Chương 34: Người đáng thương là người ngoài cuộc
Cuộc gặp mặt này đã khiến Lục Văn hoàn toàn rơi vào bất ngờ. Anh cảm giác như bản thân đang bị Vương Hạo trêu chọc vậy. Anh không giấu nổi sự tức giận trên khuôn mặt.
- Cậu làm vậy là có ý gì?
Vương Hạo đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống, mỉm cười tiến lại chỗ Lục Văn
- Tại sao anh có thể nói chuyện như vậy với chủ của mình nhỉ? Giờ chỉ cần một chữ kí của tôi thôi là anh và ba anh hoàn toàn có thể ra khỏi nhà trong đêm nay.
Lục Văn tức giận, ngôi dậy nắm lấy cổ áo Vương Hạo:
- Cậu quá đáng lắm rồi đấy! Tôi với cậu không thù không oán, tại sao nhất định phải làm khó nhau?
- Không thù không oán? HAHA, đó chỉ là do anh cảm thấy vậy thôi. Bất cứ ai dám cướp đồ của tôi thì đều sẽ là kẻ thù của tôi hết.
- Hàm Chi là con người, không phải món đồ mà cậu muốn làm gì thì làm?-Lục Văn cố lấy lại bình tĩnh – Thôi được rồi, hẵng khoan nhắc đên chuyện của Hàm Chi, hôm nay tôi đến đây là muốn giải quyết chuyện đất đai trước đã
Lục Văn từ từ bỏ tay ra khỏi cổ áo của Vương Hạo. Vương Hạo liền lấy tay phủi nhẹ cổ áo với vẻ khinh khỉnh. Đôi mắt anh dần trở nên sắc hơn, nhìn thẳng vào mặt Lục Văn và nói:
- Muốn tôi giải quyết chuyện này sao? Đơn giản thôi, chỉ cần anh rời xa Hàm Chi.
Trời đã điểm tối, cũng là lúc Lục Văn với vẻ mặt buồn rầu trở về nhà. Bác Sáu vẫn luôn đứng trước cửa ngóng Lục Văn về. Thấy bóng dáng anh từ xa, bác liền chạy lại
- Lục Văn, con về rồi đấy à. Mau mau vào nhà nghỉ ngơi đi con.
Bác Sáu vốn định kéo Lục Văn vào nhà thì anh lấy tay ngăn lại, nói:
- Ba, con đưa ba đến viện dưỡng lão nhé!
Bác Sáu vô cùng ngạc nhiên, bác không tin vào những gì mình nghe được. Liền ngập ngừng hỏi lại đứa con trai yêu quý của mình:
- Con..con nói vậy là sao? Tại sao phải đưa cha vào viện dưỡng lão.
- Ba à, con xin lỗi. Nhưng việc đàm phán thất bại rồi. Giờ chúng ta không còn chỗ ở. Chỉ còn một cách duy nhất là đưa bà vào viện dưỡng lão con mới an tâm.
- Nhưng người ta chỉ vào viện dưỡng lão khi không có con cháu. Ba còn con mà Lục Văn. Nếu tiền thuê nhà đắt đỏ quá ba có thể làm thêm một công việc gì đó, được không con?
Lục Văn bỗng nhiên tức giận, nặng lời với bác Sáu:
- Ba, tại sao ba không hiểu ý con vậy? Tên chủ mới đang làm khó chúng ta, con cũng không có nhiều tiền để trả tiền thuê hàng tháng cho căn nhà này được. Giờ con đi làm xa thì cha ở đâu? Con nghĩ rồi, con sẽ cho cha vào viện dưỡng lão là tốt nhất.
Bác Sáu bỗng lặng người, đôi mắt bác rơm rớm nước mắt nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi. Lục Văn nói xong liền đi thẳng vào phòng, đóng dập cửa lại.
Tại WangShi, lúc này Vương Hạo liền lên xe về nhà. Trên xe, anh nhìn chăm chăm ra cửa sổ suy tư, thấy vậy Kiều Linh ngồi lái ghế trước liền quay xuống nói:
- Thật không ngờ tên Lục Văn đó lại chọn người yêu thay vì cha của mình. Cha hắn ốm yếu như vậy hắn đã không biết thì thôi, lại còn đẩy cha vào viện.
