CHƯƠNG 11 HÀ NHẠN TỰ SÁT
CHƯƠNG 11 HÀ NHẠN TỰ SÁT
Mộ Khác Như mang cái thai này rất vất vả, sau khi bị giam lỏng ba tháng trong bệnh viện, cô bị Kỷ Nguyên Tường đưa về biệt thự Ngàn Sa.
Hiện nay cái thai đã ổn định, muốn để sảy thai ngoài ý muốn đã là điều không thể. Huống hồ Kỷ Nguyên Tường còn cho canh phòng rất nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội.
Mộ Khác Như không thể tìm được cơ hội để phá thai, đương nhiên Hà Nhạn cũng không có cơ hội để hại cô sảy thai.
Có lẽ là vì cái thai trong bụng cô, Kỷ Nguyên Tường về ở luôn trong biệt thự Ngàn Sa. Mỗi ngày anh đều cố gắng về trước mười giờ, kiểm tra tình hình cái bụng cô, sau đó tới phòng khách ngủ.
Mùa thu nhanh chóng qua đi, vào đông, Mộ Khác Như gặp được người bạn mới đi du lịch ở nước ngoài về, Thanh Thư!
“Trời ạ, không ngờ lúc tớ không ở đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế, tớ cứ nghĩ rằng cậu lấy Kỷ Nguyên Tường thì sẽ được hạnh phúc, nhất định cậu phải ly hôn với tên cặn bã đó.” Vẻ mặt cảa Thanh Thư cũng rất căm thù, hận không thể nhào tới trước mặt Kỷ Nguyên Tường để liều mạng với anh.
Ngược lại thì tâm trạng của Mộ Khác Như đã không còn bất ổn nữa: “Thôi đi cô nương, đừng có ngốc nữa. Chờ tớ sinh con ra thì sẽ ly hôn, đến lúc đó tớ sẽ được giải thoát.”
Hiện tại mỗi ngày Mộ Khác Như đều mong được “dỡ hàng”, cô muốn cách xa hai nguồn bệnh dịch là Kỷ Nguyên Tường và Hà Nhạn đó.
Thanh Thư ở biệt thự Ngàn Sa cả một ngày để tâm sự với Mộ Khắc Như, mãi tới tối, khi Kỷ Nguyên Tường trở lại thì cô ấy mới đi.
Lúc Mộ Khác Như mang thai năm tháng, lần đầu tiên cô cảm nhận được thai đạp, rốt cuộc cô cũng có cảm giác sắp làm mẹ, vui mừng, kích động và mong chờ.
Còn về Kỷ Nguyên Tường, mấy tháng này, scandal giữa anh và Hà Nhạn đang sôi sùng sục, dư luận xôn xao hết cả lên. Trên các trang web đều đang đoán xem lúc nào thì cô vợ danh chính ngôn thuận là Mộ Khác Như sẽ bị mất chức, nhường chỗ cho tiểu tam mạnh mẽ ấy.
Rốt cuộc thì thời gian cũng tới cuối năm, Mộ Khác Như an tâm ở nhà chờ sinh, đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Nhạn.
Không biết người phụ nữ này lại định bày trò gì, sau khi cô bắt máy, cô ta nói đông nói tây một hồi liền tắt máy.
Trong lòng Mộ Khác Như ngầm có một dự cảm chẳng lành, như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Quả nhiên, đến tối, Kỷ Nguyên Tường giận dữ đá cửa phòng Mộ Khác Như ra, bóp cổ cô hỏi cô đã uy hiếp Hà Nhạn cái gì mà ép cô ta tự sát.
Cái chiêu chó cùng dứt dậu, bí quá hóa liều này của Hà Nhạn khiến Mộ Khác Như trợn tròn mắt.
Vì bảo vệ đứa bé sắp ra đời, cô không cứng đầu với Kỷ Nguyên Tường mà ôm chân anh giải thích: “Nguyên Tường, tôi không nói gì hết, van anh hãy tin tưởng tôi.”
Kỷ Nguyên Tường căm ghét hất cánh tay của cô ra: “Tôi đã bỏ qua cho cô nhiều lần rồi, Mộ Khắc Như, cô đang tự tìm đường chết đấy!”
