CHƯƠNG 17: BỐN NĂM SAU
CHƯƠNG 17: BỐN NĂM SAU
Nhiều năm qua, hình ảnh lạnh lùng như sắt đá của anh đã trở thành quen thuộc đối với mọi người, anh luôn cho rằng rơi lệ là một chuyện rất nực cười vốn sẽ không bao giờ xảy ra với anh.
Nhưng khóe mắt ướm đượm, và những giọt nước mắt trong suốt như pha lê tuôn rơi, rơi xuống vùng đất trống trên tấm bia.
Tầm nhìn trước mặt như bị che đi bởi một lớp màn vậy, anh khom lưng, suy sụp giống như một đứa trẻ bị mất đi thứ mà nó yếu thích, phờ phạc tựa vào tấm bia, khóc nức nở.
Kỷ Nguyên Tường sợ Mộ Khác Như một mình nằm đó sẽ cô đơn, ngày hôm sau liền cho người nhanh chóng xây dựng một ngôi nhà nhỏ cách biển hoa hai mươi mét về phía bắc.
Mỗi mùa đông đến, Kỷ Nguyên Tường đến trước mộ Mộ Khắc Như, đốt rất nhiều tiền giấy. Lúc còn sống, anh không cho cô có một ngày tử tế, khi mất rồi anh hi vọng cô ở thế giới bên kia cô cũng không thiếu thứ gì.
“Như, sắp hết một năm rồi, một năm qua anh suy sụp vì em. Ngày mai anh sẽ bắt đầu phấn chấn lại, trở về nhà họ Kỷ để tiếp quản công ty. Nhà họ kỷ còn có biết bao người cần có cơm ăn, anh không thể vì em mà bỏ bê tất cả. Cho anh thời gian hai mươi năm, đợi con chúng ta trưởng thành, có thể trở thành người nối dõi ưu tú của tập đoàn Kỷ Thị, lúc đó, anh sẽ trở lại bên cạnh em.”
Hai đứa trẻ trong xe, mở to đôi mắt to tròn, hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh.
“Như, đợi anh đến tìm em, kiếp sau anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em, anh yêu em, sau này cũng chỉ yêu mình em, vị trí bà Kỷ ngoài em ra sẽ không có người khác!”
Bốn năm sau…
Thời tiết ngày đầu xuân vẫn có chút lạnh, bên trong ngôi nhà sơ sài đơn giản, người phụ nữ đặt vali xuống, lấy ra chìa khóa mở chiếc cửa đã gỉ màu cũ kỹ.
Dọn dẹp nhà cửa, Mộ Khác Như lau mồ hôi trên mặt, gian nan khổ cực trong suốt 4 năm, khuôn mặt thanh tú của cô không còn được tươi đẹp như trước kia, thân hình đầy đặn của cô cũng gầy yếu đi rất nhiều, ngay cả bộ tóc dài đen nháy cũng được cắt ngắn ngang vai.
Năm đó, cô giả chết rời đi, trốn chạy Kỷ Nguyên Tường, để lại hai đứa con vừa sinh chưa đầy nửa giờ.
Cô là một người mẹ không đủ tư cách, cô vẫn luôn tự trách mình suốt bốn năm qua, luôn cắn rứt lương tâm, cô vẫn luôn sống trong day dứt, có lỗi với hai đứa nhỏ!
Và thủ phạm gây ra tất cả những hậu quả này chính là người đàn ông đáng hận đó, nếu như lúc đầu cô không thể từ bỏ nhưng đến bây giờ cô có thể thờ ơ. Bốn năm tôi luyện, cô đã học được cách không yêu lần nào nữa...
Đúng vậy, ngay từ lúc phải chọn lựa giữa mẹ hoặc con, bắt đầu từ khoảnh khắc anh không hề do dự chọn giữ con, cô đã không yêu anh nữa rồi...
Cô cầu xin bác sĩ giúp cô tạo chứng cứ bản thân đã chết, cùng Thanh Thư lừa gạt Kỷ Nguyên Tường rằng cô đã chết, tất cả những điều này đều là vì cô muốn chạy trốn khỏi thủ đoạn của người đàn ông kia.
Cô thành công rồi, bốn năm tự đày đọa mình, đến làm trợ giảng ở một vùng núi, cô làm vậy chính là để an ủi trong lòng.
Bây giờ, bố cô đã ra tù, cô không thể trở thành một người mẹ ích kỷ cũng trở thành một đứa con bất hiếu.
