Chương 21: Đêm đầu tiên (2) (H)
“Vương...” – Hành động quá táo bạo của Vương Hạo khiến Hàm Chi mím chặt môi lại, hai mắt bất lực nhắm nghiền lại chịu đựng bởi cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày này xảy ra.
Đôi môi của Vương Hạo lại một lần nữa đặt lên miệng đang cố mím chặt của Hàm Chi và nhanh chóng tách ra khiến chiếc lưỡi như cá gặp nước, ngọ nguậy không ngừng. Cùng lúc đó, người đàn ông này đã áp luôn vật cứng đang nhô ra bên dưới quần của mình cọ xát vào nơi thầm kín của cô. Lúc này, Hàm Chi như bị đứng hình và sợ hãi, hơi thở của cô cũng trở nên hổn hển, gấp gáp hơn.
“Không... Vương Hạo...làm ơn” – rõ ràng đây chính là những lời cầu xin tha thiết của cô nhưng sao lại nghe giống như một lời mời gọi, điều này lại càng kích thích Vương Hạo, khiến sự khoái cảm kích thích đã dâng trào sôi sục trong người anh.
Và thế, vật cứng đó đã nhanh chóng đâm sâu vào khiến Hàm Chi vô cùng đau rát. Vì đây là lần đầu tiên của cô nên cơn đau đó cảm tưởng như nơi ấy như sắp rách ra. Đôi tay bị trói chặt kia đang cố vùng vẫy trong bất lực, toàn thân cô rùng mình, nổi da gà. Thế nhưng Vương Hạo càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, tốc độ điều khiển vật cứng đó của anh ngày một nhanh, liên tục cắm vào đẩy ra đến độ làm cho cô không chịu được ưỡn cong người bật lên rên hét to cả căn phòng.
“ Em cầu xin tôi đi” – Vương Hạo nói khẽ vào tai Hàm Chi, nhưng phía dưới vẫn đang hoạt động sôi nổi
Hàm Chi đau đớn đến không nói thành lời, nhưng cô vẫn phải cắn răng để có thể cố gắng cầu xin Vương Hạo
“ Ưm...Á....Tôi cầu xin cậu....Dừng lại đi....Xin cậu..”
Nhưng anh có vẻ không hài lòng với câu nói vừa rồi của cô, liền cắm sâu vào mạnh bạo hơn, đôi bàn tay đặt lên hai bầu ngực nắn bóp đến đau điếng.
“Á....”
“ Đừng xưng tôi – cậu. Em có biết rằng em lại vừa chọc giận tôi không? Ngoan, nói lại tôi sẽ tha cho em”
Hàm Chi vô cùng căm hận, nhưng cô không thể nào kháng cự, thậm chí nếu cô không làm theo ý của Vương Hạo thì hắn ta sẽ còn tra tấn cô mạnh bạo hơn. Hàm Chi mím chặt môi, mắt không thể mở nổi vì những cơn đau đó kéo đến dồn dập khi ngực và vùng dưới của cô đang liên tục bị trêu đùa.
“Em....xin...anh” – cuối cùng cô cũng thốt ra được câu mà hắn muốn
Lúc này, Vương Hạo mới dừng lại. Hắn rút vật cứng ra khỏi khu vực đã ướt nhẹm đó, tay cũng buông tha cho bầu ngực của cô. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt ấy, ngắm nhìn khuôn mặt gần như kiệt sức hoàn toàn
- Ngoan lắm! Vừa rồi chỉ là một bài học nhỏ tôi muốn nhắc nhở em. Nếu lần sau em còn làm gì khiến tôi phật ý thì tôi sẽ còn độc ác hơn những gì xảy ra đêm nay.
Nói xong, Vương Hạo nhẹ nhàng cởi trói cho Hàm Chi. Vết trói chặt cùng với nhiều lần vùng vẫy khiến tay cô đỏ ửng, hằn rõ vết trói mà phải mất nhiều ngày mới có thể mờ đi được. Sau đó, anh đứng lên đi thẳng về phía phòng tắm
- Em có muốn đi tắm cùng tôi không?
Hàm Chi cố gắng ngồi dậy, lấy chăn cuốn quanh mình vì quá xấu hổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhưng cô thấy Vương Hạo nhíu mày nhìn cô mà không bước vào nhà tắm. Có lẽ hành động vừa rồi của cô lại làm hắn phật ý.
- Em... không....
Thì ra cái mà hắn đang đợi chính là câu trả lời của Hàm Chi cùng với cách xưng hô mới. Sau khi nghe được câu nói đó, miệng hắn lại mỉm cười
- Được thôi, vậy đợi tôii tắm xong, sẽ đến lượt em.