- Kiều Linh à – Vương Hạo quay sang nhìn thư ký của mình và nói – cô xem Lục Văn đưa cha của hắn đến viện dưỡng lão nào, sau đó sắp xếp cho bác ấy phòng VIP và chi trả viện phí của bác. Nhưng tuyệt đối đừng để gia đình đó biết.
- Sếp à, sao anh phải tốt với gia đình họ vậy?
Vương Hạo nhìn Kiều Linh, mỉm cười:
- Đó chỉ là câu chuyện cá nhân, người lớn không liên quan thì không đáng phải chịu khổ.
“Hàm Chi, tại sao thay vì chọn tôi, em lại chọn yêu một kẻ hèn nhát như hắn ta”, Vương Hạo vừa thở dài vừa nghĩ
Tại Thiên Nam, Tiểu Mễ gõ cửa:
- Hàm Chi, cậu ngủ chưa? Tớ vào nhá!
Hàm Chi chạy ra mở của cho Tiểu Mễ, hai cô gái nhìn nhau thở dài
- Haizzz sao không thấy anh Lục Văn liên lạc cho tớ?
- Chắc anh ấy đang bận giải quyết việc. Cậu cũng không cần quá lo lắng đâu.
Thấm thoát đã hai ngày trôi qua, Lục Văn đang giúp bác Sáu thu dọn đồ đạc. Hai hôm nay bác Sáu buồn đến đáng thương, đôi mắt thiếu ngủ với làn da đã nhăn nheo tạo nên một khuôn mặt khiến người đối diện phải thương xót. Trước khi đi, bác đứng lặng người nhìn xung quanh, bỗng Lục Văn nói:
- Đi thôi ba, xe người ta đang đợi mình kìa.
Bác Sáu quay người đi, lặng lẽ lên xe. Chiếc xe chở đi đâu, bác cũng không còn quan tâm nữa.
Trên đường đến viện dưỡng lão, Lục Văn tay chân không yên, liên tục rung tay rung chân. Trong đầu anh bây giờ chỉ lăn tăn duy nhất một chuyện, đó là quay trở lại Thiên Nam với Hàm Chi. Một người đàn ông tưởng chừng như hoàn hảo không chỗ chê, thực chất lại có nhiều khuyết điểm đến vậy.
- Cậu làm vậy là có ý gì?
Vương Hạo đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống, mỉm cười tiến lại chỗ Lục Văn
- Tại sao anh có thể nói chuyện như vậy với chủ của mình nhỉ? Giờ chỉ cần một chữ kí của tôi thôi là anh và ba anh hoàn toàn có thể ra khỏi nhà trong đêm nay.
Lục Văn tức giận, ngôi dậy nắm lấy cổ áo Vương Hạo:
- Cậu quá đáng lắm rồi đấy! Tôi với cậu không thù không oán, tại sao nhất định phải làm khó nhau?
- Không thù không oán? HAHA, đó chỉ là do anh cảm thấy vậy thôi. Bất cứ ai dám cướp đồ của tôi thì đều sẽ là kẻ thù của tôi hết.
- Hàm Chi là con người, không phải món đồ mà cậu muốn làm gì thì làm?-Lục Văn cố lấy lại bình tĩnh – Thôi được rồi, hẵng khoan nhắc đên chuyện của Hàm Chi, hôm nay tôi đến đây là muốn giải quyết chuyện đất đai trước đã
Lục Văn từ từ bỏ tay ra khỏi cổ áo của Vương Hạo. Vương Hạo liền lấy tay phủi nhẹ cổ áo với vẻ khinh khỉnh. Đôi mắt anh dần trở nên sắc hơn, nhìn thẳng vào mặt Lục Văn và nói:
- Muốn tôi giải quyết chuyện này sao? Đơn giản thôi, chỉ cần anh rời xa Hàm Chi.
Trời đã điểm tối, cũng là lúc Lục Văn với vẻ mặt buồn rầu trở về nhà. Bác Sáu vẫn luôn đứng trước cửa ngóng Lục Văn về. Thấy bóng dáng anh từ xa, bác liền chạy lại
- Lục Văn, con về rồi đấy à. Mau mau vào nhà nghỉ ngơi đi con.
