CHƯƠNG 8 CÔ CÓ THAI
CHƯƠNG 8 CÔ CÓ THAI
Tắm xong, Kỷ Nguyên Tường mặc một chiếc quần dài sạch sẽ vào. Lúc lấy chìa khóa xe định rời đi, anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô.
“Đợi đã, đưa tôi đến bệnh viện…” Bụng cô quặn đau, cả cơ thể của Mộ Khác Như đều run rẩy, tầm mắt dần dần mơ hồ. Cô biết, nếu Kỷ Nguyên Tường rời đi, tối nay có thể cô sẽ chết trong căn biệt thự này.
Cô chưa muốn chết.
Ba cô còn ở trong tù, tương lai ông ra ngoài sẽ cần cô chăm sóc lúc tuổi già, còn rất nhiều chuyện mà cô chưa làm.
Kỷ Nguyên Tường nhíu mày, nghi ngờ quay trở lại giường, đưa tay vén chăn lên.
Chiếc ga giường màu xanh thấm một mảng máu lớn, như một đóa hoa hồng diễm lệ. Trên đôi chân thon dài của cô là một vệt máu chảy dài. Áo ngủ của cô cũng dính đầy máu, khiến cho đôi mắt của người ta phải co rụt lại, đầu óc như muốn nổ tung…
Khuôn mặt của Kỷ Nguyên Tường tái mét lại, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khắc Như. Khuôn mặt cô còn tái nhợt hơn nữa, đôi môi khô khốc tím bầm, hơi thở mong manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể….
Trái tim anh bỗng thắt chặt lại, kinh hãi, hốt hoảng, tâm trạng rối bời. Anh kêu lên điên cuồng: “Mộ Khắc Như, cô tỉnh lại cho tôi, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện ngay, cô không được ngủ.”
Anh kéo cô dậy khỏi chiếc giường, cảm giác sền sệt của máu dính trên tay nói cho anh biết sinh mệnh của người con gái này đang dần tắt lịm.
Anh lái xe băng băng, thậm chí không để ý đến tiếng còi cảnh sát ở đằng sau, phóng như điên ở trên đường.
“Mộ Khắc Như, nhất định cô phải sống cho tôi, cô có nghe thấy không.”
Đến bệnh viện, sau khi đã kiểm tra một lượt, bác sĩ nói cho anh một tin tức như sét đánh ngang tai.
Trên vấn đề giữ mẹ hay giữ con, Kỷ Nguyên Tường hét lên: “Đương nhiên là giữ mẹ, nếu là mẹ có chuyện gì xảy ra, tôi phá nát cái khu bệnh viện rác rưởi này của các người.”
Mộ Khác Như bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cách một cánh cửa giữa sự sống và cái chết, Kỷ Nguyên Tường không còn khí thế hùng hổ thường ngày nữa. Người vẫn luôn cao ngạo như anh lúc này lại thẫn thờ dựa vào tường, ngã ngồi trên mặt đất.
Con của anh mất rồi…
Anh dùng đầu ngón tay run rẩy móc bao thuốc trong túi quần ra, đang lúc anh định châm lửa, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.
Vẻ mặt của bác sĩ rất nghiêm trọng, có vẻ như có tin tức gì không tốt. Kỷ Nguyên Tường đứng lên, dùng khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông ấy.
“Cái đó, vừa rồi chúng tôi siêu âm cho bệnh nhân, nghi ngờ là ba bào thai, ba đứa bé đều có màng thai, cuống rốn của riêng mình. Mới kiểm tra thì phát hiện đã bị sảy một bé, nhưng hai bé còn lại thì không có gì lạ thường. Chúng tôi đề nghị ở lại bệnh viện để quan sát, nếu không thể giữ được thì sẽ tiến hành phẫu thuật.”
Những lời nói của bác sĩ khiến người đàn ông còn đang vô cùng lo lắng kia trở nên sững sờ, y như đang ngồi trên một chiếc xe đi lên núi, xóc nảy, kích thích. Anh sửng sốt một hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần: “Vợ tôi thì sao? Cô ấy…”
“Cô ấy bị mất máu quá nhiều, lúc này còn đang truyền máu. Vì suy xét đến hai thai nhi, chúng tôi lựa chọn trị liệu thận trọng, không thanh trùng tử cung.” Vốn bác sĩ cũng không muốn nói về chuyện vợ chồng của họ, nhưng thấy vùng kín của bệnh nhân sưng đỏ đến thế, bác sĩ không nhịn được thốt lên: “Anh à, tôi nghĩ anh cũng là người trưởng thành rồi, phải có chừng có mực. Anh đối xử thô bạo với một người phụ nữ có thai như thế cũng thật là tàn nhẫn. Vùng dưới của cô ấy bị thương rất nặng…”
Sau khi bác sĩ rời khỏi đó, anh trầm tư rất lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Rõ ràng anh nên hận cô, người con gái độc ác này dùng dao đâm trúng vào tử cung của Tiểu Nhạn, khiến Tiểu Nhạn phải cắt bỏ tử cung, vĩnh viễn cũng không thể sinh con được nữa.
Cô đã làm quá nhiều chuyện ác độc, bị báo ứng là đáng đời.
