CHƯƠNG 28: CON MẤT TÍCH RỒI
CHƯƠNG 28: CON MẤT TÍCH RỒI
Pháo hoa bên ngoài rực rỡ lung linh, trong căn phòng sang trọng của khách sạn, cô đang nằm dưới người anh, đẹp như pháo hoa đang nở rộ trên trời bầu trời.
Một trận dã chiến mệt mỏi kết thúc, Kỷ Nguyên Tường ôm lấy người con gái dịu dàng ngủ một cách ngon lành.
Mộ Khác Như tức giận nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành, trong lòng chứa đựng sự chán nản, hối hận, sao bản thân lại dễ dàng đắm chìm như vậy? Cô gỡ bàn tay đang vòng qua eo cô, đứng dậy mặc quần áo, lúc định rời đi, đột nhiên có luồng ánh sáng lóe lên.
“Alo, tôi muốn báo án, căn phòng 2108 khách sạn Hoa Viên đường Tân Hồng, có người mua dâm.”
Cô trút được cơn giận, vì để mời người đàn ông vào đồn công an uống trà, thế nhưng khi hai người làm chuyện đó, bao cao su đã sử dùng đều vứt ở chỗ dễ nhìn thấy.
Lái xe về nhà, Mộ Khác Như vừa bước vào nhà thì liền bị hai đứa con hờn dỗi chặn ở cửa, trách mắng một trận.
“Mẹ, có phải mẹ đi hẹn hò với bố không? Đã hứa là đưa bọn con đi ăn bít tết rồi, con với anh trai đợi đến nỗi sắp chết đói rồi đây, bố mẹ đến muộn hai giờ rồi đấy. Ai da…Tại sao lại có mỗi mình mẹ, bố con đâu?”
Mộ Khác Như vốn định tìm đại một lí do nào đó cho xong chuyện, chỉ là vẫn chưa nói được ra thì bị con trai đứng một bên phá đám.
“Em ngốc à, em nhìn xem sự phơi phới, hồng hào trên khuôn mặt mẹ, trên cổ còn thấy từng vết xanh xanh tím tím nữa, chắc chắn là cùng với bố đi làm cái việc đó rồi.
Con trai thông minh quá, khả năng quan sát rất tinh tường, khiến Mộ Khuynh có cảm giác bị bắt thóp, cô nghiêm mặt lại, định giống người lớn dạy dỗ thằng con trai bé tý đã hiểu mọi chuyện : “Lần sau không được vô lễ với mẹ như vậy, còn nữa con nít thì nên có tính tự giác của con nít..
Cái bộ dáng ra vẻ cao thâm của nó đáng ăn đòn y như bố nó vậy!
Dẫn hai đứa con đi ăn bít tết, Mộ Khác Như nghe điện thoại của anh Kỷ gọi điện đến, cô nhăn mày lại, cảm thấy kì lạ với bản lĩnh phi thường của anh. Anh rời khỏi cục cảnh sát nhanh đến thế à?
“Mộ Khắc Như, em cứ giả vờ đi, đợi đấy, xem anh có xử lí em không.”
Mộ Khác Như cười chế nhạo một tiếng, lúc vừa định nói vài câu châm chọc anh thì đứa con gái nhỏ nũng nịu nói: “Mẹ, con đi vệ sinh lát.”
Nhìn đứa con vừa đi vừa chạy nhảy vào phòng vệ sinh, Mộ Khác Như nghe âm thanh trầm lắng vui tai của anh trong điện thoại, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc kì lạ.
Thế nhưng vẫn chưa đợi cô tắt máy thì con trai cô với khuôn mặt kì lạ nói: “Mẹ ơi, không thấy em đâu cả!”
Mộ Khác Như đờ người ra, không hiểu gì nhìn con trai mình, mãi đến khi thằng bé nói lại lần nữa, cô mới hoảng sợ cất điện thoại rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Sau một hồi lục tung lên tìm kiếm, cô hít một hơi dài, bản thân mới lơ là một chút mà đã để lạc mất con…
“Có chuyện gì vậy, nói rõ mọi chuyện xem, sao tự dưng lại không thấy Tịnh Hảo? Mộ Khắc Như, không được khóc, phát địa chỉ của em cho anh, ngay lập tức!”
