hắn ra ngoài sẽ đến phiên các tân binh dẫn đường, tức là nhóm người trong ký túc xá của Thích Diêm.
Lúc này, mấy nhóm dẫn đường ở ký túc xá khác mới lục tục đến sau, bọn họ túm năm tụm ba đứng xung quanh chờ đợi thức tỉnh.
Thời Diệc Tư cười đã đời, cậu ta thấy cửa phòng cường độ đã đóng lại, lại thêm bài học kinh nghiệm của Phượng Thần nên cậu ta bỗng dưng nảy sinh hứng thú. Thế là Thời Diệc Tư bèn sáp lại hỏi Thích Diêm: "Mày đoán coi, Lệ Trang có thông qua hạng mục này không?"
Hiển nhiên, Thích Diêm cảm thấy vấn đề này quá nhàm chán nên cậu chẳng nói gì.
Nhưng cố tình, Thời Diệc Tư lại chơi nhây dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu mấy cái: "Đoán đi ba!"
"Cậu ta không thể bị đào thải đâu." Rốt cuộc Thích Diêm cũng chịu liếc nhìn Thời Diệc Tư một cái, biểu cảm rất chi là cạn lời: "Chuyện này còn cần phải đoán nữa à?"
Thời Diệc Tư kinh ngạc: "Bất ngờ chưa, mày tin tưởng Lệ Trang vậy luôn!"
Thích Diêm mỉm cười: "Hay mình cược đi bạn?"
Thời Diệc Tư hồi tưởng lại một loạt hành động trâu bò của Lệ Trang trong lúc nhập doanh, cậu ta không chút do dự rút lui để thăm dò tình hình: "Ý mày là, cậu ta thật sự không thể bị đào thải..."
Vừa dứt lời, cửa phòng cường độ lại mở ra.
Lệ Trang bước ra ngoài, hắn còn không quên truyền lời thay sĩ quan bên trong: "Người tiếp theo là Thời Diệc Tư."
Bình thường, thức tỉnh tinh thần thể đều cần một quá trình ngưng tụ tinh thần lực, vậy nên Thời Diệc Tư định thừa dịp Lệ Trang đi vào điều chỉnh lại trạng thái một chút.
"Sao cậu ra nhanh vậy?" Thời Diệc Tư sửng sốt.
"Chứ muốn sao?" Thật ra Lệ Trang không để ý mình tốn bao nhiêu thời gian, hắn nghĩ một chốc rồi nói: "Chủ yếu là khiến tinh thần thể thành hình mà thôi, có Đá Khảo Phách phụ trợ còn đơn giản hơn nhiều."
Phượng Thần - người tốn gần cả tiếng mới hoàn thành việc thức tỉnh tinh thần thể: "..."
Cảm ơn, tự nhiên có cảm giác bị xúc phạm á.
Thời Diệc Tư vừa định nói gì đó thì chợt nghe người bên trong hô tên, cậu ta giật bắn mình, chỉ đành bất chấp đi vào.
Cậu ta vốn ký thác hy vọng lên Thích Diêm, nhưng chả hiểu thế nào, cậu ta chờ từ đầu tới cuối mà không thấy bạn tốt an ủi nửa chữ.
Thích Diêm chẳng thèm liếc nhìn bóng dáng lẻ loi của Thời Diệc Tư mà quay sang hỏi Lệ Trang: "Tinh thần thể của cậu là gì vậy?"
"Cậu có hứng thú với tôi thật..." Lệ Trang bật ra một câu theo bản năng, nhưng để ý vẻ mặt sầm lại của Thích Diêm thì bèn đáp: "Cũng chỉ là một con mèo bự màu trắng bình thường thôi."
Thật ra, các lính gác vô cùng ưa chuộng tinh thần thể họ mèo, ngoại trừ loài báo nổi tiếng là nhanh nhẹn ra thì ông hổ cũng được xem là loài vật gây sát thương cao nhất.
Thích Diêm gật đầu, cậu liên tưởng đến trận đấu vào ngày nhập doanh, quả thật, Lệ Trang xứng đáng nhận được lòng trung thành của vị vua rừng rậm kia.
Phượng Thần đứng kế bên nghe vậy thì không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: "Giống gì đó?"
Thích Diêm: "Đực."
Cậu ta hụt hẫng cúi đầu: "Ồ..."
Quả nhiên chỉ có mình ên cậu ta mà thôi, hức!
