Chương 7: Vợ Tôi! Tôi Nuôi
Anh đưa cô đến trước cửa nhà họ Mộc. Cô dơ tay bấm chuông thì người hầu trong nhà chạy ra:- Chào tiểu thư, Chào Lưu thiếu, mời 2 người vào nhà, lão gia và phu nhân đang đợi ở trong ạ__Cô người hầu cuối gập người chào họ. Cô dè chừng không muốn vào. Anh liếc thấy thái độ của cô thì nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói.- Có tôi đây, không việc gì phải sợ__ An Nhi nhìn anh gật đầu, không hiểu sao đi cạnh anh luôn có cảm giác an toàn. Hai người cùng 4 vệ sĩ đi vào trong, khi vừa bước vào cửa bố cô và dì cũng đi ra, nhìn thấy mặt anh hai người bỗng chốc sững sốt. Chẳng phải Lưu thiếu gia mang tiếng có khuân mặt xấu xí, già nua sao?? Sao có thể!!!- Bố, dì__ Cô cuối người chào, anh thì không thuận mắt kéo tay cô đi đến cạnh sofa ngồi xuống. Bố cô lập tức chạy đến ngồi xuống rót trà:- Con rễ, không ngờ thiên hạ lại độc mồm, độc miệng như vậy. Con rễ tôi đẹp trai, tài giỏi như thế mà đúng không bà__ Ông cười nịnh nhìn anh.- Người đâu, gọi tiểu thư Lý Lan xuống chào em rễ đi nào__ Người dì lập tức cho gọi Lý Lan. Khi nghe người hầu nói Lưu Nhật Minh không như lời đồn thì ả lập tức chạy xuống lầu. Thấy thế ả lập tức đổi giọng nhìn anh:- Aiyoo hôm nay em gái yêu quý của chị về rồi sao, Lưu Nhật Minh chào!__ Ả nhìn anh với ánh mắt thèm khát, anh khó chịu nhìn bố cô.- Tên của tôi, muốn gọi thì có thể gọi sao? Mộc lão gia dạy con gái lớn khéo nhỉ__ Anh đưa tách trà lên miệng, vừa to nhã vừa quý phái.- À, con rễ, ta xin lỗi, Lý Lan mau xin lỗi em rễ đi__Ông trừng mắt nhìn Lý Lan.- Con rễ!!! Thật ngứa tai, sửa cách ăn nói của Mộc lão gia lại trước còn hơn đấy, "cạch"__ Anh đặt tách trà lên lại bàn, đưa đôi mắt hổ phách đầy sát khí nhìn ông ta.- Bố, nếu chả phải người ta đồn Lưu Nhật Minh xấu xí, thì người lấy anh ấy phải là con mới đúng, con nhỏ đó chỉ là thế thân__ Lý Lan dậm chân nhìn ông, ông bực mình nhìn ả. Ả quay sang nhìn cô.- Đò rác rưởi, cả đời mày cũng chỉ là đồ thế thân__ Anh từ nảy giờ vẫn không đá ánh mắt về Lý Lan một lần nhưng vì ả nói vây anh liền đen mặt nhìn ả. Anh tức giận đập tay lên bàn "Rầm".- Ông dạy con gái như vậy sao, Mộc lão gia!__ Ánh mắt đen lại nhìn chằm chằm ông. Ông tức giận kéo tay Lý Lan bắt ả quỳ xuống.- Mày quỳ xuống cho tao.- Bố, bố quá đáng lắm đó, nhỏ đó là con hoang mà sao bố suốt ngày bênh thế__ Lý Lan trừng mắt căm thù nhìn cô. Cô cúi mặt dùng tay nắm chặt vạt áo của anh. Anh đứng dậy, nhìn ông.- Vợ tôi, không phải ai muốn chạm vào là cham, muốn xúc phạm là xúc phạm. Cô ấy gả cho tôi thì cô ấy là người của tôi, tôi nuôi cô ấy. Không đến lượt các người lên tiếng chỉ trích. Nếu đã phạm lỗi...thì đừng hối hận. Môc lão gia, ông dạy lại con gái của ông đi. Một lần nữa...Môc gia sẽ biến mất khỏi thương trường__ Anh nắm chặt tay cô bước ra khỏi biệt thự. Từ đầu vào đó đã khiến anh khó chịu. Lý Lan là ai chứ! Buồn nôn cũng may người gả cho anh là An Nhi.Hai người ngồi trong xe, anh xoa đầu cô. Nhìn vào đôi mắt u buồn đó, trong lòng anh bỗng dưng thấy đau lắm.- Còn sợ sao__ Cô gật đầu nhẹ, cô không dám đối diện. Lý Lan chắc chắn sẽ bày trò cho mà xem. Thấy cô im lặng không đáp, anh nâng cằm cô lên, để mắt biếc long lanh nhìn thẳng vào mắt mình.- Cô là người của tôi, say này tôi không cho phép cô yêu đuối như thế nghe rõ chưa.- Ò, thật ra tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu__ Cô bật cười nhìn anh. Nhìn thấy nu cười ngây thơ đó, anh cũng nhẹ lòng đi phần nào.