CHƯƠNG 16: ĐỘNG LÒNG
CHƯƠNG 16: ĐỘNG LÒNG
Kỷ Nguyên Tường điên rồi, đây chính là kết cục khi anh giao lưu với hạng người xấu.
Công việc của công ty anh vứt sang một bên, hợp đồng mấy chục tỷ anh cũng không quan tâm, cố phiếu của Kỷ Thị rớt giá không phanh, cuối cùng nếu không phải có ông chủ của Kỷ Thị đứng ra cứu vãn tình hình, chưa biết chừng công ty to lớn như vậy thật sự sụp đổ bởi sự lơ là chểnh mảng của Kỷ Nguyên Tường.
Ông Kỷ không ngờ rằng, cháu dâu ông yêu quý lại bị thằng cháu trai giày vò đến chết, chỉ vẻn vẹn để hai đứa chắt nội đáng thương khóc lóc chờ sữa mẹ, còn Kỷ Nguyên Tường thì rơi vào sự hối tiếc vô tận!
Cuối cùng ông Kỷ không đành lòng trách móc mà chỉ than thở: “Ông rất hối hận, năm đó đã dùng cổ phần của Kỷ gia ép cháu lấy Như, nếu không phải cháu hại nó thì Khắc Nhưvẫn sống, được hưởng cuộc sống an nhàn mà nó đáng được hưởng. Đứa trẻ đó tốt bụng, dịu dàng độ lượng, ông tưởng rằng khi con tiếp xúc con sẽ yêu nó, vợ chồng hòa thuận tôn trọng lẫn nhau. Nhưng không ngờ rằng, trái tim của con bị hồ li tinh kia dụ dỗ, đã hại chết cháu dâu ta! Đều là lỗi của ta!”
“Ông nội, cháu sai rồi.”
“Nguyên Tường, tình yêu của cháu quá muộn rồi, nếu tỉnh ngộ sớm hơn một chút, có lẽ còn có cứu vãn được, nhưng hôm nay Khắc Nhưđã rời xa mãi mãi , cháu lấy gì để đổi lại đây?”
“Yêu” từ này dường như là một điều gì đó cấm kỵ, đâm thẳng vào trái tim Kỷ Nguyên Tường. Anh yêu cô sao? Câu hỏi này cũng giống như hộp Pandora vậy, thu hút anh tìm kiếm đáp án cuối cùng, muốn biết trái tim thật sự của mình trong hộp ma quỷ, rốt cuộc có bị Mộ Khác Như chiếm giữ hay không!
“Cháu à, lẽ nào chuyện đến nước này cháu vẫn không thừa nhận sao? Cháu vì Khắc Nhưmà bỏ bê mọi chuyện của công ty, bây giờ cháu nhìn xem dáng vẻ của cháu ra sao.”
Ông Kỷ nắm chặt cây gậy, bóng dáng yếu ớt trở nên thăng trầm vô cùng, Kỷ Nguyên Tường nhìn bóng lưng ông nội tóc bạc trắng phau rời đi, trái tim dường như bị kim châm vậy, đau đớn vô cùng.
Nếu Mộ Khác Như vẫn còn sống, Kỷ Nguyên Tường có lẽ vẫn sống theo ý mình, cho đến khi cô mất đi rồi mới hối hận, nhận lỗi!
Chán nản ngồi trên sofa, Kỷ Nguyên Tường cười đau khổ, anh yêu Mộ Khắc Như, một hiện thực nực cười biết bao, sao anh lại có thể động lòng với người phụ nữ xấu xa đó. Nhưng nếu không yêu thì cảm giác đau khổ sống không bằng chết bây giờ là như thế nào?
Nực cười, anh thậm chí còn không biết, bản thân đã bị mê hoặc từ lúc nào mà lại động lòng với người phụ nữa đó.
Có thể là từ lần đầu tiên gặp cô, cũng có thể là từ lúc cô kháng cự từ chối ân ái với anh, hoặc có thể là từ khi anh sờ bụng cô tưởng tượng đứa bé trong bụng là trai hay gái.
Những thứ đã qua, dường như ngấm sâu vào xương máu anh, bây giờ nghĩ lại, tất cả nỗi đau đó, đều bắt nguồn từ việc anh sớm đã thích cô!
Hôm chôn cất Mộ Khắc Như, bầu trời lất phất những hạt mưa nhỏ, dường như đang an ủi trái tim vỡ vụn của Kỷ Nguyên Tường.
