Chương 12: Em có biết anh
Khoảnh khắc hiện tại không chân thực chút nào. Tạ Vũ đứng trước mặt cô, còn đưa khăn của anh cho cô lau nước mắt nữa.
Tiểu Nam cảm thấy bản thân đang nằm mơ rồi. Cô đúng là thích Tạ Vũ, nhưng cô và anh trước giờ chưa từng chính thức làm quen, thực sự là người lạ không hề quen biết.
Cô mấp máy môi “Cảm ơn.”
Anh nhìn cô, trên khuôn mặt kia thoáng hiện nét cười “Thì ra là em sao? Chúng ta từng gặp nhau rồi đó, em có nhớ không?”
Chúng ta từng gặp nhau? Đương nhiên là Tiểu Nam biết. Cô và anh từng gặp nhau không chỉ một lần, nhưng cô không biết được lần gặp nhau trong ký ức của anh là lúc nào.
Mấy lần ở thư viện thành phố, anh đều thản nhiên lướt qua cô, ngay cả khi cô trả thẻ sinh viên anh cũng không nhìn cô một cái mà rời đi nhanh chóng.
“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Ở lễ hội của trường, lúc em đang nghe về câu lạc bộ tranh biện. Em không nhớ sao?”
Thì ra anh vẫn còn nhớ mình từng gặp cô lúc đó. Tiểu Nam đứng ngẩn ngơ nghĩ suy, không biết bản thân nên vui hay buồn.
Cô nên vui chứ, vì anh đã nhận ra cô, chứng tỏ rằng cô đã nằm ở một phần nào đó trong tâm trí anh, dù phần đó rất nhỏ, nhỏ đến mức người ta cảm thấy chạnh lòng.
Có lẽ cô nên buồn hơn, vì anh không biết cô vẫn luôn dõi theo anh suốt mấy năm cấp ba, anh không biết rằng trong lòng cô, anh quan trọng đến mức nào.
Tạ Vũ thấy cô khóc như vậy, đoán rằng cô đang có chuyện buồn nên cũng không có ý gặng hỏi, chỉ ngỏ ý tiện đường đưa cô về trường.
Anh đã đi được mấy bước mà Tiểu Nam vẫn đứng yên đó, liền lên tiếng: “Tiểu Nam, sao vậy? Em không định về trường sao?”
Tiếng gọi của anh kéo cô trở về hiện thực, nhưng rất nhanh lại đẩy cô đến một bất ngờ khác.
Anh vừa gọi cô là “Tiểu Nam”, anh biết cả tên cô. Vậy xem ra cô ở trong tâm trí anh cũng chiếm một phần không quá mức nhỏ bé như cô nghĩ đi.
Cuối cùng Tiểu Nam lựa chọn gạt hết những phân tích về từng câu nói của anh, cùng anh quay về trường.
Bên kia đường có một chiếc xe Audi màu xanh, là chiếc xe hai năm trước cô từng ngồi, anh dẫn cô qua đường đi đến nơi nó đang đậu.
Tạ Vũ chu đáo mở cửa xe cho cô, một tay chắn ở bên trên để cô không va đầu vào xe rồi bước vào ngồi ngay cạnh cô.
Xe bắt đầu chạy. Tiểu Nam ngập ngừng một hồi rồi quyết tâm hỏi: “Đàn anh Tạ, sao anh lại biết tên của em?”
Cô khẽ liếc nhìn sang bên cạnh, anh thực quá hoàn mỹ, từng đường nét trên khuôn mặt khiến cô xao xuyến không thôi. Cô lại lần nữa tham lam ngắm nhìn khuôn mặt đó đến say mê.
“Em vừa gọi anh là đàn anh Tạ, em cũng biết anh sao?”
Cô thất thần, đáp “Em có biết anh. Anh là thủ khoa khối tự nhiên hai năm trước. Nhưng mà chỉ là qua lời nói của mọi người, trước đây thực sự là chưa bao giờ gặp.”
Tiểu Nam thực sự muốn níu giữ khoảng thời gian không hư ảo này, cô đã nói dối.
Cô bày ra vẻ không quen biết anh, chưa từng gặp anh bao giờ.
“Em là Trần Tiểu Nam, năm nhất khoa Hóa học đúng không? Hiểu Tuyết thường hay nói rằng trong câu lạc bộ có thành viên mới năm nhất vô cùng xuất sắc, giành được học bổng toàn phần của trường.”
Trong lòng của Tiểu Nam, Tạ Vũ vẫn luôn là một vị thần mà cô vô cùng tôn sùng ngưỡng mộ. Vị thần của cô hôm nay lại khen cô làm cô ngại ngùng đỏ cả mặt.