So với Lệ Trang, Thời Diệc Tư tốn rất nhiều thời gian, nhưng khi bước ra, vẻ mặt hồng hào của cậu ta cho thấy tâm trạng không tồi chút nào. Mới vừa về đơn vị, cậu ta lập tức vui sướng, hài lòng tuyên bố: "Qua rồi! Tao thuận lợi vượt thác rồi! Ha ha ha, sĩ quan nói tinh thần thể của tao thuộc dạng hiếm trong nhóm dẫn đường, nhưng vẫn nằm trong tiêu chuẩn tuyến trên hẳn hoi nhé, tao đã qua ải! Chắc tụi bây không ngờ đâu, tao thức tỉnh một con tê tê đó!"
Ô Võ nghe vậy thì lập tức nhạo báng: "Tê tê mà làm ăn được gì?"
Thời Diệc Tư bắt chước dáng vẻ của cậu ta cười một tiếng: "Ờ, không làm ăn được gì, nhưng được cái mạnh hơn mày! Dạng như mày á hả, cứ để mắt ngước lên trời hoài đi, dù cố hết sức cũng chỉ có thể thức tỉnh một con ngỗng bự thôi!"
"Mày chờ đó!" Ô Võ nghiến răng bỏ lại một câu, sau đó bày ra tư thê hùng dũng oai vệ, khí thế hiên khang bước vào.
Nửa tiếng sau trở ra, biểu cảm đắc ý trên mặt cậu ta đã biến thành đằng đằng sát khí: "Thời Diệc Tư, mày dám nguyền rủa tao!"
Thời Diệc Tư bị đuổi theo đánh một trận, cậu ta vừa trốn vừa mơ hồ chẳng hiểu gì cả: "Má mày, rốt cuộc mày lên cơn gì vậy hả!"
"Mày thức tỉnh con Thiên Nga Lớn thật à?" Mãi đến khi Thích Diêm không nặng không nhẹ hỏi một câu thì động tác đuổi giết của cậu ta mới dừng lại một cách vi diệu.
Thời Diệc Tư đang cố sức thở hổn hển cũng phản ứng lại, cậu ta nín cười nhìn Ô Võ: "Thiên Nga Lớn?"
Ô Võ: "..."
"Tốt mà, từ khí chất đến hình tượng đều hợp nhau một cách hoàn mỹ." Thích Diêm ngu ngơ bổ một dao khiến Ô Võ tức đến mức xém bất tỉnh nhân sự tại chỗ, cậu ta nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.
Thời Diệc Tư cười sặc sụa tiếng ngỗng: "Quác quạc quạc quạc!"
Chờ Thời Diệc Tư cười xong, Thích Diêm mới vỗ vai cậu ta: "Nếu đêm nay mày bị ám sát thì tao chắc chắn Ô Võ là thủ phạm."
Thời Diệc Tư trưng ra vẻ mặt hỏi chấm: "Sao nó không ám sát mày?"
Thích Diêm bình thản nói: "Nó không đánh lại tao."
Thời Diệc Tư: "..." Hợp lý đến mức hết đường phản bác.
Phòng ký túc xá của Thích Diêm có tổng cộng bốn người, giờ còn mỗi Mục Tử Suất với cậu, cả hai cũng nhanh chóng hoàn thành thức tỉnh tinh thần thể.
May mắn thay, toàn bộ đều là thành viên dự bị.
Ngoại trừ Ô Võ bị chọc tức bỏ chạy ra thì mấy người bọn họ mang theo hành lý của mình quay trở về đường cũ.
"Hồi sáng tao đã nói rồi, thu dọn đồ đạc chi cho mất công, để giờ tha qua tha lại mệt gần chết." Dù Thời Diệc Tư có than vãn cỡ nào cũng vô ích, cậu ta nói xong mới nhớ đến Thích Diêm đứng bên cạnh, thế là bèn hỏi: "Rốt cuộc mày thức tỉnh tinh thần thể gì vậy, nói tao nghe coi."
"Thuộc lớp chim giống Ô Võ." Thích Diêm thuận miệng đáp, cậu lướt qua Thời Diệc Tư đang ngẩn ra nhìn về phía người nào đó lẽ ra nên rời đi sau khi thức tỉnh tinh thần thể.
Cậu không thể hiểu nổi hành vi của tên đó: "Sao cậu còn ở đây?"