“Như, năm xưa chúng ta dấu diếm trời đất là sợ Kỷ Nguyên Tường có thể một tay che trời, sợ anh ta tiếp tục làm hại cậu nên bắt buộc phải trốn chạy. Nhưng bây giờ, cũng đã bốn năm rồi, anh ta chăm sóc bảo vệ hai đứa nhỏ, trông coi phần mộ phía núi kia, ngay cả đến các phương tiện truyền thông cũng đồn rằng anh ta là một kẻ si tình. Lần này cậu trở về, thật sự không có ý định quay về làm bà Kỷ sao?”
Mộ Khác Như không hiểu được bốn năm nay thế nào, nhưng Thanh Thư biết rõ, biểu hiện bốn năm nay của Kỷ Nguyên Tường ai cũng thấy, cuối cùng anh cũng đã nhận ra được tầm quan trọng của Mộ Khắc Như, sự trừng phạt của bốn năm nay, vậy là đủ rồi!
“Thanh Thư, cậu sao vậy, cậu nói chuyện không hề giống câu chút nào cả, sao cậu lại đi nói thay cho Kỷ Nguyên Tường chứ? Tớ không yêu anh ta nữa rồi...”
Khi phạm sai lầm, cho bù đắp cả một đời cũng chỉ là vô ích. Khi cô yêu anh, anh từ chối tình yêu đó, bây giờ cô không dám yêu, cũng không muốn yêu.
Nửa đời trước của Mộ Khác Như vì Kỷ Nguyên Tường mà sống, nửa đời sau, cô lại không hề muốn có bất kỳ mối tương quan nào với người đàn ông này.
“Như, thật sự là không còn yêu nữa ư? Nếu như thật sự đã coi anh ta là người qua đường rồi, vậy tại sao lại không dám đi gặp anh ta, tại sao không dám để anh ta biết cậu vẫn còn sống? Cứ cho cậu không còn quan tâm Kỷ Nguyên Tường nữa, nhưng hai đứa nhỏ thì sao? Chúng nó được sinh ra là nhờ cậu đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy, cũng xem như không cần sao?”
Câu nói của Mộ Khác Như khiến cho người vừa lên chức mẹ như Thanh Thư không thể tán thành.
Bọn trẻ vô tội, những khúc mắc giữa người lớn với nhau, không nên lôi trẻ con vào.
“Như, cuộc đời mỗi con người luôn có những thời điểm quan trọng mà ta không thể tránh được. Kỷ Nguyên Tường cũng giống như cái gai trong lòng cậu, nếu cậu thật sự muốn sống là chính mình, vậy cậu bắt buộc phải gỡ bỏ cái gai này. Bây giờ cậu trở về, nhất định phải thản nhiên đối diện, con cũng được mà người đàn ông kia cũng được.” Thanh Thư lấy một bản hợp đồng tuyển dụng đặt trước mặt Mộ Khắc Như, lạnh nhạt nói: “Tớ đã sắp xếp cho cậu một công việc, cậu nên ổn định đã, trước đây để đánh lừa người khác, chúng tớ đã gạch bỏ hộ khẩu của cô, bây giờ cậu có thân phận mới, tên là Lương Tường Duyên.”
Ngày thứ hai, khi đến công ty làm việc, Mộ Khác Như đã đặc biệt trang điểm khác mọi khi.
Mái tóc khô vàng được nhuộm lại thành màu đỏ rực rỡ, dưới sự nổi trội đó vẫn mạng sự tinh khiết vốn có của người phụ nữ, làn da trắng tô điểm cho ngũ quan sắc nét, khiến cho đồng nghiệp sát hạch bộ phận nhân sự nhất thời say đắm.
Cô vẫn còn sức quyến rũ, không phải sao?
Công ty cô làm việc là một doanh nghiệp lớn có tiếng trong nước, công việc đầu tiên Mộ Khác Như tiếp nhận chính là rót trà cho các lãnh trong phòng họp.
“Nghe tin gì chưa, công ty bị mua lại rồi, đang ký hợp đồng trong phòng hội nghị đó, các cô nói xem, boss mới của chúng ta liệu có cắt giảm biên chế không?”
“Chắc là không đâu, nhưng các cô nhìn thấy sếp mới của chúng ta chưa, tướng mạo đó, không thua gì các nam thần trong showbiz đâu...” biểu cảm mê trai của cô gái.