Giọng nói lạnh lùng đó của anh mang theo sự uy nghiêm không dễ gì chống lại được, Mộ Khác Như vừa sợ vừa hoảng, một tay kéo theo con trai, như phát điên vậy. Mãi đến khi lục tung cả đại sảnh xong, không tìm thấy tung tích của đứa con gái, chân cô mềm nhũn ra, ngồi bệt trên ghế sofa, bàn tay run lên bần bật.
Kỷ Nguyên Tường đến rất nhanh, chỉ trong vòng 10 phút kể từ sau khi cô tắt máy thì anh đã đứng trước mặt cô rồi.
Mộ Khác Như vừa nhìn thấy anh thì nước mắt giạn giụa, tự trách, áy náy, vô vàn cảm xúc: “Ngạn Tịnh à, em sai rồi, em không nên sơ ý như vậy, em tìm cả rồi nhưng đều không thấy con, phải làm sao đây? Làm sao đây? Ư…”
Cô quả thực không xứng làm một người mẹ, bốn năm nay chưa từng làm hết trách nhiệm, hôm nay còn có thể sơ ý để lạc mất con.
Không có cách nào để tha thứ cho bản thân mình!
Mà Kỷ Nguyên Tường mặc dù không hề tức giận với cô, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh lùng: “Mộ Khắc Như, em có tức giận thì cứ chuốc hết lên anh, nhưng con vô tội, em là mẹ, xin em có chút trách nhiệm.”
Cô không chối bỏ trách nhiệm, cô chính xác là đã làm sai, tại sao lại không để tâm chút, tại sao lúc Kỷ Tịnh Hảo muốn đi vệ sinh, bản thân lại không đi cùng?
Mộ Khác Như đờ người ra trên ghế sofa, nước mắt dường như đã ngừng lại, cái dáng vẻ ủ rũ tự trách của cô khiến khuôn mặt anh dãn ra chút, cuối cùng vẫn không nỡ trách cô, cho dù cô có phạm phải sai lầm lớn như thế nào đi chăng nữa, anh đều phải gánh vác cùng cô.
Pháo hoa bên ngoài rực rỡ lung linh, trong căn phòng sang trọng của khách sạn, cô đang nằm dưới người anh, đẹp như pháo hoa đang nở rộ trên trời bầu trời.
Một trận dã chiến mệt mỏi kết thúc, Kỷ Nguyên Tường ôm lấy người con gái dịu dàng ngủ một cách ngon lành.
Mộ Khác Như tức giận nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành, trong lòng chứa đựng sự chán nản, hối hận, sao bản thân lại dễ dàng đắm chìm như vậy? Cô gỡ bàn tay đang vòng qua eo cô, đứng dậy mặc quần áo, lúc định rời đi, đột nhiên có luồng ánh sáng lóe lên.
“Alo, tôi muốn báo án, căn phòng 2108 khách sạn Hoa Viên đường Tân Hồng, có người mua dâm.”
Cô trút được cơn giận, vì để mời người đàn ông vào đồn công an uống trà, thế nhưng khi hai người làm chuyện đó, bao cao su đã sử dùng đều vứt ở chỗ dễ nhìn thấy.
Lái xe về nhà, Mộ Khác Như vừa bước vào nhà thì liền bị hai đứa con hờn dỗi chặn ở cửa, trách mắng một trận.
“Mẹ, có phải mẹ đi hẹn hò với bố không? Đã hứa là đưa bọn con đi ăn bít tết rồi, con với anh trai đợi đến nỗi sắp chết đói rồi đây, bố mẹ đến muộn hai giờ rồi đấy. Ai da…Tại sao lại có mỗi mình mẹ, bố con đâu?”
Mộ Khác Như vốn định tìm đại một lí do nào đó cho xong chuyện, chỉ là vẫn chưa nói được ra thì bị con trai đứng một bên phá đám.
“Em ngốc à, em nhìn xem sự phơi phới, hồng hào trên khuôn mặt mẹ, trên cổ còn thấy từng vết xanh xanh tím tím nữa, chắc chắn là cùng với bố đi làm cái việc đó rồi.