Lệ Trang trả lời một cách đương nhiên: "Chờ cậu."
Chỉ một câu đã khiến Thích Diêm không muốn buông lời vô nghĩa với hắn nữa.
***
Vừa kết thúc một đợt thức tỉnh trong phòng cường độ, Đá Khảo Phách khổng lồ lơ lửng ở trung tâm tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, nó đang chờ đợi người thức tỉnh kế tiếp đến.
Loại thiên thạch đặc thù được khai quật ở nơi xa xôi trong vũ trụ này có tác dụng ngưng tụ tinh thần lực, trải qua nhiều thế hệ tân binh, chẳng biết nó đã hỗ trợ bao nhiêu người hoàn thành việc thức tỉnh tinh thần lực nữa.
Nhân viên trong khu giám sát đang bận rộn chuẩn bị cho đợt thức tỉnh tiếp theo, song họ lại bất ngờ nghênh đón một vị nhân vật đầy máu mặt.
Hiển nhiên, các nhân viên cũng không ngờ Diệp Tấn lại đích thân đến nơi này, vậy nên bọn họ nhất thời luống cuống tay chân đứng nghiêm chỉnh lại, cung kính chào một tiếng.
"Đừng sốt sắng quá, tôi chỉ tới xem tình hình thức tỉnh của lính mới khóa này thôi." Diệp Tấn nói, y cầm báo cáo thức tỉnh của lính gác được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc lên xem.
Mọi người không đoán được ý đồ của Nguyên soái nên cứ đứng cung kính ở đó, không ai dám thở mạnh.
Tốc độ đọc báo cáo của Diệp Tấn rất nhanh, trong nháy mắt y đã xem xong được một nửa, sau lại trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu: "Quả thật khóa này có vài lính gác tư chất không tệ, xem ra chiêu binh không lừa tôi nữa nhỉ."
Y lại đọc tiếp, rốt cuộc ở cuối phần báo cáo nhìn thấy tên Lệ Trang, bèn nói: "Bạch Hổ à... là một hung thú ha."
"Khóa này rất có tiềm năng, xuất hiện không dưới mười loại tinh thần thể mãnh thú. Riêng cậu Lệ Trang đó, dựa theo kiểm tra cường độ sức mạnh tinh thần thì cậu ta mạnh hơn bạn cùng khóa gấp mười lần." Sĩ quan phụ trách khâu thức tỉnh tiếp lời, cũng không quên đề cử: "Người tên Phượng Thần mà ngài xem trước đó cũng là một mầm mống tốt, tuy tinh thần lực không mạnh bằng Lệ Trang nhưng tinh thần thể lại mang giới tính biến dị hiếm thấy. Phần lớn lính gác đều là nam, ngoại trừ Thượng tướng Nhan trước đó ra thì mấy năm qua chưa từng xuất hiện chủng loại sư tử cái này."
"Đều ổn cả." Diệp Tấn lấy hai phần báo cáo ra xem một phen, vẻ mặt thỏa mãn: "Dẫn đường vẫn chưa bắt đầu thức tỉnh đúng không? Khi nào tới lượt bọn họ thì anh để ý giúp tôi một người tên "Thích Diêm" nhé."
Hiển nhiên sĩ quan không ngờ Nguyên soái Diệp tự mình đến phòng cường độ chỉ vì cậu tân binh này, sau khi sửng sốt thì anh ta bình tĩnh lại nói: "Lính mới dẫn đường cũng vừa bắt đầu thức tỉnh, nhưng nếu ngài nói người này... thì chúng tôi cũng đang thảo luận về cậu ta."
Diệp Tấn nhận báo cáo thức tỉnh mà đối phương truyền sang, vừa nhìn nội dung trong cột đăng ký tinh thần thể thì trên mặt y hiện lên vẻ hứng thú: "Ồ?"
Sĩ quan phụ tá Lý Ngõa Luân hiếm khi thấy Nguyên soái nhà mình lộ ra vẻ mặt này, anh ta tò mò đi tới nhìn một phen, kinh ngạc nói: "Một dẫn đường mà lại thức tỉnh ra bộ ưng à?"
Do đặc tính của mỗi người nên tinh thần thể thức tỉnh của lính gác thường có xu hướng thiên về động vật ăn thịt, trong khi đó, những động vật ăn chay không thích hợp dùng trong chiến đấu lại phù hợp với thể chất của dẫn đường.
