Chương 33: Không phải ai cũng hoàn hảo
Tiểu Mễ đỡ Tư Vũ lại ghế
- Cậu đau ở đâu?
- Tớ.. tớ... – Tư Vũ ngập ngừng
- Cậu không nói là tớ về đây!
- Đừng – Tư Vũ lấy tay chỉ vào sau gáy – đau ở đây
Tiểu Mễ nhìn qua một lúc, sau đó hai bàn tay của cô nhẹ nhàng đặt lên vai Tư Vũ, bóp nhẹ từ vai lên đến cổ. Động tác của Tiểu Mễ dịu dàng đến ấm áp, thi thoảng cô lại ghé sát đầu vào gáy ánh thổi nhẹ bụi dính trên tóc. Hơi thở như không có lối thoát mà thấm dần vào da Tư Vũ khiến anh như bị đứng hình. Anh muốn giây phút này sẽ dừng lại mãi mãi để Tiểu Mễ có thể chăm sóc cho anh.
Khoảng 20 phút sau, Tiểu Mễ nói:
- Nếu chỉ va đập nhẹ thì xoa bóp như vậy là đủ rồi. Nếu về nhà mà cậu vẫn còn thấy đau hoặc sưng thì nhớ đến tìm tôi.
Nói xong, cô quay sang chào bác Lâm và ra về. Tư Vũ quay sang thở dài nói:
- Buồn quá! Cậu ấy vẫn lạnh lùng với cháu quá!
Bác Lâm tiến lại gần Tư Vũ, động viên anh:
- Cháu đừng buồn quá, đàn ông con trai là phải mạnh mẽ lên. Ngày xưa bác cũng giống như Tiểu Mễ vậy, nhưng vì ông chủ động quá, cứ tấn công dồn dập mà cuối cùng bác cũng đổ đấy thôi. Chỉ tiếc là ông hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời mà cuối cùng lại đi trước bác một bước. Vậy nên tranh thủ những giây phút quý giá này, đừng bỏ lỡ nhau.
Lời nói của bác khiến Tư Vũ vừa xúc động, vừa thấy bản thân thật quá nhút nhát.
Lúc này, tại WangShi, Vương Hạo lại trở về với cuộc sống bận rộn khi hàng loạt công việc đang đợi anh xử lý. Đồng hồ đã điểm 12 giờ 30 phút, lúc này anh mới nghỉ ngơi. Anh gọi thư kí của mình vào:
- Chuyện tôi nhờ cô, điều tra đến đâu rồi.
- Dạ thưa sếp tổng, người mà anh nhờ tôi điều tra tên là Lục Văn, ban đầu là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng sau đó đã nghỉ việc, giờ đang ở một vùng nông thôn tên Thiên Nam, sống tự do. Anh ta có một người cha tên Từ Lục Sáu – chủ của một của hàng tạp hóa cạnh trường Đại học mà ngày xưa sếp từng học. Ngôi nhà đó được hai người họ thuê từ rất lâu về trước
Nghe đến đây, Vương Hạo cười nhếch mép một cái:
- Thì ra cũng chỉ là một thằng đàn ông ăn bám phụ nữ. Hàm Chi, tiêu chuẩn của của cậu cũng thật là khiến người khác phải phì cười.
Anh ra tay kí hiệu thư kí – Kiều Linh lại gần, thì thầm một việc gì đó. Nói xong Kiều Linh gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng.
Hai hôm sau, xe của Vương Hạo rất nhanh đã đến nhà của bác Sáu. Kiều Linh bước xuống xe trước, ngó vào căn tạp hóa không bóng người, cất giọng hỏi:
- Có ai ở nhà không ạ?...... Bác Từ Lục Sáu có nhà không?
Một giọng nói yếu ớt từ trong nhà vọng ra:
- Có tôi đây! Khụ! khụ! khụ! (giọng ho). Ai đến đó?
Bác Sáu chậm rãi bước ra. Sự xuất hiện của Kiều Linh và chiếc xe đậu ngay trước cửa nhà khiến bác ngạc nhiên:
- Các người là....
