CHƯƠNG 14: NGUYÊN TƯỜNG, CÓ PHẢI ANH TRÁCH EM
CHƯƠNG 14: NGUYÊN TƯỜNG, CÓ PHẢI ANH TRÁCH EM
Cặp song sinh mà Mộ Khác Như để lại, do phổi chậm phát triển nên sau khi nằm trong lồng kính một tháng thì hôm nay cuối cùng cũng được xuất viện.
Nhìn hai đứa nhỏ yếu ớt nằm trong lồng kính, trái tim Kỷ Nguyên Tường đột nhiên trở nên yếu đuối. Anh làm bố rồi, có trai có gái rồi, thận trọng bế hai đứa nhỏ trong tay, anh phát hiện, một đứa trầm tĩnh một đứa lại năng động, hai tính cách tương phản hoàn toàn.
“Con yêu, mẹ đang đợi các con ở nhà, bố đi đón các con xuất viện trở về nhà.”
Nhân viên điều dưỡng biết rõ tình hình của mẹ bọn trẻ, đưa mắt nhìn nhau, nghi ngờ người đàn ông đang đứng trước mặt chính là kẻ bắt cóc trẻ em.
Giúp bọn trẻ làm thủ tục xuất viện, Kỷ Nguyên Tường lúng túng, bận bịu khi lên chức bố.
Vì đảm bảo có thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, sau khi trở về nhà, anh mời tới 10 bà vú, chăm sóc 24/24 giờ bên cạnh bọn trẻ.
“Mộ Khắc Như, hai đứa con mà em sinh cho anh, nhìn chúng có rất giống em, anh đã đặt tên cho bọn trẻ, con trai tên là Kỷ Cảnh Trạm, “Khi gió mát bắt đầu, cảnh đêm bắt đầu sáng tỏ!” Con gái anh đặt tên là Kỷ Tường Hảo, “Cầm sắc trong hoàng cung, không tốt bằng tĩnh lặng!”, Trước đây khi em hỏi anh đặt tên con là gì, anh đã nghĩ ra rồi, chỉ là không nói em biết thôi.”
Đầu ngón tay thô ráp của anh lướt trên hủ tro cốt, vuốt ve những trạm khắc trên gốm sứ lạnh giá, cố lảng tránh suốt hơn tháng qua, trái tim anh cuối cùng lại một lần nữa chạm vào nỗi đau...
Ngoài cửa, bà vú chăm sóc bọn trẻ bộ dạng như nhìn thấy quỷ vậy, núp sang một bên lẩm bẩm: “Lại để hủ tro cốt trong phòng ngủ, đúng là khiến người khác phải sợ hãi, có phải là ông Kỷ này đã bị chịu tổn thương gì quá lớn khiến ảnh hưởng đến não rồi không?”
“Không phải thế đâu, bà không thấy ông ấy độc thoại một mình với hủ tro cốt đó sao, tôi nổi hết cả da gà lên đây này.”
Khi Kỷ Nguyên Tường đang bận bịu chăm sóc bọn trẻ, Hà Nhạn lại nghe ngóng tin tức từ khắp nơi của anh ta, cuối cùng cũng gặp được anh ở biệt thự Ngàn Sa.
Từ khi Mộ Khác Như chết vì khó sinh, trong lòng Hà Nhạn vô cùng thoải mái vui vẻ, ngày ngày qua đi, dần dần, niềm vui trở thành nỗi sợ hãi.
Thấy Mộ Khác Như để lại hai đứa con, Hà Nhạn căm ghét, hận không thể giết chúng! Nhưng lý trí nói với cô ta, muốn thuận lợi ngồi lên vị trí bà Kỷ, thì hai đứa tạp chủng này bắt buộc phải để chúng sống.
Tiện nhân, chết rồi còn để lại cho cô ta thêm rắc rối!
Nhưng, thời gian còn dài, đợi cô ta chiếm được trái tim của Kỷ Nguyên Tường, còn sợ không đủ khả năng đối phó với hai đứa tạp chủng mà tiện nhân đó để lại sao? Đến lúc đó, chuẩn bị nhiều sự cố ngoài ý muốn, đảm bảo có thể tiễn chúng xuống âm phủ đoàn tụ với mẹ chúng.
