CHƯƠNG 1 VÌ SAO LẠI CƯỚI TÔI
CHƯƠNG 1 VÌ SAO LẠI CƯỚI TÔI
Danh tiếng của Mộ Khác Như như con bọ trong bồn cầu hôi hám, theo như lời đồn, cô có quan hệ với hàng tá đàn ông trong cả cái thành phố A. Con người tốt đẹp trong lòng anh, thứ tình cảm chân thành của anh là dành cho người tình mà anh hao tổn tâm trí để che chở - cô em gái cùng mẹ khác cha của cô.
Nửa năm trước, Mộ Khác Như lên con tàu đi du lịch châu Âu, ngày thứ ba sau khi rời cảng, cô tình cờ gặp phải Hà Nhạn trên boong tàu. Bởi vì một số chuyện vụn vặt, hai người tranh chấp với nhau, điều kì lạ là, lúc cô xoay người rời đi, Hà Nhạn đã ngã vào trong biển.
Ngoài biển, từng cơn sóng lớn ập vào, tới khi nhân viên cứu hộ vớt được Hà Nhạn lên tàu, cô ta đã ngất đi vì thiếu oxy.
Mà mọi tại họa đều bắt đầu từ khi Hà Nhạn tỉnh lại, cô ta nói rằng Mộ Khác Như là hung thủ hại cô ta.
“Cô Kỷ, đừng chọc giận tôi, tôi có hàng trăm, hàng ngàn thủ đoạn để chơi đùa với cô, chúng ta còn nhiều thời gian!” Kỷ Nguyên Tường thế nhưng lại không hề vội vàng đi ra ngoài, anh nhìn Mộ Khác Như bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mộ Khác Như vô cùng căm giận, nhưng lại chẳng có cách nào để thay đổi mọi chuyện. Ngay khi Kỷ Nguyên Tường nhận định rằng cô chính là hung thủ hãm hại Hà Nhạn, là người gây ra điều bắt trắc trên con tàu đó, dường như kết cục đã được định sẵn.
Mà sự mến mộ cô dành cho Kỷ Nguyên Tường khi xưa đã trở thành động cơ cho chuyện đó.
“Kỷ Nguyên Tường, phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”
“Hình như tôi đã nói về vấn đề này rất nhiều lần rồi, những đau thương mà Hà Nhạn phải chịu, cô cũng phải nếm đủ một lần, thì chuyện này mới xong.”
Kỷ Nguyên Tường nói một cách bâng quơ, lời nói lạnh như băng đó khiến sống lưng của Mộ Khác Như rét lạnh.
Bảo cô nhảy vào biển, còn không có người cứu giúp, cái kiểu phó thác cho số phận đó, Mộ Khác Như tự hỏi bản thân và thấy rằng mình không làm được: “Kỷ Nguyên Tường, nếu anh hận tôi như vậy thì sao còn cưới tôi?”
Đây là điều mà Mộ Khác Như vẫn không thể hiểu được. Lúc cô sắp bị giam vào trại tạm giam, lúc cô sắp bị tuyên bố phải ngồi tù, Kỷ Nguyên Tường bỗng xuất hiện một cách khó hiểu, bảo lãnh cho cô ra ngoài, sau đó đưa cô tới cục dân chính.
Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ có một quyển chứng nhận, ngay buổi chiều đi đăng ký kết hôn, Kỷ Nguyên Tường lên máy bay tới Mĩ để an ủi đóa hoa sen trắng của anh, mãi cho tới ba tháng sau, cũng chính là hôm nay mới xuất hiện như là quỷ mị vậy.
“Mộ Khắc Như, cô tự xưng là thông minh, sao tới vấn đề này thì lại ngu đần như thế?” Kỷ Nguyên Tường liếc cô đầy khinh bỉ, sau đó mở khóa phòng vệ sinh ra.
Người đang chờ đi vệ sinh ở bên ngoài thấy một nam một nữ như vậy thì cười cợt nói: “Mẹ ơi! Hẹn nhau ở đây cơ đấy!”
