CHƯƠNG 9 TÔI SẼ KHÔNG SINH
CHƯƠNG 9 TÔI SẼ KHÔNG SINH
Anh không yêu cô, anh chỉ tự trách thôi. Đúng vậy, chỉ là vì tự trách, bởi chính anh đã để mất một đứa con của mình.
Mười mấy phút sau, Mộ Khuynh Nguyệt được đẩy vào phòng bệnh.
Chỉ một thời gian ngắn không thấy, cô đã bị hành hạ đến gầy gò, khuôn mặt tròn trịa quắt lại, trắng bệch không có chút máu. Có lẽ là vì đau đớn, chân mày cô nhíu chặt, đang rên rỉ nho nhỏ.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô yếu ớt đến thế, như một đóa hoa sắp héo tàn, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lúc tỉnh lại, mùi thuốc tiêu độc nồng nặc ập vào mũi Mộ Khuynh Nguyệt, tiếng máy đo điện tâm đồ “tít tít” vọng vào tai. Cơn đau kéo lên từ bụng khiến cô nhíu mày.
Cô đang ở trong bệnh viện sao?
Ha ha, Kỷ Ngạn Tĩnh đúng là có lòng từ bi, còn cứu sống cô cơ đấy. Cô giãy giụa muốn đứng lên, y tá đang lau nửa người dưới cho cô vội đè cô nằm xuống.
“Ôi, cô không thể ngồi dậy được, cô bị sảy thai, nếu cô còn động đậy, nhỡ đâu lại xuất huyết nữa thì phiền lắm đấy. Mấy hôm nay đang là giai đoạn nguy hiểm, cô chịu đựng vậy.”
Sảy thai?
Mộ Khuynh Nguyệt ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phía cô y tá xinh xắn: “Cô nói là tôi có thai sao?”
“Đúng vậy, cô còn không biết à? Sảy mất một bé cũng thật đáng tiếc.” Cô y tá đắp chăn lên cho cô, dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ: “Sốt 38 độ, đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.”
Sảy một bé!
Mộ Khuynh Nguyệt không hiểu ra sao, cho tới khi y tá giải thích rõ, cô mới kinh ngạc há to miệng. Là… là ba bào thai, cũng quá ghê gớm rồi.
Tiếp theo đó cô liền thấy buồn khổ và sầu não. Sao cô lại mang thai vào lúc này chứ, hơn nữa hai cái thai khác vẫn còn đang ở trong bụng rất bình yên.
Nếu giữ cái thai này lại thật, sinh hai đứa bé ra, cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Ngạn Tĩnh.
Kỷ Ngạn Tĩnh không có ở đây, Mộ Khuynh Nguyệt không hề thấy bất ngờ. Anh đưa cô tới bệnh viện đã là khó lắm rồi. Chưa biết chừng ngay cả chuyện cô sảy thai anh cũng không biết.
Vậy nên cô phải nhân lúc anh chưa biết chuyện, phá cai thai này đi.
“Cô y tá này, cô có thể gọi một bác sĩ tới cho tôi được không?”
Mộ Khuynh Nguyệt nói ý định của mình cho bác sĩ biết, rằng cô không muốn giữ lại đứa con trong bụng, hi vọng có thể sắp xếp phẫu thuật sớm nhất có thể.
Bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Khó khăn lắm mới giữ lại được, cô định phá thai thật sao?”
“Vâng, hôm nay có thể làm phẫu thuật luôn được không?” Mộ Khuynh Nguyệt chỉ hận không thể bay vào phòng phẫu thuật ngay lập tức, xử lí cái thai trong bụng mình đi.
Giọng nói của cô vọng ra ngoài cửa. Bàn tay vốn định đẩy cửa ra của Kỷ Ngạn Tĩnh khựng lại, đến khi nghe thấy cô muốn phá thai, sắc mặt anh trầm xuống, tiện tay ném cháo gà trong tay vào thùng rác.
Kỷ Ngạn Tĩnh mở cửa ra, anh gằn từng chữ một: “Mộ Khuynh Nguyệt, không có sự cho phép của tôi, không có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật cho cô.”
