CHƯƠNG 7 Mộ Khắc Như, CÔ ĐAU ĐỚN RỒI ĐÚNG KHÔNG
CHƯƠNG 7 Mộ Khắc Như, CÔ ĐAU ĐỚN RỒI ĐÚNG KHÔNG
Xe cứu thương tới rất nhanh, Hà Nhạn được nhân viên cấp cứu đưa tới bệnh viện.
Đương nhiên, suốt cả một quá trình, Kỷ Nguyên Tường đều ở bên cô ta, dùng những lời nói dịu dàng nhất để trấn an cô ta, bảo vệ cô ta, coi cô ta như một món bảo bối quý giá nhất. Còn về Mộ Khắc Như, từ đầu tới cuối, anh chỉ coi cô như người lạ.
Nhìn người con gái mà mình yêu bị thương nặng như thế, chắc chắn Kỷ Nguyên Tường sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Trước khi xe cứu thương rời đi, anh sai người giam lỏng Mộ Khác Như trong biệt thự.
Ngoại trừ thức ăn và nước uống, anh không cho phép bất cứ ai vào thăm cô. Người đàn ông đó còn nhẫn tâm lấy điện thoại di động của cô đi, cắt mạng trong phòng.
Cô bị nhốt như thế chừng nửa tháng.
Trong hoàn cảnh cô độc chỉ có bốn bức tường và trần nhà, những cơn tuyệt vọng, bất lực, mê man kéo nhau ùa tới. Cô nhanh chóng trở nên tiều tụy, ốm yếu…
Mà ông trời thường thích thêm chút gia vị vào những lúc con người ta thê thảm nhất.
Cô bị bệnh, sốt cao, nằm co quắp ở trong chăn, lúc lạnh lúc nóng. Sau cơn mê, ngay cả sức lực để rời giường đi rót cốc nước cô cũng chẳng có.
Cô sốt suốt một ngày một đêm, cuối cùng Mộ Khác Như cũng không thể chống đỡ được nữa. Lúc thím đưa cơm tới, cô quỳ xin thím đó cho cô mượn di động để gọi điện cầu cứu.
Thẩm Linh Song tới rất nhanh, cũng không biết hắn đã làm thế nào để tránh được những người gác cửa, vào phòng một cách thuận lợi. Không chờ Mộ Khác Như cảm động, hắn đã mở miệng, lời nói làm người ta tụt cả hứng: “Chậc chậc chậc, chẳng lẽ cô dấn thân vào cái ổ bán hàng đa cấp nào đó, bị giam lỏng à?”
“Đừng lôi thôi nữa, mau đưa tôi đi.” Đây là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi đây.
Thẩm Linh Song không nói móc tiếp nữa, ôm cơ thể mềm mại của người con gái này ra khỏi chăn…
Nhưng không đợi hắn cất bước, cửa phòng ngủ đã bị đã tung ra. Tiếng vang lớn khiến Mộ Khác Như đang mê man cũng tỉnh táo lại.
Không khí lặng đi mất mấy giây.
Bỗng nhiên, Kỷ Nguyên Tường sải bước vào phòng, ánh mắt lạnh lẽo như một cây đao sắc bén, đâm vào người Mộ Khác Như từng chút từng chút một. Tim cô đập nhanh hơn, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
“Bản lĩnh cũng thật không nhỏ nhỉ, bị giam ở đây còn có tên đàn ông hoang dã này tới cứu cô. Thế nào, nếu tôi không xuất hiện, có phải cô đang chuẩn bị cao chạy xa bay với hắn không?” Lời nói lạnh lẽo vang ra từ miệng của anh. Kỷ Nguyên Tường phất tay, đám thuộc hạ đứng đằng sau lập tức bước về phía Thẩm Linh Song.