Mộ Khác Như gần như đã mất hết mặt mũi rồi, cô mặc chiếc váy rách nát chạy lảo đảo ra ngoài.
Những chuyện cẩu huyết quá nhiều, tất cả những gì xảy ra tối nay khiến Mộ Khác Như bị tổn thương nghiêm trọng. Sự trinh trắng mà cô giữ gìn hai mươi bốn năm đã bị mất, ngoại trừ đau đớn ra thì không có chút gì là vui vẻ.
Mộ Khác Như cho rằng chuyện xảy ra ngoài ý muốn giữa cô và Kỷ Nguyên Tường chỉ là lau súng cướp cò mà thôi. Nhưng những chuyện không thể tưởng tượng được lần lượt xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn đổi mới thế giới quan của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng điện thoại phá vỡ giấc ngủ của cô, đánh thức cô dậy khỏi cơn mơ.
Là điện thoại từ cục cảnh sát. Bố Mộ tham ô công quỹ để mua trang sức cho mẹ kế, ngày bị bắt thì đột phát bệnh tim, hôm nay được đưa vào bệnh viện ICU, không những chưa rõ sống chết, hơn nữa cuộc điện thoại này còn là để thúc giục nộp tiền, một số tiền lớn để cấp cứu, cộng với chi phí sau phẫu thuật, bệnh viện yêu cầu Mộ Khác Như phải có đủ trong một ngày.
Tin tức bất ngờ này kích thích thần kinh vốn đã căng thẳng của Mộ Khắc Như. Đầu óc cô trống rỗng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu.
Cô vội chạy tới bệnh viện, nhìn bố Mộ còn bị còng tay nằm trên giường bệnh, cơ thể cô không đứng vững nổi, ngã xuống chiếc ghế chăm sóc người bệnh.
“Bác sĩ, có thể cứu bố tôi trước được không, tôi sẽ nghĩ cách gom đủ tiền.”
Bác sĩ trưởng tỏ ra khó xử: “Cuộc phẫu thuật của bố cô sẽ hao tốn một lượng huyết tương lớn, nếu cô không có tiền thì kho máu sẽ không cho lấy máu, vì thế…”
Rời khỏi bệnh viện, Mộ Khác Như đờ đẫn đi trên phố lớn. Nhìn đô thị sầm uất, nhộn nhịp, trong lòng cô chỉ ngập tràn sự tuyệt vọng.
Không còn đường nào để đi, cô cắn răng, gọi taxi tới tập đoàn Hà Đô.
Đây là lần đầu tiên kể tử khi kết hôn, cô dùng thân phận là vợ của Kỷ Nguyên Tường để tới Hà Đô. Chẳng kịp ngắm nhìn đế quốc buôn bán khổng lồ của người đàn ông này, cô nhanh chóng vào thang máy, tới phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng mười tám.
Nhưng tới khi gõ cửa vào trong, cô mới hoảng hốt phát hiện ra Hà Nhạn cũng ở đó.
Trên chiếc xe lăn, gương mặt tinh xảo của cô ta mang theo nụ cười ngọt ngào. Thấy Mộ Khác Như tới, cô ta không lúng túng chút nào, ngược lại như thấy được người thân đã thất lạc nhiều năm: “Chị đã tới đây rồi thì em về trước đây. Bác sĩ nói vết thương của em mới tốt được một chút, không thể đứng quá lâu.”
Lời nói của cô ta dịu dàng, mềm mại, nhưng không biết là vô ý hay cố tình mà lại nhắc tới vết thương trên đùi.
Ngay lập tức, đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Nguyên Tường nhìn sang Mộ Khắc Như: “Cô tới đây làm gì?”
“Kỷ Nguyên Tường, bố đột phát bệnh tim phải nhập viện, tôi cùng đường rồi nên mới tới tìm anh, xin anh hãy giúp tôi đi.” Như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Mộ Khác Như siết chặt lấy vạt áo của Kỷ Nguyên Tường.