Khoảng thời gian một tháng này, anh mang theo tro cốt cùng cô hưởng thụ một chuyến du lịch tuần trang mật, họ đi Italy, Milan, đảo tình yêu Maldives. Rất nhiều rất nhiều, chuyến du lịch trong mơ của cô, Kỷ Nguyên Tường đều đưa cô đi không thiếu một nơi.
Điều cuối cùng Kỷ Nguyên Tường làm cho cô chính là chôn cất hài cốt của cô giữa một biển hoa.
Cô thích hoa lục bình, hoa bách hợp vậy nên anh để cô ở đây, hi vọng cô ở thế giới bên kia, có thể bớt chút hận thù, mà có nhiều niềm vui!
“Em thắng rồi! Mộ Khắc Như, anh đã yêu em rồi, Kỷ Nguyên Tường yêu Mộ Khắc Như, đến chết không thôi! Vậy nên, em yên tâm, nửa đời sau của anh sẽ bên em, bên cạnh bảo vệ con của chúng ta.”
Mưa nhỏ lất phất, thấm ướt làn tóc của Kỷ Nguyên Tường, anh đau buồn tựa vào tấm bia mộ, đôi mắt chứa đầy sự u sầu.
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ tấm ảnh người con gái cười tươi như hoa trên tấm bia, anh dường như sắp quên rồi, quên nụ cười và cử chỉ của người phụ nữ đó. Dường như, mọi khoảng thời gian họ bên nhau, đều là anh bắt nạt cô , còn cô thì âm thầm chịu đựng.
Nhẫn nhịn chịu đựng, dường như là hôn nhân suốt một năm qua của họ, cô thật sự luôn như vậy.
“Mộ Khắc Như, Mộ Khắc Như, Mộ Khắc Như! Em là người phụ nữ độc ác nhất thế giới này.” Nỗi đau kéo dài, trong lòng đều bắt đầu co giật, đau đớn, đôi tay anh không kìm được mà bắt đầu run rẩy, giọt nước cũng theo đó rơi trên khóe mắt. Khóe miệng nếm được vị đắng chát, anh không biết đó là nước mắt của anh hay là nước mưa thấm trên tóc anh rơi xuống.
Kỷ Nguyên Tường điên rồi, đây chính là kết cục khi anh giao lưu với hạng người xấu.
Công việc của công ty anh vứt sang một bên, hợp đồng mấy chục tỷ anh cũng không quan tâm, cố phiếu của Kỷ Thị rớt giá không phanh, cuối cùng nếu không phải có ông chủ của Kỷ Thị đứng ra cứu vãn tình hình, chưa biết chừng công ty to lớn như vậy thật sự sụp đổ bởi sự lơ là chểnh mảng của Kỷ Nguyên Tường.
Ông Kỷ không ngờ rằng, cháu dâu ông yêu quý lại bị thằng cháu trai giày vò đến chết, chỉ vẻn vẹn để hai đứa chắt nội đáng thương khóc lóc chờ sữa mẹ, còn Kỷ Nguyên Tường thì rơi vào sự hối tiếc vô tận!
Cuối cùng ông Kỷ không đành lòng trách móc mà chỉ than thở: “Ông rất hối hận, năm đó đã dùng cổ phần của Kỷ gia ép cháu lấy Như, nếu không phải cháu hại nó thì Khắc Nhưvẫn sống, được hưởng cuộc sống an nhàn mà nó đáng được hưởng. Đứa trẻ đó tốt bụng, dịu dàng độ lượng, ông tưởng rằng khi con tiếp xúc con sẽ yêu nó, vợ chồng hòa thuận tôn trọng lẫn nhau. Nhưng không ngờ rằng, trái tim của con bị hồ li tinh kia dụ dỗ, đã hại chết cháu dâu ta! Đều là lỗi của ta!”
“Ông nội, cháu sai rồi.”
“Nguyên Tường, tình yêu của cháu quá muộn rồi, nếu tỉnh ngộ sớm hơn một chút, có lẽ còn có cứu vãn được, nhưng hôm nay Khắc Nhưđã rời xa mãi mãi , cháu lấy gì để đổi lại đây?”