Con trai thông minh quá, khả năng quan sát rất tinh tường, khiến Mộ Khuynh có cảm giác bị bắt thóp, cô nghiêm mặt lại, định giống người lớn dạy dỗ thằng con trai bé tý đã hiểu mọi chuyện : “Lần sau không được vô lễ với mẹ như vậy, còn nữa con nít thì nên có tính tự giác của con nít..
Cái bộ dáng ra vẻ cao thâm của nó đáng ăn đòn y như bố nó vậy!
Dẫn hai đứa con đi ăn bít tết, Mộ Khác Như nghe điện thoại của anh Kỷ gọi điện đến, cô nhăn mày lại, cảm thấy kì lạ với bản lĩnh phi thường của anh. Anh rời khỏi cục cảnh sát nhanh đến thế à?
“Mộ Khắc Như, em cứ giả vờ đi, đợi đấy, xem anh có xử lí em không.”
Mộ Khác Như cười chế nhạo một tiếng, lúc vừa định nói vài câu châm chọc anh thì đứa con gái nhỏ nũng nịu nói: “Mẹ, con đi vệ sinh lát.”
Nhìn đứa con vừa đi vừa chạy nhảy vào phòng vệ sinh, Mộ Khác Như nghe âm thanh trầm lắng vui tai của anh trong điện thoại, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc kì lạ.
Thế nhưng vẫn chưa đợi cô tắt máy thì con trai cô với khuôn mặt kì lạ nói: “Mẹ ơi, không thấy em đâu cả!”
Mộ Khác Như đờ người ra, không hiểu gì nhìn con trai mình, mãi đến khi thằng bé nói lại lần nữa, cô mới hoảng sợ cất điện thoại rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Sau một hồi lục tung lên tìm kiếm, cô hít một hơi dài, bản thân mới lơ là một chút mà đã để lạc mất con…
“Có chuyện gì vậy, nói rõ mọi chuyện xem, sao tự dưng lại không thấy Tịnh Hảo? Mộ Khắc Như, không được khóc, phát địa chỉ của em cho anh, ngay lập tức!”
Giọng nói lạnh lùng đó của anh mang theo sự uy nghiêm không dễ gì chống lại được, Mộ Khác Như vừa sợ vừa hoảng, một tay kéo theo con trai, như phát điên vậy. Mãi đến khi lục tung cả đại sảnh xong, không tìm thấy tung tích của đứa con gái, chân cô mềm nhũn ra, ngồi bệt trên ghế sofa, bàn tay run lên bần bật.
Kỷ Nguyên Tường đến rất nhanh, chỉ trong vòng 10 phút kể từ sau khi cô tắt máy thì anh đã đứng trước mặt cô rồi.
Mộ Khác Như vừa nhìn thấy anh thì nước mắt giạn giụa, tự trách, áy náy, vô vàn cảm xúc: “Ngạn Tịnh à, em sai rồi, em không nên sơ ý như vậy, em tìm cả rồi nhưng đều không thấy con, phải làm sao đây? Làm sao đây? Ư…”
Cô quả thực không xứng làm một người mẹ, bốn năm nay chưa từng làm hết trách nhiệm, hôm nay còn có thể sơ ý để lạc mất con.
Không có cách nào để tha thứ cho bản thân mình!
Mà Kỷ Nguyên Tường mặc dù không hề tức giận với cô, nhưng giọng nói vẫn có chút lạnh lùng: “Mộ Khắc Như, em có tức giận thì cứ chuốc hết lên anh, nhưng con vô tội, em là mẹ, xin em có chút trách nhiệm.”
Cô không chối bỏ trách nhiệm, cô chính xác là đã làm sai, tại sao lại không để tâm chút, tại sao lúc Kỷ Tịnh Hảo muốn đi vệ sinh, bản thân lại không đi cùng?
Mộ Khác Như đờ người ra trên ghế sofa, nước mắt dường như đã ngừng lại, cái dáng vẻ ủ rũ tự trách của cô khiến khuôn mặt anh dãn ra chút, cuối cùng vẫn không nỡ trách cô, cho dù cô có phạm phải sai lầm lớn như thế nào đi chăng nữa, anh đều phải gánh vác cùng cô.