Bác Sáu vốn định kéo Lục Văn vào nhà thì anh lấy tay ngăn lại, nói:
- Ba, con đưa ba đến viện dưỡng lão nhé!
Bác Sáu vô cùng ngạc nhiên, bác không tin vào những gì mình nghe được. Liền ngập ngừng hỏi lại đứa con trai yêu quý của mình:
- Con..con nói vậy là sao? Tại sao phải đưa cha vào viện dưỡng lão.
- Ba à, con xin lỗi. Nhưng việc đàm phán thất bại rồi. Giờ chúng ta không còn chỗ ở. Chỉ còn một cách duy nhất là đưa bà vào viện dưỡng lão con mới an tâm.
- Nhưng người ta chỉ vào viện dưỡng lão khi không có con cháu. Ba còn con mà Lục Văn. Nếu tiền thuê nhà đắt đỏ quá ba có thể làm thêm một công việc gì đó, được không con?
Lục Văn bỗng nhiên tức giận, nặng lời với bác Sáu:
- Ba, tại sao ba không hiểu ý con vậy? Tên chủ mới đang làm khó chúng ta, con cũng không có nhiều tiền để trả tiền thuê hàng tháng cho căn nhà này được. Giờ con đi làm xa thì cha ở đâu? Con nghĩ rồi, con sẽ cho cha vào viện dưỡng lão là tốt nhất.
Bác Sáu bỗng lặng người, đôi mắt bác rơm rớm nước mắt nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi. Lục Văn nói xong liền đi thẳng vào phòng, đóng dập cửa lại.
Tại WangShi, lúc này Vương Hạo liền lên xe về nhà. Trên xe, anh nhìn chăm chăm ra cửa sổ suy tư, thấy vậy Kiều Linh ngồi lái ghế trước liền quay xuống nói:
- Thật không ngờ tên Lục Văn đó lại chọn người yêu thay vì cha của mình. Cha hắn ốm yếu như vậy hắn đã không biết thì thôi, lại còn đẩy cha vào viện.
- Kiều Linh à – Vương Hạo quay sang nhìn thư ký của mình và nói – cô xem Lục Văn đưa cha của hắn đến viện dưỡng lão nào, sau đó sắp xếp cho bác ấy phòng VIP và chi trả viện phí của bác. Nhưng tuyệt đối đừng để gia đình đó biết.
- Sếp à, sao anh phải tốt với gia đình họ vậy?
Vương Hạo nhìn Kiều Linh, mỉm cười:
- Đó chỉ là câu chuyện cá nhân, người lớn không liên quan thì không đáng phải chịu khổ.
“Hàm Chi, tại sao thay vì chọn tôi, em lại chọn yêu một kẻ hèn nhát như hắn ta”, Vương Hạo vừa thở dài vừa nghĩ
Tại Thiên Nam, Tiểu Mễ gõ cửa:
- Hàm Chi, cậu ngủ chưa? Tớ vào nhá!
Hàm Chi chạy ra mở của cho Tiểu Mễ, hai cô gái nhìn nhau thở dài
- Haizzz sao không thấy anh Lục Văn liên lạc cho tớ?
- Chắc anh ấy đang bận giải quyết việc. Cậu cũng không cần quá lo lắng đâu.
Thấm thoát đã hai ngày trôi qua, Lục Văn đang giúp bác Sáu thu dọn đồ đạc. Hai hôm nay bác Sáu buồn đến đáng thương, đôi mắt thiếu ngủ với làn da đã nhăn nheo tạo nên một khuôn mặt khiến người đối diện phải thương xót. Trước khi đi, bác đứng lặng người nhìn xung quanh, bỗng Lục Văn nói:
- Đi thôi ba, xe người ta đang đợi mình kìa.
Bác Sáu quay người đi, lặng lẽ lên xe. Chiếc xe chở đi đâu, bác cũng không còn quan tâm nữa.
Trên đường đến viện dưỡng lão, Lục Văn tay chân không yên, liên tục rung tay rung chân. Trong đầu anh bây giờ chỉ lăn tăn duy nhất một chuyện, đó là quay trở lại Thiên Nam với Hàm Chi. Một người đàn ông tưởng chừng như hoàn hảo không chỗ chê, thực chất lại có nhiều khuyết điểm đến vậy.