CHƯƠNG 13 CHẲNG LẼ LÀ ANH YÊU Mộ Khác Như À
CHƯƠNG 13 CHẲNG LẼ LÀ ANH YÊU Mộ Khác Như À
Cảm xúc bi thương của Thanh Thư như bị kích thích. Cô ấy nhìn Kỷ Nguyên Tường đầy căm phẫn, chỉ hận không thể xé người đàn ông trước mặt thành tám mảnh.
Bước chân anh khựng lại, cả người anh sững sờ tại chỗ, vẻ mặt âm trầm khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc. Thanh Thư trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nỗi hận trong mắt như muốn hóa thành thực thể.
“Ai đã đồng ý hỏa táng! Mẹ kiếp, ai đã đồng ý!” Kỷ Nguyên Tường nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay Thanh Thư, nỗi tuyệt vọng như muốn hủy diệt cả đất trời ngập tràn trong đôi mắt.
Một con người kiều diễm đến thế, mấy hôm trước còn rất hoạt bát làm “chướng mắt” anh, vì sao chỉ chớp mắt một cái đã biến thành tro bụi?
Đáng ra anh phải xoay người đi một cách bình tĩnh, nhiều nhất là hậu táng cho Mộ Khác Như theo chủ nghĩa nhân đạo, nhưng trái tim anh như thiếu đi một miếng, càng ngày càng đau, thậm chí khiến anh cảm thấy khó thở, hoa mắt chóng mặt, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của một lọ trọ cốt.
“Kỷ Nguyên Tường, chắc anh không biết đúng không? Khắc Nhưđã từng yêu anh như thế, coi anh như cả thế giới. Cái ngày mà biết anh muốn kết hôn với cậu ấy, cậu ấy hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ, hoạch định tương lai hết lần này tới lần khác với tôi. Nhưng anh đã làm cái gì? Nâng niu con tiện nhân Hà Nhạn nh bảo bối ở trong bàn tay, còn Khắc Nhưthì khua tay một cái là phải tới, vứt bỏ cậu ấy như đôi giày cũ nát vậy. Anh bắt cậu ấy sinh con, lại không bằng lòng coi cậu ấy như một người vợ, càng buồn cười hơn nữa là, cậu ấy xuất huyết quá nhiều trên bàn mổ, trái tim ngừng đập hai lần, còn anh thì sao?”
Những lời lên án của Thanh Thư như một sợi dây xích thắt chặt lấy cổ họng Kỷ Nguyên Tường, khiến anh muốn hô hấp, nhưng lại không thể thở nổi.
“Con tiện nhân Hà Nhạn đó có thể ngồi lên ngôi vị nữ hoàng điện ảnh được rồi đấy, những thủ đoạn tàn ác diễn ra liên tục. Tự sát? Ha ha, cũng chỉ có con lừa ngốc nhà anh mới bị cô ta dắt mũi thế thôi.”
Từ đầu tới cuối anh chỉ lẳng lặng nghe. Những gì mà Thanh Thư nói về Hà Nhạn, không phải anh chưa từng nghi ngờ, chỉ là anh chưa từng đi tra xét.
Cuối cùng, không thắng nổi sự cố chấp của Kỷ Nguyên Tường, Thanh Thư giao tro cốt cho anh. Người cũng đã đi rồi, còn tranh giành những thứ này làm gì?
Kỷ Nguyên Tường đưa “Mộ Khắc Như” trở lại biệt thự Ngàn Sa của bọn họ: “Cô Kỷ, làm sao bây giờ, dù cô đã chết, tôi cũng không muốn buông tha cho cô, ai bảo cô chọc vào tôi?”
Đặt lọ tro cốt đó lên bệ kính trong phòng ngủ, Kỷ Nguyên Tường phiền muộn hút hai điếu thuốc, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Đêm khuya, trong phòng “B21” ở dinh thự số 1.
Kỷ Nguyên Tường lắc lắc chất lỏng màu vàng trong tay, có đôi khi, trên khuôn mặt không chút cảm xúc ấy lại hiện hữu sự thống khổ. Hệ thần kinh anh đã bị cồn làm tê dại, giờ đây chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Làm người bạn thân nhất của Kỷ Nguyên Tường, Phó La Dũng cũng là người hiểu rõ nhất những gì mà Mộ Khác Như và Kỷ Nguyên Tường đã từng trải qua.
Anh ấy thở dài một hơi, thấy người anh em tốt mất hết ý chí như thế, có muốn khuyên nhủ cũng không được, anh ấy chỉ có thể nghĩ cách vạch ra vết sẹo đẫm máu đấy, để Kỷ Nguyên Tường đau rồi sẽ tự lành.