Khi Kỷ Nguyên Tường mở cửa đi vào, khuôn mặt nhan hiểm của cô biến mất, thay vào đó là sự giả tạo với nụ cười dịu dàng, từ từ bước về phía người đàn ông: “Nguyên Tường, cuối cùng anh cũng trở về rồi, khoảng thời gian này, anh đi đâu vậy?”
Cô ta vừa nói vừa khoác tay Kỷ Nguyên Tường, còn anh lại nhanh chóng lảng tránh sự thật mật từ cô ta, lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Cánh tay vừa đang giơ ra của Hà Nhạn cứng nhắc, nụ cười trên khuôn mặt cũng sắp không gượng được rồi, đặc biệt là bộ dạng chán nản của Kỷ Nguyên Tường, làm trái tim cô ta đau nhói.
“Nguyên Tường, có phải anh vẫn trách em, trách em khi đó đã tự cắt cổ tay mình tự sát, nên mới khiến chị khó sinh.”
Đôi mắt của Hà Nhạn đảo qua đảo lại với hàng nghìn biểu cảm, nước mắt chính là biểu hiện rõ nhất cho sự yếu đuối trời sinh của con gái.
Nếu như trong lúc tìm kiếm, nhìn thấy bộ dạng đau lòng như vậy của Hà Nhạn, Kỷ Nguyên Tường nhất định sẽ mềm lòng, hết lòng yêu chiều ôm cô vào lòng.
Nhưng bây giờ, khi một lần nữa Kỷ Nguyên Tường nhìn thấy người phụ nữ này, tâm trạng không chút rung động, sự yếu đuối đáng thương của cô ta, gần như không nhận được chút yêu thương nào từ anh.
“Hà Nhạn, nói cho cùng thì Khắc Nhưvẫn là vì cô mà chết, cô ấy là chị gái của cô, cũng là vợ của tôi.” Người đàn ông nhấn mạnh chữ vợ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Nhạn cũng không còn dịu dàng như trước.
Cặp song sinh mà Mộ Khác Như để lại, do phổi chậm phát triển nên sau khi nằm trong lồng kính một tháng thì hôm nay cuối cùng cũng được xuất viện.
Nhìn hai đứa nhỏ yếu ớt nằm trong lồng kính, trái tim Kỷ Nguyên Tường đột nhiên trở nên yếu đuối. Anh làm bố rồi, có trai có gái rồi, thận trọng bế hai đứa nhỏ trong tay, anh phát hiện, một đứa trầm tĩnh một đứa lại năng động, hai tính cách tương phản hoàn toàn.
“Con yêu, mẹ đang đợi các con ở nhà, bố đi đón các con xuất viện trở về nhà.”
Nhân viên điều dưỡng biết rõ tình hình của mẹ bọn trẻ, đưa mắt nhìn nhau, nghi ngờ người đàn ông đang đứng trước mặt chính là kẻ bắt cóc trẻ em.
Giúp bọn trẻ làm thủ tục xuất viện, Kỷ Nguyên Tường lúng túng, bận bịu khi lên chức bố.
Vì đảm bảo có thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, sau khi trở về nhà, anh mời tới 10 bà vú, chăm sóc 24/24 giờ bên cạnh bọn trẻ.
“Mộ Khắc Như, hai đứa con mà em sinh cho anh, nhìn chúng có rất giống em, anh đã đặt tên cho bọn trẻ, con trai tên là Kỷ Cảnh Trạm, “Khi gió mát bắt đầu, cảnh đêm bắt đầu sáng tỏ!” Con gái anh đặt tên là Kỷ Tường Hảo, “Cầm sắc trong hoàng cung, không tốt bằng tĩnh lặng!”, Trước đây khi em hỏi anh đặt tên con là gì, anh đã nghĩ ra rồi, chỉ là không nói em biết thôi.”
