Chương : 361
Chương 361: Sau khi tôi gặp anh (5)
Theo thời gian, can đảm của chúng tôi
đã bị cuốn theo kí ức, chỉ biết bước đi từng
bước từng bước trên con đường không rõ
Sau này sẽ ra sao.
Trịnh Tuấn Anh rất hay đến thăm Tuệ
Minh, sau mỗi lần đến thăm Tuệ Minh,
khoảng cách giữa anh ta và Tuệ Minh lại
được thu hẹp lại thêm một chút.
Tôi vô cùng lo lắng về Tuệ Minh, ban
đầu còn ngầm đồng ý cho Trịnh Tuấn Anh
đến, nhưng nếu có quá nhiều lần như vậy,
tôi đành phải dẫn theo Tuệ Minh, chuẩn bị
rời đi.
Tháng mười một, thời tiết ở thủ đô
càng ngày càng lạnh, vào một buổi cuối
tuần, lúc chạng vạng tối, Trịnh Tuấn Anh
đến thăm Tuệ Minh rồi rời đi, còn Tuệ Minh
thì ở trong sân chơi đùa với chó.
Tôi nhìn Tuệ Minh, không biết trong
lòng mình đang cảm thấy như thế nào, chỉ
ngồi ở bên cạnh con bé nhìn nó chơi đùa
với chó.
Thấy tôi ngồi lâu, con bé quay đầu lại
nhìn tôi, cặp mắt đen láy sáng lên: “Mẹ, mẹ
qua đây chơi với Cục Tuyết, được không?”
Tôi nhìn con bé, lắc đầu, ánh mắt toát
ra vẻ mệt mỏi: “Con chơi với nó đi, mẹ nhìn
thôi.”
Thấy tôi như thế, con bé không bận
chơi với chó nữa mà lại đứng dậy nhìn tôi,
cơ thề nho nhỏ dựa vào người tôi, dựa đầu
vào tôi, nũng nịu nói: “Mẹ, có phải mẹ bị
bệnh không?”
Tôi lắc đầu, ôm Tuệ Minh, trong lòng
đã bình tĩnh lại vài phần, nói: “Không, do
mẹ mệt quá.”
Con bé gật đầu, nhỏ giọng thờ dài,
nói: “Gần đây lúc nào mẹ cũng mệt mỏi, có
phải bởi vì sắp thi nên mẹ mới mệt
không?”
Tôi cười yếu ớt, mờ miệng nói: “Cho là
như vậy đi!”
Dường như Tuệ Minh đang nghĩ cách
gì đó, con bé dừng lại một chút, nhìn tôi
nói: “Vậy mẹ đợi con một chút.”
Sau đó thì chạy vào trong biệt thự, tôi
ngồi nguyên ở chỗ, nhìn Cục Tuyết đang
lăn lộn trên mặt cỏ, trong lòng cảm thấy
đau khổ vô cùng, nếu như lúc trước con
của tôi còn sống, Lý Vũ Linh cũng còn
sống thì có phải bây giờ chúng tôi đang
ngồi chung một chỗ với nhau, vừa nói
chuyện vừa trông con không.
Nghĩ như vậy, cảm xúc tiêu cực liền
xuât hiện.
“Âm!” Trong biệt thự truyền đến một
tiếng động lớn, tôi hơi sửng sốt rồi ngay
lập tức xông vào.
Thì thấy trên sàn nhà bếp có một
đống thủy tỉnh vỡ, Tuệ Minh đang được
Phó Thắng Nam từ trong vườn đi vào kéo
ra xa, động tác của anh quá gấp gáp nên
trông có vẻ hơi thô lỗ.
Tuệ Minh chưa kịp phản ứng là đã xảy
ra chuyện gì, cho nên khoảng hai giây sau,
con bé mới đột nhiên bật khóc, hẳn là vì sợ
hãi.
Tôi chạy tới, ôm Tuệ Minh vào trong
ngực, Phó Thắng Nam bước đến tắt bếp
ga trong phòng bếp đi.