Nhưng vì sao, người bị thương là cô, người đau đớn lại là anh!
Tắm xong, Kỷ Nguyên Tường mặc một chiếc quần dài sạch sẽ vào. Lúc lấy chìa khóa xe định rời đi, anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô.
“Đợi đã, đưa tôi đến bệnh viện…” Bụng cô quặn đau, cả cơ thể của Mộ Khác Như đều run rẩy, tầm mắt dần dần mơ hồ. Cô biết, nếu Kỷ Nguyên Tường rời đi, tối nay có thể cô sẽ chết trong căn biệt thự này.
Cô chưa muốn chết.
Ba cô còn ở trong tù, tương lai ông ra ngoài sẽ cần cô chăm sóc lúc tuổi già, còn rất nhiều chuyện mà cô chưa làm.
Kỷ Nguyên Tường nhíu mày, nghi ngờ quay trở lại giường, đưa tay vén chăn lên.
Chiếc ga giường màu xanh thấm một mảng máu lớn, như một đóa hoa hồng diễm lệ. Trên đôi chân thon dài của cô là một vệt máu chảy dài. Áo ngủ của cô cũng dính đầy máu, khiến cho đôi mắt của người ta phải co rụt lại, đầu óc như muốn nổ tung…
Khuôn mặt của Kỷ Nguyên Tường tái mét lại, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Khắc Như. Khuôn mặt cô còn tái nhợt hơn nữa, đôi môi khô khốc tím bầm, hơi thở mong manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể….
Trái tim anh bỗng thắt chặt lại, kinh hãi, hốt hoảng, tâm trạng rối bời. Anh kêu lên điên cuồng: “Mộ Khắc Như, cô tỉnh lại cho tôi, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện ngay, cô không được ngủ.”
Anh kéo cô dậy khỏi chiếc giường, cảm giác sền sệt của máu dính trên tay nói cho anh biết sinh mệnh của người con gái này đang dần tắt lịm.
Anh lái xe băng băng, thậm chí không để ý đến tiếng còi cảnh sát ở đằng sau, phóng như điên ở trên đường.
“Mộ Khắc Như, nhất định cô phải sống cho tôi, cô có nghe thấy không.”
Đến bệnh viện, sau khi đã kiểm tra một lượt, bác sĩ nói cho anh một tin tức như sét đánh ngang tai.
Trên vấn đề giữ mẹ hay giữ con, Kỷ Nguyên Tường hét lên: “Đương nhiên là giữ mẹ, nếu là mẹ có chuyện gì xảy ra, tôi phá nát cái khu bệnh viện rác rưởi này của các người.”
Mộ Khác Như bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cách một cánh cửa giữa sự sống và cái chết, Kỷ Nguyên Tường không còn khí thế hùng hổ thường ngày nữa. Người vẫn luôn cao ngạo như anh lúc này lại thẫn thờ dựa vào tường, ngã ngồi trên mặt đất.
Con của anh mất rồi…
Anh dùng đầu ngón tay run rẩy móc bao thuốc trong túi quần ra, đang lúc anh định châm lửa, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra.
Vẻ mặt của bác sĩ rất nghiêm trọng, có vẻ như có tin tức gì không tốt. Kỷ Nguyên Tường đứng lên, dùng khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông ấy.
“Cái đó, vừa rồi chúng tôi siêu âm cho bệnh nhân, nghi ngờ là ba bào thai, ba đứa bé đều có màng thai, cuống rốn của riêng mình. Mới kiểm tra thì phát hiện đã bị sảy một bé, nhưng hai bé còn lại thì không có gì lạ thường. Chúng tôi đề nghị ở lại bệnh viện để quan sát, nếu không thể giữ được thì sẽ tiến hành phẫu thuật.”
Những lời nói của bác sĩ khiến người đàn ông còn đang vô cùng lo lắng kia trở nên sững sờ, y như đang ngồi trên một chiếc xe đi lên núi, xóc nảy, kích thích. Anh sửng sốt một hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần: “Vợ tôi thì sao? Cô ấy…”
“Cô ấy bị mất máu quá nhiều, lúc này còn đang truyền máu. Vì suy xét đến hai thai nhi, chúng tôi lựa chọn trị liệu thận trọng, không thanh trùng tử cung.” Vốn bác sĩ cũng không muốn nói về chuyện vợ chồng của họ, nhưng thấy vùng kín của bệnh nhân sưng đỏ đến thế, bác sĩ không nhịn được thốt lên: “Anh à, tôi nghĩ anh cũng là người trưởng thành rồi, phải có chừng có mực. Anh đối xử thô bạo với một người phụ nữ có thai như thế cũng thật là tàn nhẫn. Vùng dưới của cô ấy bị thương rất nặng…”
Sau khi bác sĩ rời khỏi đó, anh trầm tư rất lâu, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Rõ ràng anh nên hận cô, người con gái độc ác này dùng dao đâm trúng vào tử cung của Tiểu Nhạn, khiến Tiểu Nhạn phải cắt bỏ tử cung, vĩnh viễn cũng không thể sinh con được nữa.
Cô đã làm quá nhiều chuyện ác độc, bị báo ứng là đáng đời.
Nhưng vì sao, người bị thương là cô, người đau đớn lại là anh!