Danh tiếng của Mộ Khác Như như con bọ trong bồn cầu hôi hám, theo như lời đồn, cô có quan hệ với hàng tá đàn ông trong cả cái thành phố A. Con người tốt đẹp trong lòng anh, thứ tình cảm chân thành của anh là dành cho người tình mà anh hao tổn tâm trí để che chở - cô em gái cùng mẹ khác cha của cô.
Nửa năm trước, Mộ Khác Như lên con tàu đi du lịch châu Âu, ngày thứ ba sau khi rời cảng, cô tình cờ gặp phải Hà Nhạn trên boong tàu. Bởi vì một số chuyện vụn vặt, hai người tranh chấp với nhau, điều kì lạ là, lúc cô xoay người rời đi, Hà Nhạn đã ngã vào trong biển.
Ngoài biển, từng cơn sóng lớn ập vào, tới khi nhân viên cứu hộ vớt được Hà Nhạn lên tàu, cô ta đã ngất đi vì thiếu oxy.
Mà mọi tại họa đều bắt đầu từ khi Hà Nhạn tỉnh lại, cô ta nói rằng Mộ Khác Như là hung thủ hại cô ta.
“Cô Kỷ, đừng chọc giận tôi, tôi có hàng trăm, hàng ngàn thủ đoạn để chơi đùa với cô, chúng ta còn nhiều thời gian!” Kỷ Nguyên Tường thế nhưng lại không hề vội vàng đi ra ngoài, anh nhìn Mộ Khác Như bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mộ Khác Như vô cùng căm giận, nhưng lại chẳng có cách nào để thay đổi mọi chuyện. Ngay khi Kỷ Nguyên Tường nhận định rằng cô chính là hung thủ hãm hại Hà Nhạn, là người gây ra điều bắt trắc trên con tàu đó, dường như kết cục đã được định sẵn.
Mà sự mến mộ cô dành cho Kỷ Nguyên Tường khi xưa đã trở thành động cơ cho chuyện đó.
“Kỷ Nguyên Tường, phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”
“Hình như tôi đã nói về vấn đề này rất nhiều lần rồi, những đau thương mà Hà Nhạn phải chịu, cô cũng phải nếm đủ một lần, thì chuyện này mới xong.”
Kỷ Nguyên Tường nói một cách bâng quơ, lời nói lạnh như băng đó khiến sống lưng của Mộ Khác Như rét lạnh.
Bảo cô nhảy vào biển, còn không có người cứu giúp, cái kiểu phó thác cho số phận đó, Mộ Khác Như tự hỏi bản thân và thấy rằng mình không làm được: “Kỷ Nguyên Tường, nếu anh hận tôi như vậy thì sao còn cưới tôi?”
Đây là điều mà Mộ Khác Như vẫn không thể hiểu được. Lúc cô sắp bị giam vào trại tạm giam, lúc cô sắp bị tuyên bố phải ngồi tù, Kỷ Nguyên Tường bỗng xuất hiện một cách khó hiểu, bảo lãnh cho cô ra ngoài, sau đó đưa cô tới cục dân chính.
Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ có một quyển chứng nhận, ngay buổi chiều đi đăng ký kết hôn, Kỷ Nguyên Tường lên máy bay tới Mĩ để an ủi đóa hoa sen trắng của anh, mãi cho tới ba tháng sau, cũng chính là hôm nay mới xuất hiện như là quỷ mị vậy.
“Mộ Khắc Như, cô tự xưng là thông minh, sao tới vấn đề này thì lại ngu đần như thế?” Kỷ Nguyên Tường liếc cô đầy khinh bỉ, sau đó mở khóa phòng vệ sinh ra.
Người đang chờ đi vệ sinh ở bên ngoài thấy một nam một nữ như vậy thì cười cợt nói: “Mẹ ơi! Hẹn nhau ở đây cơ đấy!”