- Chào bác – Kiều Linh đưa tay ra – cháu là Kiều Linh, thư kí của chủ tịch tập đoàn WangShi, Vương Hạo. Anh ấy chính là chủ nhân mới của căn nhà mà bác đang thuê.
- Chủ nhân mới? Sao tôi không thấy chủ nhà nói gì về việc này?
- Hai ngày trước chúng cháu đã đến làm việc với họ và thống nhất mua lại căn nhà này.
- Thì ra là vậy. Thế hôm nay cô đến đây có việc gì không?
- Chủ tịch của cháu đang có dự định sửa sang lại căn nhà này, muốn nói chuyện với con trai bác.
Một hồi lâu sau, Vương Hạo từ trong xe quan sát thấy cuộc nói chuyện đã kết thúc. Kiều Linh bước lên xe, nói:
- Bác nói sẽ gọi điện cho Lục Văn về trong ngày mai thưa sếp.
- Tốt! Cô vất vả rồi.
Kiều Linh bỗng dưng ngập ngừng:
- Có điều bác Sáu chưa biết con trai bác nghỉ việc, mà chỉ nghĩ là đi làm xa. Và tôi cũng cảm thấy sức khỏe của bác ấy dường như có vấn đề.
- Ừm tôi biết rồi!
Sau cuộc gặp mặt với Kiều Linh, bác Sáu quay trở về phòng, gọi điện cho Lục Văn:
- Alo Lục Văn à! Con có đang làm việc không? Bố gọi giờ này có phiền con không?
- Không đâu ạ. Có việc gì không ạ?
Nghe thấy ba mình nói vậy, Lục Văn dự cảm không lành, anh chấp nhận về nhà mặc dù trong thâm tâm anh không muốn chút nào. Anh cúp máy, đập tay xuống bàn
- Chết tiệt! Sao lại xui xẻo vậy chứ!
Sáng hôm sau, Hàm Chi tiễn Lục Văn:
- Nếu công việc bận quá, anh không cần phải đến gặp em thường xuyên đâu.
- Em nói vậy là sao? Em không muốn gặp anh nữa à?
Hàm Chi ngạc nhiên trước thái độ của Lục Văn, chưa bao giờ anh thái độ hay nói chuyện kiểu đó với cô, khiến cô bối rối:
- Em... Em không có ý đó. Em chỉ là đang sợ công việc của anh bận rộn mà thôi.
Lục Văn ôm chầm Hàm Chi vào lòng, nói:
- Đợi khi nào xử lí xong, anh sẽ quay lại với em.
Sau đó, anh nhanh chóng di chuyển lên xe và quay trở về thành phố.
Khoảng nửa ngày sau, Lục Văn về đến nhà. Thấy anh về, bác Sáu không giấu khỏi sự vui mừng, đôi mắt rơm rớm nước mắt hạnh phúc
- Lục Văn, con về rồi đấy à?
- Ba à, chủ nhà mới đâu ạ? Con muốn đi gặp hắn ta.
Trái lại với sự mong ngóng, nhớ nhung của bác Sáu thì thái độ của Lục Văn lại khiến bác có chút hụt hẫng:
- À... chủ nhà mới...đây, số của cậu ấy đây.
Lục Văn nhanh chóng gọi điện vào số máy đấy, đầu dây bên kia, Kiều Linh nghe:
- Alo!
- Xin chào, tôi là Lục Văn, con trai của Từ Lục Sáu.
- À thì ra là anh Lục Văn. Chủ tịch của tôi đang rất mong chờ cuộc gọi của anh đấy!
- Chủ tịch của các người muốn gặp tôi đúng không? Gửi tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay
Sau khi Kiều Linh gửi địa chỉ, Lục Hạo bỗng thấy quen quen, anh nghĩ “WangShi- đây chẳng phải là chỗ làm cũ của Hàm Chi sao? Thôi kệ đi, đến đã rồi tính”
- Lục Văn, con đi đường xa mệt vậy, ngồi đây ăn cơm với bố rồi hẵng đi! Khụ!khụ!khụ
- Không cần đâu ạ! Ba ăn một mình đi, con đi đây!