Kỷ Nguyên Tường bỏ đi, không nhìn thấy sắc mặt xanh mét và vết máu trên quần cô.
Cuối cùng Mộ Khác Như vẫn được đưa đến bệnh viện, là do cô cắn răng chịu đau tự gọi cứu thương 120. Thời gian mười lăm phút chờ đợi vô cùng dài lâu, cơn đau khiến cô ngất xỉu đi.
Trên đường tới bệnh viện, tử cung cô co thắt lại, nước ối vỡ ra, cô đau tới mức lông tơ dựng ngược hết lên, được đẩy vào vào phòng phẫu thuật trong sự mê man.
Là song bào thai, hơn nữa vị trí đầu và chân của thai nhi còn bị ngược, rất khó để sinh sản thuận lợi. Bác sĩ yêu cầu chồng kí tên đồng ý phẫu thuật, nhưng gọi hai cuộc điện thoại cho Kỷ Nguyên Tường đều báo là đường dây bận.
Cuối cùng, vì đã quá khẩn cấp, Mộ Khác Như tự mình kí tên.
Sau khi sinh xong, bỗng nhiên xảy ra một tình huống không lường trước được: Xuất huyết quá nhiều, tử cung co lại, khoang bụng chảy đầy máu.
Vị bác sĩ đã từng đối mặt với nhiều trường hợp nguy cấp cũng phải hoang mang: “Nhanh lên, cầm máu lại, bảo kho máu chuẩn bị máu, gọi điện cho chồng cô ấy nữa, người có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào.”
Mộ Khác Như dần mất đi ý thức, bầu không khí khẩn trương xung quanh báo cho cô biết rằng cô đang gặp nguy.
Còn chưa được gặp hai đứa con của mình, còn chưa ôm chúng một cái mà cô đã phải chết sao?
Trước khi ngất đi, cô nghe được giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ vang ra từ điện thoại của bác sĩ: “Nguyên Tường nói giữ được đứa bé là ổn rồi, còn mẹ nó thì mọi người cứ cố gắng hết sức là được.”
Ngay sau đó cô không còn nghe thấy gì nữa, mí mắt cô nặng trĩu, dần nhắm chặt lại.
Mộ Khác Như mang cái thai này rất vất vả, sau khi bị giam lỏng ba tháng trong bệnh viện, cô bị Kỷ Nguyên Tường đưa về biệt thự Ngàn Sa.
Hiện nay cái thai đã ổn định, muốn để sảy thai ngoài ý muốn đã là điều không thể. Huống hồ Kỷ Nguyên Tường còn cho canh phòng rất nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội.
Mộ Khác Như không thể tìm được cơ hội để phá thai, đương nhiên Hà Nhạn cũng không có cơ hội để hại cô sảy thai.
Có lẽ là vì cái thai trong bụng cô, Kỷ Nguyên Tường về ở luôn trong biệt thự Ngàn Sa. Mỗi ngày anh đều cố gắng về trước mười giờ, kiểm tra tình hình cái bụng cô, sau đó tới phòng khách ngủ.
Mùa thu nhanh chóng qua đi, vào đông, Mộ Khác Như gặp được người bạn mới đi du lịch ở nước ngoài về, Thanh Thư!
“Trời ạ, không ngờ lúc tớ không ở đây lại xảy ra nhiều chuyện như thế, tớ cứ nghĩ rằng cậu lấy Kỷ Nguyên Tường thì sẽ được hạnh phúc, nhất định cậu phải ly hôn với tên cặn bã đó.” Vẻ mặt cảa Thanh Thư cũng rất căm thù, hận không thể nhào tới trước mặt Kỷ Nguyên Tường để liều mạng với anh.
Ngược lại thì tâm trạng của Mộ Khác Như đã không còn bất ổn nữa: “Thôi đi cô nương, đừng có ngốc nữa. Chờ tớ sinh con ra thì sẽ ly hôn, đến lúc đó tớ sẽ được giải thoát.”
Hiện tại mỗi ngày Mộ Khác Như đều mong được “dỡ hàng”, cô muốn cách xa hai nguồn bệnh dịch là Kỷ Nguyên Tường và Hà Nhạn đó.