Bác sĩ an ủi Mộ Khuynh Nguyệt mấy câu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
“Kỷ Ngạn Tĩnh, chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ không sinh đâu.” Mộ Khuynh Nguyệt dựa vào gối, ánh mắt cô lạnh lùng.
Tất cả tình yêu say đắm, nồng nhiệt của cô với anh đều đã hóa thành tro bụi.
Từ giờ chỉ còn là hai người xa lạ không liên quan đến nhau.
Cơn giận dữ không ngừng lan tỏa trong lòng Kỷ Ngạn Tĩnh. Anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ không biết điều, nhưng người khiến anh phải ra tay tàn nhẫn như Mộ Khuynh Nguyệt thế này thì lại là người đầu tiên.
Kỷ Ngạn Tĩnh bước nhanh tới trước mặt cô, tay chống ở bên tai cô. Anh cúi người xuống, áp sát vào tai cô, chậm rãi mở miệng: “Ly hôn, đừng mơ! Tôi tha cho cô một mạng, cô phải sinh con ra để chuộc tội, nếu không thì ngồi tù đến hết đời. Tôi đã nghĩ xong tội danh cho cô rồi, cố tình giết người.”
“Kỷ Ngạn Tĩnh, dù sao anh cũng quen với những chuyện thế này rồi mà? Hãm hại người vô tội, cho người ta vào tù.”
Mộ Khuynh Nguyệt lại cảm thấy đau đớn. Đây chính là người đàn ông mà cô tường mơ ước, là người đàn ông mà cô từng yêu.
Bụng làm dạ chịu sao?
Nếu lúc đầu cô không yêu anh, Hà Nhã sẽ không có động cơ để làm ra mọi chuyện. Nếu không dây dưa, không tới gần, thì chắc bây giờ cô sẽ rất bình yên!
Đáng tiếc, tất cả đều là một sai lầm.
“Ai nói cho cô biết chuyện này?” Đôi mắt của Kỷ Ngạn Tĩnh hơi hoảng loạn.
Mộ Khuynh Nguyệt cười lạnh lùng: “Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm!”
Anh không yêu cô, anh chỉ tự trách thôi. Đúng vậy, chỉ là vì tự trách, bởi chính anh đã để mất một đứa con của mình.
Mười mấy phút sau, Mộ Khuynh Nguyệt được đẩy vào phòng bệnh.
Chỉ một thời gian ngắn không thấy, cô đã bị hành hạ đến gầy gò, khuôn mặt tròn trịa quắt lại, trắng bệch không có chút máu. Có lẽ là vì đau đớn, chân mày cô nhíu chặt, đang rên rỉ nho nhỏ.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô yếu ớt đến thế, như một đóa hoa sắp héo tàn, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lúc tỉnh lại, mùi thuốc tiêu độc nồng nặc ập vào mũi Mộ Khuynh Nguyệt, tiếng máy đo điện tâm đồ “tít tít” vọng vào tai. Cơn đau kéo lên từ bụng khiến cô nhíu mày.
Cô đang ở trong bệnh viện sao?
Ha ha, Kỷ Ngạn Tĩnh đúng là có lòng từ bi, còn cứu sống cô cơ đấy. Cô giãy giụa muốn đứng lên, y tá đang lau nửa người dưới cho cô vội đè cô nằm xuống.
“Ôi, cô không thể ngồi dậy được, cô bị sảy thai, nếu cô còn động đậy, nhỡ đâu lại xuất huyết nữa thì phiền lắm đấy. Mấy hôm nay đang là giai đoạn nguy hiểm, cô chịu đựng vậy.”
Sảy thai?
Mộ Khuynh Nguyệt ngẩn người ra, nghiêng đầu nhìn về phía cô y tá xinh xắn: “Cô nói là tôi có thai sao?”
“Đúng vậy, cô còn không biết à? Sảy mất một bé cũng thật đáng tiếc.” Cô y tá đắp chăn lên cho cô, dùng nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ: “Sốt 38 độ, đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.”
Sảy một bé!