“Yêu” từ này dường như là một điều gì đó cấm kỵ, đâm thẳng vào trái tim Kỷ Nguyên Tường. Anh yêu cô sao? Câu hỏi này cũng giống như hộp Pandora vậy, thu hút anh tìm kiếm đáp án cuối cùng, muốn biết trái tim thật sự của mình trong hộp ma quỷ, rốt cuộc có bị Mộ Khác Như chiếm giữ hay không!
“Cháu à, lẽ nào chuyện đến nước này cháu vẫn không thừa nhận sao? Cháu vì Khắc Nhưmà bỏ bê mọi chuyện của công ty, bây giờ cháu nhìn xem dáng vẻ của cháu ra sao.”
Ông Kỷ nắm chặt cây gậy, bóng dáng yếu ớt trở nên thăng trầm vô cùng, Kỷ Nguyên Tường nhìn bóng lưng ông nội tóc bạc trắng phau rời đi, trái tim dường như bị kim châm vậy, đau đớn vô cùng.
Nếu Mộ Khác Như vẫn còn sống, Kỷ Nguyên Tường có lẽ vẫn sống theo ý mình, cho đến khi cô mất đi rồi mới hối hận, nhận lỗi!
Chán nản ngồi trên sofa, Kỷ Nguyên Tường cười đau khổ, anh yêu Mộ Khắc Như, một hiện thực nực cười biết bao, sao anh lại có thể động lòng với người phụ nữ xấu xa đó. Nhưng nếu không yêu thì cảm giác đau khổ sống không bằng chết bây giờ là như thế nào?
Nực cười, anh thậm chí còn không biết, bản thân đã bị mê hoặc từ lúc nào mà lại động lòng với người phụ nữa đó.
Có thể là từ lần đầu tiên gặp cô, cũng có thể là từ lúc cô kháng cự từ chối ân ái với anh, hoặc có thể là từ khi anh sờ bụng cô tưởng tượng đứa bé trong bụng là trai hay gái.
Những thứ đã qua, dường như ngấm sâu vào xương máu anh, bây giờ nghĩ lại, tất cả nỗi đau đó, đều bắt nguồn từ việc anh sớm đã thích cô!
Hôm chôn cất Mộ Khắc Như, bầu trời lất phất những hạt mưa nhỏ, dường như đang an ủi trái tim vỡ vụn của Kỷ Nguyên Tường.
Khoảng thời gian một tháng này, anh mang theo tro cốt cùng cô hưởng thụ một chuyến du lịch tuần trang mật, họ đi Italy, Milan, đảo tình yêu Maldives. Rất nhiều rất nhiều, chuyến du lịch trong mơ của cô, Kỷ Nguyên Tường đều đưa cô đi không thiếu một nơi.
Điều cuối cùng Kỷ Nguyên Tường làm cho cô chính là chôn cất hài cốt của cô giữa một biển hoa.
Cô thích hoa lục bình, hoa bách hợp vậy nên anh để cô ở đây, hi vọng cô ở thế giới bên kia, có thể bớt chút hận thù, mà có nhiều niềm vui!
“Em thắng rồi! Mộ Khắc Như, anh đã yêu em rồi, Kỷ Nguyên Tường yêu Mộ Khắc Như, đến chết không thôi! Vậy nên, em yên tâm, nửa đời sau của anh sẽ bên em, bên cạnh bảo vệ con của chúng ta.”
Mưa nhỏ lất phất, thấm ướt làn tóc của Kỷ Nguyên Tường, anh đau buồn tựa vào tấm bia mộ, đôi mắt chứa đầy sự u sầu.
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ tấm ảnh người con gái cười tươi như hoa trên tấm bia, anh dường như sắp quên rồi, quên nụ cười và cử chỉ của người phụ nữ đó. Dường như, mọi khoảng thời gian họ bên nhau, đều là anh bắt nạt cô , còn cô thì âm thầm chịu đựng.
Nhẫn nhịn chịu đựng, dường như là hôn nhân suốt một năm qua của họ, cô thật sự luôn như vậy.
“Mộ Khắc Như, Mộ Khắc Như, Mộ Khắc Như! Em là người phụ nữ độc ác nhất thế giới này.” Nỗi đau kéo dài, trong lòng đều bắt đầu co giật, đau đớn, đôi tay anh không kìm được mà bắt đầu run rẩy, giọt nước cũng theo đó rơi trên khóe mắt. Khóe miệng nếm được vị đắng chát, anh không biết đó là nước mắt của anh hay là nước mưa thấm trên tóc anh rơi xuống.