Lục Văn bỗng trở nên vô tâm, sau bao ngày xa cách, anh không có lấy một lời hỏi thăm đến ba mình. Điều duy nhất khiến anh lo lắng bây giờ là bản thân đang không được ở cạnh Hàm Chi. Anh lo Vương Hạo sẽ lại đến tìm cô, tán tỉnh cô, thân mật cô. Hay nói cách khác, anh cũng rất sợ bị mất đi Hàm Chi. Thực ra trước giờ, mọi sự tử tế, tốt bụng của anh đều chỉ là những điều mà Lục Văn muốn cho Hàm Chi thấy. Anh thích Hàm Chi trước cả khi cô thích anh và anh cũng lo sợ mất cô giống như Vương Hạo vậy.
Ngay khi Lục Văn vừa đến WangShi, Kiều Linh đã đứng ngay đó đợi anh
- Cô là... Kiều Linh?
- Đúng! Mời anh đi theo tôi.
Bước vào WangShi, Lục Văn đưa mắt nhìn xung quanh, không khỏi trầm trồ trước sự rộng rãi, xịn sò của công ty. Kiều Linh quan sát biểu cảm của Lục Văn, quay sang mỉm cười hỏi:
- Đẹp đúng không?
- Ừm...
Ting Ting, thang máy báo hiệu đã đến tầng làm việc của Vương Hạo. Kiều Linh chỉ Lục Văn đến trước của phòng của Vương Hạo và nói:
- Xin mời anh vào.
- Cô... không vào à?
- Đây là chuyện riêng của sếp tôi nên tôi không có nghĩa vụ phải vào.
Nói rồi, Lục Văn đẩy của vào, nói:
- Xin chào, tôi là.... – anh thấy Vương Hạo đang ngồi vắt chân lên ghế, tay nâng niu cốc rượu nhìn anh – VƯƠNG HẠO, sao lại là cậu?
Vương Hạo đặt cốc rượu xuống, mỉm cười nhìn Lục Văn:
- Ồ! Sao lại có chuyện trùng hợp vậy nhỉ?
- Cậu đau ở đâu?
- Tớ.. tớ... – Tư Vũ ngập ngừng
- Cậu không nói là tớ về đây!
- Đừng – Tư Vũ lấy tay chỉ vào sau gáy – đau ở đây
Tiểu Mễ nhìn qua một lúc, sau đó hai bàn tay của cô nhẹ nhàng đặt lên vai Tư Vũ, bóp nhẹ từ vai lên đến cổ. Động tác của Tiểu Mễ dịu dàng đến ấm áp, thi thoảng cô lại ghé sát đầu vào gáy ánh thổi nhẹ bụi dính trên tóc. Hơi thở như không có lối thoát mà thấm dần vào da Tư Vũ khiến anh như bị đứng hình. Anh muốn giây phút này sẽ dừng lại mãi mãi để Tiểu Mễ có thể chăm sóc cho anh.
Khoảng 20 phút sau, Tiểu Mễ nói:
- Nếu chỉ va đập nhẹ thì xoa bóp như vậy là đủ rồi. Nếu về nhà mà cậu vẫn còn thấy đau hoặc sưng thì nhớ đến tìm tôi.
Nói xong, cô quay sang chào bác Lâm và ra về. Tư Vũ quay sang thở dài nói:
- Buồn quá! Cậu ấy vẫn lạnh lùng với cháu quá!
Bác Lâm tiến lại gần Tư Vũ, động viên anh:
- Cháu đừng buồn quá, đàn ông con trai là phải mạnh mẽ lên. Ngày xưa bác cũng giống như Tiểu Mễ vậy, nhưng vì ông chủ động quá, cứ tấn công dồn dập mà cuối cùng bác cũng đổ đấy thôi. Chỉ tiếc là ông hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời mà cuối cùng lại đi trước bác một bước. Vậy nên tranh thủ những giây phút quý giá này, đừng bỏ lỡ nhau.
Lời nói của bác khiến Tư Vũ vừa xúc động, vừa thấy bản thân thật quá nhút nhát.
