CHƯƠNG 12 Mộ Khác Như CHẾT VÌ KHÓ SINH
CHƯƠNG 12 Mộ Khác Như CHẾT VÌ KHÓ SINH
Mộ Khác Như chết!
Tin tức này như một quả bom nặng tấn ném xuống, khiến Kỷ Nguyên Tường trở nên điên cuồng.
Anh không tin, một người phụ nữ có số mệnh cứng rắn như vậy sao có thể chết được, không có chút dấu hiệu nào mà lại chết. Rõ ràng mới hai hôm trước cô còn đang vô cùng khỏe mạnh. Tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể chết, chỉ có Mộ Khác Như thì sẽ không nỡ chết.
Kỷ Nguyên Tường chạy tới bệnh viện, không kịp đi thăm hai đứa bé đang nằm trong lồng kính, vào thẳng phòng phẫu thuật của Mộ Khắc Như, nắm cổ áo của bác sĩ làm phẫu thuật, lạnh lẽo mở miệng: “Mộ Khác Như đâu? Nói cho tôi biết, bà giấu người phụ nữ của tôi ở đâu rồi?”
“Anh chính là chồng cô ấy à? Anh còn có mặt mũi chạy tới đây chất vấn tôi sao? Cô ấy xuất huyết quá nhiều, trong cơn nguy cấp ấy thì anh ở đâu? Anh hoàn toàn không xứng…”
Chết! thực sự đã chết rồi sao? Người phụ nữ độc ác chuyên đi gieo họa ấy đã chết thật rồi sao?
Đầu óc của Kỷ Nguyên Tường trống rỗng, có thứ gì đó như muốn trào ra trong lồng ngực. Sự thống khổ, lo lắng khiến cả người anh không ngừng run rẩy.
Mọi khí thế hung hăng khi chất vấn bác sĩ, mọi sự bá đạo và ngạo mạn đều vỡ vụn. Bước chân anh chao đảo, ăn nói khép nép với bác sĩ: “Tôi van bà, hãy nói cho tôi biết, tất cả đều là giả đúng không? Cô ấy không chết đúng không?”
Có lẽ là bác sĩ nữ này thấy không đáng để nói chuyện với một tên cặn bã như vậy, bà ấy hất tay của anh ra, nói trào phúng: “Giờ biết đau lòng rồi à, lúc trước anh đi đâu? Cô ấy đã có dấu hiện sinh non từ trước rồi, anh làm chồng mà không thèm để ý tới, để mặc cho nguồn bệnh phát triển, cuối cùng không cầm máu được mới chết trên bàn mổ. Sau khi chết, cô ấy nằm trong nhà xác hai ngày, anh lại đang ở đâu? Hôm nay còn tới đây hỏi tội ai đó, súc sinh còn có nhân tính hơn anh!”
Con ngươi của Kỷ Nguyên Tường co rụt lại, sắc mặt tái nhợt, kể từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên anh bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng là không bằng súc sinh…
Lúc này anh chỉ còn lại hi vọng duy nhất là được thấy mặt cô lần cuối cùng, dù đã cách biệt hai thế giới, anh cũng muốn gặp cô.
“Anh tới chậm rồi, sáng nay thi thể đã được đưa đi thiêu, bây giờ anh có thể tới khu hỏa táng lấy tro cốt.”
Hai chân của Kỷ Nguyên Tường run lên, không thể tin được mà trợn to hai mắt, trong đầu anh vang vọng những lời mà nhân viên bệnh viện nói.
Hóa táng, sao có thể chứ? Sao lại nhanh như thế, không để anh gặp cô lần cuối cùng, vì sao lại tàn nhẫn như vậy, cô kiên quyết ra đi, ngay cả con cũng bỏ lại.
Trái tim anh quặn đau, cả cơ thể lạnh lẽo đến tận xương tủy, như bị hắt vô số chậu nước lạnh. Anh không tin, chạy nhanh về phía bãi đỗ xe. Anh muốn đuổi theo, cho dù người con gái đó đã hóa thành tro bụi anh cũng phải mang cô ra.
Kỷ Nguyên Tường điên cuồng đạp chân ga tới vận tốc cao nhất, tiếng động cơ như tiếng sấm xé ngang thành phố. Tất cả những người trên đường đi đều run sợ quay đầu nhìn chiếc xe dần biến mất nơi cuối con đường!
Sắc trời âm u, sau một tiếng sấm rền vang, những giọt mưa tầm tã tạt vào trên kính xe.
“Két” một tiếng, chiếc xe dừng lại bên đường, Kỷ Nguyên Tường mở xe ra, chạy vào khu hỏa táng. Nước mưa tạt ướt hết quần áo anh, khiến người đàn ông đã mất đi lí trí dần tỉnh táo lại. Cô sẽ không chết, nhất định đây là một trò đùa dai của cô, cô yêu anh như thế, sao có thể chết được?
Đáng chết! Lần này để anh tóm được cô, anh sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò để cô chừa đi.
Kỷ Nguyên Tường tới nơi. Người mà anh gặp được là Thanh Thư, và một lọ tro cốt nhỏ trong tay cô ấy.
“Anh tới đây làm gì? Chuyện đã tới nước này mà anh còn có mặt mũi tới gặp cậu ấy sao? Kỷ Nguyên Tường, anh đúng là một tên vô cùng cặn bã, cút đi!”