Lúc này trong căn phòng tối không một ánh đèn chỉ còn Hàm Chi đang ngồi đó. Đôi mắt cô bỗng nhiên ướt nhẹp, nước mắt không ngừng rơi. Cô khóc vì cảm thấy toàn thân đau đớn sau cuộc trừng phạt ban nãy của Vương Hạo, khóc vì cảm thấy sợ con người của hắn và khóc vì chính hắn đã cướp đi lần đầu của cô – thứ mà cô luôn muốn để dành cho người cô thật sự yêu thương, người đó chính là Lục Văn. Giờ đây, cô không biết phải đối mặt với Lục Văn như nào và những ngày tháng tiếp theo của cô sẽ ra sao.
Chỉ nửa tiếng sau, Vương Hạo bước ra và nói:
- Nếu em quá mệt mỏi thì tôi có thể bế em vào!
- Không cần! T..ô...Em tự vào được.
Mặc dù miệng nói không cần, nhưng cơ thể của Hàm Chi lại không cho phép cô được hành động theo ý mình. Cô gần như cạn kiệt sức lực khiến chỉ vừa mới nhỏm dậy đứng lên nhưng lại nhanh chóng ngã xuống. Thấy vậy, Vương Hạo giật chiếc chăn đang cuốn quanh người Hàm Chi ra và bế thốc cô dậy. Hành động quá đột ngột khiến Hàm Chi giật mình, theo phản xa lấy tay che tấm thân nhỏ bé.
- Hừm...Những gì của em tôi đều đã nhìn thấy hết rồi! Em không nhất thiết phải che đậy làm gì.
Vương Hạo nhẹ nhàng đặt cô vào buồng tắm, tiếp tục nói:
- Tắm đi! Tôi đợi em bên ngoài.
Lúc sau, Hàm Chi bước ra. Cô mặt chiếc áo của Vương Hạo vì bộ quần áo kia của cô đã bị hắn khi nãy mạnh tay làm hỏng. Hắn nằm dịch sang một bên, tay đập lên khoảng trống của giường ra hiệu Hàm Chi hãy tiến đến và ngủ.
Vốn dĩ cô đã quá mệt mỏi với những gì xảy ra hôm nay nên không còn muốn phản kháng thêm bất cứ điều gì nữa, ngoan ngoãn lên giường ngủ cùng Vương Hạo. Vừa nằm xuống, Vương Hạo liền kéo sát người cô lại, ôm trọn vào người khiến cô một lần nữa cảm thấy khó chịu. Cô đang định đẩy ra thì hắn nói:
- Ngoan! Ngủ đi! Sáng mai tôi còn phải đưa em về công ty!
Đôi môi của Vương Hạo lại một lần nữa đặt lên miệng đang cố mím chặt của Hàm Chi và nhanh chóng tách ra khiến chiếc lưỡi như cá gặp nước, ngọ nguậy không ngừng. Cùng lúc đó, người đàn ông này đã áp luôn vật cứng đang nhô ra bên dưới quần của mình cọ xát vào nơi thầm kín của cô. Lúc này, Hàm Chi như bị đứng hình và sợ hãi, hơi thở của cô cũng trở nên hổn hển, gấp gáp hơn.
“Không... Vương Hạo...làm ơn” – rõ ràng đây chính là những lời cầu xin tha thiết của cô nhưng sao lại nghe giống như một lời mời gọi, điều này lại càng kích thích Vương Hạo, khiến sự khoái cảm kích thích đã dâng trào sôi sục trong người anh.
Và thế, vật cứng đó đã nhanh chóng đâm sâu vào khiến Hàm Chi vô cùng đau rát. Vì đây là lần đầu tiên của cô nên cơn đau đó cảm tưởng như nơi ấy như sắp rách ra. Đôi tay bị trói chặt kia đang cố vùng vẫy trong bất lực, toàn thân cô rùng mình, nổi da gà. Thế nhưng Vương Hạo càng lúc càng cuồng nhiệt hơn, tốc độ điều khiển vật cứng đó của anh ngày một nhanh, liên tục cắm vào đẩy ra đến độ làm cho cô không chịu được ưỡn cong người bật lên rên hét to cả căn phòng.
“ Em cầu xin tôi đi” – Vương Hạo nói khẽ vào tai Hàm Chi, nhưng phía dưới vẫn đang hoạt động sôi nổi
Hàm Chi đau đớn đến không nói thành lời, nhưng cô vẫn phải cắn răng để có thể cố gắng cầu xin Vương Hạo
“ Ưm...Á....Tôi cầu xin cậu....Dừng lại đi....Xin cậu..”
Nhưng anh có vẻ không hài lòng với câu nói vừa rồi của cô, liền cắm sâu vào mạnh bạo hơn, đôi bàn tay đặt lên hai bầu ngực nắn bóp đến đau điếng.
“Á....”