Mộ Khuynh Nguyệt không hiểu ra sao, cho tới khi y tá giải thích rõ, cô mới kinh ngạc há to miệng. Là… là ba bào thai, cũng quá ghê gớm rồi.
Tiếp theo đó cô liền thấy buồn khổ và sầu não. Sao cô lại mang thai vào lúc này chứ, hơn nữa hai cái thai khác vẫn còn đang ở trong bụng rất bình yên.
Nếu giữ cái thai này lại thật, sinh hai đứa bé ra, cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Ngạn Tĩnh.
Kỷ Ngạn Tĩnh không có ở đây, Mộ Khuynh Nguyệt không hề thấy bất ngờ. Anh đưa cô tới bệnh viện đã là khó lắm rồi. Chưa biết chừng ngay cả chuyện cô sảy thai anh cũng không biết.
Vậy nên cô phải nhân lúc anh chưa biết chuyện, phá cai thai này đi.
“Cô y tá này, cô có thể gọi một bác sĩ tới cho tôi được không?”
Mộ Khuynh Nguyệt nói ý định của mình cho bác sĩ biết, rằng cô không muốn giữ lại đứa con trong bụng, hi vọng có thể sắp xếp phẫu thuật sớm nhất có thể.
Bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Khó khăn lắm mới giữ lại được, cô định phá thai thật sao?”
“Vâng, hôm nay có thể làm phẫu thuật luôn được không?” Mộ Khuynh Nguyệt chỉ hận không thể bay vào phòng phẫu thuật ngay lập tức, xử lí cái thai trong bụng mình đi.
Giọng nói của cô vọng ra ngoài cửa. Bàn tay vốn định đẩy cửa ra của Kỷ Ngạn Tĩnh khựng lại, đến khi nghe thấy cô muốn phá thai, sắc mặt anh trầm xuống, tiện tay ném cháo gà trong tay vào thùng rác.
Kỷ Ngạn Tĩnh mở cửa ra, anh gằn từng chữ một: “Mộ Khuynh Nguyệt, không có sự cho phép của tôi, không có bác sĩ nào dám làm phẫu thuật cho cô.”
Bác sĩ an ủi Mộ Khuynh Nguyệt mấy câu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
“Kỷ Ngạn Tĩnh, chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ không sinh đâu.” Mộ Khuynh Nguyệt dựa vào gối, ánh mắt cô lạnh lùng.
Tất cả tình yêu say đắm, nồng nhiệt của cô với anh đều đã hóa thành tro bụi.
Từ giờ chỉ còn là hai người xa lạ không liên quan đến nhau.
Cơn giận dữ không ngừng lan tỏa trong lòng Kỷ Ngạn Tĩnh. Anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ không biết điều, nhưng người khiến anh phải ra tay tàn nhẫn như Mộ Khuynh Nguyệt thế này thì lại là người đầu tiên.
Kỷ Ngạn Tĩnh bước nhanh tới trước mặt cô, tay chống ở bên tai cô. Anh cúi người xuống, áp sát vào tai cô, chậm rãi mở miệng: “Ly hôn, đừng mơ! Tôi tha cho cô một mạng, cô phải sinh con ra để chuộc tội, nếu không thì ngồi tù đến hết đời. Tôi đã nghĩ xong tội danh cho cô rồi, cố tình giết người.”
“Kỷ Ngạn Tĩnh, dù sao anh cũng quen với những chuyện thế này rồi mà? Hãm hại người vô tội, cho người ta vào tù.”
Mộ Khuynh Nguyệt lại cảm thấy đau đớn. Đây chính là người đàn ông mà cô tường mơ ước, là người đàn ông mà cô từng yêu.
Bụng làm dạ chịu sao?
Nếu lúc đầu cô không yêu anh, Hà Nhã sẽ không có động cơ để làm ra mọi chuyện. Nếu không dây dưa, không tới gần, thì chắc bây giờ cô sẽ rất bình yên!
Đáng tiếc, tất cả đều là một sai lầm.
“Ai nói cho cô biết chuyện này?” Đôi mắt của Kỷ Ngạn Tĩnh hơi hoảng loạn.
Mộ Khuynh Nguyệt cười lạnh lùng: “Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm!”