CHƯƠNG 27: VỢ ƠI, SINH CHO ANH THÊM ĐỨA CON NỮA NHA
CHƯƠNG 27: VỢ ƠI, SINH CHO ANH THÊM ĐỨA CON NỮA NHA
Cô mím môi cười nhạt, không biết tại vì sao, Kỷ Nguyên Tường nhìn thấy khuôn mặt có chút đau khổ đó của cô, sự bối rối từ tận đáy lòng lại biến thành sự đau lòng và dằn vặt.
Tất cả đều là do anh gây ra, nếu như ngay từ ban đầu biết sẽ có kết quả này, thì anh thà chết cũng sẽ không để cô một mình đối mặt với những nguy hiểm suýt chút nữa mất mạng đó.
Ngắm nhìn cô, đôi mắt đen láy của Kỷ Nguyên Tường càng lúc càng trầm tư, nhân cơ hội Mộ Khác Như không để ý, anh cúi đầu chạm vào môi cô, hôn cô say đắm.
Ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, nhìn sự kháng cự ẩn sâu trong con mắt cô dần dần biến mất, cuối cùng anh cũng nâng cằm cô lên: “Mộ Khác Như à, tương lai của chúng ta còn dài như vậy, anh sẽ khiến em tin tưởng anh.”
Bị xâm phạm, Mộ Khuynh Nghiệp vừa tức giận vừa luống cuống, mở cửa định xuống xe bỏ đi.
Kỷ Nguyên Tường nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, lúc hai người giằng co, vòng eo không còn thon thả, trắng nõn của Mộ Khác Như lộ ra. Sinh hai đứa con xong, lại không chăm sóc nhiều, vóc dáng của cô sớm đã không còn thon thả như lúc ban đầu.
Vết rạn của việc mang thai cùng với vết sinh mổ, khiến cho Kỷ Nguyên Tường nhìn một cách chăm chú.
Sau đó, anh cúi đầu, hôn lên vết sẹo mổ của cô: “Vợ sinh cho anh hai đứa con, đây là bằng chứng cho việc vợ đã từng yêu anh. Anh xin lỗi, đã để em chịu biết bao khổ cực vì anh như vậy…”
“Không, tôi không yêu anh, anh đừng tưởng bở.” Hơi thở của Mộ Khác Như sắp đứt đến nơi rồi, đặc biệt là khi anh phả hơi thở ấm nóng vào da thịt cô, rất tê dại, khiến cô không kìm được mà run rẩy
Miệng cô thì luôn nói là không muốn, nhưng cơ thể lại vô tình bán đứng cô.
Đặc biệt là khi đến độ tuổi nhất định, có sự ham muốn nhất định, miệng càng nói “không muốn không muốn” nhưng trong lòng lại mong đợi “tiếp tục đi tiếp tục đi”.
Mộ Khác Như xấu hổ chết đi được, rõ ràng rất ghét anh, thế nhưng cơ thể vẫn có phản ứng với sự động chạm của anh.
“Vợ à, em không yêu anh, không sao, anh yêu em là được rồi.”
Ban đầu, Kỷ Nguyên Tường định sau khi tan làm đi đón Mội Như, hai người dẫn theo con cái cùng đi ăn thứ gì ngon, hâm nóng tình cảm vợ chồng và tận hưởng sự ấm áp của mấy người trong gia đình quây quần bên nhau.
Nhưng sau cuộc tranh cãi, Kỷ Nguyên Tường đã thay đổi ý định, anh rất cần sự an ủi của vợ mình, có một câu nói gọi là hạn hán gặp mưa rào, cũng không hình dung chính xác cho lắm về anh.
Thời gian trống trải 4 năm, cộng thêm một lần yêu xa trước đã sắp hơn nửa tháng.
Cương quyết kéo vợ và một khách sạn, cũng không quan tâm đến sự phản kháng yếu đuối của cô, Kỷ Nguyên Tường mạnh mẽ cởi sạch đồ của vợ mình.
“Kỷ Nguyên Tường, anh là đồ thần kinh, tên điên, mau buông tôi ra.” Mộ Khác Như sợ anh, sự cựa quậy không muốn của cô, trong tận sâu con mắt của anh thì dường như càng tăng thêm sự kích thích, đặc biệt bị lột sạch rồi, cơ thể trắng nõn như trứng gà bóc của cô trong căn phòng trống, thì thú tính ẩn sâu trong con mắt của người anh đã hoàn toàn bị kích thích.
Cuộc máu lửa bắt đầu!
“Vợ à, sinh cho anh thêm đứa nữa được không?” Sự tham lam của anh đã nuốt trọn cái yếu ớt của cô, sự si tình phảng phất tận sâu trong con mắt, khiến hành động phản kháng của Mộ Khác Như từ từ ngừng lại.
Tại sao anh lại yêu cô sâu đậm, người đàn ông này, từ đầu đến cuối đã dành cho cô tình cảm sâu đậm như thế nào?
“Kỷ Nguyên Tường, sớm biết có ngày hôm nay, thì hà tất ban đầu?”
“Cho nên, vợ à anh hối hận rồi, nếu như có thể quay ngược lại thời gian, cái ngày hai ta quen nhau đó, anh nhất định sẽ coi em là vật báu quý giá nhất, hết lòng nâng niu bảo vệ. Anh xin thề, sẽ cố gắng hết sức cả đời này, cũng sẽ bù đắp sự thiệt thòi mà anh đã gây ra ban đầu cho em, Khắc Nhưà, nếu như em tức giận, em muốn làm gì anh cũng được, chỉ xin em đừng rời xa anh nữa.