Trong lúc chiến tranh căng thẳng này, Mộ Khác Như thấy Thẩm Linh Song bị bao vây, cô liền lảo đảo đứng lên trước để bảo vệ hắn: “Kỷ Nguyên Tường, có gì thì anh cứ nhắm vào tôi này, đừng có học chó điên cắn người, thả anh ấy đi.”
Thấy cô che chở cho người đàn ông khác, đôi mắt của Kỷ Nguyên Tường càng thêm u ám: “Xử lý kẻ chướng mắt đó đi!”
Thẩm Linh Song bị đánh ra ngoài, Mộ Khác Như giãy giụa bước ra khỏi cửa. Kỷ Nguyên Tường chắn trước mặt cô, dùng tay giữ chặt cổ tay của cô lại.
“Kỷ Nguyên Tường, đồ điên nhà anh… Đồ điên!”
Nét hung ác trên mặt của Kỷ Nguyên Tường như hằn sâu hơn, anh vứt cô lên trên giường, cơ thể cứng rắn như thép cũng đè lên: “Mộ Khắc Như, cô tưởng rằng tôi sẽ tha cho cô sao? Cô làm Tiểu Nhạn bị thương, còn định bỏ trốn với tên đàn ông khác, hôm nay tôi sẽ để cô phải nếm mùi vị chọc giận tôi thì sẽ như thế nào.” Ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm Mộ Khắc Như: “Mộ Khắc Như, cô đau đớn đúng không, vết thương mà cô đâm khiến Tiểu Nhạn còn đau đớn hơn gấp bội, cô ấy còn thống khổ hơn cô gấp bội.”
Quả thực Mộ Khác Như rất đau đớn, thậm chí đau tới mức không muốn sống nữa. Cơn đau như xát muối vào vết thương khiến cô chỉ hận mình không thể chết đi cho xong. Xong xuôi, người đàn ông lười biếng dựa vào giường, nhìn cô run rẩy trong chăn, ánh mắt anh trầm xuống, đáy lòng thấy hơi hối hận, không biết có phải anh đã dạy dỗ hơi quá rồi không.
Nhưng lại nghĩ tới tình trạng bệnh tật khổ sở của Hà Nhạn, trái tim của ánh lại cứng rắn lên.
Xe cứu thương tới rất nhanh, Hà Nhạn được nhân viên cấp cứu đưa tới bệnh viện.
Đương nhiên, suốt cả một quá trình, Kỷ Nguyên Tường đều ở bên cô ta, dùng những lời nói dịu dàng nhất để trấn an cô ta, bảo vệ cô ta, coi cô ta như một món bảo bối quý giá nhất. Còn về Mộ Khắc Như, từ đầu tới cuối, anh chỉ coi cô như người lạ.
Nhìn người con gái mà mình yêu bị thương nặng như thế, chắc chắn Kỷ Nguyên Tường sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Trước khi xe cứu thương rời đi, anh sai người giam lỏng Mộ Khác Như trong biệt thự.
Ngoại trừ thức ăn và nước uống, anh không cho phép bất cứ ai vào thăm cô. Người đàn ông đó còn nhẫn tâm lấy điện thoại di động của cô đi, cắt mạng trong phòng.
Cô bị nhốt như thế chừng nửa tháng.
Trong hoàn cảnh cô độc chỉ có bốn bức tường và trần nhà, những cơn tuyệt vọng, bất lực, mê man kéo nhau ùa tới. Cô nhanh chóng trở nên tiều tụy, ốm yếu…
Mà ông trời thường thích thêm chút gia vị vào những lúc con người ta thê thảm nhất.
Cô bị bệnh, sốt cao, nằm co quắp ở trong chăn, lúc lạnh lúc nóng. Sau cơn mê, ngay cả sức lực để rời giường đi rót cốc nước cô cũng chẳng có.
Cô sốt suốt một ngày một đêm, cuối cùng Mộ Khác Như cũng không thể chống đỡ được nữa. Lúc thím đưa cơm tới, cô quỳ xin thím đó cho cô mượn di động để gọi điện cầu cứu.