“Lúc đầu bảo cậu kiềm chế thôi, đừng có quá đà mà chơi hỏng, giờ thì hay rồi, chơi đùa đến chết luôn rồi!” Phó La Dũng ngậm một điếu thuốc, nói kiểu vô lại
Kỷ Nguyên Tường bỗng đứng bật dậy, ném ly rượu vào tường, hung hăng nói với Phó La Dũng: “Mẹ kiếp, ai cho cậu nói cô ấy chết rồi!”
Anh đột nhiên văng tục như vậy, khiến Phó La Dũng không khỏi giật mình.
Trong ấn tượng của Phó La Dũng, Kỷ Nguyên Tường là một người lạnh lùng, khuôn mặt tê liệt ngàn năm cũng không thay đổi, thành thục, ưu nhã và cao ngạo. Rất ít khi Phó La Dũng thấy còn người tràn đầy sức sống này như vậy, cho dù là lúc Hà Nhạn gặp nguy hiểm, sắc mặt của anh cũng chỉ khó coi hơn chút, chưa từng nổi trận lôi đình, càng không mất hồn mất vía.
Phó La Dũng nhạo báng nói: “Chẳng lẽ cậu yêu Mộ Khác Như rồi à?”
“Không yêu!” Kỷ Nguyên Tường mở một chai rượu khác uống ừng ực.
Sao anh có thể yêu Mộ Khác Như được? Anh chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, cái người con gái bước vào cuộc đời anh bất thình lình ấy đã đảo lộn hết mọi sinh hoạt của anh, tới hôm nay lại phủi mông một cái, nói đi là đi luôn!
“Mạnh miệng!” Phó La Dũng cười lạnh một tiếng, không chọc vào vết thương của Kỷ Nguyên Tường nữa.
Mộ Khác Như chết rồi, cuộc sống của Kỷ Nguyên Tường vẫn bình lặng như cũ, nhưng trong cái sự bình lặng ấy lại như thiếu đi chút gì đó.
Sau khi ra sức làm bản thân tê dại hơn nửa tháng, sự hoảng loạn trong lòng anh lại ngày càng rõ ràng, cho tới khi Kỷ Nguyên Tường đi gặp bác sĩ tâm lý, người đó cho anh một đáp án chắc chắn.
“Anh yêu vợ anh rồi!”
Đối với điều này, Kỷ Nguyên Tường không hề đưa ra bất cứ sự phủ định nào!
Cảm xúc bi thương của Thanh Thư như bị kích thích. Cô ấy nhìn Kỷ Nguyên Tường đầy căm phẫn, chỉ hận không thể xé người đàn ông trước mặt thành tám mảnh.
Bước chân anh khựng lại, cả người anh sững sờ tại chỗ, vẻ mặt âm trầm khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc. Thanh Thư trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nỗi hận trong mắt như muốn hóa thành thực thể.
“Ai đã đồng ý hỏa táng! Mẹ kiếp, ai đã đồng ý!” Kỷ Nguyên Tường nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay Thanh Thư, nỗi tuyệt vọng như muốn hủy diệt cả đất trời ngập tràn trong đôi mắt.
Một con người kiều diễm đến thế, mấy hôm trước còn rất hoạt bát làm “chướng mắt” anh, vì sao chỉ chớp mắt một cái đã biến thành tro bụi?
Đáng ra anh phải xoay người đi một cách bình tĩnh, nhiều nhất là hậu táng cho Mộ Khác Như theo chủ nghĩa nhân đạo, nhưng trái tim anh như thiếu đi một miếng, càng ngày càng đau, thậm chí khiến anh cảm thấy khó thở, hoa mắt chóng mặt, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của một lọ trọ cốt.
“Kỷ Nguyên Tường, chắc anh không biết đúng không? Khắc Nhưđã từng yêu anh như thế, coi anh như cả thế giới. Cái ngày mà biết anh muốn kết hôn với cậu ấy, cậu ấy hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ, hoạch định tương lai hết lần này tới lần khác với tôi. Nhưng anh đã làm cái gì? Nâng niu con tiện nhân Hà Nhạn nh bảo bối ở trong bàn tay, còn Khắc Nhưthì khua tay một cái là phải tới, vứt bỏ cậu ấy như đôi giày cũ nát vậy. Anh bắt cậu ấy sinh con, lại không bằng lòng coi cậu ấy như một người vợ, càng buồn cười hơn nữa là, cậu ấy xuất huyết quá nhiều trên bàn mổ, trái tim ngừng đập hai lần, còn anh thì sao?”