Mộ Khác Như gần như đã mất hết mặt mũi rồi, cô mặc chiếc váy rách nát chạy lảo đảo ra ngoài.
Những chuyện cẩu huyết quá nhiều, tất cả những gì xảy ra tối nay khiến Mộ Khác Như bị tổn thương nghiêm trọng. Sự trinh trắng mà cô giữ gìn hai mươi bốn năm đã bị mất, ngoại trừ đau đớn ra thì không có chút gì là vui vẻ.
Mộ Khác Như cho rằng chuyện xảy ra ngoài ý muốn giữa cô và Kỷ Nguyên Tường chỉ là lau súng cướp cò mà thôi. Nhưng những chuyện không thể tưởng tượng được lần lượt xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn đổi mới thế giới quan của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng điện thoại phá vỡ giấc ngủ của cô, đánh thức cô dậy khỏi cơn mơ.
Là điện thoại từ cục cảnh sát. Bố Mộ tham ô công quỹ để mua trang sức cho mẹ kế, ngày bị bắt thì đột phát bệnh tim, hôm nay được đưa vào bệnh viện ICU, không những chưa rõ sống chết, hơn nữa cuộc điện thoại này còn là để thúc giục nộp tiền, một số tiền lớn để cấp cứu, cộng với chi phí sau phẫu thuật, bệnh viện yêu cầu Mộ Khác Như phải có đủ trong một ngày.
Tin tức bất ngờ này kích thích thần kinh vốn đã căng thẳng của Mộ Khắc Như. Đầu óc cô trống rỗng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu.
Cô vội chạy tới bệnh viện, nhìn bố Mộ còn bị còng tay nằm trên giường bệnh, cơ thể cô không đứng vững nổi, ngã xuống chiếc ghế chăm sóc người bệnh.
“Bác sĩ, có thể cứu bố tôi trước được không, tôi sẽ nghĩ cách gom đủ tiền.”
Bác sĩ trưởng tỏ ra khó xử: “Cuộc phẫu thuật của bố cô sẽ hao tốn một lượng huyết tương lớn, nếu cô không có tiền thì kho máu sẽ không cho lấy máu, vì thế…”
Rời khỏi bệnh viện, Mộ Khác Như đờ đẫn đi trên phố lớn. Nhìn đô thị sầm uất, nhộn nhịp, trong lòng cô chỉ ngập tràn sự tuyệt vọng.
Không còn đường nào để đi, cô cắn răng, gọi taxi tới tập đoàn Hà Đô.
Đây là lần đầu tiên kể tử khi kết hôn, cô dùng thân phận là vợ của Kỷ Nguyên Tường để tới Hà Đô. Chẳng kịp ngắm nhìn đế quốc buôn bán khổng lồ của người đàn ông này, cô nhanh chóng vào thang máy, tới phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng mười tám.
Nhưng tới khi gõ cửa vào trong, cô mới hoảng hốt phát hiện ra Hà Nhạn cũng ở đó.
Trên chiếc xe lăn, gương mặt tinh xảo của cô ta mang theo nụ cười ngọt ngào. Thấy Mộ Khác Như tới, cô ta không lúng túng chút nào, ngược lại như thấy được người thân đã thất lạc nhiều năm: “Chị đã tới đây rồi thì em về trước đây. Bác sĩ nói vết thương của em mới tốt được một chút, không thể đứng quá lâu.”
Lời nói của cô ta dịu dàng, mềm mại, nhưng không biết là vô ý hay cố tình mà lại nhắc tới vết thương trên đùi.
Ngay lập tức, đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Nguyên Tường nhìn sang Mộ Khắc Như: “Cô tới đây làm gì?”
“Kỷ Nguyên Tường, bố đột phát bệnh tim phải nhập viện, tôi cùng đường rồi nên mới tới tìm anh, xin anh hãy giúp tôi đi.” Như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Mộ Khác Như siết chặt lấy vạt áo của Kỷ Nguyên Tường.