Nhưng có lẽ anh không bao giờ biết được rằng, cô có được như vậy đều là nhờ anh, anh chính là ánh hào quang rực rỡ nhất của cô.
Sau ngày hôm nay, Tiểu Nam mới biết rằng anh không chỉ là động lực giúp cô trong chuyện học tập, anh còn là ánh dương ấm áp xoa dịu trái tim nhỏ bé với những vết thương chắp vá của cô.
Xe dừng lại ở trước cổng trường. Anh xuống xe theo cô, đưa cô đến tận ký túc xá.
Hai người đi cùng nhau dưới bóng hàng cây xanh, đi bộ suốt một quãng đường mà không nói một lời nào.
Cô khẽ quay đầu sang liếc nhìn anh, từ góc nhìn này trông anh thực đẹp, dường như anh còn đang cười nhẹ nữa.
Cô nhìn anh đến khóe miệng cũng bất giác mỉm cười theo.
Khung cảnh hiện tại, cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ có thể cùng anh bước đi trong đời thực mà không phải bất kỳ câu chuyện nào cô tưởng tượng ra, hay trong những giấc mơ ngọt ngào xa vời kia.
“Hôm trước Hiểu Tuyết nói là em bị ốm nên không tham gia buổi tụ tập được. Em không sao chứ?” Lời nói của anh cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Cô rụt rè đáp “Em không sao.”
Cả hai dừng lại trước cổng ký túc xá nữ, cô cười thật tươi: “Hôm nay cảm ơn anh đã cho em đi nhờ xe về. Em cũng khỏi ốm rồi, không sao hết.”
Tiểu Nam chỉ tay về tòa ký túc, “Em đi trước.”
Ngồi trong phòng ký túc xá, cô cầm trên tay khăn của Tạ Vũ, khuôn mặt tràn ngập vẻ rạng rỡ.
Những chuyện buồn lúc sáng Tiểu Nam sớm đã quên, trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh của anh.
Ngày hôm nay là một ngày ý nghĩa nhất trong đời Tiểu Nam. Cô đã gặp được anh, còn được anh đưa về đến tận cổng ký túc xá.
Dù vậy, cô lại mau chóng rơi vào trạng thái trầm lặng, nét mặt trở về với vẻ anh tĩnh thường ngày.
Đối với cô, ngày hôm nay gặp được anh là điều ước lớn lao trở thành hiện thực, nhưng đối với người bình thường nhìn nhận chuyện này, anh chẳng qua chỉ là tốt bụng giúp đỡ cô mà thôi.
Tiểu Nam cảm thấy bản thân đang nằm mơ rồi. Cô đúng là thích Tạ Vũ, nhưng cô và anh trước giờ chưa từng chính thức làm quen, thực sự là người lạ không hề quen biết.
Cô mấp máy môi “Cảm ơn.”
Anh nhìn cô, trên khuôn mặt kia thoáng hiện nét cười “Thì ra là em sao? Chúng ta từng gặp nhau rồi đó, em có nhớ không?”
Chúng ta từng gặp nhau? Đương nhiên là Tiểu Nam biết. Cô và anh từng gặp nhau không chỉ một lần, nhưng cô không biết được lần gặp nhau trong ký ức của anh là lúc nào.
Mấy lần ở thư viện thành phố, anh đều thản nhiên lướt qua cô, ngay cả khi cô trả thẻ sinh viên anh cũng không nhìn cô một cái mà rời đi nhanh chóng.
“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Ở lễ hội của trường, lúc em đang nghe về câu lạc bộ tranh biện. Em không nhớ sao?”
Thì ra anh vẫn còn nhớ mình từng gặp cô lúc đó. Tiểu Nam đứng ngẩn ngơ nghĩ suy, không biết bản thân nên vui hay buồn.
Cô nên vui chứ, vì anh đã nhận ra cô, chứng tỏ rằng cô đã nằm ở một phần nào đó trong tâm trí anh, dù phần đó rất nhỏ, nhỏ đến mức người ta cảm thấy chạnh lòng.
Có lẽ cô nên buồn hơn, vì anh không biết cô vẫn luôn dõi theo anh suốt mấy năm cấp ba, anh không biết rằng trong lòng cô, anh quan trọng đến mức nào.
Tạ Vũ thấy cô khóc như vậy, đoán rằng cô đang có chuyện buồn nên cũng không có ý gặng hỏi, chỉ ngỏ ý tiện đường đưa cô về trường.
Anh đã đi được mấy bước mà Tiểu Nam vẫn đứng yên đó, liền lên tiếng: “Tiểu Nam, sao vậy? Em không định về trường sao?”
Tiếng gọi của anh kéo cô trở về hiện thực, nhưng rất nhanh lại đẩy cô đến một bất ngờ khác.