Tuy ưng có thể xem như một loài chim, nhưng nó thiên về loài chim dữ, dù đặt giữa mãnh thú ăn thịt thì nó cũng là một sự tồn tại bễ nghễ chúng sinh. Chủng loại đặc biệt này mà xuất hiện trên người lính gác thì họ đều thuộc dạng nhân vật đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, chưa kể chủ nhân của nó là một dẫn đường, vậy nên tính công kích là việc không cần bàn đến.
Đây cũng là nguyên nhân cho cuộc tranh luận vừa nãy của các sĩ quan.
Tinh thần thể thức tỉnh của Thích Diêm chưa từng có trong lịch sử dẫn đường, bọn họ không thể xác định một tinh thần thể mạnh mẽ như vậy xuất hiện trên người dẫn đường rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không.
Lý Ngõa Luân làm sĩ quan phụ tá của Diệp Tấn nên hiển nhiên anh ta sẽ suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
Trong lịch sử, phàm là lính gác và dẫn đường được lưu danh thì họ đều nắm giữ một tinh thần thể cực kỳ mạnh mẽ, trong đó có lính gác hắc ám mà người trong vũ trụ nghe tiếng đã sợ mất mật - Diệp Tấn, tinh thần thể mà y nắm giữ là Vương giả trong các loài chim dữ - Đại Bàng Vàng.
Vậy mà bây giờ, lính mới dẫn đường này lại thức tỉnh Ưng Ngỗng.
Lý Ngõa Luân không khỏi liếc nhìn Diệp Tấn.
Chỉ thấy hình như tâm trạng của Nguyên soái nhà mình nom có vẻ tốt lắm, y hài lòng trả từng báo cáo thức tỉnh lại: "Rất thú vị."
—
V: Hỡi những ông quàng tấu hề:)))))
Phượng Thần đứng giữa trung tâm tiếng cười ngượng đỏ mặt, nhưng cậu ta có thể làm gì bây giờ.
Mãi đến khi nghe bên trong gọi tên mình thì Lệ Trang mới đồng tình vỗ vai Phượng Thần, để lại một câu an ủi trước khi đi: "Thôi, sư tử cái cũng tốt mà, dù sao cũng là kẻ đi săn trong đàn."
Phượng Thần nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của Lệ Trang thì không hề cảm thấy được an ủi tí nào.
Lệ Trang đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi vào bên trong. Hôm nay, hắn là lính gác cuối cùng cần thức tỉnh, chờ hắn ra ngoài sẽ đến phiên các tân binh dẫn đường, tức là nhóm người trong ký túc xá của Thích Diêm.
Lúc này, mấy nhóm dẫn đường ở ký túc xá khác mới lục tục đến sau, bọn họ túm năm tụm ba đứng xung quanh chờ đợi thức tỉnh.
Thời Diệc Tư cười đã đời, cậu ta thấy cửa phòng cường độ đã đóng lại, lại thêm bài học kinh nghiệm của Phượng Thần nên cậu ta bỗng dưng nảy sinh hứng thú. Thế là Thời Diệc Tư bèn sáp lại hỏi Thích Diêm: "Mày đoán coi, Lệ Trang có thông qua hạng mục này không?"
Hiển nhiên, Thích Diêm cảm thấy vấn đề này quá nhàm chán nên cậu chẳng nói gì.
Nhưng cố tình, Thời Diệc Tư lại chơi nhây dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu mấy cái: "Đoán đi ba!"
"Cậu ta không thể bị đào thải đâu." Rốt cuộc Thích Diêm cũng chịu liếc nhìn Thời Diệc Tư một cái, biểu cảm rất chi là cạn lời: "Chuyện này còn cần phải đoán nữa à?"
Thời Diệc Tư kinh ngạc: "Bất ngờ chưa, mày tin tưởng Lệ Trang vậy luôn!"
Thích Diêm mỉm cười: "Hay mình cược đi bạn?"
Thời Diệc Tư hồi tưởng lại một loạt hành động trâu bò của Lệ Trang trong lúc nhập doanh, cậu ta không chút do dự rút lui để thăm dò tình hình: "Ý mày là, cậu ta thật sự không thể bị đào thải..."
Vừa dứt lời, cửa phòng cường độ lại mở ra.
Lệ Trang bước ra ngoài, hắn còn không quên truyền lời thay sĩ quan bên trong: "Người tiếp theo là Thời Diệc Tư."