Cô mím môi cười nhạt, không biết tại vì sao, Kỷ Nguyên Tường nhìn thấy khuôn mặt có chút đau khổ đó của cô, sự bối rối từ tận đáy lòng lại biến thành sự đau lòng và dằn vặt.
Tất cả đều là do anh gây ra, nếu như ngay từ ban đầu biết sẽ có kết quả này, thì anh thà chết cũng sẽ không để cô một mình đối mặt với những nguy hiểm suýt chút nữa mất mạng đó.
Ngắm nhìn cô, đôi mắt đen láy của Kỷ Nguyên Tường càng lúc càng trầm tư, nhân cơ hội Mộ Khác Như không để ý, anh cúi đầu chạm vào môi cô, hôn cô say đắm.
Ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, nhìn sự kháng cự ẩn sâu trong con mắt cô dần dần biến mất, cuối cùng anh cũng nâng cằm cô lên: “Mộ Khác Như à, tương lai của chúng ta còn dài như vậy, anh sẽ khiến em tin tưởng anh.”
Bị xâm phạm, Mộ Khuynh Nghiệp vừa tức giận vừa luống cuống, mở cửa định xuống xe bỏ đi.
Kỷ Nguyên Tường nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, lúc hai người giằng co, vòng eo không còn thon thả, trắng nõn của Mộ Khác Như lộ ra. Sinh hai đứa con xong, lại không chăm sóc nhiều, vóc dáng của cô sớm đã không còn thon thả như lúc ban đầu.
Vết rạn của việc mang thai cùng với vết sinh mổ, khiến cho Kỷ Nguyên Tường nhìn một cách chăm chú.
Sau đó, anh cúi đầu, hôn lên vết sẹo mổ của cô: “Vợ sinh cho anh hai đứa con, đây là bằng chứng cho việc vợ đã từng yêu anh. Anh xin lỗi, đã để em chịu biết bao khổ cực vì anh như vậy…”
“Không, tôi không yêu anh, anh đừng tưởng bở.” Hơi thở của Mộ Khác Như sắp đứt đến nơi rồi, đặc biệt là khi anh phả hơi thở ấm nóng vào da thịt cô, rất tê dại, khiến cô không kìm được mà run rẩy
Miệng cô thì luôn nói là không muốn, nhưng cơ thể lại vô tình bán đứng cô.
Đặc biệt là khi đến độ tuổi nhất định, có sự ham muốn nhất định, miệng càng nói “không muốn không muốn” nhưng trong lòng lại mong đợi “tiếp tục đi tiếp tục đi”.
Mộ Khác Như xấu hổ chết đi được, rõ ràng rất ghét anh, thế nhưng cơ thể vẫn có phản ứng với sự động chạm của anh.
“Vợ à, em không yêu anh, không sao, anh yêu em là được rồi.”
Ban đầu, Kỷ Nguyên Tường định sau khi tan làm đi đón Mội Như, hai người dẫn theo con cái cùng đi ăn thứ gì ngon, hâm nóng tình cảm vợ chồng và tận hưởng sự ấm áp của mấy người trong gia đình quây quần bên nhau.
Nhưng sau cuộc tranh cãi, Kỷ Nguyên Tường đã thay đổi ý định, anh rất cần sự an ủi của vợ mình, có một câu nói gọi là hạn hán gặp mưa rào, cũng không hình dung chính xác cho lắm về anh.
Thời gian trống trải 4 năm, cộng thêm một lần yêu xa trước đã sắp hơn nửa tháng.
Cương quyết kéo vợ và một khách sạn, cũng không quan tâm đến sự phản kháng yếu đuối của cô, Kỷ Nguyên Tường mạnh mẽ cởi sạch đồ của vợ mình.
“Kỷ Nguyên Tường, anh là đồ thần kinh, tên điên, mau buông tôi ra.” Mộ Khác Như sợ anh, sự cựa quậy không muốn của cô, trong tận sâu con mắt của anh thì dường như càng tăng thêm sự kích thích, đặc biệt bị lột sạch rồi, cơ thể trắng nõn như trứng gà bóc của cô trong căn phòng trống, thì thú tính ẩn sâu trong con mắt của người anh đã hoàn toàn bị kích thích.
Cuộc máu lửa bắt đầu!
“Vợ à, sinh cho anh thêm đứa nữa được không?” Sự tham lam của anh đã nuốt trọn cái yếu ớt của cô, sự si tình phảng phất tận sâu trong con mắt, khiến hành động phản kháng của Mộ Khác Như từ từ ngừng lại.
Tại sao anh lại yêu cô sâu đậm, người đàn ông này, từ đầu đến cuối đã dành cho cô tình cảm sâu đậm như thế nào?
“Kỷ Nguyên Tường, sớm biết có ngày hôm nay, thì hà tất ban đầu?”
“Cho nên, vợ à anh hối hận rồi, nếu như có thể quay ngược lại thời gian, cái ngày hai ta quen nhau đó, anh nhất định sẽ coi em là vật báu quý giá nhất, hết lòng nâng niu bảo vệ. Anh xin thề, sẽ cố gắng hết sức cả đời này, cũng sẽ bù đắp sự thiệt thòi mà anh đã gây ra ban đầu cho em, Khắc Nhưà, nếu như em tức giận, em muốn làm gì anh cũng được, chỉ xin em đừng rời xa anh nữa.