Nhiều năm qua, hình ảnh lạnh lùng như sắt đá của anh đã trở thành quen thuộc đối với mọi người, anh luôn cho rằng rơi lệ là một chuyện rất nực cười vốn sẽ không bao giờ xảy ra với anh.
Nhưng khóe mắt ướm đượm, và những giọt nước mắt trong suốt như pha lê tuôn rơi, rơi xuống vùng đất trống trên tấm bia.
Tầm nhìn trước mặt như bị che đi bởi một lớp màn vậy, anh khom lưng, suy sụp giống như một đứa trẻ bị mất đi thứ mà nó yếu thích, phờ phạc tựa vào tấm bia, khóc nức nở.
Kỷ Nguyên Tường sợ Mộ Khác Như một mình nằm đó sẽ cô đơn, ngày hôm sau liền cho người nhanh chóng xây dựng một ngôi nhà nhỏ cách biển hoa hai mươi mét về phía bắc.
Mỗi mùa đông đến, Kỷ Nguyên Tường đến trước mộ Mộ Khắc Như, đốt rất nhiều tiền giấy. Lúc còn sống, anh không cho cô có một ngày tử tế, khi mất rồi anh hi vọng cô ở thế giới bên kia cô cũng không thiếu thứ gì.
“Như, sắp hết một năm rồi, một năm qua anh suy sụp vì em. Ngày mai anh sẽ bắt đầu phấn chấn lại, trở về nhà họ Kỷ để tiếp quản công ty. Nhà họ kỷ còn có biết bao người cần có cơm ăn, anh không thể vì em mà bỏ bê tất cả. Cho anh thời gian hai mươi năm, đợi con chúng ta trưởng thành, có thể trở thành người nối dõi ưu tú của tập đoàn Kỷ Thị, lúc đó, anh sẽ trở lại bên cạnh em.”
Hai đứa trẻ trong xe, mở to đôi mắt to tròn, hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh.
“Như, đợi anh đến tìm em, kiếp sau anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em, anh yêu em, sau này cũng chỉ yêu mình em, vị trí bà Kỷ ngoài em ra sẽ không có người khác!”
Bốn năm sau…
Thời tiết ngày đầu xuân vẫn có chút lạnh, bên trong ngôi nhà sơ sài đơn giản, người phụ nữ đặt vali xuống, lấy ra chìa khóa mở chiếc cửa đã gỉ màu cũ kỹ.
Dọn dẹp nhà cửa, Mộ Khác Như lau mồ hôi trên mặt, gian nan khổ cực trong suốt 4 năm, khuôn mặt thanh tú của cô không còn được tươi đẹp như trước kia, thân hình đầy đặn của cô cũng gầy yếu đi rất nhiều, ngay cả bộ tóc dài đen nháy cũng được cắt ngắn ngang vai.
Năm đó, cô giả chết rời đi, trốn chạy Kỷ Nguyên Tường, để lại hai đứa con vừa sinh chưa đầy nửa giờ.
Cô là một người mẹ không đủ tư cách, cô vẫn luôn tự trách mình suốt bốn năm qua, luôn cắn rứt lương tâm, cô vẫn luôn sống trong day dứt, có lỗi với hai đứa nhỏ!
Và thủ phạm gây ra tất cả những hậu quả này chính là người đàn ông đáng hận đó, nếu như lúc đầu cô không thể từ bỏ nhưng đến bây giờ cô có thể thờ ơ. Bốn năm tôi luyện, cô đã học được cách không yêu lần nào nữa...
Đúng vậy, ngay từ lúc phải chọn lựa giữa mẹ hoặc con, bắt đầu từ khoảnh khắc anh không hề do dự chọn giữ con, cô đã không yêu anh nữa rồi...
Cô cầu xin bác sĩ giúp cô tạo chứng cứ bản thân đã chết, cùng Thanh Thư lừa gạt Kỷ Nguyên Tường rằng cô đã chết, tất cả những điều này đều là vì cô muốn chạy trốn khỏi thủ đoạn của người đàn ông kia.
Cô thành công rồi, bốn năm tự đày đọa mình, đến làm trợ giảng ở một vùng núi, cô làm vậy chính là để an ủi trong lòng.
Bây giờ, bố cô đã ra tù, cô không thể trở thành một người mẹ ích kỷ cũng trở thành một đứa con bất hiếu.