Thanh Thư ở biệt thự Ngàn Sa cả một ngày để tâm sự với Mộ Khắc Như, mãi tới tối, khi Kỷ Nguyên Tường trở lại thì cô ấy mới đi.
Lúc Mộ Khác Như mang thai năm tháng, lần đầu tiên cô cảm nhận được thai đạp, rốt cuộc cô cũng có cảm giác sắp làm mẹ, vui mừng, kích động và mong chờ.
Còn về Kỷ Nguyên Tường, mấy tháng này, scandal giữa anh và Hà Nhạn đang sôi sùng sục, dư luận xôn xao hết cả lên. Trên các trang web đều đang đoán xem lúc nào thì cô vợ danh chính ngôn thuận là Mộ Khác Như sẽ bị mất chức, nhường chỗ cho tiểu tam mạnh mẽ ấy.
Rốt cuộc thì thời gian cũng tới cuối năm, Mộ Khác Như an tâm ở nhà chờ sinh, đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Nhạn.
Không biết người phụ nữ này lại định bày trò gì, sau khi cô bắt máy, cô ta nói đông nói tây một hồi liền tắt máy.
Trong lòng Mộ Khác Như ngầm có một dự cảm chẳng lành, như thể có chuyện gì sắp xảy ra.
Quả nhiên, đến tối, Kỷ Nguyên Tường giận dữ đá cửa phòng Mộ Khác Như ra, bóp cổ cô hỏi cô đã uy hiếp Hà Nhạn cái gì mà ép cô ta tự sát.
Cái chiêu chó cùng dứt dậu, bí quá hóa liều này của Hà Nhạn khiến Mộ Khác Như trợn tròn mắt.
Vì bảo vệ đứa bé sắp ra đời, cô không cứng đầu với Kỷ Nguyên Tường mà ôm chân anh giải thích: “Nguyên Tường, tôi không nói gì hết, van anh hãy tin tưởng tôi.”
Kỷ Nguyên Tường căm ghét hất cánh tay của cô ra: “Tôi đã bỏ qua cho cô nhiều lần rồi, Mộ Khắc Như, cô đang tự tìm đường chết đấy!”
Kỷ Nguyên Tường bỏ đi, không nhìn thấy sắc mặt xanh mét và vết máu trên quần cô.
Cuối cùng Mộ Khác Như vẫn được đưa đến bệnh viện, là do cô cắn răng chịu đau tự gọi cứu thương 120. Thời gian mười lăm phút chờ đợi vô cùng dài lâu, cơn đau khiến cô ngất xỉu đi.
Trên đường tới bệnh viện, tử cung cô co thắt lại, nước ối vỡ ra, cô đau tới mức lông tơ dựng ngược hết lên, được đẩy vào vào phòng phẫu thuật trong sự mê man.
Là song bào thai, hơn nữa vị trí đầu và chân của thai nhi còn bị ngược, rất khó để sinh sản thuận lợi. Bác sĩ yêu cầu chồng kí tên đồng ý phẫu thuật, nhưng gọi hai cuộc điện thoại cho Kỷ Nguyên Tường đều báo là đường dây bận.
Cuối cùng, vì đã quá khẩn cấp, Mộ Khác Như tự mình kí tên.
Sau khi sinh xong, bỗng nhiên xảy ra một tình huống không lường trước được: Xuất huyết quá nhiều, tử cung co lại, khoang bụng chảy đầy máu.
Vị bác sĩ đã từng đối mặt với nhiều trường hợp nguy cấp cũng phải hoang mang: “Nhanh lên, cầm máu lại, bảo kho máu chuẩn bị máu, gọi điện cho chồng cô ấy nữa, người có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào.”
Mộ Khác Như dần mất đi ý thức, bầu không khí khẩn trương xung quanh báo cho cô biết rằng cô đang gặp nguy.
Còn chưa được gặp hai đứa con của mình, còn chưa ôm chúng một cái mà cô đã phải chết sao?
Trước khi ngất đi, cô nghe được giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ vang ra từ điện thoại của bác sĩ: “Nguyên Tường nói giữ được đứa bé là ổn rồi, còn mẹ nó thì mọi người cứ cố gắng hết sức là được.”
Ngay sau đó cô không còn nghe thấy gì nữa, mí mắt cô nặng trĩu, dần nhắm chặt lại.