Mộ Khác Như chết!
Tin tức này như một quả bom nặng tấn ném xuống, khiến Kỷ Nguyên Tường trở nên điên cuồng.
Anh không tin, một người phụ nữ có số mệnh cứng rắn như vậy sao có thể chết được, không có chút dấu hiệu nào mà lại chết. Rõ ràng mới hai hôm trước cô còn đang vô cùng khỏe mạnh. Tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể chết, chỉ có Mộ Khác Như thì sẽ không nỡ chết.
Kỷ Nguyên Tường chạy tới bệnh viện, không kịp đi thăm hai đứa bé đang nằm trong lồng kính, vào thẳng phòng phẫu thuật của Mộ Khắc Như, nắm cổ áo của bác sĩ làm phẫu thuật, lạnh lẽo mở miệng: “Mộ Khác Như đâu? Nói cho tôi biết, bà giấu người phụ nữ của tôi ở đâu rồi?”
“Anh chính là chồng cô ấy à? Anh còn có mặt mũi chạy tới đây chất vấn tôi sao? Cô ấy xuất huyết quá nhiều, trong cơn nguy cấp ấy thì anh ở đâu? Anh hoàn toàn không xứng…”
Chết! thực sự đã chết rồi sao? Người phụ nữ độc ác chuyên đi gieo họa ấy đã chết thật rồi sao?
Đầu óc của Kỷ Nguyên Tường trống rỗng, có thứ gì đó như muốn trào ra trong lồng ngực. Sự thống khổ, lo lắng khiến cả người anh không ngừng run rẩy.
Mọi khí thế hung hăng khi chất vấn bác sĩ, mọi sự bá đạo và ngạo mạn đều vỡ vụn. Bước chân anh chao đảo, ăn nói khép nép với bác sĩ: “Tôi van bà, hãy nói cho tôi biết, tất cả đều là giả đúng không? Cô ấy không chết đúng không?”
Có lẽ là bác sĩ nữ này thấy không đáng để nói chuyện với một tên cặn bã như vậy, bà ấy hất tay của anh ra, nói trào phúng: “Giờ biết đau lòng rồi à, lúc trước anh đi đâu? Cô ấy đã có dấu hiện sinh non từ trước rồi, anh làm chồng mà không thèm để ý tới, để mặc cho nguồn bệnh phát triển, cuối cùng không cầm máu được mới chết trên bàn mổ. Sau khi chết, cô ấy nằm trong nhà xác hai ngày, anh lại đang ở đâu? Hôm nay còn tới đây hỏi tội ai đó, súc sinh còn có nhân tính hơn anh!”
Con ngươi của Kỷ Nguyên Tường co rụt lại, sắc mặt tái nhợt, kể từ khi chào đời tới nay, lần đầu tiên anh bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng là không bằng súc sinh…
Lúc này anh chỉ còn lại hi vọng duy nhất là được thấy mặt cô lần cuối cùng, dù đã cách biệt hai thế giới, anh cũng muốn gặp cô.
“Anh tới chậm rồi, sáng nay thi thể đã được đưa đi thiêu, bây giờ anh có thể tới khu hỏa táng lấy tro cốt.”
Hai chân của Kỷ Nguyên Tường run lên, không thể tin được mà trợn to hai mắt, trong đầu anh vang vọng những lời mà nhân viên bệnh viện nói.
Hóa táng, sao có thể chứ? Sao lại nhanh như thế, không để anh gặp cô lần cuối cùng, vì sao lại tàn nhẫn như vậy, cô kiên quyết ra đi, ngay cả con cũng bỏ lại.
Trái tim anh quặn đau, cả cơ thể lạnh lẽo đến tận xương tủy, như bị hắt vô số chậu nước lạnh. Anh không tin, chạy nhanh về phía bãi đỗ xe. Anh muốn đuổi theo, cho dù người con gái đó đã hóa thành tro bụi anh cũng phải mang cô ra.
Kỷ Nguyên Tường điên cuồng đạp chân ga tới vận tốc cao nhất, tiếng động cơ như tiếng sấm xé ngang thành phố. Tất cả những người trên đường đi đều run sợ quay đầu nhìn chiếc xe dần biến mất nơi cuối con đường!
Sắc trời âm u, sau một tiếng sấm rền vang, những giọt mưa tầm tã tạt vào trên kính xe.
“Két” một tiếng, chiếc xe dừng lại bên đường, Kỷ Nguyên Tường mở xe ra, chạy vào khu hỏa táng. Nước mưa tạt ướt hết quần áo anh, khiến người đàn ông đã mất đi lí trí dần tỉnh táo lại. Cô sẽ không chết, nhất định đây là một trò đùa dai của cô, cô yêu anh như thế, sao có thể chết được?
Đáng chết! Lần này để anh tóm được cô, anh sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò để cô chừa đi.
Kỷ Nguyên Tường tới nơi. Người mà anh gặp được là Thanh Thư, và một lọ tro cốt nhỏ trong tay cô ấy.
“Anh tới đây làm gì? Chuyện đã tới nước này mà anh còn có mặt mũi tới gặp cậu ấy sao? Kỷ Nguyên Tường, anh đúng là một tên vô cùng cặn bã, cút đi!”