“Như, năm xưa chúng ta dấu diếm trời đất là sợ Kỷ Nguyên Tường có thể một tay che trời, sợ anh ta tiếp tục làm hại cậu nên bắt buộc phải trốn chạy. Nhưng bây giờ, cũng đã bốn năm rồi, anh ta chăm sóc bảo vệ hai đứa nhỏ, trông coi phần mộ phía núi kia, ngay cả đến các phương tiện truyền thông cũng đồn rằng anh ta là một kẻ si tình. Lần này cậu trở về, thật sự không có ý định quay về làm bà Kỷ sao?”
Mộ Khác Như không hiểu được bốn năm nay thế nào, nhưng Thanh Thư biết rõ, biểu hiện bốn năm nay của Kỷ Nguyên Tường ai cũng thấy, cuối cùng anh cũng đã nhận ra được tầm quan trọng của Mộ Khắc Như, sự trừng phạt của bốn năm nay, vậy là đủ rồi!
“Thanh Thư, cậu sao vậy, cậu nói chuyện không hề giống câu chút nào cả, sao cậu lại đi nói thay cho Kỷ Nguyên Tường chứ? Tớ không yêu anh ta nữa rồi...”
Khi phạm sai lầm, cho bù đắp cả một đời cũng chỉ là vô ích. Khi cô yêu anh, anh từ chối tình yêu đó, bây giờ cô không dám yêu, cũng không muốn yêu.
Nửa đời trước của Mộ Khác Như vì Kỷ Nguyên Tường mà sống, nửa đời sau, cô lại không hề muốn có bất kỳ mối tương quan nào với người đàn ông này.
“Như, thật sự là không còn yêu nữa ư? Nếu như thật sự đã coi anh ta là người qua đường rồi, vậy tại sao lại không dám đi gặp anh ta, tại sao không dám để anh ta biết cậu vẫn còn sống? Cứ cho cậu không còn quan tâm Kỷ Nguyên Tường nữa, nhưng hai đứa nhỏ thì sao? Chúng nó được sinh ra là nhờ cậu đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy, cũng xem như không cần sao?”
Câu nói của Mộ Khác Như khiến cho người vừa lên chức mẹ như Thanh Thư không thể tán thành.
Bọn trẻ vô tội, những khúc mắc giữa người lớn với nhau, không nên lôi trẻ con vào.
“Như, cuộc đời mỗi con người luôn có những thời điểm quan trọng mà ta không thể tránh được. Kỷ Nguyên Tường cũng giống như cái gai trong lòng cậu, nếu cậu thật sự muốn sống là chính mình, vậy cậu bắt buộc phải gỡ bỏ cái gai này. Bây giờ cậu trở về, nhất định phải thản nhiên đối diện, con cũng được mà người đàn ông kia cũng được.” Thanh Thư lấy một bản hợp đồng tuyển dụng đặt trước mặt Mộ Khắc Như, lạnh nhạt nói: “Tớ đã sắp xếp cho cậu một công việc, cậu nên ổn định đã, trước đây để đánh lừa người khác, chúng tớ đã gạch bỏ hộ khẩu của cô, bây giờ cậu có thân phận mới, tên là Lương Tường Duyên.”
Ngày thứ hai, khi đến công ty làm việc, Mộ Khác Như đã đặc biệt trang điểm khác mọi khi.
Mái tóc khô vàng được nhuộm lại thành màu đỏ rực rỡ, dưới sự nổi trội đó vẫn mạng sự tinh khiết vốn có của người phụ nữ, làn da trắng tô điểm cho ngũ quan sắc nét, khiến cho đồng nghiệp sát hạch bộ phận nhân sự nhất thời say đắm.
Cô vẫn còn sức quyến rũ, không phải sao?
Công ty cô làm việc là một doanh nghiệp lớn có tiếng trong nước, công việc đầu tiên Mộ Khác Như tiếp nhận chính là rót trà cho các lãnh trong phòng họp.
“Nghe tin gì chưa, công ty bị mua lại rồi, đang ký hợp đồng trong phòng hội nghị đó, các cô nói xem, boss mới của chúng ta liệu có cắt giảm biên chế không?”
“Chắc là không đâu, nhưng các cô nhìn thấy sếp mới của chúng ta chưa, tướng mạo đó, không thua gì các nam thần trong showbiz đâu...” biểu cảm mê trai của cô gái.