Những lời lên án của Thanh Thư như một sợi dây xích thắt chặt lấy cổ họng Kỷ Nguyên Tường, khiến anh muốn hô hấp, nhưng lại không thể thở nổi.
“Con tiện nhân Hà Nhạn đó có thể ngồi lên ngôi vị nữ hoàng điện ảnh được rồi đấy, những thủ đoạn tàn ác diễn ra liên tục. Tự sát? Ha ha, cũng chỉ có con lừa ngốc nhà anh mới bị cô ta dắt mũi thế thôi.”
Từ đầu tới cuối anh chỉ lẳng lặng nghe. Những gì mà Thanh Thư nói về Hà Nhạn, không phải anh chưa từng nghi ngờ, chỉ là anh chưa từng đi tra xét.
Cuối cùng, không thắng nổi sự cố chấp của Kỷ Nguyên Tường, Thanh Thư giao tro cốt cho anh. Người cũng đã đi rồi, còn tranh giành những thứ này làm gì?
Kỷ Nguyên Tường đưa “Mộ Khắc Như” trở lại biệt thự Ngàn Sa của bọn họ: “Cô Kỷ, làm sao bây giờ, dù cô đã chết, tôi cũng không muốn buông tha cho cô, ai bảo cô chọc vào tôi?”
Đặt lọ tro cốt đó lên bệ kính trong phòng ngủ, Kỷ Nguyên Tường phiền muộn hút hai điếu thuốc, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Đêm khuya, trong phòng “B21” ở dinh thự số 1.
Kỷ Nguyên Tường lắc lắc chất lỏng màu vàng trong tay, có đôi khi, trên khuôn mặt không chút cảm xúc ấy lại hiện hữu sự thống khổ. Hệ thần kinh anh đã bị cồn làm tê dại, giờ đây chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Làm người bạn thân nhất của Kỷ Nguyên Tường, Phó La Dũng cũng là người hiểu rõ nhất những gì mà Mộ Khác Như và Kỷ Nguyên Tường đã từng trải qua.
Anh ấy thở dài một hơi, thấy người anh em tốt mất hết ý chí như thế, có muốn khuyên nhủ cũng không được, anh ấy chỉ có thể nghĩ cách vạch ra vết sẹo đẫm máu đấy, để Kỷ Nguyên Tường đau rồi sẽ tự lành.
“Lúc đầu bảo cậu kiềm chế thôi, đừng có quá đà mà chơi hỏng, giờ thì hay rồi, chơi đùa đến chết luôn rồi!” Phó La Dũng ngậm một điếu thuốc, nói kiểu vô lại
Kỷ Nguyên Tường bỗng đứng bật dậy, ném ly rượu vào tường, hung hăng nói với Phó La Dũng: “Mẹ kiếp, ai cho cậu nói cô ấy chết rồi!”
Anh đột nhiên văng tục như vậy, khiến Phó La Dũng không khỏi giật mình.
Trong ấn tượng của Phó La Dũng, Kỷ Nguyên Tường là một người lạnh lùng, khuôn mặt tê liệt ngàn năm cũng không thay đổi, thành thục, ưu nhã và cao ngạo. Rất ít khi Phó La Dũng thấy còn người tràn đầy sức sống này như vậy, cho dù là lúc Hà Nhạn gặp nguy hiểm, sắc mặt của anh cũng chỉ khó coi hơn chút, chưa từng nổi trận lôi đình, càng không mất hồn mất vía.
Phó La Dũng nhạo báng nói: “Chẳng lẽ cậu yêu Mộ Khác Như rồi à?”
“Không yêu!” Kỷ Nguyên Tường mở một chai rượu khác uống ừng ực.
Sao anh có thể yêu Mộ Khác Như được? Anh chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, cái người con gái bước vào cuộc đời anh bất thình lình ấy đã đảo lộn hết mọi sinh hoạt của anh, tới hôm nay lại phủi mông một cái, nói đi là đi luôn!
“Mạnh miệng!” Phó La Dũng cười lạnh một tiếng, không chọc vào vết thương của Kỷ Nguyên Tường nữa.
Mộ Khác Như chết rồi, cuộc sống của Kỷ Nguyên Tường vẫn bình lặng như cũ, nhưng trong cái sự bình lặng ấy lại như thiếu đi chút gì đó.
Sau khi ra sức làm bản thân tê dại hơn nửa tháng, sự hoảng loạn trong lòng anh lại ngày càng rõ ràng, cho tới khi Kỷ Nguyên Tường đi gặp bác sĩ tâm lý, người đó cho anh một đáp án chắc chắn.
“Anh yêu vợ anh rồi!”
Đối với điều này, Kỷ Nguyên Tường không hề đưa ra bất cứ sự phủ định nào!