Lúc này, tại WangShi, Vương Hạo lại trở về với cuộc sống bận rộn khi hàng loạt công việc đang đợi anh xử lý. Đồng hồ đã điểm 12 giờ 30 phút, lúc này anh mới nghỉ ngơi. Anh gọi thư kí của mình vào:
- Chuyện tôi nhờ cô, điều tra đến đâu rồi.
- Dạ thưa sếp tổng, người mà anh nhờ tôi điều tra tên là Lục Văn, ban đầu là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng sau đó đã nghỉ việc, giờ đang ở một vùng nông thôn tên Thiên Nam, sống tự do. Anh ta có một người cha tên Từ Lục Sáu – chủ của một của hàng tạp hóa cạnh trường Đại học mà ngày xưa sếp từng học. Ngôi nhà đó được hai người họ thuê từ rất lâu về trước
Nghe đến đây, Vương Hạo cười nhếch mép một cái:
- Thì ra cũng chỉ là một thằng đàn ông ăn bám phụ nữ. Hàm Chi, tiêu chuẩn của của cậu cũng thật là khiến người khác phải phì cười.
Anh ra tay kí hiệu thư kí – Kiều Linh lại gần, thì thầm một việc gì đó. Nói xong Kiều Linh gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng.
Hai hôm sau, xe của Vương Hạo rất nhanh đã đến nhà của bác Sáu. Kiều Linh bước xuống xe trước, ngó vào căn tạp hóa không bóng người, cất giọng hỏi:
- Có ai ở nhà không ạ?...... Bác Từ Lục Sáu có nhà không?
Một giọng nói yếu ớt từ trong nhà vọng ra:
- Có tôi đây! Khụ! khụ! khụ! (giọng ho). Ai đến đó?
Bác Sáu chậm rãi bước ra. Sự xuất hiện của Kiều Linh và chiếc xe đậu ngay trước cửa nhà khiến bác ngạc nhiên:
- Các người là....
- Chào bác – Kiều Linh đưa tay ra – cháu là Kiều Linh, thư kí của chủ tịch tập đoàn WangShi, Vương Hạo. Anh ấy chính là chủ nhân mới của căn nhà mà bác đang thuê.
- Chủ nhân mới? Sao tôi không thấy chủ nhà nói gì về việc này?
- Hai ngày trước chúng cháu đã đến làm việc với họ và thống nhất mua lại căn nhà này.
- Thì ra là vậy. Thế hôm nay cô đến đây có việc gì không?
- Chủ tịch của cháu đang có dự định sửa sang lại căn nhà này, muốn nói chuyện với con trai bác.
Một hồi lâu sau, Vương Hạo từ trong xe quan sát thấy cuộc nói chuyện đã kết thúc. Kiều Linh bước lên xe, nói:
- Bác nói sẽ gọi điện cho Lục Văn về trong ngày mai thưa sếp.
- Tốt! Cô vất vả rồi.
Kiều Linh bỗng dưng ngập ngừng:
- Có điều bác Sáu chưa biết con trai bác nghỉ việc, mà chỉ nghĩ là đi làm xa. Và tôi cũng cảm thấy sức khỏe của bác ấy dường như có vấn đề.
- Ừm tôi biết rồi!
Sau cuộc gặp mặt với Kiều Linh, bác Sáu quay trở về phòng, gọi điện cho Lục Văn:
- Alo Lục Văn à! Con có đang làm việc không? Bố gọi giờ này có phiền con không?
- Không đâu ạ. Có việc gì không ạ?
Nghe thấy ba mình nói vậy, Lục Văn dự cảm không lành, anh chấp nhận về nhà mặc dù trong thâm tâm anh không muốn chút nào. Anh cúp máy, đập tay xuống bàn
- Chết tiệt! Sao lại xui xẻo vậy chứ!
Sáng hôm sau, Hàm Chi tiễn Lục Văn:
- Nếu công việc bận quá, anh không cần phải đến gặp em thường xuyên đâu.
- Em nói vậy là sao? Em không muốn gặp anh nữa à?