Đợi đến khi Phó Thắng Nam kiểm tra
mọi thứ đã an toàn xong, anh mới đi tới
nhìn tôi, mð miệng chất vấn: “Tại sao Tuệ
Minh lại chạy vào trong phòng bếp?”
Tôi lắc đầu, ôm con bé thật chặt, dỗ
nó thật lâu mới nín khóc, thấy con bé
không bị thương tích gì, không khỏi nhẹ
nhàng thờ ra.
Đới con bé bình tĩnh trờ lại, tôi mới mờ
miệng hỏi Tuệ Minh: “Làm sao vậy con?
Sao tự nhiên con lại đi vào phòng bếp?”
Nhìn tình huống trong phòng bếp thì
hẳn là con bé đã đặt bát thủy tinh lên trên
bếp gas, cho nên mới gây ra vụ nồ.
Tuệ Minh đã ngừng khóc, như thân
thể bé nhỏ thì vẫn còn đang run rầy, hiền
nhiên là vì sợ hãi, giọng con bé nghẹn
ngào: “Con muốn luộc trứng gà cho mẹ,
bạn học của con nói, chỉ cần ăn nhiều
trứng gà thì sẽ không bị bệnh.”
Nhìn kĩ mới phát hiện bên cạnh bếp ga
có hai cái trứng gà, trong lúc nhất thời, tôi
ông biết nên nói gì, tâm trạng vô cùng
phức tạp.
Đọc full tại
Ôm Tuệ Minh, tim tôi đau nhói, mấy
ngày nay tôi thường xuyên cảm thấy mệt
mỏi vì Trịnh Tuấn Anh hay đến, cho nên
Tuệ Minh mới nghĩ là tôi bị bệnh.
“Tuệ Minh, xin lỗi con, mẹ…” Câu nói
kế tiếp, tôi không nói nổi nữa, trái tim tôi
đau đớn vô cùng, đôi mắt đau xót.
Phó Thắng Nam nhìn chúng tôi, hơi
nhíu mày, anh đi đến bên cạnh chúng tôi,
đưa tay ôm cả hai mẹ con, dùng giọng nói
trầm thấp bình tĩnh nói: “Được rồi, không
sao rồi, lần sau dù có làm gì cũng phải
đảm bảo an toàn.”
Tôi mím môi, đột nhiên thấy dạ dày
hơi khó chịu, nhịn mấy lần, cuối cùng
không nhịn nổi nữa, chạy vào trong nhà vệ
sinh.
Nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra, đợi
ấn khi tôi ngừng lại, Tuệ Minh và Phó
Thăng Nam đều đang đứng ở cửa, một lớn
một nhỏ nhìn tôi đầy lo lắng.
“Chú Nam, có phải mẹ bị bệnh
không?” Tuệ Minh mở miệng, đôi mắt sưng
đỏ.
Phó Thắng Nam mím môi, khuôn mặt
điển trai cố đè nén cảm xúc, một lúc lâu
sau, anh nhìn về phía Tuệ Minh, bảo con
bé đi ra vườn chơi với Cục Tuyết.
Tôi lau khô tay, bước từ trong phòng
tắm ra, thấy Phó Thắng Nam còn đang
đứng ở cửa, theo bản năng dừng lại, mờ
miệng định giải thích nhưng anh đã nhanh
chóng bước tới.
“Chúng ta đi bệnh viện!” Nói xong,
anh kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi nhíu mày, cảm xúc không tốt lắm,
bèn đầy anh ra, giọng hơi thấp: “Em không
sao, có lẽ vì gần đây dạ dày không ổn lắm,
cho nên dễ bị buồn nôn.”
Anh cau mày, trong mắt tràn ra vẻ
lạnh lẽo: “Bao lâu rồi?”
Bao lâu rồi?