Bình thường, thức tỉnh tinh thần thể đều cần một quá trình ngưng tụ tinh thần lực, vậy nên Thời Diệc Tư định thừa dịp Lệ Trang đi vào điều chỉnh lại trạng thái một chút.
"Sao cậu ra nhanh vậy?" Thời Diệc Tư sửng sốt.
"Chứ muốn sao?" Thật ra Lệ Trang không để ý mình tốn bao nhiêu thời gian, hắn nghĩ một chốc rồi nói: "Chủ yếu là khiến tinh thần thể thành hình mà thôi, có Đá Khảo Phách phụ trợ còn đơn giản hơn nhiều."
Phượng Thần - người tốn gần cả tiếng mới hoàn thành việc thức tỉnh tinh thần thể: "..."
Cảm ơn, tự nhiên có cảm giác bị xúc phạm á.
Thời Diệc Tư vừa định nói gì đó thì chợt nghe người bên trong hô tên, cậu ta giật bắn mình, chỉ đành bất chấp đi vào.
Cậu ta vốn ký thác hy vọng lên Thích Diêm, nhưng chả hiểu thế nào, cậu ta chờ từ đầu tới cuối mà không thấy bạn tốt an ủi nửa chữ.
Thích Diêm chẳng thèm liếc nhìn bóng dáng lẻ loi của Thời Diệc Tư mà quay sang hỏi Lệ Trang: "Tinh thần thể của cậu là gì vậy?"
"Cậu có hứng thú với tôi thật..." Lệ Trang bật ra một câu theo bản năng, nhưng để ý vẻ mặt sầm lại của Thích Diêm thì bèn đáp: "Cũng chỉ là một con mèo bự màu trắng bình thường thôi."
Thật ra, các lính gác vô cùng ưa chuộng tinh thần thể họ mèo, ngoại trừ loài báo nổi tiếng là nhanh nhẹn ra thì ông hổ cũng được xem là loài vật gây sát thương cao nhất.
Thích Diêm gật đầu, cậu liên tưởng đến trận đấu vào ngày nhập doanh, quả thật, Lệ Trang xứng đáng nhận được lòng trung thành của vị vua rừng rậm kia.
Phượng Thần đứng kế bên nghe vậy thì không nhịn được nhẹ nhàng hỏi: "Giống gì đó?"
Thích Diêm: "Đực."
Cậu ta hụt hẫng cúi đầu: "Ồ..."
Quả nhiên chỉ có mình ên cậu ta mà thôi, hức!
So với Lệ Trang, Thời Diệc Tư tốn rất nhiều thời gian, nhưng khi bước ra, vẻ mặt hồng hào của cậu ta cho thấy tâm trạng không tồi chút nào. Mới vừa về đơn vị, cậu ta lập tức vui sướng, hài lòng tuyên bố: "Qua rồi! Tao thuận lợi vượt thác rồi! Ha ha ha, sĩ quan nói tinh thần thể của tao thuộc dạng hiếm trong nhóm dẫn đường, nhưng vẫn nằm trong tiêu chuẩn tuyến trên hẳn hoi nhé, tao đã qua ải! Chắc tụi bây không ngờ đâu, tao thức tỉnh một con tê tê đó!"
Ô Võ nghe vậy thì lập tức nhạo báng: "Tê tê mà làm ăn được gì?"
Thời Diệc Tư bắt chước dáng vẻ của cậu ta cười một tiếng: "Ờ, không làm ăn được gì, nhưng được cái mạnh hơn mày! Dạng như mày á hả, cứ để mắt ngước lên trời hoài đi, dù cố hết sức cũng chỉ có thể thức tỉnh một con ngỗng bự thôi!"
"Mày chờ đó!" Ô Võ nghiến răng bỏ lại một câu, sau đó bày ra tư thê hùng dũng oai vệ, khí thế hiên khang bước vào.
Nửa tiếng sau trở ra, biểu cảm đắc ý trên mặt cậu ta đã biến thành đằng đằng sát khí: "Thời Diệc Tư, mày dám nguyền rủa tao!"
Thời Diệc Tư bị đuổi theo đánh một trận, cậu ta vừa trốn vừa mơ hồ chẳng hiểu gì cả: "Má mày, rốt cuộc mày lên cơn gì vậy hả!"
