CHƯƠNG 2 SINH CON CHO TÔI
CHƯƠNG 2 SINH CON CHO TÔI
Cô cầu khẩn trong sự yếu đuối, khuôn mặt tái nhợt, hi vọng lương tâm của người đàn ông này chưa mất hết, có thể trợ giúp cô vào cái giây phút sống còn của mạng người này.
“Mộ Khắc Như, mới một lần tối hôm qua, hôm nay cô liền tới đòi tiền, cô thật rẻ mạt quá đấy.” Tiếng nói trào phúng của người đàn ông này hòa vào trong làn gió lạnh, khiến cô rùng mình một cái, như bị một chậu nước lạnh tạt lên đầu.
“Kỷ Nguyên Tường, anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, xin anh đừng thấy chết không cứu.” Mộ Khác Như chưa từng khúm núm như vậy, cho dù ngày đó bị nhốt vào trại tạm giam trong oan ức, cô vẫn ngẩng cao đầu đối mặt với người đàn ông này, không chút nào lùi bước.
Kỷ Nguyên Tường ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, đôi chân thon dài vắt lên nhau rất nhàn nhã, ngón tay gõ “cộc cộc” lên mặt bàn làm việc.
Trầm mặc một hồi lâu, anh mới thong thả nói: “Làm một cuộc giao dịch, thế nào? Tôi cho cô tiền cứu Mộ Chương Long, cô sinh cho tôi một đứa con. Hơn nữa, sau khi đứa bé ra đời, chúng ta sẽ ly hôn, cô cút sang nước Mĩ, vĩnh viễn không được trở về nữa.”
Mộ Khác Như như bị sét đánh, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, muốn tìm thấy một nét đùa cợt trên mặt anh. Nhưng sự thực là Kỷ Nguyên Tường đang trao đổi mua bán rất nghiêm túc với cô.
“Vì sao?” Mộ Khác Như không hiểu, anh hận cô như thế, vì sao lại bằng lòng chấp nhận đứa con mà cô sinh.
“Hà Nhạn không thể sinh được nữa, mà tôi cần một người thừa kế. Hiện nay cô đang là cô Kỷ, cô sinh đứa bé này ra là danh chính ngôn thuận.” Đôi mắt đen láy vốn không chút cảm xúc nào của anh, khi nhìn về phía Mộ Khác Như thì càng thêm lạnh lẽo đến cùng cực.
Con ngươi của Mộ Khác Như như muốn bốc ra lửa. Cô chưa từng nghĩ rằng người đàn ông mà mình từng yêu lại hèn hạ đến thế, ép buộc cô phải nghe theo anh vào lúc như này lại bắt ép cô phải tuân theo sự chi phối và điều khiển của anh.
“Được, tôi đồng ý với anh!” Gần như Mộ Khác Như phải nghiến răng để nói ra mấy chữ này.
Trước sau gì cũng có cách, cứ đồng ý trước, chỉ cần cô không có thai, Kỷ Nguyên Tường cũng không làm gì được cô.
Cầm bảy trăm triệu được bố thí cho, Mộ Khác Như chạy thẳng tới bệnh viện, nói chuyện cẩn thận với bác sĩ trưởng về thời gian làm phẫu thuật, sau đó nóng lòng chờ đợi.
Cũng may cuộc phẫu thuật của ba Mộ rất thuận lợi, sau hai ngày là được chuyển sang phòng bệnh bình thường, nhưng lúc ra viện, ông lại bị người của cục cảnh sát đưa tới trại tạm giam.
Bố Mộ đã nhận tội tham ô công quỹ, đồng thời chấp nhận hình phạt của luật pháp. Biết được tin này, Mộ Khác Như buồn rầu suốt mấy ngày, càng thêm hận người mẹ kế hám tiền của mình.
Một mặt khác, ngay từ khi định sinh một đứa con với Mộ Khắc Như, Kỷ Nguyên Tường liền chuyển về biệt thự Ngàn Sa.
Mộ Khác Như rất bất ngờ, người coi cô như một khối u ác tính là Kỷ Nguyên Tường lại vì một đứa bé mà chịu hi sinh như thế, chấp nhận cả việc ở chung một phòng với người phụ nữ mà anh ghét nhất.
Hẳn là do cơn giận bị đè nén dưới đáy lòng, sự thô bạo và hung ác của anh khiến Mộ Khác Như phải chịu nhiều đau đớn, thậm chí bắt đầu sợ hãi buổi tối.
Vì thế, dần dần Mộ Khác Như vừa hi vọng đứa bé này ra đời, vừa sợ mình bất hạnh dính phải.
Mộ Khác Như phải chịu khổ, Hà Nhạn cũng phải sống một ngày bằng một năm.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm, sự thay đổi rất nhỏ của Kỷ Nguyên Tường khiến cô ta phải hoảng hốt cả ngày trời, chỉ sợ mọi thứ hiện tại sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp mà mờ ảo! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong gương, khóe miệng của Hà Nhạn nhếch lên một nụ cười độc ác…
Một tuần sau, sáng sớm, hiếm khi Mộ Khác Như xin nghỉ, vốn cô định ngủ nướng, lại bị người đàn ông tức giận bừng bừng kéo ra khỏi ổ chăn.
Còn đang mơ màng, cô định nói gì đó, cái tát mạnh bạo của Kỷ Nguyên Tường đã giáng vào mặt cô.
Mộ Khác Như bị đánh đến ngẩn người, cơn buồn ngủ biến mất, cô che bên má đau nhói của mình, nhìn chằm chằm vào mặt anh.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi phải ra tay đấy.”
