Chương : 360
Chương 360: Sau khi tôi gặp anh (4)
Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nghĩ
đến chuyện sẽ đề Trịnh Tuấn Anh đưa Tuệ
Minh đi, cũng không thề đề anh ta đưa Tuệ
Minh đi được.
Anh ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi
rồi khẽ vỗ vỗ trấn an: “Chỉ cần em không
muốn thì không người nào có thể ép buộc
em cả. Ngoan đi, thời gian không còn sớm
nữa rồi, chúng ta ngủ sớm một chút thôi.”
Tôi cứ cảm giác dường như Phó
Thắng Nam đang có chuyện gì đó giấu
mình, thế nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi
lại không rõ.
Điện thoại của Cố Diệc Hàn được gọi
tới, tôi cũng trùng hợp rảnh rỗi nên nhấn
nút nghe máy.
“Chuyện gì?”
Chuyện sóng gió lần trước vừa qua
khỏi, tôi cũng không muốn tiếp xúc quá
nhiều với anh ta.
Giọng nói ở đầu dây bên kia cố gắng
hạ thấp xuống: “Những lời em nói trước kia
đều không tính hết sao?”
Tôi hơi sửng sốt, trong đầu thầm nhớ
lại một lượt, thế nhưng cũng không phát
hiện mình đã từng nói gì, vì thế không khỏi
cau mày: “Nói cái gì?”
“Một tháng này phải đến nhà anh nấu
cơm cho anh, quên rồi à?” Anh ta mờ
miệng, giọng điệu đã có chút khó chịu.
Đến tận bây giờ tôi mới phản ứng kịp,
vì thế không khỏi hơi sửng sốt một lát. Mấy
ngày nay bận rộn quá nhiều chuyện nên
mới không đặt chuyện này trong lòng, bây
giờ anh ta nhắc lại thì mới nhớ.
Chuyện đám ký giả vừa qua khỏi, sau
đó bởi vì bận rộn chuyện của Tuệ Minh,
Trịnh Tuấn Anh lại có lòng muốn dẫn Tuệ
Minh đi nên tôi phải nghĩ cách giữ Tuệ
Minh ở lại, vì thế không có thời gian đi nấu
cơm cho anh ta.
Lúc ấy đồng ý với anh ta cũng chỉ là
tình huống bắt buộc mà thôi, không ngờ
anh ta lại để tâm đến như vậy.
“Cố Diệc Hàn, tôi có chuyện phải làm
rồi. Tôi cầu xin anh, bỏ qua cho tôi đi.” Tôi
luôn cảm thấy bàn thân mình giống như cứ
bị dồn vào ngõ cụt vậy, không hề có
phương hướng.
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng
một lúc lâu, dường như tâm trạng của
người đàn ông không được tốt lắm: “Bỏ
qua cho em? HừiI” Anh ta cười nhạt: “Anh
ép em khi nào chứ?”
Tôi cau mày, cảm thấy hơi nhức đầu.
Bởi vì tâm trạng có chút không tốt nên
nhanh chóng lái xe đậu sát vào ven đường,
dứt khoát cúp điện thoại rồi tắt máy.
Mãi đến khi yên tĩnh được một chút,
tôi cũng không biết tại sao những ngày
vừa qua, nếu như không phải nôn mừa thì
chỉ cần gặp một vài chuyện, trong đầu sẽ
lập tức suy nghĩ miên man.
Có thể do gần đây đã xảy ra quá
nhiều chuyện, sau khi tôi xuống xe đi một
vòng giải sầu thì trờ về.
Thế nhưng không ngờ lại gặp được
Lâm Diên, cô ta mặc một chiếc áo khoác
dài, nhìn thấy tôi cũng nhiệt tình cất bước
tiến lên chào hỏi: “Trùng hợp thế, nói
chuyện một lát không?”
Tôi lắc đầu, vừa định xoay người rời đi
thì bỗng nhiên lại bị cô ta ngăn cản: “Cô
ông muốn đứa bé kia về nhà, tôi cũng
không muốn. Vì thế, chỉ bằng chúng ta nói
chuyện một chút đi?”
Tôi cau mày, bước chân khẽ dừng lại,
thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý
với cô ta.
Sau khi tìm được một quán cà phê rồi
ngồi xuống, vẻ mặt ảm đạm của cô ta đã
được trang điểm nên trông tươi tắn hẳn
lên.
“Mặc kệ cô có tin tôi hay không, cái
chết của Vũ Linh thật sự không liên quan
đến tôi, chuyện cô ta sinh khó dẫn đến
băng huyết chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Tôi biết cô không tin, dù sao nếu như là tôi
thì tôi cũng sẽ không tin, có lẽ các người
đều cảm thấy do tôi nói những lời kích
thích nên cô ta mới xảy ra chuyện.” Cô ta
đi thằng vào vấn đề, trực tiếp mờ miệng
nói.
Tôi mím môi, không đáp lời cô ta, cô ta
tiếp tục lên tiếng: “Bây giờ nói những
chuyện này với cô thì cô cũng sẽ không
tin, vì thế tôi không nhiều lời nữa. Đứa bé
kia đã đi theo cô bốn năm, tôi biết cô sẽ
không bỏ đứa bé đó. Tôi muốn đứng vững
chân ở nhà họ Trịnh nên cũng hy vọng đứa
bé của tôi và Trịnh Tuấn Anh là được sinh
ra từ trong bụng mình, vì thế tôi không hy
vọng con bé kia quay về nhà”
“Cô muốn gì có thể nói thằng.” Tôi mờ
miệng, hơi mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta.