"Mày thức tỉnh con Thiên Nga Lớn thật à?" Mãi đến khi Thích Diêm không nặng không nhẹ hỏi một câu thì động tác đuổi giết của cậu ta mới dừng lại một cách vi diệu.
Thời Diệc Tư đang cố sức thở hổn hển cũng phản ứng lại, cậu ta nín cười nhìn Ô Võ: "Thiên Nga Lớn?"
Ô Võ: "..."
"Tốt mà, từ khí chất đến hình tượng đều hợp nhau một cách hoàn mỹ." Thích Diêm ngu ngơ bổ một dao khiến Ô Võ tức đến mức xém bất tỉnh nhân sự tại chỗ, cậu ta nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.
Thời Diệc Tư cười sặc sụa tiếng ngỗng: "Quác quạc quạc quạc!"
Chờ Thời Diệc Tư cười xong, Thích Diêm mới vỗ vai cậu ta: "Nếu đêm nay mày bị ám sát thì tao chắc chắn Ô Võ là thủ phạm."
Thời Diệc Tư trưng ra vẻ mặt hỏi chấm: "Sao nó không ám sát mày?"
Thích Diêm bình thản nói: "Nó không đánh lại tao."
Thời Diệc Tư: "..." Hợp lý đến mức hết đường phản bác.
Phòng ký túc xá của Thích Diêm có tổng cộng bốn người, giờ còn mỗi Mục Tử Suất với cậu, cả hai cũng nhanh chóng hoàn thành thức tỉnh tinh thần thể.
May mắn thay, toàn bộ đều là thành viên dự bị.
Ngoại trừ Ô Võ bị chọc tức bỏ chạy ra thì mấy người bọn họ mang theo hành lý của mình quay trở về đường cũ.
"Hồi sáng tao đã nói rồi, thu dọn đồ đạc chi cho mất công, để giờ tha qua tha lại mệt gần chết." Dù Thời Diệc Tư có than vãn cỡ nào cũng vô ích, cậu ta nói xong mới nhớ đến Thích Diêm đứng bên cạnh, thế là bèn hỏi: "Rốt cuộc mày thức tỉnh tinh thần thể gì vậy, nói tao nghe coi."
"Thuộc lớp chim giống Ô Võ." Thích Diêm thuận miệng đáp, cậu lướt qua Thời Diệc Tư đang ngẩn ra nhìn về phía người nào đó lẽ ra nên rời đi sau khi thức tỉnh tinh thần thể.
Cậu không thể hiểu nổi hành vi của tên đó: "Sao cậu còn ở đây?"
Lệ Trang trả lời một cách đương nhiên: "Chờ cậu."
Chỉ một câu đã khiến Thích Diêm không muốn buông lời vô nghĩa với hắn nữa.
***
Vừa kết thúc một đợt thức tỉnh trong phòng cường độ, Đá Khảo Phách khổng lồ lơ lửng ở trung tâm tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, nó đang chờ đợi người thức tỉnh kế tiếp đến.
Loại thiên thạch đặc thù được khai quật ở nơi xa xôi trong vũ trụ này có tác dụng ngưng tụ tinh thần lực, trải qua nhiều thế hệ tân binh, chẳng biết nó đã hỗ trợ bao nhiêu người hoàn thành việc thức tỉnh tinh thần lực nữa.
Nhân viên trong khu giám sát đang bận rộn chuẩn bị cho đợt thức tỉnh tiếp theo, song họ lại bất ngờ nghênh đón một vị nhân vật đầy máu mặt.
Hiển nhiên, các nhân viên cũng không ngờ Diệp Tấn lại đích thân đến nơi này, vậy nên bọn họ nhất thời luống cuống tay chân đứng nghiêm chỉnh lại, cung kính chào một tiếng.
"Đừng sốt sắng quá, tôi chỉ tới xem tình hình thức tỉnh của lính mới khóa này thôi." Diệp Tấn nói, y cầm báo cáo thức tỉnh của lính gác được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc lên xem.
Mọi người không đoán được ý đồ của Nguyên soái nên cứ đứng cung kính ở đó, không ai dám thở mạnh.
Tốc độ đọc báo cáo của Diệp Tấn rất nhanh, trong nháy mắt y đã xem xong được một nửa, sau lại trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu: "Quả thật khóa này có vài lính gác tư chất không tệ, xem ra chiêu binh không lừa tôi nữa nhỉ."