Cô cầu khẩn trong sự yếu đuối, khuôn mặt tái nhợt, hi vọng lương tâm của người đàn ông này chưa mất hết, có thể trợ giúp cô vào cái giây phút sống còn của mạng người này.
“Mộ Khắc Như, mới một lần tối hôm qua, hôm nay cô liền tới đòi tiền, cô thật rẻ mạt quá đấy.” Tiếng nói trào phúng của người đàn ông này hòa vào trong làn gió lạnh, khiến cô rùng mình một cái, như bị một chậu nước lạnh tạt lên đầu.
“Kỷ Nguyên Tường, anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, xin anh đừng thấy chết không cứu.” Mộ Khác Như chưa từng khúm núm như vậy, cho dù ngày đó bị nhốt vào trại tạm giam trong oan ức, cô vẫn ngẩng cao đầu đối mặt với người đàn ông này, không chút nào lùi bước.
Kỷ Nguyên Tường ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, đôi chân thon dài vắt lên nhau rất nhàn nhã, ngón tay gõ “cộc cộc” lên mặt bàn làm việc.
Trầm mặc một hồi lâu, anh mới thong thả nói: “Làm một cuộc giao dịch, thế nào? Tôi cho cô tiền cứu Mộ Chương Long, cô sinh cho tôi một đứa con. Hơn nữa, sau khi đứa bé ra đời, chúng ta sẽ ly hôn, cô cút sang nước Mĩ, vĩnh viễn không được trở về nữa.”
Mộ Khác Như như bị sét đánh, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, muốn tìm thấy một nét đùa cợt trên mặt anh. Nhưng sự thực là Kỷ Nguyên Tường đang trao đổi mua bán rất nghiêm túc với cô.
“Vì sao?” Mộ Khác Như không hiểu, anh hận cô như thế, vì sao lại bằng lòng chấp nhận đứa con mà cô sinh.
“Hà Nhạn không thể sinh được nữa, mà tôi cần một người thừa kế. Hiện nay cô đang là cô Kỷ, cô sinh đứa bé này ra là danh chính ngôn thuận.” Đôi mắt đen láy vốn không chút cảm xúc nào của anh, khi nhìn về phía Mộ Khác Như thì càng thêm lạnh lẽo đến cùng cực.
Con ngươi của Mộ Khác Như như muốn bốc ra lửa. Cô chưa từng nghĩ rằng người đàn ông mà mình từng yêu lại hèn hạ đến thế, ép buộc cô phải nghe theo anh vào lúc như này lại bắt ép cô phải tuân theo sự chi phối và điều khiển của anh.
“Được, tôi đồng ý với anh!” Gần như Mộ Khác Như phải nghiến răng để nói ra mấy chữ này.
Trước sau gì cũng có cách, cứ đồng ý trước, chỉ cần cô không có thai, Kỷ Nguyên Tường cũng không làm gì được cô.
Cầm bảy trăm triệu được bố thí cho, Mộ Khác Như chạy thẳng tới bệnh viện, nói chuyện cẩn thận với bác sĩ trưởng về thời gian làm phẫu thuật, sau đó nóng lòng chờ đợi.
Cũng may cuộc phẫu thuật của ba Mộ rất thuận lợi, sau hai ngày là được chuyển sang phòng bệnh bình thường, nhưng lúc ra viện, ông lại bị người của cục cảnh sát đưa tới trại tạm giam.
Bố Mộ đã nhận tội tham ô công quỹ, đồng thời chấp nhận hình phạt của luật pháp. Biết được tin này, Mộ Khác Như buồn rầu suốt mấy ngày, càng thêm hận người mẹ kế hám tiền của mình.
Một mặt khác, ngay từ khi định sinh một đứa con với Mộ Khắc Như, Kỷ Nguyên Tường liền chuyển về biệt thự Ngàn Sa.
Mộ Khác Như rất bất ngờ, người coi cô như một khối u ác tính là Kỷ Nguyên Tường lại vì một đứa bé mà chịu hi sinh như thế, chấp nhận cả việc ở chung một phòng với người phụ nữ mà anh ghét nhất.
Hẳn là do cơn giận bị đè nén dưới đáy lòng, sự thô bạo và hung ác của anh khiến Mộ Khác Như phải chịu nhiều đau đớn, thậm chí bắt đầu sợ hãi buổi tối.
Vì thế, dần dần Mộ Khác Như vừa hi vọng đứa bé này ra đời, vừa sợ mình bất hạnh dính phải.
Mộ Khác Như phải chịu khổ, Hà Nhạn cũng phải sống một ngày bằng một năm.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm, sự thay đổi rất nhỏ của Kỷ Nguyên Tường khiến cô ta phải hoảng hốt cả ngày trời, chỉ sợ mọi thứ hiện tại sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp mà mờ ảo! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong gương, khóe miệng của Hà Nhạn nhếch lên một nụ cười độc ác…
Một tuần sau, sáng sớm, hiếm khi Mộ Khác Như xin nghỉ, vốn cô định ngủ nướng, lại bị người đàn ông tức giận bừng bừng kéo ra khỏi ổ chăn.
Còn đang mơ màng, cô định nói gì đó, cái tát mạnh bạo của Kỷ Nguyên Tường đã giáng vào mặt cô.
Mộ Khác Như bị đánh đến ngẩn người, cơn buồn ngủ biến mất, cô che bên má đau nhói của mình, nhìn chằm chằm vào mặt anh.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi phải ra tay đấy.”