Cô ta hơi dừng lại, hiển nhiên không
ngờ tôi sẽ nói trực tiếp như thế: “Cô ở bên
cạnh đứa bé kia bốn năm, đứa bé đó cũng
xem cô làm mẹ rồi. Dựa theo giao tình giữa
Trịnh Tuấn Anh và Phó Thắng Nam thì bọn
họ sẽ không xích mích lẫn nhau, nhưng
cũng chưa nói chắc được. Nếu như cô và
Phó Thắng Nam công khai quan hệ vợ
chồng, hơn nữa nếu như được chứng minh
được Phó Thắng Nam không có năng lực
sinh con thì có thể dựa theo pháp luật mà
danh chính ngôn thuận nhận nuôi đứa bé
kia. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là sau
này cô và Phó Thắng Nam không có con.”
“So với tôi, có lẽ cô càng hiều biết về
pháp luật nhiều hơn. Với điều kiện và bối
cảnh của cô và Phó Thắng Nam thì muốn
nuôi đứa bé này rất dễ dàng, nhưng mà
suy cho cùng cũng phải xem cô và Phó
Thắng Nam có đồng ý dùng danh dự và
việc sau này không có con cái đề đồi lấy
hay không”
Tôi đè nén kích động dưới đáy lòng lại,
ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta, đột nhiên bật
cười thành tiếng: “Lâm Diên, cô cho rằng
nếu như xảy ra tranh chấp thì Phó Thắng
Nam sẽ sợ Trịnh Tuấn Anh sao?”
Cô ta nhún vai cười nhạt: “Đương
nhiên không sợ rồi, với giá trị và địa vị con
người tổng giám đốc Phó thì đương nhiên
anh ta sẽ không sợ. Nhưng mà còn dư luận
xã hội thì sao, cô cảm thấy anh ta có sợ
không?”
Tôi…
Phải, nếu như bàn về thực lực và bối
cảnh thì Phó Thắng Nam cũng sẽ không
sợ, cũng có thủ đoạn và năng lực đề tiếp
tục nuôi giữ Tuệ Minh ð bên cạnh.
Chỉ khi nào nhà họ Trịnh làm lớn
chuyện này, nói rằng Tuệ Minh không có
danh phận rõ ràng khi ở với tôi thì chuyện
sẽ rất ầm ï. Nếu như cha mẹ ruột cô bé
đều chết hết, tôi nuôi con bé sẽ được danh
chính ngôn thuận. Nhưng đằng này cha cô
bé lại còn sống rất khỏe mạnh, tôi nuôi con
bé như vậy thì danh không chính, ngôn
không thuận rồi.
Nghĩ đến đây, tôi càng phiền não hơn.
728 Diên không phải đến đây đề nói với
tôi những lời này, cô ta tới đây chính là đề
kích thích tôi.
Trong lúc nhất thời, tôi đứng dậy nhìn
cô ta, sắc mặt hoàn toàn tối sầm xuống:
“Nếu như cô gọi tôi đến đây đề nói những
lời này thì tôi cảm thấy chúng ta không còn
gì đề nói tiếp nữa”
Tôi xoay người rời đi, thế nhưng lại bị
cô ta ngăn lại: “Cô có thể suy nghĩ đến
những lời tôi vừa nói một chút.”
“Cút đi.”
Tôi trực tiếp ném lại một câu rồi rời
khỏi quán cà phê, thế nhưng chưa đi được
mấy bước thì trong dạ dày đã dâng lên
cảm giác buồn nôn.
Tôi đứng ven đường phun ra toàn bộ
những thức ăn trong dạ dày, cả người mệt
là vô cùng khó chịu.
Hình như gần đây càng ngày tôi càng
không có tinh thần, sau khi trở lại biệt thự
cũng không làm gì nữa mà ngồi trên ban
công hóng gió lạnh.
Nếu không phải Phó Thắng Nam đã
trờ về, có lẽ tôi cũng không biết bản thân
mình đang làm gì.
Anh ôm tôi trở về phòng ngủ, sắc mặt
vô cùng không tốt. Sau khi đắp chăn lên
người tôi thì hơi giận dữ: “Vẫn là trẻ con
sao? Không biết tự chăm sóc cơ thể mình
L-Y AM
Tôi ngửa đầu nhìn anh, cảm giác có
chút mơ màng, quên mất bây giờ ở thủ đô
đã là cuối thu, thời tiết đang dần dần lạnh
xuống.
Nhìn anh, trong lòng tôi có chút khó
chịu. Tôi chủ động ôm eo, chôn đầu vào
ngực anh rồi thấp giọng nói: “Phó Thắng
Nam, anh ở bên cạnh em một lát đi.”
Sự tức giận khi nãy của anh đã dần hạ
xuống, ánh mắt dịu dàng rơi xuống người
tôi, cau mày nói: “Sao vậy?”
Tôi than thờ, đầu óc vô cùng đau đớn:
“Không sao cả, anh ð bên cạnh em một lát
thì được rồi
Từ Hoàng An đến Thủ đô, tôi cho rằng
tất cả mọi chuyện đều phát triển theo
hướng tốt đẹp. Thế nhưng tôi lại quên mất
Cố Diệc Hàn, quên mất Trịnh Tuấn Anh.
Tôi nuôi Tuệ Minh bốn năm, tận trong
xương tủy, tôi đã xem cô bé thành con của
mình, sự tồn tại của con bé dường như đã
khiến tôi quên mất con của mình mất như
thế nào. Thế nhưng sau khi trờ lại thủ đô,
gần như tất cà mọi người đều đang nhắc
nhờ tôi về quá khứ của tôi và Phó Thắng
Nam.
Dưỡng như anh có thề cảm nhận được
tâm trạng buồn bực của tôi, anh vòng tay
tôi vào lòng thật chặt, yên lặng ở lại
bên canh tôi.