Y lại đọc tiếp, rốt cuộc ở cuối phần báo cáo nhìn thấy tên Lệ Trang, bèn nói: "Bạch Hổ à... là một hung thú ha."
"Khóa này rất có tiềm năng, xuất hiện không dưới mười loại tinh thần thể mãnh thú. Riêng cậu Lệ Trang đó, dựa theo kiểm tra cường độ sức mạnh tinh thần thì cậu ta mạnh hơn bạn cùng khóa gấp mười lần." Sĩ quan phụ trách khâu thức tỉnh tiếp lời, cũng không quên đề cử: "Người tên Phượng Thần mà ngài xem trước đó cũng là một mầm mống tốt, tuy tinh thần lực không mạnh bằng Lệ Trang nhưng tinh thần thể lại mang giới tính biến dị hiếm thấy. Phần lớn lính gác đều là nam, ngoại trừ Thượng tướng Nhan trước đó ra thì mấy năm qua chưa từng xuất hiện chủng loại sư tử cái này."
"Đều ổn cả." Diệp Tấn lấy hai phần báo cáo ra xem một phen, vẻ mặt thỏa mãn: "Dẫn đường vẫn chưa bắt đầu thức tỉnh đúng không? Khi nào tới lượt bọn họ thì anh để ý giúp tôi một người tên "Thích Diêm" nhé."
Hiển nhiên sĩ quan không ngờ Nguyên soái Diệp tự mình đến phòng cường độ chỉ vì cậu tân binh này, sau khi sửng sốt thì anh ta bình tĩnh lại nói: "Lính mới dẫn đường cũng vừa bắt đầu thức tỉnh, nhưng nếu ngài nói người này... thì chúng tôi cũng đang thảo luận về cậu ta."
Diệp Tấn nhận báo cáo thức tỉnh mà đối phương truyền sang, vừa nhìn nội dung trong cột đăng ký tinh thần thể thì trên mặt y hiện lên vẻ hứng thú: "Ồ?"
Sĩ quan phụ tá Lý Ngõa Luân hiếm khi thấy Nguyên soái nhà mình lộ ra vẻ mặt này, anh ta tò mò đi tới nhìn một phen, kinh ngạc nói: "Một dẫn đường mà lại thức tỉnh ra bộ ưng à?"
Do đặc tính của mỗi người nên tinh thần thể thức tỉnh của lính gác thường có xu hướng thiên về động vật ăn thịt, trong khi đó, những động vật ăn chay không thích hợp dùng trong chiến đấu lại phù hợp với thể chất của dẫn đường.
Tuy ưng có thể xem như một loài chim, nhưng nó thiên về loài chim dữ, dù đặt giữa mãnh thú ăn thịt thì nó cũng là một sự tồn tại bễ nghễ chúng sinh. Chủng loại đặc biệt này mà xuất hiện trên người lính gác thì họ đều thuộc dạng nhân vật đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, chưa kể chủ nhân của nó là một dẫn đường, vậy nên tính công kích là việc không cần bàn đến.
Đây cũng là nguyên nhân cho cuộc tranh luận vừa nãy của các sĩ quan.
Tinh thần thể thức tỉnh của Thích Diêm chưa từng có trong lịch sử dẫn đường, bọn họ không thể xác định một tinh thần thể mạnh mẽ như vậy xuất hiện trên người dẫn đường rốt cuộc có phải chuyện tốt hay không.
Lý Ngõa Luân làm sĩ quan phụ tá của Diệp Tấn nên hiển nhiên anh ta sẽ suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
Trong lịch sử, phàm là lính gác và dẫn đường được lưu danh thì họ đều nắm giữ một tinh thần thể cực kỳ mạnh mẽ, trong đó có lính gác hắc ám mà người trong vũ trụ nghe tiếng đã sợ mất mật - Diệp Tấn, tinh thần thể mà y nắm giữ là Vương giả trong các loài chim dữ - Đại Bàng Vàng.
Vậy mà bây giờ, lính mới dẫn đường này lại thức tỉnh Ưng Ngỗng.
Lý Ngõa Luân không khỏi liếc nhìn Diệp Tấn.
Chỉ thấy hình như tâm trạng của Nguyên soái nhà mình nom có vẻ tốt lắm, y hài lòng trả từng báo cáo thức tỉnh lại: "Rất thú vị."
—
V: Hỡi những ông quàng tấu hề:)))))