Anh vừa gọi cô là “Tiểu Nam”, anh biết cả tên cô. Vậy xem ra cô ở trong tâm trí anh cũng chiếm một phần không quá mức nhỏ bé như cô nghĩ đi.
Cuối cùng Tiểu Nam lựa chọn gạt hết những phân tích về từng câu nói của anh, cùng anh quay về trường.
Bên kia đường có một chiếc xe Audi màu xanh, là chiếc xe hai năm trước cô từng ngồi, anh dẫn cô qua đường đi đến nơi nó đang đậu.
Tạ Vũ chu đáo mở cửa xe cho cô, một tay chắn ở bên trên để cô không va đầu vào xe rồi bước vào ngồi ngay cạnh cô.
Xe bắt đầu chạy. Tiểu Nam ngập ngừng một hồi rồi quyết tâm hỏi: “Đàn anh Tạ, sao anh lại biết tên của em?”
Cô khẽ liếc nhìn sang bên cạnh, anh thực quá hoàn mỹ, từng đường nét trên khuôn mặt khiến cô xao xuyến không thôi. Cô lại lần nữa tham lam ngắm nhìn khuôn mặt đó đến say mê.
“Em vừa gọi anh là đàn anh Tạ, em cũng biết anh sao?”
Cô thất thần, đáp “Em có biết anh. Anh là thủ khoa khối tự nhiên hai năm trước. Nhưng mà chỉ là qua lời nói của mọi người, trước đây thực sự là chưa bao giờ gặp.”
Tiểu Nam thực sự muốn níu giữ khoảng thời gian không hư ảo này, cô đã nói dối.
Cô bày ra vẻ không quen biết anh, chưa từng gặp anh bao giờ.
“Em là Trần Tiểu Nam, năm nhất khoa Hóa học đúng không? Hiểu Tuyết thường hay nói rằng trong câu lạc bộ có thành viên mới năm nhất vô cùng xuất sắc, giành được học bổng toàn phần của trường.”
Trong lòng của Tiểu Nam, Tạ Vũ vẫn luôn là một vị thần mà cô vô cùng tôn sùng ngưỡng mộ. Vị thần của cô hôm nay lại khen cô làm cô ngại ngùng đỏ cả mặt.
Nhưng có lẽ anh không bao giờ biết được rằng, cô có được như vậy đều là nhờ anh, anh chính là ánh hào quang rực rỡ nhất của cô.
Sau ngày hôm nay, Tiểu Nam mới biết rằng anh không chỉ là động lực giúp cô trong chuyện học tập, anh còn là ánh dương ấm áp xoa dịu trái tim nhỏ bé với những vết thương chắp vá của cô.
Xe dừng lại ở trước cổng trường. Anh xuống xe theo cô, đưa cô đến tận ký túc xá.
Hai người đi cùng nhau dưới bóng hàng cây xanh, đi bộ suốt một quãng đường mà không nói một lời nào.
Cô khẽ quay đầu sang liếc nhìn anh, từ góc nhìn này trông anh thực đẹp, dường như anh còn đang cười nhẹ nữa.
Cô nhìn anh đến khóe miệng cũng bất giác mỉm cười theo.
Khung cảnh hiện tại, cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ có thể cùng anh bước đi trong đời thực mà không phải bất kỳ câu chuyện nào cô tưởng tượng ra, hay trong những giấc mơ ngọt ngào xa vời kia.
“Hôm trước Hiểu Tuyết nói là em bị ốm nên không tham gia buổi tụ tập được. Em không sao chứ?” Lời nói của anh cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Cô rụt rè đáp “Em không sao.”
Cả hai dừng lại trước cổng ký túc xá nữ, cô cười thật tươi: “Hôm nay cảm ơn anh đã cho em đi nhờ xe về. Em cũng khỏi ốm rồi, không sao hết.”
Tiểu Nam chỉ tay về tòa ký túc, “Em đi trước.”
Ngồi trong phòng ký túc xá, cô cầm trên tay khăn của Tạ Vũ, khuôn mặt tràn ngập vẻ rạng rỡ.
Những chuyện buồn lúc sáng Tiểu Nam sớm đã quên, trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh của anh.
Ngày hôm nay là một ngày ý nghĩa nhất trong đời Tiểu Nam. Cô đã gặp được anh, còn được anh đưa về đến tận cổng ký túc xá.
Dù vậy, cô lại mau chóng rơi vào trạng thái trầm lặng, nét mặt trở về với vẻ anh tĩnh thường ngày.
Đối với cô, ngày hôm nay gặp được anh là điều ước lớn lao trở thành hiện thực, nhưng đối với người bình thường nhìn nhận chuyện này, anh chẳng qua chỉ là tốt bụng giúp đỡ cô mà thôi.