Tôi hơi ngần ra, suy nghĩ kĩ một chút
thì mới nhận ra dường như đã khá lâu rồi,
bắt đầu từ khi tôi gặp Cố Diệc Hàn thì đã
dễ bị buồn nôn, mỗi lần tâm trạng hơi
không tốt thì ngay lập tức muốn nôn.
“Đã được một khoảng thời gian.” Có lẽ
bị bệnh thật rồi, nhất là khi gần đây Trịnh
Tuấn Anh thường xuyên đến thăm Tuệ
Minh, dường như tôi càng dễ bị buồn nôn
như thế này hơn.
Anh cau mày, dù anh có thể khống
chế được những cảm xúc hiện ra trên mặt
mình rất tốt, nhưng tôi có thể cảm giác
được anh đang không vui.
“Chúng ta đi bệnh viện một lát, kiểm
tra thử” Anh mỡ miệng, giọng trầm thấp
khó chịu, nếu không chú ý lắng nghe thì sẽ
không nhận ra nổi tâm trạng anh đang như
thế nào.
Tôi hơi bực bội rồi, không muốn dông
dài với anh nữa, mạnh mẽ đầy anh ra, cất
cao giọng: “Em đã nói là em không sao,
em không sao, tại sao anh không hiều hả?”
Anh sửng sốt, tôi cũng sửng sốt, đây
là lần đầu tiên tôi dùng giọng điệu này nói
chuyện với anh sau khi trở lại thủ đô, trong
giọng nói thậm chí còn mang theo ý chán
ghét.
Trong nhất thời tôi không biết làm sao
bây giờ, há hốc mồm, muốn nói thêm gì đó
để bào chữa: “Em…”
Nhưng thật lâu sau tôi vẫn không nói
ra được chữ nào, trong lúc nhất thời dạ dày
càng trở nên khó chịu hơn.
Trần Văn Nghĩa đến, lúc anh ta đi vào
thì thây tôi và Phó Thắng Nam đang giằng
co, Phó Thắng Nam nhìn anh ta, mở miệng
nói: “Gọi điện thoại hỏi Trường phòng Tuấn
của Bệnh viện Nhân dân I xem bây gið ông
ấy có thể qua đây xem bệnh không?”
Trần Văn Nghĩa gật đầu, thấy bầu
không khí giữa tôi và Phó Thắng Nam hơi
quái dị, bèn lấy điện thoại di động ra gọi
điện thoại.
Tôi không tài nào khống chế nổi tâm
tình của mình, tôi không muốn đi bệnh
viện, cho nên gần như là ngay lập tức, tôi
đoạt lấy điện thoại trong tay Trần Văn
Nghĩa.
Gần như là không khống chế nồi mà
mờ miệng ra gào thét: “Tôi nói, tôi không
muốn đi bệnh viện, các người đang làm gì
vậy?”
Nhìn về phía Phó Thắng Nam, tôi mở
miệng, giọng nói như tiếng vải bị xé rách:
“Phó Thắng Nam, anh không muốn nhìn
thấy Tuệ Minh thì anh cứ nói thằng với em,
em sẽ đưa Tuệ Minh đi, em với nó sẽ đi
thật xa, sẽ không ở lại đây để làm anh
chướng mắt. Tại sao anh lại đề Trịnh Tuấn
Anh mỗi ngày đến thăm nó, Tuệ Minh là
con gái của em, em nuôi nó từ khi nó còn
bé xíu cho đến bây giờ, em nhìn nó bi bô
tập nói, tập tễnh học đi. Bây giờ tại sao em
phải tặng nó cho người khác? Em có chết
cũng không giao nó cho anh ta.”
Cảm xúc của tôi quá kích động, thậm
chí dẫn đến tình trạng hơi điên cuồng.
Tôi không nhận ra rằng, ánh mắt Phó
Thắng Nam nhìn tôi chuyển từ kinh ngạc
đến đau đớn, rồi lại đến thương yêu, tôi
nhíu mày, không thể hiểu nổi.