“ Đừng xưng tôi – cậu. Em có biết rằng em lại vừa chọc giận tôi không? Ngoan, nói lại tôi sẽ tha cho em”
Hàm Chi vô cùng căm hận, nhưng cô không thể nào kháng cự, thậm chí nếu cô không làm theo ý của Vương Hạo thì hắn ta sẽ còn tra tấn cô mạnh bạo hơn. Hàm Chi mím chặt môi, mắt không thể mở nổi vì những cơn đau đó kéo đến dồn dập khi ngực và vùng dưới của cô đang liên tục bị trêu đùa.
“Em....xin...anh” – cuối cùng cô cũng thốt ra được câu mà hắn muốn
Lúc này, Vương Hạo mới dừng lại. Hắn rút vật cứng ra khỏi khu vực đã ướt nhẹm đó, tay cũng buông tha cho bầu ngực của cô. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt ấy, ngắm nhìn khuôn mặt gần như kiệt sức hoàn toàn
- Ngoan lắm! Vừa rồi chỉ là một bài học nhỏ tôi muốn nhắc nhở em. Nếu lần sau em còn làm gì khiến tôi phật ý thì tôi sẽ còn độc ác hơn những gì xảy ra đêm nay.
Nói xong, Vương Hạo nhẹ nhàng cởi trói cho Hàm Chi. Vết trói chặt cùng với nhiều lần vùng vẫy khiến tay cô đỏ ửng, hằn rõ vết trói mà phải mất nhiều ngày mới có thể mờ đi được. Sau đó, anh đứng lên đi thẳng về phía phòng tắm
- Em có muốn đi tắm cùng tôi không?
Hàm Chi cố gắng ngồi dậy, lấy chăn cuốn quanh mình vì quá xấu hổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhưng cô thấy Vương Hạo nhíu mày nhìn cô mà không bước vào nhà tắm. Có lẽ hành động vừa rồi của cô lại làm hắn phật ý.
- Em... không....
Thì ra cái mà hắn đang đợi chính là câu trả lời của Hàm Chi cùng với cách xưng hô mới. Sau khi nghe được câu nói đó, miệng hắn lại mỉm cười
- Được thôi, vậy đợi tôii tắm xong, sẽ đến lượt em.
Lúc này trong căn phòng tối không một ánh đèn chỉ còn Hàm Chi đang ngồi đó. Đôi mắt cô bỗng nhiên ướt nhẹp, nước mắt không ngừng rơi. Cô khóc vì cảm thấy toàn thân đau đớn sau cuộc trừng phạt ban nãy của Vương Hạo, khóc vì cảm thấy sợ con người của hắn và khóc vì chính hắn đã cướp đi lần đầu của cô – thứ mà cô luôn muốn để dành cho người cô thật sự yêu thương, người đó chính là Lục Văn. Giờ đây, cô không biết phải đối mặt với Lục Văn như nào và những ngày tháng tiếp theo của cô sẽ ra sao.
Chỉ nửa tiếng sau, Vương Hạo bước ra và nói:
- Nếu em quá mệt mỏi thì tôi có thể bế em vào!
- Không cần! T..ô...Em tự vào được.
Mặc dù miệng nói không cần, nhưng cơ thể của Hàm Chi lại không cho phép cô được hành động theo ý mình. Cô gần như cạn kiệt sức lực khiến chỉ vừa mới nhỏm dậy đứng lên nhưng lại nhanh chóng ngã xuống. Thấy vậy, Vương Hạo giật chiếc chăn đang cuốn quanh người Hàm Chi ra và bế thốc cô dậy. Hành động quá đột ngột khiến Hàm Chi giật mình, theo phản xa lấy tay che tấm thân nhỏ bé.
- Hừm...Những gì của em tôi đều đã nhìn thấy hết rồi! Em không nhất thiết phải che đậy làm gì.
Vương Hạo nhẹ nhàng đặt cô vào buồng tắm, tiếp tục nói:
- Tắm đi! Tôi đợi em bên ngoài.
Lúc sau, Hàm Chi bước ra. Cô mặt chiếc áo của Vương Hạo vì bộ quần áo kia của cô đã bị hắn khi nãy mạnh tay làm hỏng. Hắn nằm dịch sang một bên, tay đập lên khoảng trống của giường ra hiệu Hàm Chi hãy tiến đến và ngủ.
Vốn dĩ cô đã quá mệt mỏi với những gì xảy ra hôm nay nên không còn muốn phản kháng thêm bất cứ điều gì nữa, ngoan ngoãn lên giường ngủ cùng Vương Hạo. Vừa nằm xuống, Vương Hạo liền kéo sát người cô lại, ôm trọn vào người khiến cô một lần nữa cảm thấy khó chịu. Cô đang định đẩy ra thì hắn nói:
- Ngoan! Ngủ đi! Sáng mai tôi còn phải đưa em về công ty!