Đầu ngón tay thô ráp của anh lướt trên hủ tro cốt, vuốt ve những trạm khắc trên gốm sứ lạnh giá, cố lảng tránh suốt hơn tháng qua, trái tim anh cuối cùng lại một lần nữa chạm vào nỗi đau...
Ngoài cửa, bà vú chăm sóc bọn trẻ bộ dạng như nhìn thấy quỷ vậy, núp sang một bên lẩm bẩm: “Lại để hủ tro cốt trong phòng ngủ, đúng là khiến người khác phải sợ hãi, có phải là ông Kỷ này đã bị chịu tổn thương gì quá lớn khiến ảnh hưởng đến não rồi không?”
“Không phải thế đâu, bà không thấy ông ấy độc thoại một mình với hủ tro cốt đó sao, tôi nổi hết cả da gà lên đây này.”
Khi Kỷ Nguyên Tường đang bận bịu chăm sóc bọn trẻ, Hà Nhạn lại nghe ngóng tin tức từ khắp nơi của anh ta, cuối cùng cũng gặp được anh ở biệt thự Ngàn Sa.
Từ khi Mộ Khác Như chết vì khó sinh, trong lòng Hà Nhạn vô cùng thoải mái vui vẻ, ngày ngày qua đi, dần dần, niềm vui trở thành nỗi sợ hãi.
Thấy Mộ Khác Như để lại hai đứa con, Hà Nhạn căm ghét, hận không thể giết chúng! Nhưng lý trí nói với cô ta, muốn thuận lợi ngồi lên vị trí bà Kỷ, thì hai đứa tạp chủng này bắt buộc phải để chúng sống.
Tiện nhân, chết rồi còn để lại cho cô ta thêm rắc rối!
Nhưng, thời gian còn dài, đợi cô ta chiếm được trái tim của Kỷ Nguyên Tường, còn sợ không đủ khả năng đối phó với hai đứa tạp chủng mà tiện nhân đó để lại sao? Đến lúc đó, chuẩn bị nhiều sự cố ngoài ý muốn, đảm bảo có thể tiễn chúng xuống âm phủ đoàn tụ với mẹ chúng.
Khi Kỷ Nguyên Tường mở cửa đi vào, khuôn mặt nhan hiểm của cô biến mất, thay vào đó là sự giả tạo với nụ cười dịu dàng, từ từ bước về phía người đàn ông: “Nguyên Tường, cuối cùng anh cũng trở về rồi, khoảng thời gian này, anh đi đâu vậy?”
Cô ta vừa nói vừa khoác tay Kỷ Nguyên Tường, còn anh lại nhanh chóng lảng tránh sự thật mật từ cô ta, lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Cánh tay vừa đang giơ ra của Hà Nhạn cứng nhắc, nụ cười trên khuôn mặt cũng sắp không gượng được rồi, đặc biệt là bộ dạng chán nản của Kỷ Nguyên Tường, làm trái tim cô ta đau nhói.
“Nguyên Tường, có phải anh vẫn trách em, trách em khi đó đã tự cắt cổ tay mình tự sát, nên mới khiến chị khó sinh.”
Đôi mắt của Hà Nhạn đảo qua đảo lại với hàng nghìn biểu cảm, nước mắt chính là biểu hiện rõ nhất cho sự yếu đuối trời sinh của con gái.
Nếu như trong lúc tìm kiếm, nhìn thấy bộ dạng đau lòng như vậy của Hà Nhạn, Kỷ Nguyên Tường nhất định sẽ mềm lòng, hết lòng yêu chiều ôm cô vào lòng.
Nhưng bây giờ, khi một lần nữa Kỷ Nguyên Tường nhìn thấy người phụ nữ này, tâm trạng không chút rung động, sự yếu đuối đáng thương của cô ta, gần như không nhận được chút yêu thương nào từ anh.
“Hà Nhạn, nói cho cùng thì Khắc Nhưvẫn là vì cô mà chết, cô ấy là chị gái của cô, cũng là vợ của tôi.” Người đàn ông nhấn mạnh chữ vợ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Nhạn cũng không còn dịu dàng như trước.