Thẩm Linh Song tới rất nhanh, cũng không biết hắn đã làm thế nào để tránh được những người gác cửa, vào phòng một cách thuận lợi. Không chờ Mộ Khác Như cảm động, hắn đã mở miệng, lời nói làm người ta tụt cả hứng: “Chậc chậc chậc, chẳng lẽ cô dấn thân vào cái ổ bán hàng đa cấp nào đó, bị giam lỏng à?”
“Đừng lôi thôi nữa, mau đưa tôi đi.” Đây là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi đây.
Thẩm Linh Song không nói móc tiếp nữa, ôm cơ thể mềm mại của người con gái này ra khỏi chăn…
Nhưng không đợi hắn cất bước, cửa phòng ngủ đã bị đã tung ra. Tiếng vang lớn khiến Mộ Khác Như đang mê man cũng tỉnh táo lại.
Không khí lặng đi mất mấy giây.
Bỗng nhiên, Kỷ Nguyên Tường sải bước vào phòng, ánh mắt lạnh lẽo như một cây đao sắc bén, đâm vào người Mộ Khác Như từng chút từng chút một. Tim cô đập nhanh hơn, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
“Bản lĩnh cũng thật không nhỏ nhỉ, bị giam ở đây còn có tên đàn ông hoang dã này tới cứu cô. Thế nào, nếu tôi không xuất hiện, có phải cô đang chuẩn bị cao chạy xa bay với hắn không?” Lời nói lạnh lẽo vang ra từ miệng của anh. Kỷ Nguyên Tường phất tay, đám thuộc hạ đứng đằng sau lập tức bước về phía Thẩm Linh Song.
Trong lúc chiến tranh căng thẳng này, Mộ Khác Như thấy Thẩm Linh Song bị bao vây, cô liền lảo đảo đứng lên trước để bảo vệ hắn: “Kỷ Nguyên Tường, có gì thì anh cứ nhắm vào tôi này, đừng có học chó điên cắn người, thả anh ấy đi.”
Thấy cô che chở cho người đàn ông khác, đôi mắt của Kỷ Nguyên Tường càng thêm u ám: “Xử lý kẻ chướng mắt đó đi!”
Thẩm Linh Song bị đánh ra ngoài, Mộ Khác Như giãy giụa bước ra khỏi cửa. Kỷ Nguyên Tường chắn trước mặt cô, dùng tay giữ chặt cổ tay của cô lại.
“Kỷ Nguyên Tường, đồ điên nhà anh… Đồ điên!”
Nét hung ác trên mặt của Kỷ Nguyên Tường như hằn sâu hơn, anh vứt cô lên trên giường, cơ thể cứng rắn như thép cũng đè lên: “Mộ Khắc Như, cô tưởng rằng tôi sẽ tha cho cô sao? Cô làm Tiểu Nhạn bị thương, còn định bỏ trốn với tên đàn ông khác, hôm nay tôi sẽ để cô phải nếm mùi vị chọc giận tôi thì sẽ như thế nào.” Ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm Mộ Khắc Như: “Mộ Khắc Như, cô đau đớn đúng không, vết thương mà cô đâm khiến Tiểu Nhạn còn đau đớn hơn gấp bội, cô ấy còn thống khổ hơn cô gấp bội.”
Quả thực Mộ Khác Như rất đau đớn, thậm chí đau tới mức không muốn sống nữa. Cơn đau như xát muối vào vết thương khiến cô chỉ hận mình không thể chết đi cho xong. Xong xuôi, người đàn ông lười biếng dựa vào giường, nhìn cô run rẩy trong chăn, ánh mắt anh trầm xuống, đáy lòng thấy hơi hối hận, không biết có phải anh đã dạy dỗ hơi quá rồi không.
Nhưng lại nghĩ tới tình trạng bệnh tật khổ sở của Hà Nhạn, trái tim của ánh lại cứng rắn lên.