Hàm Chi ngạc nhiên trước thái độ của Lục Văn, chưa bao giờ anh thái độ hay nói chuyện kiểu đó với cô, khiến cô bối rối:
- Em... Em không có ý đó. Em chỉ là đang sợ công việc của anh bận rộn mà thôi.
Lục Văn ôm chầm Hàm Chi vào lòng, nói:
- Đợi khi nào xử lí xong, anh sẽ quay lại với em.
Sau đó, anh nhanh chóng di chuyển lên xe và quay trở về thành phố.
Khoảng nửa ngày sau, Lục Văn về đến nhà. Thấy anh về, bác Sáu không giấu khỏi sự vui mừng, đôi mắt rơm rớm nước mắt hạnh phúc
- Lục Văn, con về rồi đấy à?
- Ba à, chủ nhà mới đâu ạ? Con muốn đi gặp hắn ta.
Trái lại với sự mong ngóng, nhớ nhung của bác Sáu thì thái độ của Lục Văn lại khiến bác có chút hụt hẫng:
- À... chủ nhà mới...đây, số của cậu ấy đây.
Lục Văn nhanh chóng gọi điện vào số máy đấy, đầu dây bên kia, Kiều Linh nghe:
- Alo!
- Xin chào, tôi là Lục Văn, con trai của Từ Lục Sáu.
- À thì ra là anh Lục Văn. Chủ tịch của tôi đang rất mong chờ cuộc gọi của anh đấy!
- Chủ tịch của các người muốn gặp tôi đúng không? Gửi tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay
Sau khi Kiều Linh gửi địa chỉ, Lục Hạo bỗng thấy quen quen, anh nghĩ “WangShi- đây chẳng phải là chỗ làm cũ của Hàm Chi sao? Thôi kệ đi, đến đã rồi tính”
- Lục Văn, con đi đường xa mệt vậy, ngồi đây ăn cơm với bố rồi hẵng đi! Khụ!khụ!khụ
- Không cần đâu ạ! Ba ăn một mình đi, con đi đây!
Lục Văn bỗng trở nên vô tâm, sau bao ngày xa cách, anh không có lấy một lời hỏi thăm đến ba mình. Điều duy nhất khiến anh lo lắng bây giờ là bản thân đang không được ở cạnh Hàm Chi. Anh lo Vương Hạo sẽ lại đến tìm cô, tán tỉnh cô, thân mật cô. Hay nói cách khác, anh cũng rất sợ bị mất đi Hàm Chi. Thực ra trước giờ, mọi sự tử tế, tốt bụng của anh đều chỉ là những điều mà Lục Văn muốn cho Hàm Chi thấy. Anh thích Hàm Chi trước cả khi cô thích anh và anh cũng lo sợ mất cô giống như Vương Hạo vậy.
Ngay khi Lục Văn vừa đến WangShi, Kiều Linh đã đứng ngay đó đợi anh
- Cô là... Kiều Linh?
- Đúng! Mời anh đi theo tôi.
Bước vào WangShi, Lục Văn đưa mắt nhìn xung quanh, không khỏi trầm trồ trước sự rộng rãi, xịn sò của công ty. Kiều Linh quan sát biểu cảm của Lục Văn, quay sang mỉm cười hỏi:
- Đẹp đúng không?
- Ừm...
Ting Ting, thang máy báo hiệu đã đến tầng làm việc của Vương Hạo. Kiều Linh chỉ Lục Văn đến trước của phòng của Vương Hạo và nói:
- Xin mời anh vào.
- Cô... không vào à?
- Đây là chuyện riêng của sếp tôi nên tôi không có nghĩa vụ phải vào.
Nói rồi, Lục Văn đẩy của vào, nói:
- Xin chào, tôi là.... – anh thấy Vương Hạo đang ngồi vắt chân lên ghế, tay nâng niu cốc rượu nhìn anh – VƯƠNG HẠO, sao lại là cậu?
Vương Hạo đặt cốc rượu xuống, mỉm cười nhìn Lục Văn:
- Ồ! Sao lại có chuyện trùng hợp vậy nhỉ?